Nàng ta cũng hiểu ra từ ý của mẹ nàng ta là muốn gả nàng ta cho Dương biểu ca. Tâm hồn thiếu nữ đã thầm cho phép Giang Tư Nhàn quấn lấy Chu Tuấn Dương không thôi. Không thể không nói, nha đầu này tâm tính mạnh mẽ, không hề bị khối băng to lớn mang tên Chu Tuấn Dương này dọa lui mà còn càng áp chế thì càng hăng.
“Buông ra!” Chu Tuấn Dương ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, mắt phượng nhàn nhạt quét đến bàn tay Giang Tư Nhàn đang giữ lấy dây cương của hắn, trong giọng nói lộ rõ vẻ uy hiếp.
“Không buông!” Giang Tư Nhàn không hề bị sự lạnh lùng của hắn dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, đôi mắt tròn xoe lộ rõ vẻ đáng thương. Dư Tiểu Thảo ở bên cạnh cũng cảm thấy thương thay. Tiểu Quận vương đúng là không hiểu phong tình, một thiếu nữ xinh đẹp như vậy sao hắn lại nỡ đối xử thô lỗ thế chứ?
Chu Tuấn Dương cũng không muốn nhiều lời với nàng ta, loại người cứ cho rằng chỉ cần leo lên cao sẽ đạt được cuộc sống mình muốn hắn gặp nhiều rồi. Biểu muội thì sao? Cực kỳ hâm mộ những thứ xa hoa được bài trí một cách khiêm tốn trong phủ Tĩnh Vương, khát vọng được như mẫu phi toàn quyền xử lý mọi chuyện trong Vương phủ, sự thèm thuồng với kỳ hoa dị thảo trong vườn hoa... Những thiếu nữ vì đạt được mục đích mà không biết tự trọng quấn chặt không thôi như nàng ta, hắn không ra tay với nàng ta đã là nể tình họ hàng rồi. Bên ngoài giả vờ hiền lành, bên trong lại là lòng lang dạ sói, đây chính là đánh giá của Chu Tuấn Dương đối với những danh môn khuê tú trong Kinh thành.
Chu Tuấn Dương đã mất sạch kiên nhẫn, hắn vận nội lực vào trong dây cương, nhẹ nhàng dao động một chút. Giang Tư Nhàn chỉ cảm thấy tay tê rần, một luồng lực tấn công tới đẩy nàng ta về phía sau. Khi nàng ta lảo đảo đứng vững trở lại thì Dương Quận vương đã giật dây cương, thúc ngựa nhanh chóng rời khỏi.
Giang Tư Nhàn mếu máo, trong mắt lóe lên ánh sáng không cam lòng. Không phải cô mẫu nói biểu ca thích loại hình đơn thuần đáng yêu sao? Không lẽ nàng ta chưa đủ đáng yêu?
Tầm mắt nàng ta chuyển đến trên người Phòng phu nhân và Dư Tiểu Thảo, lại liếc nhìn tấm bảng “Phủ Chiêu Dũng tướng quân” sau lưng Phòng phu nhân, trong mắt ánh lên vẻ coi thường: Chỉ là chức quan tam phẩm nhàn tản mà thôi, sao biểu ca lại kết bạn với loại người như vậy?
Nhìn thấy đôi mắt to tràn đầy linh tính, sáng như nước suối trong của Tiểu Thảo, trong lòng nàng ta thoáng ghen tị. Nếu như nàng ta có một đôi mắt to biết nói như vậy, chắc biểu ca sẽ không đối xử với nàng ta như vậy đâu nhỉ?
Lại nhìn cách ăn mặc của Tiểu Thảo, đôi mắt hạnh của nàng ta khẽ chuyển, trên mặt lộ vẻ tươi cười: “Phòng phu nhân, nha đầu nhà ngươi trông không tệ nha, ta đang thiếu một đại nha hoàn thanh tú như vậy. Ngươi có thể bán nàng ta cho ta không?”
Cha của Giang Tư Nhàn chức quan không cao, Hồng tư lự khanh tứ phẩm. Nhưng mà ông nội nàng ta, cũng chính là cha của Tĩnh Vương phi lại là Thái phó, một trong những người thầy mà đương kim Hoàng thượng kính trọng.
Tuy chồng mình là quan võ, cũng chẳng cần phải nịnh bợ Thái phó Thái sư gì đó, nhưng mà thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Phòng phu nhân nói chuyện với Giang Tư Nhàn còn khá khách khí: “Xin lỗi, Giang cô nương. Tiểu nha đầu ngươi nói chính là con gái nuôi của phu quân ta...”
Sự khinh thường trong mắt Giang Tư Nhàn càng sâu hơn. Chuyện Phòng tướng quân nhận một đứa bé nhà quê làm con gái nuôi đã sớm lan truyền trong Kinh thành. Có thể khiến cho Chiêu Dũng tướng quân tam phẩm chủ động nhận nàng làm con gái nuôi, tiểu nha đầu này còn chưa lớn bao nhiêu mà tâm cơ đã thâm sâu vậy rồi. Giang Tư Nhàn muốn mua nàng về để thuận tiện đón ý nói chuyện với Dương Quận vương.
Nhìn Giang Tư Nhàn như một con khổng tước kiêu ngạo rời khỏi, Dư Tiểu Thảo nhướng mày. Bảo sao tiểu Quận vương coi thường nàng ta, trước mặt một kiểu sau lưng kiểu khác đây mà. Khuê tú trong Kinh thành không lẽ đều có nhiều mặt như vậy sao?
“Thảo Nhi, đừng giận! Một vài người cứ luôn ỷ vào quyền thế của tổ tiên mà ánh mắt toàn đặt trên đỉnh đầu, gặp nhiều cũng thành quen thôi. Nhưng mà đối mặt với loại người như vậy thì không cần nhượng bộ, dù sao con cũng là con gái của phủ tướng quân chúng ta mà!” Phòng phu nhân cũng chán ghét dáng vẻ giả vờ của Giang Tư Nhàn, con gái của một quan nhỏ tứ phẩm còn tưởng mình là công chúa, ai cũng phải nâng niu nàng ta chắc?
Căn dặn đại quản sự của phủ tướng quân, sắp xếp cho Dư Hải thật tốt, Phòng phu nhân liền dẫn Dư Tiểu Thảo vào cửa thùy hoa, đi đến nội viện. Chỉ thấy sau cổng vào là hàng lang gấp khúc, thềm đá dưới chân trải thành đường mòn, hai bên đường là đào mận đang lúc nở rộ, cả vườn hoa đua nhau khoe sắc, vô cùng rực rỡ, trong vườn còn có hòn non bộ, đình nhỏ, khoảng sân không lớn nhưng lại rất độc đáo.
Đi qua tiểu viện thứ hai là tới ba gian phòng khách, chính giữa đặt một tấm bình phong lớn bằng gỗ tử đàn. Đi qua nó căn phòng phía sau chính là chính phòng đại viện. Đại viện có năm gian phòng hảo hạng, tất cả giường cột đều được chạm trổ, xuyên qua hai đầu hành lang là sương phòng. Thấy phu nhân dẫn một bé gái đi vào, mấy nha đầu ăn mặc xanh đỏ trên hành lang đã sớm chuẩn bị chào đón nàng.
“Vị này là tiểu thư người vẫn luôn mong nhớ phải không? Bảo sao lại khiến phu nhân chúng ta mong nhớ như vậy, đứng chung một chỗ đúng thật giống như hai mẹ con ruột vậy.” Người lên tiếng chính là một nha đầu mặc áo hồng, khoảng mười tám mười chín tuổi, chắc là một trong hai đại nha đầu khác của mẹ nuôi.
Quả nhiên, Phòng phu nhân chỉ về phía nàng ta mắng: “Nha đầu này nhanh mồm dẻo miệng, nói câu nào là trúng lòng người câu đó. Còn không phải sao! Tình cảm giữa phu nhân ngươi và Thảo Nhi còn thân hơn cả mẹ ruột con bé nữa! Thảo Nhi, đây là đại nha đầu của ta, tên là Lâm Lang. Còn có một nha đầu mặc áo xanh, tên là Hổ Phách, tính cách khá trầm. Bốn đại nha đầu con đều biết rồi, chọn hai nha đầu hợp tính con làm chân chạy vặt cho con đi.”
Dư Tiểu Thảo vội xua tay nói: “Không cần, mẹ nuôi, những tỷ tỷ này đều đã quen phục vụ người, con mà chọn vậy không phải bên cạnh người không có ai sao. Mẹ nuôi, người nghe con nói xong đã. Nếu như chỉ có một mình mẹ nuôi thì thiếu một hai nha đầu cũng không sao, nhưng mà giờ người có thêm Tiểu Lân Lân rồi, hai nha đầu phục vụ người, còn phải giúp người chăm sóc tiểu đệ đệ, bận tối mặt ấy chứ? Người cũng biết tính con mà, cứ chọn bừa hai tiểu nha đầu cho con là được rồi!”
Phòng phu nhân có chút không yên tâm: “Tiểu nha đầu nào có thành thạo như bọn Trân Châu, Lâm Lang chứ?”
Cuối cùng vẫn là Linh Lung nhanh trí, nàng ta cười nói: “Phu nhân, để ta đến chăm sóc tiểu thư đi, thuận tiện dẫn theo vài tiểu nha đầu nữa, tránh làm chậm trễ công việc của tiểu thư.”
Phòng phu nhân biết Linh Lung là một người biết lo nghĩ trước sau, suy nghĩ một chút bèn gật đầu nói: “Được! Vậy ngươi qua đó dạy mấy tiểu nha đầu phải làm thế nào đi. Sau này Thảo Nhi còn ở trong phủ lâu dài! Bên cạnh con bé không thể thiếu người hầu hạ được.”
Lâm Lang thấy Linh Lung xung phong nhận việc đi hầu hạ tiểu thư, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng ta cười nói: “Linh Lung đúng là con sâu trong bụng phu nhân, phu nhân nghĩ gì ngươi đều hiểu hết!”
Nói thật, trong lòng Lâm Lang cũng không xem chuyện tiểu cô nương thôn quê này đến đây là chuyện lớn gì. Dư Tiểu Thảo còn không bằng vị biểu tiểu thư trước kia, ít nhất người ta còn có quan hệ thân thích với phu nhân. Đứa con gái nuôi mà tướng quân thu nhận này nhìn qua vừa keo kiệt lại vừa quê mùa, đúng là không có chút khí chất nào hết. Đi theo người như vậy có thể có tiền đồ gì chứ?
Nàng ta nghĩ như vậy, rất nhiều tiểu nha đầu trong phủ cũng nghĩ như vậy. Mấy đại nha đầu bên cạnh phu nhân, ngoài Linh Lung ra, những người khác tuổi không còn nhỏ nữa, hơn hai mươi có khi sẽ phải rời phủ. Biểu hiện tốt trước mặt phu nhân, lọt vào mắt phu nhân thì được nâng lên làm đại nha đầu cũng không phải không có khả năng.
Nhưng mà một số tiểu nha đầu lại không nghĩ vậy. Ngày thường phu nhân vô cùng coi trọng đứa con gái nuôi này, chẳng nhưng thường xuyên gửi đồ ăn ngon, quần áo, trang sức gì đó cho nàng mà còn thường xuyên nhắc đến nàng. Nếu như được tiểu thư chọn thì sẽ được lên thẳng chức đại nha đầu, hơn hẳn phải phấn đấu trong nhiều năm!
Mặc kệ trong lòng mấy tiểu nha đầu này nghĩ những gì, chuyện cũng không do các nàng quyết định. Lúc Dư Tiểu Thảo chọn người rất để ý ánh mắt của đám nha đầu, những ánh mắt lập lòe dao động, né tránh nàng, nàng tuyệt đối không chọn. Nàng chọn mấy người có ánh mắt chính trực sạch sẽ, vẻ ngoài không quá quan trọng. Nhưng mà khi chọn xong mới thấy bốn tiểu nha đầu đều lớn lên không tệ, rất xinh đẹp!
Phòng phu nhân có chút lo lắng, sợ con gái nuôi trông mặt mà bắt hình dong, chọn trúng vài người có dã tâm. Nàng ấy đã phát hiện Dương Quận vương đối xử rất khác với con gái nàng ấy, tính cách con gái nàng ấy có chút tùy tiện, ngộ nhỡ những nha đầu xinh đẹp này có dã tâm thật, chỉ sợ...
Nhưng Dư Tiểu Thảo lại không nghĩ được xa như vậy. Nàng nhìn bốn đại nha đầu mới nhậm chức của mình, tỏ vẻ rất hài lòng. Người xinh đẹp ai mà không thích chứ?
Lúc này bà vú ôm Tiểu Lân Lân đi ra từ trong nhĩ phòng, đi tới bên cạnh phu nhân cười nói: “Rốt cuộc vẫn là tiểu công tử quen với phu nhân, vừa tỉnh lại đã muốn gặp người, không thấy còn không vui nữa.” Tiểu Lân Lân vừa nhìn thấy mẹ đã vươn bàn tay nhỏ nhắn mập mạp ra muốn được bế.
Đã hơn nửa năm, Dư Tiểu Thảo không gặp Tiểu Lân Lân, thấy em trai vừa trắng trẻo mập mạp lại xinh đẹp đáng yêu, không nhịn được vươn tay ra bế đứa bé từ giữa hai người. Bà vú có chút không yên tâm, vươn tay che chở nói: “Tiểu thư, đừng nhìn tiểu công tử còn nhỏ chứ không nhẹ đâu, hay là để nô tỳ bế đi!”
Không được tiến đến lồng ngực ấm áp của mẹ như mong muốn, Tiểu Lân Lân mếu máo, vừa định khóc òa lên để người khác thấy thì lại ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người Tiểu Thảo. Cậu nhóc vươn cánh tay như củ sen ôm lấy cổ nàng, vùi mặt vào cổ nàng nhẹ nhàng ngửi ngửi rồi ngẩng đầu lên, chu cái miệng nhỏ nhắn thơm nàng mấy cái khiến mặt Tiểu Thảo toàn là nước miếng.
Phòng phu nhân thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, cười nói: “A ui, Tiểu Lân Lân nhà chúng ta còn nhớ tỷ tỷ à, biết tỷ tỷ là người thân nhất của cha mẹ ngoài con ra phải không!”
Bà vú cũng gật đầu liên tục, ngạc nhiên nói: “Đúng thật! Ngoài phu nhân ra, tiểu công tử không quá gần gũi với ai. Ngay cả lão gia cũng không được tiểu công tử thơm đâu!”
Phòng phu nhân ôm cả Tiểu Thảo và con trai vào trong lồng ngực, hôn con trai bảo bối một cái nói: “Lân Nhi và Thảo Nhi rất có duyên. Nếu như không có Thảo Nhi, ta sẽ không mang thai Lân Nhi. Lân Nhi gần gũi với tỷ tỷ nó, đây chẳng phải là duyên phận từ kiếp trước sao?”
Lâm Lang nghe thấy thế, còn có chuyện này sao? Xem ra địa vị của tiểu thư trong lòng phu nhân không hề giống như dự đoán của nàng ta. Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Lâm Lang lại thêm mấy phần chân thành: “Đúng thế, đúng thế! Tiểu công tử nhà chúng ta còn nhớ tiểu thư, không lẽ đây chính là duyên phận tỷ đệ hay sao?”
Trong lúc mọi người đang vui vẻ cười nói thì Tiểu Lân Lân đã dùng nước miếng rửa mặt cho chị cậu nhóc, sau đó ôm chặt lấy cổ nàng, mặc kệ ai nói ai khen gì cũng đều không buông ra. Trong lòng Phòng phu nhân có chút không biết làm sao, vỗ nhẹ mấy cái lên cái mông mập mạp của con trai.