Dư Tiểu Thảo đúng lý hợp tình nói: "Hoàng thượng là vì giang sơn thiên thu vạn đại của ngài, tiểu Quận vương là vì làm tròn trách nhiệm của hắn. Mẹ nói một chút con là vì gì? Không phải vì kiến thêm được chút bạc, để người nhà ăn no mặc ấm không phải chịu khổ sao? Hơn mười mẫu đất nhà chúng ta không mẫu nào trồng lương thực cả. Bây giờ giá lương thực lại rất đắt! Ruộng đồng còn tiềm ẩn họa của nạn châu chấu, nếu muốn trồng lương thực ít nhất cũng phải đầu xuân sang năm, để thu hoạch cũng phải mùa hè sang năm. Khoảng thời gian gần một năm này đều phải mua lương thực giá cao. Tuy nhà ta kiếm được chút bạc, nhưng cũng không đủ chi phí sinh hoạt của cả nhà một năm đâu!"
Liễu thị nghĩ đến lương thực phụ ở thị trấn đã tăng tới hơn một trăm văn, còn có giá lương thực ngày một tăng cao. Lương thực dự trữ trong nhà có thể ăn đến mùa thu đã rất tốt rồi. Tuy số ngô và khoai tây này có sản lượng rất cao, nhưng họ lại chẳng có quyền chi phối, tất cả đều phải giao cho triều đình. Vừa nghe con gái nhỏ phân tích như vậy, trâm trạng của cả nhà bỗng trầm xuống, khoai tây vốn thơm ngào ngạt trong miệng cũng không còn hương vị nữa.
Chu Tuấn Dương thu hết cả biểu cảm của mọi người ở trong mắt, hắn ăn một miếng khoai tây kho, thong thả ung dung nuốt xuống, rồi mới mở miệng nói: "Có đạo lý! Nhưng ngươi bỏ sót một điều!"
"Điều gì?" Dư Tiểu Thảo nói xong tất cả, thật thoải mái, lại ăn từng miếng khoai tây sợi chua cay. Kiếp trước, nàng thích ăn món này nhất, ăn trăm lần không chán.
"Ngươi quên còn có gia ở đây!" Chu Tuấn Dương thấy nàng ăn ngon miệng cũng gắp một chiếc đũa nhét vào trong miệng, tiếp tục nói, "Gia chưa bao giờ bạc đãi thuộc hạ làm việc cho mình! Nhìn thấy hai xe hàng hóa trong viện kia không? Một xe gạo trắng, một xe bột mỳ! Ít nhất cũng đến một ngàn cân, chủ để các ngươi ăn một thời gian chứ?"
Người Dư gia nghe vậy, hơn một ngàn cân tinh lương! Lấy mỗi tháng mỗi người ăn hơn bảy cân lương thực để tính, hiện nay cả nhà tổng cộng mười hai miệng ăn, một tháng cần gần một trăm cân lương thực. Nếu hơn một ngàn cân, ước chừng đủ cho bọn họ ăn được nửa năm!
"Tiểu Quận vương uy vũ!" Dư Tiểu Thảo cao hứng đến thiếu chút nữa nhảy lên, hung hăng gặm vái miếng lên mặt hắn. Nhưng nhớ tới đây chính là cổ đại, nếu làm như vậy, thật quá kinh hãi thế tục. Vẫn nên tém tém lại thôi!
Chu Tuấn Dương nhìn tiểu cô nương đầy vẻ chân chó, hừ một tiếng, lại nói: "Gia là đại thần cứu tế Hoàng thượng thân phong, triều đình đã trích thuế ruộng, chẳng mấy chốc sẽ phân tới các châu phủ mà thôi. Gia đã điều tra rồi, trấn Đường Cổ là khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, hẳn sẽ là nơi được tăng cường cứu tế sau thiên tai trước."
Dư Tiểu Thảo lo lắng nói: "Nhưng Kinh thành cũng chịu ảnh hưởng, quốc khố có thể lấy ra được bao nhiêu lương thực chứ?"
"Việc này không phải chuyện ngươi có thể lo lắng!" Chu Tuấn Dương lại ăn một miếng khoai tây sợi chua cay, càng thêm yêu hương vị chua cay ngon miệng này, "Đội tàu đã xuất phát, gần hai năm nay phía Nam mưa thuận gió hoà, bội thu lương thực. Lương thực cứu tế sẽ không thể không thu được!"
Mọi người Dư gia nghe xong lúc này mới yên lòng, vô cùng đội ơn ân đức của Hoàng thượng yêu nước thương dân, lời khen này không hề sáo rỗng.
Có mười mấy sức lao động miễn phí, ba ngày sau Dư gia đã tẽ xong hết toàn bộ số ngô, cất vào trong bao tải kích cỡ thống nhất. Mười mẫu đất, tổng cộng thu gần chín nghìn cân. Nói cách khác, sản lượng bình quân của mỗi mẫu là chín trăm cân.
Phải biết rằng, hiện tại sản lượng lương thực rất thấp, một mẫu đất trồng lúa mì có thể thu được hai trăm năm mươi cân đã tính là vô cùng cao rồi. Sản lượng một mẫu chín trăm cân, điều này nói lên gì đây? Nói cách khác, nếu một mẫu đất thu hoạch được vốn có thể nuôi sống hai người, như vậy hiện tại một mẫu đất là có thể nuôi sống sáu bảy người! Tính một chút, có cây trồng sản lượng cao như vậy, còn lo gì dân chúng ăn không đủ no bụng đây?
Cả nhà Dư Tiểu Thảo bàn bạc một chút, quyết định bán ngô và khoai tây này theo giá lương loại tốt. Một cân ngô hai trăm văn, chín nghìn cân ngô Chu Tuấn Dương chỉ thu bảy nghìn năm trăm cân, lưu lại một nghìn năm trăm cân cho Dư gia làm hạt giống và lương thực. Như vậy tính ra, chỉ riêng ngô Dư gia đã thu được một nghìn năm trăm lượng. Khoai tây dùng giá một cân bốn trăm văn, hai nghìn năm trăm cân khoai tây chính là một ngàn lượng.
Tuy bây giờ hai nghìn năm trăm lượng bạc đối với Dư gia mà nói còn không nhiều bằng hoa hồng Trân Tu Lâu chia cho Dư Tiểu Thảo trong một năm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mười một mẫu đất, một năm lại có thể thu được hơn hai ngàn lượng, đây tuyệt đối là đứng đầu triều Đại Minh. Khụ khụ, đương nhiên, ngoài dưa hấu chín sớm của Dư gia.
Bây giờ, ngoài một ngàn cân tinh lương tiểu Quận vương mang tới đây, Dư gia còn có một nghìn năm trăm cân ngô và ba, bốn trăm cân khoai tây, hơn nữa nhà kho còn số lương thực dự trữ. Dư Tiểu Thảo không bao giờ cần lo lắng bạc trong tay, bởi vì chuyện mua lương giá cao chẳng bao giờ liên quan tới nàng.
Ngô và khoai tây của Dư gia không hề chịu ảnh hưởng của thiên tai, mà vẫn được mùa như trước, hơn nữa sản lượng lại đều cao như vậy! Chu Tuấn Dương ngồi không yên, xử lý công việc cứu tế qua loa rồi vội kéo mấy xe ngô và khoai tây về Kinh thành giành công!
Ba ngày sau, lương thực cứu tế đã đến Phủ thành phủ Tân Vệ. Tri phủ đại nhân biết đại thần cứu tế - Dương Quận vương ở trấn Đường Cổ, tất nhiên sẽ vận chuyển lương thực đến trấn Đường Cổ đầu tiên. Năm ngày sau, một xe lương thực cứu tế đã được vận chuyển đến huyện nha trấn Đường Cổ.
Huyện lệnh Triệu đại nhân cũng xuất thân từ nhà nghèo khổ nên thấm thía cảm nhận được ảnh hưởng của thiên tai với người dân như thế nào. Hắn ta không ngủ không nghỉ phối hợp với quan viên Dương Quận vương phái tới, cùng phân phát lương thực cứu tế đến mỗi thôn, đặc biệt là bốn thôn bị ảnh hưởng tương đối nặng, số lượng lương thực lớn hơn một chút. Thôn Đông Sơn chính là một trong số đó.
Ngày hôm đó, chuông đồng của thôn Đông Sơn được gõ vang. Các thôn dân tập trung ở bãi đất trống trước cửa nhà trưởng thôn, gạt bỏ những nặng nề mấy ngày qua, ai ai cũng vui vẻ phấn khởi.
Triệu huyện lệnh tự mình tới thôn Đông Sơn đảm nhận công việc phân phát lương thực. Mấy hôm trước, ngày nào đại thần cứu tế Dương Quận vương cũng chạy đến thôn Đông Sơn, nói là điều tra tình hình thiên tai. Dương Quận vương coi trọng Dư gia ở thôn Đông Sơn, Triệu huyện lệnh sao không biết chứ? Sắp xếp công việc cứu tế ở thôn Đông Sơn thỏa đáng, công việc của hắn ta đã coi như hoàn thành hơn nửa rồi!
Ý cười trên mặt trưởng thôn vẫn mãi chưa tắt, ông cao giọng nói với các thôn dân: "Hoàng thượng thánh minh, quan tâm tới dân chúng gặp thiên tai nên đã vận chuyển lương thực cứu tế đến, hóa giải tình thế ngàn cân treo sợi tóc của chúng ta. Hoàng thượng thật là yêu dân như con, đúng là Hoàng đế tốt! Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Vừa nói, ông vừa quỳ xuống hướng về phía Kinh thành, nghiêm túc dập đầu lạy ba cái. Các thôn dân cũng làm theo trưởng thôn, thật lòng thật dạ dập đầu, tung hô: "Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Trưởng thôn run rẩy bò dậy, nhìn các thôn dân tiếp tục nói: "Số lương thực cứu tế đầu tiên đã tới rồi, sau khi thanh thiên lão gia Triệu đại nhân và quan viên cứu tế Kinh thành thỏa luận đã chia lương thực theo đầu người. Người trưởng thành mỗi người nhận bảy cân rưỡi cân lương thực, tiểu hài tử mỗi người năm cân lương thực. Thiếu niên đang lớn ăn khỏe, mười ba tuổi trở lên sẽ tính là người trưởng thành!"
Các thôn dân lập tức dậy tiếng hoan hô. Mỗi người bảy cân rưỡi lương thực, ăn ít một chút có thể ăn được trong hai tháng đấy! Bây giờ nếu mua ở thị trấn, bảy cân rưỡi lương thực không có hai ba lượng bạc thì không mua nổi! Tuy gần hai năm trong tay thôn dân thôn Đông Sơn có chút tiền tiết kiệm, nhưng nhiêu đó không chịu nổi giá lương thực cao chót vót như vậy!
Trưởng thôn dò hỏi Triệu huyện lệnh: "Triệu đại nhân, ngài còn có lời gì muốn nói nữa không?"
Triệu huyện lệnh đứng dậy, ánh mắt như đuốc quét một vòng về phía các thôn dân, tiếng xì xào bàn tán thoáng cái đã yên tĩnh lại. Triệu huyện lệnh vừa lòng gật đầu nói: "Các thôn dân! Khó khăn chỉ là tạm thời, thiên tai sẽ qua nhanh thôi! Triều đình rất coi trọng việc cứu tế nên đã phái Dương Quận vương làm khâm sai đại thần, giám sát công việc cứu tế! Các thôn dân không cần lo lắng, Dương Quận vương đã điều đội tàu Tây Dương xuôi nam thu mua lương thực. Dương Quận vương nói, lương thực mua về sẽ bán theo giá gốc cho bá tánh, sẽ không kiếm một đồng tiền trung gian nào! Chỉ cần kiên trì hai tháng nữa, hai tháng sau lương thực bình ổn giá sẽ có thể đưa vào thị trường, những gian thương tự nâng giá lương thực lên để giành lợi nhuận kếch xù đó sẽ không lâu dài được đâu!"
Các thôn dân nghe xong, lại phát ra một tràng hoan hô như sấm. Danh vọng của Dương Quận vương đã đạt tới độ cao chưa từng có ở thôn Đông Sơn.
Trong lòng trưởng thôn cũng vô cùng kích động, nhưng ông cố nén nội tâm kích động, trấn an cảm xúc các thôn dân: "Các hương thân, chúng ta gặp được Hoàng đế tốt, quan viên tốt! Phía dưới, mọi người xếp hàng nhận lương thực! Không cần tranh không cần đoạt, ai ai cũng có! Người già và trẻ nhỏ một đội, người trưởng thành một đội! Mọi người mau về nhà lấy đồ đựng đi!"
Các thôn dân lập tức giải tán, người Dư gia cũng trong nhóm hỗn loạn đó. Vốn theo ý của Dư Hải, bọn họ sẽ không nhận lương thực cứu tế này nữa. Nhưng lại sợ làm như vậy quá lộ liễu, khiến mọi người để mắt tới! Mỗi người trưởng thành bảy cân rưỡi lương thực, nếu kiên trì hai tháng cũng chỉ có thể bảo đảm không đói chết mà thôi, muốn ăn no bụng thì không thể!
Nếu là Dư gia không đi nhận lương thực, không phải nói cho các thôn dân "Trong tay ta có lương thực", đến lúc đó đông gia tới vay mấy cân, tây gia tới mượn mấy cân, hàng xóm láng giềng, ngươi lại cho ai vay không cho ai vay đây? Thôn Đông Sơn ba mươi mấy hộ gia đình, cho dù có nhiều lương thực hơn nữa cũng không đủ!
Sau khi phân tích như vậy, Dư gia vẫn quyết định nên khiêm tốn một chút, về nhà cầm rổ sọt túi, rồi quay lại trên bãi đất trống trước nhà trưởng thôn. Lúc này, đã bắt đầu phân chia lương thực, hai hàng đội ngũ xiêu xiêu vẹo vẹo đã bắt đầu kéo dài thật dài!
Cặp chị em sinh đôi Dư Tiểu Thảo mang theo đệ đệ Tiểu Thạch Đầu, Lưu Yến Nhi mang theo tiểu đệ Lưu Phương Bình, dưới sự dẫn dắt của Dư lão đầu đi xếp hàng ở trong đội ngũ người già và trẻ nhỏ. Dư Hàng ở một bên do dự mãi, tuổi mụ của cậu đã mười ba, nhưng trên thực tế cậu còn chưa qua sinh nhật mười hai tuổi, nếu xếp hàng ở đội ngũ người lớn, có thể có người nói ra nói vào hay không? Cân nhắc một lát, cậu vẫn đi tới phía sau tiểu muội, gia nhập đội ngũ trẻ nhỏ.
Người trong thôn ở bên cạnh nhìn thấy nhịn không được khen một câu: "Nhà Đại Hải thật biết dạy con, Tiểu Sa (nhũ danh của Dư Hàng) thật là một đứa trẻ ngoan!"
Cũng có người nọ không đồng ý, bĩu môi, nói: "Đã sắp chết đói rồi còn quan tâm thành thật hay không à? Một người ít đi hai cân rưỡi lương thực đấy! Hai cân rưỡi lương thực cũng đủ cho cả nhà ăn được mấy ngày!"
Những người khác trầm mặc. Đối mặt với thiên tai, gì cũng không quan trọng bằng giữ được tính mạng.
Phân phát lương thực chính là người nha môn, trong tay cầm một dụng cụ gọi là cái đấu, sau khi múc lương thực trong xe sẽ dùng một tấm bảng gạt bằng phía trên, một đấu là bảy cân rưỡi. Bên người già và trẻ nhỏ cũng làm riêng một cái đấu nhỏ hơn một chút, một đấu là năm cân. Cứ như vậy, mỗi người một đấu, tốc độ phân phát lương thực thoáng chốc nhanh hơn rất nhiều.