Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Bây giờ, cha vừa nhìn thấy nàng ấy, suy nghĩ đầu tiên là nàng ấy có thiếu ăn không, còn muốn chia cho nàng ấy số lượng lương thực không nhiều trong nhà, sao nàng ấy có thể nhịn được nước mắt tràn mi đây?

Bà ngoại Diêu thị của Tiểu Thảo thấy con gái không nói lời nào chỉ mãi rơi nước mắt, nhất thời vội đến mức xoay vòng vòng: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Nói chuyện đi con! Không cần biết là chuyện gì, chúng ta bàn bạc một chút, chắc chắn có thể vượt qua cửa ải khó khăn!"

Chị dâu cả Hàn thị của Liễu thị cũng đi tới, quan tâm nhìn nàng ấy. Liễu thị lau mắt, nhếch môi cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ là nhớ mọi người. Muốn tới xem mọi người có tốt không, có thiếu lương thực hay không thôi!"

Liễu Tồn Kim nghe con gái nhà mình nói không có chuyện gì, nhất thời yên tâm không ít, ông cười nói: "Không thiếu, không thiếu! Trong nhà nhận được tin, đã thu hoạch gấp không ít lúa xanh, mỗi mẫu đất cũng có thể được mấy chục cân lương thực. Còn có lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình, cũng đủ ăn mấy tháng rồi. Nhà các con thế nào? Ngô gì đó có bị châu chấu gặm hư không?"

Diêu thị liếc chồng mình một cái, nói: "Cha con hai người chuẩn bị lải nhải ngay tại đây luôn à? Đừng đứng trước cửa nữa, mau để con gái vào nhà ngồi đi!"

"Bà ngoại, ông ngoại!" Tiểu Thạch Đầu được ôm xuống từ trên núi lương thực, thoáng cái đã vọt vào cửa, gọi hai ông bà Liễu Tồn Kim một tiếng.

Dư Tiểu Thảo đi theo sau lưng cậu bé cũng gọi bà ngoại ông ngoại, sau đó chào Hàn thị và Biện thị đang đứng trong sân: "Đại cữu mẫu, Tam cữu mẫu..."

Diêu thị vui vẻ ôm Tiểu Thạch Đầu vào lòng, lại dành ra một tay xoa xoa đầu Tiểu Thảo, cười híp mắt nói: "Ôi chao! Tiểu Thảo và Thạch Đầu của chúng ta cũng đến sao? Xem khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi nắng đến đỏ lên rồi kìa. Đi, vào nhà bà ngoại pha nước đường cho con uống!"

Tiểu Thạch Đầu lanh lợi nói: "Không cần đâu bà ngoại, chúng con không khát! Con đập lúa xanh giúp người nhé?" Cậu bé vừa nói vừa ngồi xuống chỗ Diêu thị ngồi khi nãy, cầm một cây lúa mì sấy khô lên bắt đầu đập.

Diêu thị vội vàng kéo cậu bé, nói: "Cẩn thận, đừng để bị râu đâm vào tay! Tay của Thạch Đầu chúng ta là tay để viết chữ học tập, nếu như bị đâm sưng, sao hoàn thành bài tập của thầy giao đây?"

Dư Hải đang tháo xe ngựa ở ngoài cửa. Hàng xóm của Liễu gia nghe thấy tiếng động đi ra nhìn. Thấy một xe ngựa lương thực, ai cũng đều hâm một đến đỏ mắt.

"Ai cũng nói nhà con gái của Liễu lão đầu phát đạt! Quả nhiên là vậy, nhìn thử xem, nhìn thử xem! Lương thực quý giá như vậy, vừa đưa đã đưa cả một xe ngựa.”

"Đúng, đúng! Xe lương thực này có lẽ cũng hai ba trăm cân nhỉ? Nếu ăn tiết kiệm, cả nhà lão Liễu cũng có thể ăn được mấy tháng đấy!"

"Trước kia các ngươi còn cười nhà lão Liễu gả khuê nữ cho quỷ nghèo, mẹ chồng còn rất lợi hại, bị giày vò kinh khủng! Cả nhà lão Liễu còn trợ cấp không ít cho đứa con gái đã gả ra ngoài này. Bây giờ nhìn thử người ta đi, nếu như sớm biết con rể có thể phát đạt, cho dù trước đây có bù nhiều hơn nữa cũng không lỗ vốn đâu!"

"Còn không phải sao! Một xe lương thực này tính vào lúc này cũng cỡ mười mấy lượng bạc đấy! Tiền trợ cấp trước kia của Liễu đại thúc cũng không đủ trả đâu?"



Dư Hải khiên một bao bột mì vào sân trong ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ của mọi người. Liễu Tồn Kim nãy giờ vẫn luôn chú ý đến con gái, lúc này mới phát hiện thì ra con rể còn ở bên ngoài. Nhìn chàng vác lương thực đi vào, Liễu Tồn Kim vội vàng nhíu mày nói: "Tới thì tới thôi! Còn mang lương thực đến làm gì? Chẳng lẽ nhà chúng ta nghèo đến nổi không cho con gái con rể ăn được bữa cơm sao?"

Liễu thị vội vàng nói chuyện thay chồng: "Cha, bọn con không có ý này! Bọn con đã chuẩn bị nhiều lương thực từ trước, sau đó Quận vương gia lại cho đưa hai xe tới. Nhà con ăn không hết, cho nên mới đưa đến cho cha một chút."

Sắc mặt của Liễu Tồn Kim vẫn có chút không vui, nói: "Bây giờ là năm thiên tai, để dành nhiều lương thực một chút là tốt! Mấy con châu chấu kia chỉ đến mùa đông mới có thể chết rét hết, mãi đến mùa xuân năm sau vẫn không trồng được lương thực. Nhà các ngươi có thể có bao nhiêu lương thực chứ? Sao có thể ăn không hết được? Nhanh đem lương thực trở về đi!"

Dư Tiểu Thảo vội nói: "Ông ngoại, người cứ yên tâm đi! Con nói nhỏ cho người nghe, tiểu Quận vương cho nhà con tới một ngàn cân lương thực, còn có ngô thu hoạch gấp cũng giữ lại một ngàn năm trăm cân. Nhà con ăn thoải mái một năm cũng không ăn hết!"

Tiểu Thạch Đầu cũng nói theo: "Nhị tỷ còn chế ra một loại nước thuốc có thể đuổi và tiêu diệt châu chấu, trong sân nhà con lại trồng thêm không ít cải xanh, đều đã cao như vậy rồi!" Tiểu Thạch Đầu lấy tay ước lượng.

Diêu thị kinh ngạc vui mừng nói: "Có nước thuốc có thể tiêu diệt châu chấu sao? Vậy chẳng phải có thể trồng thêm một vụ đậu nành nữa à?"

Liễu Tồn Kim nghĩ phức tạp hơn vợ mình nhiều, ông hạ giọng nói: "Thảo Nhi, thuốc làm nước thuốc có đắt không? Nước thuốc của một mẫu đất cần bao nhiêu bạc?"

Dư Tiểu Thảo nhìn thoáng qua bà ngoại đang có chút hưng phấn, nhỏ giọng nói: "Phối nước thuốc cần hai loại thuốc rất đắt, nửa cân nước thuốc ít nhất cũng năm lượng bạc, đại khái có thể phun lên bốn năm mẫu đất!”

Bà ngoại của Tiểu Thảo vừa nghe nước thuốc một mẫu đất mất một lượng bạc, lập tức bỏ cuộc giữa chường nói: "Trồng một mẫu đậu nành chỉ có thể bán được mấy trăm văn tiền, dùng nước thuốc gì đó không phải sẽ quá lỗ vốn hay sao! Vụ mua bán này quá không có lời rồi!"

Dư Tiểu Thảo cười nói: "Nhiều chúng ta không trồng nổi, nhưng cũng có thể trồng một ít rau vụ thu và rau củ, đến mùa đông cũng không đến nổi không có rau ăn. Bà ngoại, ông ngoại, con có mang theo một bình nước thuốc cho mọi người, mỗi ngày lấy mấy giọt pha loãng với nước, tưới nước cho vườn rau, bảo đảm châu chấu tới một con chết một con, tới hai con chết một đôi!"

Con gái nhỏ Liễu Phi Yến của Hàn thị thán phục nhìn bình gốm trong tay Dư Tiểu Thảo, nhỏ giọng nói: "Lợi hại như vậy sao? Mẹ, bây giờ chúng ta lập tức đi xử lý vườn rau đi? Có thể trồng rau cải sớm một chút."

Biện thị dịu dàng thùy mị khẽ lắc đầu nói: "Không thể trồng ở vườn rau được! Cháu nghĩ xem, người khác không thể trồng được rau, chỉ có vườn của chúng ta có rau, không gọi kẻ trộm tới mới lạ ấy. Ta thấy, vẫn nên dọn dẹp hậu viện, trồng một ít củ cải cải trắng đi, cộng thêm rau khô phơi nắng trong nhà, cũng có thể ứng phó được một mùa đông rồi.

Con gái nhỏ Liễu Phi Nhứ của nhà cậu hai chớp đôi mắt to, nói: "Dù sao gà trong nhà cũng đều làm thịt cả rồi, không bằng tháo dỡ chuồng gà ra, rải chút hạt giống cải xanh lên đó, chúng ta không cần lo mùa thu không có cải xanh ăn rồi!"

Trong Liễu gia ngoài cậu cả, mợ hai, cậu út còn có con trai lớn Liễu Chí Vĩ của cậu hai đã đi làm không có ở nhà, những người khác đều vây quanh bên cạnh Tiểu Thảo, mồm năm miệng mười thảo luận chuyện rau củ.

Diêu thị gạt đám người giải cứu Tiểu Thảo từ bên trong ra, cười trách mắng: "Mọi người nên làm gì thì làm cái đó đi! Loại chuyện rau củ này buổi tối chúng ta sẽ thảo luận với nhau! Thảo Nhi, vào nhà rửa mặt với bà ngoại cho mát!"



Hai người mợ lại dẫn theo bọn nhỏ trở lại vị trí của mình, tiếp tục đập lúa mì xanh. Cậu hai Liễu Hán cùng với em rể Dư Hải khiêng lương thực trên xe ngựa dọn tới hầm đất trong nhà. Vợ chồng Liễu Tồn Kim đứng một bên nhìn, không nhịn được nói: "Sao lại đưa nhiều lương thực vậy? Nhà các ngươi có đủ ăn không! Hay là đem một nửa về đi?"

Liễu thị mỗi tay một người kéo cha mẹ vào trong nhà, cười nói: "Cha, mẹ! Đây là con gái con rể biếu hai người! Mọi người cứ yên tâm nhận lấy đi? Nếu qua hai tháng giá lương thực vẫn chưa thể ổn định, con gái lại đưa thêm cho hai người."

Hai người lao động khỏe mạnh, qua lại bốn năm lần đã dọn hết lương thực vào hầm đất. Liễu Hán xoa xoa tay, nói với Liễu Tồn Kim: "Cha, em gái đưa tới toàn là lương thực loại tốt. Có bảy bao bột mì, ba bao gạo giã rất sạch. Cha xem..."

Dư Tiểu Thảo chạy tới trước mặt ông ngoại nói: "Ông ngoại, tiểu Quận vương đưa tới cho nhà con đều là lương thực loại tốt, nếu ngài muốn hỏi lương thực phụ thì nhà con thật sự không lấy ra được đâu!"

Liễu Tồn Kim nghe vậy, lời vừa tới miệng lại nuốt trở vào, mặt mày tươi cười nhìn con gái con rể và mấy cháu ngoại, nói: "Ta không nói mấy lời khách sáo làm gì! Nếu như sau này nhà các ngươi không xoay sở được, nhớ rõ phải nói một tiếng, nhà chúng ta cái khác không nói, nhưng sức lao động nhiều! Ngay cả tiểu tử Chí Dân kia cũng có thể tính là một nửa người lao động rồi!"

Lúc này, ông đột nhiên nhớ tới nhà con rể trồng thay triều đình mười mẫu ngô, nói: "Đại Hải, cây ngô của nhà các ngươi thu hoạch như thế nào? Có bị giảm sản lương không? Haizz! Ai mà nghĩ tới đã sắp tới mùa thu hoạch rồi lại gặp phải nạn châu chấu đâu chứ! Nếu không có lão thần tiên cảnh báo, có lẽ đã không giữ được ngô cũng nên, đến lúc đó triều đình trách tội xuống... Ông trời phù hộ! Cuối cùng để cho chúng ta một con đường sống!"

Dư Hải cười hì hì nói: "Sản lượng ngô không tệ lắm, Quận vương gia rất hài lòng. Lúc trước khi ngài ấy đến còn kéo đi mười mấy xe đấy, nói là sẽ đòi ban thưởng thay nhà con.”

Liễu Hán là người giỏi làm ruộng, hắn ta tính toán trong lòng một chút, mười mấy xe lương thực, một xe ít nhất cũng có hai ba trăm cân, như vậy mười mẫu đất nhà em rể cũng sản xuất được ít nhất hơn năm nghìn cân... Trên mặt hắn ta lộ vẻ sợ hãi: "Mười mấy xe? Vậy không phải một mẫu đất thu hoạch được hơn năm trăm cân sao! Trồng ngô sản lượng cao như vậy à? Một mẫu đất đã bằng sáu bảy mẫu đất của bọn ta rồi!"

Dư Tiểu Thảo cười híp mắt nói: "Nhị cữu cữu, sau khi ngô được trồng phổ biến, cũng chỉ có thể coi là lương thực phụ! Không khác bột kê là mấy nên bán không được giá cao!"

Trong lòng Liễu Hán sáng như gương: "Bình thường giá tiền của lương thực phụ bằng một nửa hoặc một phần ba lương thực loại tốt, nếu tính như vậy, trồng ngô vẫn có lời! Còn một điểm nữa, trồng cây trồng sản lượng cao, sau này sợ gì ăn không đủ no nữa? Có ăn thoải mái cũng không ăn hết!"

Dư Tiểu Thảo gật đầu như giã tỏi: "Vâng, vâng! Không ăn hết còn có thể cho gà cho heo ăn, nuôi lớn giết lấy thịt, sau này không cần phải đợi năm mới mới dám ăn thịt nữa!"

Liễu Chí Dân sáng mắt nhìn Tiểu Thảo, nói: "Biểu muội, nếu theo như muội nói, sau này chúng ta sẽ có thể ngày nào cũng được ăn thịt sao!"

Biện thị cười chỉ chỉ lên đầu con trai, nói: "Nhìn dáng vẻ mèo tham ăn của con đi, không sợ biểu muội biểu đệ chê cười sao. Một năm này, cho con ăn ít thịt lắm à?"

Ở thôn Tây Sơn bây giờ, cuộc sống của Liễu gia cũng được xem là số một số hai rồi. Lão Đại và Lão Nhị của Liễu gia đi theo em rể bán dưa hấu, kiếm được chút bạc. Lão Tam tay nghề nổi trội, được phủ Tĩnh Vương thuê đi xây dựng biệt viện Tây Sơn, mỗi tháng có hai lượng bạc tiền lương, một năm qua cũng kiếm được không ít. Cơm nước trong nhà cũng ngon hơn, mặc dù không thể ngày nào cũng đươc ăn thịt giống như Dư gia, nhưng một tháng vẫn có thể ăn năm ba lần đấy.

Buổi trưa, hai chị dâu của Liễu thị nấu thịt muối và vịt khô Tiểu Thảo mang tới thành đồ ăn, lại lấy trứng gà còn dư lại không nhiều trong nhà ra xào, làm một bàn đồ ăn. Trong nhà nhiều người, người lớn ngồi một bàn, trẻ con ngồi một bàn, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Nhấn Mở Bình Luận