Tĩnh Vương phi cười mắng: “Tiểu tử thối, dám uy hiếp mẫu phi, cẩn thận phụ vương con đánh mông con đó! Được, mẫu phi biết rồi, sẽ mau chóng tiễn biểu muội con về.”
Nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của con trai út, trong lòng Tĩnh Vương phi thổn thức không thôi. Con trai đã lớn, dần dần khống chế được cảm xúc bản thân, không bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc tiêu cực nữa. Vừa nãy nhìn biểu cảm tức giận trẻ con “uy hiếp” của con trai trông vừa gian xảo vừa thú vị nhỉ?
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Tư Nhàn lại đợi hụt người ở bàn cơm. Cô mẫu nói với nàng ta rằng Dương ca ca đã ra ngoài từ sớm. Dương ca ca bận như vậy sao? Nhất định là muốn tránh mặt nàng ta rồi! Nàng ta cũng không tin với vẻ ngoài xinh đẹp rung động lòng người của mình, thêm chút tâm cơ và thủ đoạn lại không thể thu phục được Dương Quận vương tính cách quái đản này!
Phủ tướng quân, trong phòng khách chính viện, Dư Tiểu Thảo đang cố gắng ôm Tiểu Lân Lân mập mạp đến cạnh bàn ăn. Nàng khó hiểu nhìn Dương Quận vương đã ngồi sẵn ở bên bàn ăn trêu chọc hỏi: “Tiểu Quận vương, không lẽ bữa sáng ở phủ Tĩnh Vương không hợp khẩu vị ngài nên đến phủ tướng quân của chúng ta ăn cơm chùa?”
“Đứa nhỏ này, sao lại ăn nói như thế với Dương Quận vương hả?” Phòng phu nhân liếc mắt trách mắng nàng rồi lại cười nói với hắn: “Nha đầu này nói chuyện không để ý trước sau, ngài đừng để trong lòng.”
Chu Tuấn Dương không chuyển mắt nhưng rất nghiêm túc gật đầu: “Tay nghề của đầu bếp trong phủ đúng là kém hơn Tiểu Thảo.”
Dư Tiểu Thảo trừng mắt nhìn hắn nói: “Dỗ ai đấy? Ngươi tưởng ta không biết đầu bếp nhà ngươi xuất thân ngự trù thế gia, tay nghề còn cao hơn đại sư phó của Trân Tu Lâu nữa. Ha ha, có phải không chịu được sự quan tâm của mỹ nhân nên mới trốn qua đây không?
Chu Tuấn Dương ngước mắt nhìn nàng, cau mày nói: “Không chịu được sự quan tâm của mỹ nhân? Ngươi học câu này từ đâu đấy? Nói ở đây thì đành, tránh để người khác nghe thấy lại nói tiểu thư phủ tướng quân không có quy củ!”
Dư Tiểu Thảo bĩu môi làm mặt quỷ với hắn nói: “Nói gần nói xa nhất định là bị ta nói trúng rồi! Không ngờ rằng tiểu Quận vương cũng có tố chất “Lam nhan họa thủy” cơ đấy!”
Phòng phu nhân thấy nàng càng nói càng kỳ cục thì vỗ nhẹ hai cái lên bả vai nàng nói: “Gì mà lam nhan họa thủy, mẹ nuôi chỉ nghe nói hồng nhan họa thủy thôi! Sao trong đầu con lắm từ kỳ lạ thế? Thảo Nhi, nếu con còn nói linh tinh nữa ta sẽ mời ma ma trong cung đến dạy quy củ cho con đó!”
“Không phải chứ? Con có kế hoạch mới, hai ngày nữa định trở về thôn Đông Sơn...” Dư Tiểu Thảo lập tức sợ tới hoa dung thất sắc, nói đến quy củ gia giáo của ma ma là nàng nghĩ đến “Hoàn Châu cách cách”, nghĩ đến nhân vật lão ma ma vẻ mặt hung tợn cầm kim đâm nữ chính.
Chu Tuấn Dương nhớ đến những đám tiểu thư khuê các ngay cả hô hấp cũng phải tính toán tốt thời gian, dường như là đúc từ một khuôn ra, nhạt nhẽo muốn chết. Hắn vội nói: “Thật ra thì bây giờ Tiểu Thảo cũng rất tốt, không buồn không lo như một con ngựa hoang nhỏ, không cần áp đặt như vậy.”
Dư Tiểu Thảo cảm kích nháy mắt với tiểu Quận vương, liên tục gật đầu phối hợp: “Đúng đúng! Con cảm thấy những tiểu thư khuê các kia muốn giận cũng không được giận, chẳng khác nào đeo mặt nạ cả, sống không thoải mái vui vẻ chút nào, không có gì đáng hâm mộ cả.”
Phòng phu nhân cũng cảm thấy con gái mình vô cùng tốt tính, chỉ là có lúc hơi tùy tiện. Nàng ấy suy nghĩ một lát rồi nói: “Sau vụ thu hoạch năm nay trong nhà cũng không bận gì thì con đến Kinh thành đi. Ta dạy con cách xã giao và một ít lễ tiết qua lại lẫn nhau, quy củ trong cung cũng nên học một chút. Biết nhiều một chút cũng không có hại mà!”
Chu Tuấn Dương gật đầu nói: “Được, cần thiết!”
Dư Tiểu Thảo cúi đầu nắm bàn tay nhỏ mập mạp của Tiểu Lân Lân, thầm nói trong lòng: Mùa thu là chuyện của mùa thu. Kế hoạch của nàng đến mùa thu là có thể thực hiện xong, đến lúc đó phải mượn cớ trốn thoát mới được!
Tiểu Lân Lân rúc vào trong ngực tỷ tỷ, thấy bát cháo cá đặt ở trước mặt thì ánh mắt lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm không nháy mắt bát cháo, dùng tay nhỏ mập mạp vỗ cánh tay Dư Tiểu Thảo, trong miệng bập bẹ kêu: “Ăn, ăn...”
Tiểu Lân Lân gần một tuổi đã bắt đầu bập bẹ học nói. Phòng phu nhân trăm vạn lần không ngờ rằng nàng ấy dạy con trai “cha” và “mẹ” lâu như vậy mà lần đầu tiên con trai mở miệng nói lại là “ăn”! Khi thằng bé lớn lên nhất định cũng là một con hàng tham ăn.
Chu Tuấn Dương thấy tay chân bé nhỏ của Dư Tiểu Thảo ôm tiểu mập mạp kia, cánh tay nhỏ bé trắng nõn còn bị miết đỏ một mảng, trong lòng có chút khó chịu nói: “Không phải có bà vú sao? Ngươi cướp công việc của người ta làm gì? Không làm việc mà vẫn nhận tiền công à?”
Bà vú đang đứng ở bên cạnh chờ hầu hạ đổ mồ hôi như tắm, vội vàng tiến đến ôm tiểu công tử. Tiểu Lân Lân tỏ vẻ không phối hợp, ngồi trong lòng tỷ tỷ rất thoải mái, thơm tho mềm mại, cơm tỷ tỷ đút ăn cũng ngon, không muốn bà vú, muốn tỷ tỷ! Tiểu Lân Lân liều mạng gạt bỏ bàn tay đang vươn đến của bà vú, gấp đến mức kêu lên với bà: “Không, không!”
Chu Tuấn Dương đứng dậy, hai tay kẹp nách cậu nhóc, xách lên nhét vào trong lòng bà vú. Đôi chân trắng mập của Tiểu Lân Lân đạp lung tung, quay người nhìn thấy tiểu Quận vương mặt đen đang liếc nhìn mình thì lập tức mếu máo, nhoài người về phía Dư Tiểu Thảo gọi: “Tỷ! Tỷ…“
Phòng phu nhân thấy ê lòng, vội ôm con trai vào trong ngực, chọc chọc cái mũi nhỏ của cậu nhóc nói: “Con đúng là không có lương tâm mà, tỷ tỷ con mới đến đây hai ngày con đã bị đồ ăn ngon của tỷ tỷ con mua chuộc rồi. Dạy con gọi “mẹ” lâu như vậy con không học, “tỷ” lại gọi rất rõ ràng!”
Linh Lung ở bên cạnh cười nói: “Phu nhân, vậy nói rõ tiểu thư và tiểu công tử có duyên với nhau, chị em tình thâm. Người nên vui mừng mới phải.”
Dư Tiểu Thảo bưng bát cháo dành riêng cho Tiểu Lân Lân lên, dùng muỗng dặm nhỏ miếng cá ra, múc một muỗng lên, kiểm tra cẩn thận xem có xương không. Cháo cá nấu bằng cá lóc, không có nhiều xương. Nhưng mà cho trẻ con ăn nên vẫn cẩn thận thì hơn.
“Nào, gọi với tỷ - mẹ... mẹ...” Dư Tiểu Thảo dùng muỗng cháo cá dụ cậu nhóc.
Quả nhiên là Tiểu Lân Lân bị mùi thơm hấp dẫn, tất cả sự chú ý đều tập trung trên cái muỗng quen thuộc của cậu nhóc: “Ăn, ăn... Tỷ... Ăn!”
Dáng vẻ đáng yêu đó thực sự quá moe. Nhưng mà Dư Tiểu Thảo không thỏa hiệp, nhịn cười nói: “Gọi mẹ mới được ăn cháo cá! Nào, gọi với tỷ - mẹ... Không được cướp, nếu không gọi mẹ, tỷ sẽ ăn hết cháo cá đó!”
Nàng vừa nói vừa đưa muỗng về phía miệng nàng. Tiểu Lân Lân nhìn thấy vậy thì lập tức nôn nóng, xoay người nhìn Phòng phu nhân đầy oan ức, chỉ Dư Tiểu Thảo đã nuốt muỗng cháo cá của cậu nhóc, nước mắt lã chã tố cáo: “Mẹ, ăn... ăn...”
Phòng phu nhân lần đầu nghe con trai gọi “mẹ”, kích động đến rơi nước mắt, nàng ấy luôn miệng nói: “Được, được! Lân Nhi của chúng ta muốn ăn cháo cá, mẹ đút Lân Nhi ăn nhé!”
Dư Tiểu Thảo dùng nước sôi rửa sạch muỗng rồi lại múc cháo, lần này nàng không trêu cậu nhóc nữa mà đưa đến miệng Tiểu Lân Lân đang gào khóc đòi ăn. Cháo cá là do Dư Tiểu Thảo tự vào bếp nấu từ sáng sớm, cháo mềm thơm, cá tươi non mềm, quá phù hợp với bữa phụ của trẻ con.
Hai ngày này, Tiểu Lân Lân đều ăn bữa phụ do Dư Tiểu Thảo nấu, ngay cả sữa cũng không uống, đỡ cho cậu nhóc phải chịu khổ khi phải cai sữa.
Ăn xong một bát cháo cá, Tiểu Lân Lân ợ một tiếng, mắt còn nhìn chằm chằm bát cháo cá của những người khác. Phòng phu nhân sợ cậu bé ăn nhiều sẽ trớ nên không dám cho con nữa, sai bà vú ôm cậu nhóc rời đi.
“Đợi lát nữa đừng quên cho Tiểu Lân Lân uống thuốc nhé!” Dư Tiểu Thảo không quên nhắc nhở.
Tiểu Lân Lân vừa nghe đến “thuốc” là mặt bắt đầu nhăn nhó, sắp khóc đến nơi. Bà vú vội vàng dỗ cậu nhóc: “Không uống thuốc, tiểu công tử chúng ta không uống thuốc đắng, là nước đường mà. Tối hôm qua còn uống, tiểu công tử quên rồi sao?”
Nhắc đến nước đường, nước mắt của Tiểu Lân Lân như là ngưng chảy tự nhiên, nói dừng là dừng. Uống nước đường ngon ngọt, uống xong cổ họng còn rất thoải mái, không ho nữa!
Lúc bà vú lấy nước đường xuyên bối tỳ bà, ánh mắt Tiểu Lân Lân nhìn chằm chằm bà ta, giống như đang giám sát sợ bà ta đổi nước đường thành thuốc đắng vậy. Lúc muỗng nước đường đầu tiên đưa đến bên miệng, cậu nhóc còn mím môi, miệng khẽ chạm một xíu, liếm liếm môi, biết là vị ngọt rồi mới uống từng ngụm một.
Dư Tiểu Thảo ở bên cạnh thấy vậy thì cười nói: “Mẹ nuôi, tiểu đệ thông minh thật đó. Còn nhỏ như vậy đã biết đề phòng bị người lừa gạt!”
Phòng phu nhân nở cười vui mừng, nhưng rồi thở dài nói: “Nhưng mà sức khỏe thằng bé quá yếu, lâu lâu lại bị bệnh.”
“Sức đề kháng của trẻ con vốn yếu mà. Con có một toa thuốc tăng cường sức đề kháng, hai ngày này sẽ làm thành cao mật đường, mỗi ngày pha với nước rồi uống, ít nhất ba lần một ngày.” Gì mà cao mật đường chứ, chỉ là vật che mắt cho nước linh thạch của Dư Tiểu Thảo thôi. Cho vào trong mật đường, vị ngọt nên trẻ con càng thích uống.
Chu Tuấn Dương ở bên cạnh nhàm chán đến chết, thấy đã ăn xong bữa sáng, thuốc cũng đã uống, nên có thời gian rảnh để ý hắn rồi chứ? Hắn hắng giọng nói: “Tiểu Thảo, mẫu phi biết ngươi đến Kinh thành, muốn mời ngươi đến Vương phủ làm khách.”
“Là chúng ta sơ xuất. Lúc còn ở Đường Cổ, Tĩnh Vương phi vô cùng quan tâm hai mẹ con chúng ta, theo lý thì chúng ta nên đến kính thăm mới phải.” Phòng phu nhân để Dương Quận vương chờ một lát rồi chọn một bộ quần áo cho Dư Tiểu Thảo thay, lại để Hổ Phách búi một kiểu tóc đáng yêu cho nàng. Còn nàng ấy tự mình chuẩn bị một lễ vật không tầm thường dẫn con gái nuôi đến phủ Tĩnh Vương.
Dương Quận vương cưỡi ngựa đi theo xe ngựa của phủ tướng quân đến phủ Tĩnh Vương. Có con em quý tộc trong Kinh thành nhận ra Dương Quận vương, thấy xe ngựa không phải của Tĩnh Vương phi thì vô cùng tò mò, không biết là ai có vinh dự như vậy được tâm phúc của Hoàng thượng tự mình hộ tống nhỉ?
Bước vào phủ Tĩnh Vương từ cửa hông đã thấy Mai Hương chờ sẵn ở thùy hoa môn. Nhìn thấy hai mẹ con, Mai Hương cười khách sáo nói: “Phòng phu nhân, đã lâu rồi người không đến Vương phủ nói chuyện với Vương phi, Vương phi của chúng ta rất nhớ người đó!”
Phòng phu nhân mỉm cười lễ độ nói: “Nhà có trẻ nhỏ không thể rời nhà! Chờ lát nữa gặp nương nương ta sẽ tự cáo tội với người!”
Dư Tiểu Thảo mỉm cười đi theo mẹ nuôi, im lặng nghe hai người khách sáo nói chuyện với nhau. Ánh mắt nàng cũng không chịu yên, hiếm có dịp đến Vương phủ, coi như đi du lịch vậy. Chỉ thấy viện được tường xanh vây quanh, liễu rủ mềm mại, xung quanh hành lang đều là hoa cỏ, trong viện đường mòn ngang dọc, hòn non bộ điểm xuyết khắp viện, cả viện duyên dáng sang trọng, nguy nga lộng lẫy…