Hiệu thuốc Đồng Nhân Đường này là hiệu thuốc lớn nhất, cũng là nơi làm ăn tốt nhất ở trấn trên. Bởi vì nghe nói Tôn đại phu xem bệnh có xuất thân thế gia thái y tiền triều, y thuật rất cao, ngay cả quý nhân ở kinh thành cũng từng tới đây mời ông xem bệnh.
Dư Tiểu Thảo vừa vào cửa đã nhìn thấy một vị lão đại phu râu tóc bạc trắng, hơi có chút phong mạo của phong thái tiên nhân đang tỉ mỉ bắt mạch giúp người.
[Linh khí, thật nhiều linh khí!] Tiểu Bổ Thiên Thạch gấp không dằn nổi nhào về một loạt quầy dược kia, bám luôn vào loại thuốc có linh khí nồng nhất ở trên tủ kia không xuống nữa.
"Tiểu cô nương, chỗ nào không thoải mái?” Lão đại phu kê đơn thuốc cho người bệnh, lệnh tiểu đồ đệ bốc thuốc cho người ta, lúc này mới rảnh ra tiếp đón Dư Tiểu Thảo.
Tiểu Thạch Đầu hơi có vẻ lo lắng thốt lên: “Lão gia gia, ba tháng trước nhị tỷ ta bị đụng đầu, dường như đã không còn thở nữa rồi. Sau khi tỉnh lại, rất nhiều thứ cũng không nhớ rõ nữa. Lão gia gia, ngài xem một chút giúp nhị tỷ ta đi?”
Tôn lão đại phu thấy tiểu gia hỏa trông lanh lợi lại hiểu lễ nên vẻ mặt ôn hoà nói: “Ngồi xuống, lão phu giúp ngươi bắt mạch một chút.”
Phải nói thân thể trước kia của Dư Tiểu Thảo thật khiến người ta lo lắng. Mới sinh ra không lâu đã bị một cơn bệnh nặng, mời Tôn lão đại phu tới cửa xem bệnh, mới có thể giữ được mạng nhỏ. Nhưng Tôn lão đại phu cũng chắc chắn, nếu không nuôi nâng cẩn thận, có thể sống không quá mười tuổi.
Nhưng mỗi ngày có nước linh thạch tẩm bổ, bệnh căn tích tụ trong thân thể Tiểu Thảo sớm đã được tẩy rửa sạch sẽ. Nói cách khác, lúc này thân mình nàng ngoài thiếu rèn luyện ra không còn bất cứ căn bệnh nào nữa.
Tôn lão đại phu rốt cuộc xuất thân thái y, xem mạch, lại nhìn miệng vết thương trên đầu nàng, sau đó nói: “Ngươi lúc mới sinh ra, thai mang bệnh, nhưng đã có cao thủ dùng linh dược chữa khỏi rồi. Thân thể rất khỏe mạnh, chỉ là tiểu hài tử phải chạy nhảy nhiều một chút, đừng cả ngày buồn ở trong phòng.
Còn về không nhớ rõ chuyện lúc trước, trước kia lão phu đã từng xem qua người bệnh như vậy rồi, hẳn là khi ngã bị thương, đầu còn tồn máu bầm đè ép thần kinh trong đầu. Khi bắt mạch xác thực không quá đáng ngại. Thời gian lâu dài, máu bầm tan hết, tự nhiên sẽ nhớ lại tới.”
Triệu Hàm vừa nghe trong đầu có máu bầm, khẩn trương: “Lão đại phu, có thuốc gì có thể khiến máu bầm tan nhanh hơn hay không?”
Tôn lão đại phu nhìn nhìn quần áo cũ nát của hai chị em, cười lắc đầu nói: “Là thuốc ba phần độc. Có thể không uống thuốc vẫn nên không cần uống thuốc cũng tốt!”
Hơn nữa, thuốc kia nhưng không rẻ đâu. Uống thời gian ngắn, không hiệu quả gì; nếu thời gian dài, không phải gia đình tiểu cô nương như vậy có thể gánh nổi. Tóm lại không có chuyện gì lớn, tiểu nha đầu mới bao lớn tuổi, có nhớ chuyện trước kia hay không cũng chẳng sao cả!
Dư Tiểu Thảo cũng đoán ra ba phần suy nghĩ trong lòng lão đại phu, rất cảm kích nói: “Lão gia gia, đa tạ ngài! Có những lời này của ngài, ta và người nhà của ta cũng có thể yên tâm. Xin hỏi chúng ta phải trả bao nhiêu tiền xem bệnh?”
"Không kê thuốc sẽ không thu tiền xem bệnh. Tiểu cô nương, có thể nói cho lão phu, người điều trị thân thể cho ngươi là vị danh y nào không?” Tôn lão đại phu, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác thưởng thức lẫn nhau với vị cao thủ y thuật như vậy.
Nghe nói nhị tỷ không sao cả, lo lắng trong lòng Tiểu Thạch Đầu cũng hoàn toàn buông xuống, cậu khôi phục bản tính hoạt bát: “Lão gia gia, bệnh của nhị tỷ vẫn luôn là Vưu gia gia thôn Đông Sơn chúng ta khám cho. Y thuật của ông ấy khá tốt. Vết thương chảy máu trên trán nhị tỷ ta lớn như vậy, dùng thuốc của Vưu gia gia không đến mấy ngày đã khỏe rồi!”
"Thôn Đông Sơn? Vưu Dũng?” Tôn lão đại phu không khỏi lắc đầu cười. Vưu Dũng xuất thân linh y*, từng học y thuật với ông một đoạn thời gian, có bao nhiêu khả năng ông còn rõ ràng hơn bất cứ ai. Muốn nói Vưu Dũng kia có chút tài năng có thể trị khỏi căn bệnh từ khi mang thai, ông là người đầu tiên không tin.
(*)Linh y: Lang trung hành tẩu trong giang hồ, đi khắp nơi chữa bệnh cho bách tính.
Nhưng ông cũng thức thời, người ta không muốn nói, cần gì phải cưỡng cầu đâu?
Tiểu Bổ Thiên Thạch đã hấp thu xong chỗ linh khí nồng nhất kia, ợ một cái, lòng tham không đáy lại muốn đi hấp thu linh khí khác. Linh khí ít vẫn còn hơn là không có, ít nhất còn dễ dàng tăng linh lực hơn nhiều lắm so với tắm.
Dư Tiểu Thảo thấy nó rời đi từ trên tủ thuốc viết hai chữ "Nhân sâm”, lại muốn đến tủ “linh chi” kia, khóe miệng co giật. Trời ạ! Lão đại phu người ta nhân nhân hậu tâm huyết, lại tổn thất một ít dược liệu quý bởi vì nàng, vậy nàng đã trở thành kẻ vô ơn chính cống rồi.
Nghiêm khắc quát ngăn cản hành vi của Tiểu Bổ Thiên Thạch, Dư Tiểu Thảo cám ơn lão đại phu mãi mới kéo em trai vội vã ra khỏi hiệu thuốc.
[Mông ngươi bị lửa đốt sao? Không thể chờ ta hấp thu xong linh khí mới trở ra à?] Tiểu Bổ Thiên Thạch không vui, nếu nó có thể, nhất định hung hăng cào nàng một móng vuốt. Linh khí của nó, khôi phục linh lực của nó...
Dư Tiểu Thảo mắt nhìn thẳng, nói chuyện trong lòng với tiểu gia hỏa gây rối vô cớ: “Ngươi gieo họa lên dược liệu người ta, ngươi còn lý luận?”
[Ta sao có thể gieo họa lên dược liệu của người ta? Nhân loại dốt nát ngu xuẩn! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta hấp thu những linh khí đó, dược liệu sẽ bị hỏng sao? Vớ vẩn! Linh khí có tác dụng đối với bản thần thạch, sao có thể là những thứ loài người nhỏ yếu các ngươi có thể sử dụng. Giữ lại cũng là lãng phí!] Tiểu Bổ Thiên Thạch bắt đầu độc miệng.
"Ngươi còn lải nha lải nhải, cẩn thận ta vĩnh viễn không mang theo ngươi bước vào tiệm bán thuốc một bước nữa!”Thân là chủ nhân, còn không trị được ngươi sao? Tiểu quỷ!
Tiểu Bổ Thiên Thạch sửng sốt một chút, co được giãn được tự mở ra chế độ tỏ vẻ đáng yêu: [Chủ nhân, người là chủ nhân vĩ đại! Chủ nhân vạn năng! Người còn thần thông hơn so với Linh Tổ, người còn vô địch hơn so với Ngọc Đế...]
“Ngừng, ngừng nói linh tinh đi! Có thể nói tiếng người không hả? Ngay cả vỗ mông ngựa (nịnh hót) cũng không biết, sao coi mình thành sủng vật rồi à?” Dư Tiểu Thảo dường như tỏ rất coi thường nó.
Sủng vật? Ngươi mới là sủng vật, cả nhà các ngươi đều là sủng vật! Tiểu Bổ Thiên Thạch méo miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: [Vỗ mông ngựa? Mông ngựa vừa bẩn vừa thối, vỗ nó làm cái gì...]
Một đường yên lặng đấu võ mồm cùng Tiểu Bổ Thiên Thạch, rất nhanh Dư Tiểu Thảo đã tới địa điểm hẹn với Trương lão đầu.
Xe bò của Trương lão đầu đã sớm dỡ củi chờ ở nơi đó. Dư Tiểu Thảo ngọt ngào chào hỏi một tiếng, hơn nữa dâng lên một bọc điểm tâm khác, nói với Trương lão đầu: “Trương gia gia, nhờ gặp được ngài. Nếu không chỉ sợ cặp đùi này của ta không biết có thể đi đến trấn trên hay không? Đây là một chút tâm ý nho nhỏ của chúng ta, xin nhận lấy.”
Một bọc nhỏ điểm tâm này tuy rằng không quý, Trương lão đầu lại biết mình bán xe củi lửa này cũng mua không được mấy túi điểm tâm. Đứa trẻ làm được ít tiền cũng không dễ dàng, ông nói gì cũng không muốn nhận:
"Ta một lão đầu tử ăn gì điểm tâm chứ? Giữ lại hai tỷ đệ ngươi làm bữa ăn ngon đi? Thảo Nhi, bây giờ còn uống thuốc không? Sau khi uống thuốc đắng ăn một viên, có thể đổi vị!”
Xe bò lắc lư nhoáng lên bắt đầu xuất phát, Dư Tiểu Thảo không nhận điểm tâm Trương lão đầu đưa qua, chỉ chỉ một bọc khác trong tay em trai, nói: “Trương gia gia, ta đã sớm không uống thuốc rồi. Ngài nhìn xem, chúng ta còn có nữa! Ngài mang về cho tiểu tôn tử ăn đi!”
Từ chối trong chốc lát, Trương lão đầu lâm vào bất đắc dĩ, đành phải nhận lại điểm tâm. Cháu gái ngoại của lão Liễu thật không tệ! Người lanh lợi lại hào phóng. Ông trời có mắt, phù hộ đứa trẻ sống lâu trăm tuổi.
"Thảo Nhi, Trương gia gia đi xe bò mỗi lần cách nhau hai ngày, đưa một xe củi lên trấn trên. Nếu ngày nào đó ngươi muốn vào thành, chờ ở cửa ngã ba, ta đều ăn bữa cơm sớm xong rồi sẽ xuất phát.”
Một bọc to đựng điểm tâm, đổi lấy về sau có xe cộ miễn phí. Giá trị!
Từ biệt Trương lão đầu, lại đi một đoạn đường không ngắn. Khi trời tối, một đoàn người mới đến cửa thôn.
Người cổ đại không có hoạt động giải trí gì, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ. Lúc này, trong thôn đã nhìn không được mấy bóng người.
"Phía trước hình như là Vưu đại phu.” Đôi mắt Triệu Hàm tốt, thật xa đã nhận ra bóng đen cách đó không xa.
Ba người bước gấp mấy bước, Dư Tiểu Thảo nhiệt tình tiếp đón ân nhân cứu mạng mình: “Vưu gia gia, ngài tới đây từ chỗ nào vậy?”
"Tiểu Thảo nha! Các ngươi đây là trở về từ trấn trên?” Vưu đại phu hòa ái dễ gần nhìn hai chị em, cười ha hả nói,"Ta hả, mới vừa từ trên núi xuống.”
Triệu Hàm cũng tiếp lời nói: “Vưu đại phu, hôm nay sao lại muộn như vậy? Không phải nói ngài già rồi sao? Trên núi dã thú nhiều, muộn quá sẽ không an toàn.”
"Hôm nay là vì tìm một gốc cây thảo dược đã trì hoãn trong chốc lát. Về sau sẽ không.” Trong lời nói Vưu đại phu rất là khách khí đối với Triệu Hàm.
"Vưu gia gia, ngài cần thảo dược gì nói với chúng ta! Chúng ta và Hàm ca thường xuyên vào núi dặt bẫy, gặp được sẽ hái về cho ngài!” Tiểu Thạch Đầu khoe mẽ nói.
Vưu đại phu vuốt râu cười to nói: “Tiểu gia hỏa, ngươi nhận biết được thảo dược sao? Đừng hái cỏ dại trở về.”
"Sẽ không, Vưu gia gia có thể dạy chúng ta mà! Nhị tỷ cũng khen ta thông minh, ta cũng nhận được hơn hai trăm mặt chữ!”Tiểu Thạch Đầu vỗ ngực nhỏ, một bộ dáng đầy tự tin.
Dư Tiểu Thảo lại nghĩ đến trong tay mình có nước linh thạch, có lẽ có thể qua đường tạo phúc cho người mình quan tâm. Nàng trầm tư một lát, nói: “Vưu gia gia, ta học y thuật với ngài nhé?”
Có thể nói Vưu đại phu nhìn Tiểu Thảo lớn lên từ nhỏ, đối cháu trai cháu gái mình cũng chưa chắc để bụng bằng đối với tiểu nha đầu này. Ở trong lòng ông, Dư Tiểu Thảo giống như cháu gái nhà mình, ông không hề do dự đồng ý: “Được! Chỉ cần ngươi không chê buồn tẻ, trước hết đi theo học nhận biết thuốc đi!”
Y thuật của ông tuy rằng tự xưng là bạn học của Tôn đại phu Đồng Nhân Đường, kỳ thật chỉ mới học da lông. Y thuật tổ truyền của người ta chỉ truyền cho con trai không truyền cho con gái, càng sẽ không truyền cho người ngoài.
Cho nên, Vưu đại phu học được cũng chỉ là một ít cơ bản nhất bình thường nhất, cũng không có giá trị quý trọng gì cả. Ai muốn học, ông cũng sẽ không ngại đi hướng dẫn.
Chị em Dư Tiểu Thảo nhớ thương con hoẵng đáng yêu kia, sau khi từ biệt Vưu đại phu, đi theo Triệu Hàm đến nhà cậu trước. Triệu bá mẫu văn nhã xinh đẹp tuyệt trần, đã rang hạt dẻ xong, cho hai chị em một vạt áo thật đầy, còn nói: “Ăn trước đi, mang về nhiều, không biết lại để ai được lợi đâu! Ở đây bá mẫu còn nhiều lắm, muốn ăn ngày mai lại đến nhé!”
Dư Tiểu Thảo đồng ý vang dội. Trong lòng nàng, quan hệ với một nhà Triệu đại bá còn thân hơn so với những người gọi là người thân nào đó rất nhiều. Người một nhà tất nhiên không cần khách khí.
Dư Tiểu Thảo một tay ôm hạt dẻ, một tay nhét một hạt dẻ đã tách vỏ ngoài vào trong miệng, vui vẻ ăn rất ngon miệng. Thỉnh thoảng, cắn vỏ ngoài của hạt dẻ nhét một viên vào miệng em trai.
Ngay cả con hoẵng ngốc nhỏ kia căn bản cũng không cần hỏi đến, chỉ cần ống quần vẩy một ít nước linh thạch, tiểu gia hỏa sẽ nhắm mắt theo đuôi đi theo kịp, còn ngoan hơn cả Tiểu Thạch Đầu.
"Thảo Nhi, Thạch Đầu! Sao lại đi chơi đến bây giờ mới về nhà? Cơm tối còn chưa ăn phải không?” Rất xa, trên đường nhỏ đi về nhà mình, xuất hiện hình bóng cao lớn của một người. Cha vậy mà đã trở về đến trước của nhà nàng, tốc độ thật là nhanh nha!