Chờ sau khi đám buôn người kia khóa cửa đi ra ngoài, Tiểu Thạch Đầu vẫn luôn âm thầm giấu mình trong đám người đứng lên, đi đến chỗ Tôn Thược Dương bị treo, giơ hai tay lên dùng sức chống hai chân của hắn. Cứ như vậy, áp lực trên tay Tôn Thược Dương cũng giảm đi rất nhiều.
Hắn cúi đầu nhìn cậu bé gầy yếu dưới chân, cùng lắm chỉ sáu, bảy tuổi, dáng người nhỏ bé nhưng vẫn cố nhịn đến đỏ bừng mặt chống đỡ sức nặng từ phía hắn. Trong lòng hắn vô cùng cảm động, nói với cậu bé: “Cảm ơn ngươi, ngươi không chịu nổi sức nặng của ta đâu, đừng phí sức nữa!”
“Ngươi cạy cửa sổ, thành công thì tất cả mọi người đều được lợi, nhưng thất bại lại chỉ có mình ngươi phải chịu tội, sao có thể không công bằng như vậy! Không sao hết, ta cố gắng hết khả năng của ta, tin rằng sẽ có người đến cứu chúng ta sớm thôi! Phải cùng nhau chống đỡ!” Cơ thể của Tiểu Thạch Đầu được nước linh thạch tẩm bổ hai năm, đừng nhìn cái đầu nhỏ chứ cậu bé khỏe hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều.
Nhóc mập mạp lau nước mũi và nước mắt, đứng lên đi đến bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, giơ ngón cái với cậu bé: “Các ngươi đều là người có nghĩa khí, Lưu Tiểu Hổ ta khâm phục nhất người coi trọng nghĩa khí. Ta tới giúp ngươi một tay!”
Cậu cao hơn Tiểu Thạch Đầu nữa cái đầu, không cần giơ cao hai tay cũng có thể chạm đến chân Tôn Thược Dương. Cậu đỡ một chân của Tôn Thược Dương cho Tiểu Thạch Đầu, đặt ở trên đầu mình, một tay đỡ chân Tôn Thược Dương, một tay sờ cái bụng đói đến cồn cào của mình, thở dài nói: “Nếu như ta ăn no thì mình ta có thể đỡ hắn rồi. Bây giờ đói quá nên hơi choáng váng, chân cũng nhũn ra...”
Tên nhát gan đã tố giác Tôn Thược Dương thấy vẫn có người giúp hắn thì nhỏ giọng kêu lên: “Hắn hại mọi người đều bị đói mà các ngươi còn giúp hắn. Các ngươi không sợ chọc giận đám người kia, sẽ bị đánh như hắn sao?”
Tiểu Thạch Đầu thấy ánh mắt khinh bỉ của mọi người dành cho tên nhát gan đó bèn đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu như không phải ngươi hoang mang rối loạn thì đâu có thu hút sự chú ý của người xấu? Nếu như không phải ngươi tố giác hắn thì có khi bây giờ đã cạy được cửa sổ, mọi người đều chạy trốn hết rồi! Tất cả đều tại ngươi, là ngươi phá hỏng chuyện tốt của mọi người!”
Cô bé lớn hơn một chút kia phun nước bọt về phía tên nhát gan đó nói: “Vương Tiểu Niên, ngươi là quỷ nhát gan, thành sự không có bại sự có thừa. Ngươi có biết qua tối nay chúng ta sẽ bị bán đến nơi dơ bẩn nào không? Hy vọng chạy trốn cuối cùng của chúng ta cũng bị người chôn vùi rồi! Tại sao ngươi không chết đi hả!”
Những người khác nghe vậy đều rất tức giận. Không biết do ai dẫn đầu, mười mấy cậu bé cùng xông lên đấm đá tên nhát gan đó. Tên đó kêu thảm kinh thiên động địa, chỉ hy vọng có người đến cứu.
Lúc Vương Tiểu Niên còn đang kêu thảm không ngừng thì Tiểu Thạch Đầu và nhóc mập nháy một tiếng với Tôn Thược Dương một tiếng rồi nhanh chóng buông chân hắn ra, tìm một xó xỉnh nào đó ngồi xổm xuống.
Hầu Tử ở ngay phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động thì không nhịn được sang xem có chuyện gì. Thấy Vương Tiểu Niên bị vây đánh thì có chút hả hê nói: “Các ngươi đánh nhau chú ý chút, đừng đánh chết người, nếu không lão tử không tha cho các ngươi đâu!” Nói xong thì phủi mông đi mất.
Vương Tiểu Niên vốn cho rằng đám người này sẽ nể tình nó có công tố giác mà giúp nó. Ai ngờ người ta chẳng thèm liếc nhìn nó cái nào. Nó chỉ đành ôm đầu, kêu thảm chịu quyền cước của mọi người trong tuyệt vọng.
Nhóc mập mạp và Tiểu Thạch Đầu tiếp tục chống đỡ sức nặng giúp Tôn Thược Dương. Có hai cậu bé dáng người khá cao thấy trán của nhóc mập mạp và Tiểu Thạch Đầu đầy những giọt mồ hôi thì vội vàng tiến lên thay ca giúp bọn họ. Tính cách của trẻ con vẫn khá đơn thuần đáng yêu, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy vẫn có thể giữ được sự tốt bụng và nghĩa khí.
Thỉnh thoảng, Tiểu Thạch Đầu lại nghiêng đầu nghe ngóng tiếng động bên ngoài, ánh mắt cũng hay liếc qua khe cửa nhìn bên ngoài. Những người ở phòng bên cạnh sau khi ăn uống no đủ, nghỉ ngơi một lát thì bắt đầu ra ngoài tìm hàng hóa, chỉ để lại hai ba người trông coi.
Trong số hai ba người đó có Hầu Tử, gã ta nói với hai tên còn lại: “Khóa cửa lại, mấy thằng ranh kia cũng không chạy ra ngoài được, trời thì lạnh mà còn phải đứng canh cửa khó chịu muốn chết, chúng ta sang phòng bên cạnh đánh bạc, thế nào?” Hai người còn lại sao mà không đồng ý chứ?
Sau nửa tiếng, ba người ở phòng bên cạnh đánh bạc vô cùng vui vẻ, nào có chú ý tới một con chó đen nhỏ chui vào qua một lỗ chó qua bụi cỏ, phía sau còn có một con chó trắng nhỏ. Hai con chó rón ra rón rén chui vào phòng “hàng hóa” đã đóng chặt, cẩn thận chen vào qua khe cửa...
“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch! Cuối cùng các ngươi cũng tới rồi!” Tiểu Thạch Đầu thấy Tiểu Hắc dẫn Tiểu Bạch đến là biết có cứu viện rồi! Cậu bé vô cùng tin tưởng Nhị tỷ, chỉ cần Nhị tỷ biết chuyện thì nhất định có thể cứu bọn họ ra ngoài!
Tôn Thược Dương đang bị treo trên xà nhà thấy hai con chó nhỏ thì vô cùng vui mừng, hắn nói nhỏ: “Dư Phàm, đây là chó nhà ngươi sao? Ngươi mau xé vạt áo xuống viết tin để chó con mang ra ngoài đi. Ta vừa để ý quan sát, đám người này ít cũng có mười lăm mười sáu người, đều là đám liều mạng cực kỳ hung ác. Để người nhà ngươi đến báo quan, dẫn nhiều nha dịch đến... Không được, bây giờ quan phủ cũng đã tới giờ nghỉ... Ngươi bảo người nhà ngươi đến Thiên Tân Vệ (đồn binh thời Minh có số lính đông hơn sở) tìm Chỉ huy sứ Tôn, nói con trai ông bị người ta bắt cóc để ông ấy dẫn binh đến cứu người!”
Tiểu Thạch Đầu nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn hắn: “Tôn Thược Dương, hóa ra ngươi là con trai của Chỉ huy sứ! Sao ra ngoài lại không dẫn hộ vệ theo?”
Tôn Thược Dương cười khổ nói: “Ai ngờ được đi dạo phố cũng gặp phải tai họa chứ? Ngàn vàng khó mua được điều biết trước...”
Tiểu Thạch Đầu lấy ra một chiếc khăn tay từ trong lồng ngực, nhìn ngón tay mình, đang quyết tâm muốn cắn một cái thì nhóc mập mạp ở bên cạnh đã nhắc nhở cậu bé: “Ngươi ngốc, người khác có sẵn máu thì không dùng, muốn tự dùng máu mình à?”
Nhìn theo hướng cậu nói, chỉ thấy Vương Tiểu Niên bị đánh đến máu mũi chảy ồ ạt, còn chảy mãi không dừng. Lúc Tiểu Thạch Đầu đi qua đó, tên nhát gan đó sợ sệt ôm đầu kêu to: “Đừng đánh ta, ta không dám, ta không dám nữa đâu!”
Tiểu Thạch Đầu cố nén chán ghét, lấy tay thấm máu nó, sắp xếp lại lời nói của Tôn Thược Dương rồi viết lên khăn tay. Sau đó cậu bé buộc khăn tay vào cổ Tiểu Bạch, ở trong lòng cậu bé, Tiểu Bạch đáng tin hơn Tiểu Hắc nhiều.
Tiểu Bạch có chút bài xích với khăn tay vương mùi máu tươi, nhưng nó biết sự việc quan trọng nên cắn răng nhịn. Tiểu Bạch và Tiểu Hắc trao đổi một chút rồi để Tiểu Hắc ở trong bụi cỏ canh chừng, còn nó theo đường cũ trở về, mang khăn tay cầu cứu trở về bên cạnh Tiểu Thảo và Tiểu Liên ở cách đó không xa.
Tiểu Thảo nhìn, nói với Tiểu Liên: “Tỷ dẫn Tiểu Bạch đi tìm đại ca trước đi, sau đó hai người chia nhau đi nha môn và Vệ sở để bọn họ nhanh chóng phái người đến cứu những đứa trẻ đáng thương kia.”
Tiểu Liên gật đầu, không yên tâm hỏi: “Vậy muội thì sao?”
Dư Tiểu Thảo nói: “Muội ở đây canh chừng, đề phòng những tên buôn người đó phát hiện sẽ chuyển người ra chỗ khác!”
Tiểu Liên nhìn nàng lo lắng nói: “Hay là tỷ chờ ở đây muội đi tìm đại ca đi...”
“Đừng dông dài nữa! Cứ làm theo lời muội nói đi, mau đi tìm người!” Vẻ kiên định trong mắt Tiểu Thảo không thể bị lay động. Dư Tiểu Liên biết mình có nói gì nữa cũng vô ích nên mau chóng chạy theo Tiểu Bạch đi tìm đại ca.
Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Bạch, Tiểu Liên nhanh chóng tụ hội với Dư Hàng, nói rõ tình huống. Dư Hàng để Tiểu Liên đến nha môn báo án, còn bản thân thì đi đến nhà của Chỉ huy sứ Tôn ở Đường Cổ báo tin. Vì cậu biết cậu không thuộc đường đến Vệ sở, lại không có phương tiện thay đi bộ, không bằng thông báo cho Tôn gia để bọn họ nghĩ cách sẽ nhanh hơn.
Lúc này, nhà Chỉ huy sứ Tôn đã sớm hoàn toàn rối loạn. Đứa con duy nhất trong nhà mất tích, Tôn phu nhân suýt chút nữa ngất đi. Nhưng dù sao cũng là vợ của Chỉ huy sứ, gặp nguy không hoảng loạn, bà ấy lập tức sai người phóng nhanh đến Vệ sở báo tin cho chồng mình.
Trấn Đường Cổ chỉ cách Vệ sở mười mấy dặm, ngựa chiến đi về cũng chỉ tốn nửa tiếng. Lúc Dư Hàng tìm được Tôn gia thì Chỉ huy sứ Tôn đang định dẫn một đội binh lính đi tìm đứa con trai bảo bối.
Bên Dư Tiểu Liên cũng khá thuận lợi, vì có quan hệ với Dương Quận vương nên Triệu huyện lệnh khá chú ý đến Dư gia. Vừa nghe Dư gia thôn Đông Sơn đến báo án là một giây cũng không dám chậm trễ, lập tức mời nàng ấy vào. Sau khi Tiểu Liên nói vụ án cho ông nghe thì ông lập tức nghiêm túc hẳn lên. Mấy năm nay trấn Đường Cổ liên tục có trẻ con mất tích, năm nay người đến báo án rất nhiều! Hai mươi mấy đứa trẻ, việc này vô cùng quan trọng. Ông lập tức triệu tập hết nha dịch trong nha môn, để Dư Tiểu Liên dẫn đường, ông muốn tự mình dẫn nha dịch đến bắt những tên buôn người tội ác tày trời đó.
Ở nơi cách ngõ nhỏ một đoạn, Dư Tiểu Thảo chặn lại hai đội ngũ tới cứu viện: “Triệu đại nhân, Chỉ huy sứ Tôn! Trong thư, đệ đệ ta nói trước mắt nơi đó chỉ có ba người trông coi, những người khác đều ra ngoài hết rồi! Mọi người đến đông đảo như vậy nhất định đã khiến một số côn đồ đánh hơi được rồi. Muốn một lưới bắt gọn đám côn đồ này thì phải bàn luận kỹ hơn!”
Có Chỉ huy sứ Tôn đa mưu túc trí ở đó, bọn họ nhanh chóng lập ra một kế hoạch vây bắt. Trước tiên để Triệu huyện lệnh dẫn nha dịch đi tuần tra không mục đích ở trên phố, mà bản thân ông cũng dẫn thuộc hạ đi tìm đứa con trai nhỏ bị mất tích để đám bắt cóc cho rằng binh lính không hề phát hiện hang ổ của bọn chúng. Chờ bọn chúng lơ là cảnh giác, tất cả đều trở về chỗ bắt giữ trẻ con thì một lưới tóm gọn luôn.
Nhưng mà trong việc này cần một nhân vật vô cùng quan trọng là một đứa trẻ giả vờ bị bắt cóc để bọn họ âm thầm điều tra xem tất cả đám bắt cóc đã trở về hay chưa. Lúc bọn chúng di chuyển bọn trẻ thì sẽ ra hiệu với nhóm quan binh mai phục ở ngoài viện để bắt cả người lẫn tang vật, đám bắt cóc chỉ có thể bó tay chịu trói thôi! Nhưng mà không thể bảo đảm đứa trẻ làm nội ứng này hoàn toàn không bị nguy hiểm gì, nếu đám bắt cóc chó cùng rứt giậu thì rất có thể sẽ khiến đứa bé này bị thương.
Sau khi Chỉ huy sứ Tôn nói xong thì chuyển mắt nhìn hai chị em Tiểu Thảo. Dư Hàng vội tiến lên nói: “Ta đi! Ta là con trai, gặp nguy hiểm còn có năng lực tự bảo vệ mình.”
Chỉ huy sứ Tôn nhìn cậu rồi lắc đầu nói: “Tuổi và dáng người của ngươi sẽ khiến cho đám bắt cóc phòng bị. Phải là người khiến đám bắt cóc cho rằng nó không hề có chút uy hiếp nào mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này.”
Dư Tiểu Thảo hít sâu một hơi nói: “Đại ca, để muội làm cho!”
“Tiểu muội, tỷ chạy nhanh, sức lực cũng lớn hơn muội, để tỷ đi!” Dư Tiểu Liên nóng lòng bảo vệ em gái không màng nguy hiểm, rất tích cực bày tỏ ý muốn làm nội ứng.
Dư Tiểu Thảo nhìn nàng ấy một cái thật sâu rồi nói với Chỉ huy sứ Tôn: “Cứ quyết định như vậy đi! Ta đi!”