Bầu trời đêm được cơn mưa gột rửa lộ ra vẻ sáng trong, vòm trời màu xanh mực điểm xuyết những ngôi sao. Vầng trăng sáng treo cao trên không trung, ánh sáng nhàn nhạt giống như sợi vải mỏng, nhẹ nhàng uyển chuyển, bao phủ lấy núi rừng thâm trầm, rải một tầng mảnh bạc lên trên ngọn cây.
Gió mát chậm rãi thổi đến, ve trong rừng khoe cổ họng lảnh lót của mình. Dế trong bụi cỏ hát lên một khúc nhạc dai dẳng. Đom đóm xách theo đèn lồng nhỏ nhanh nhẹn bay múa trong bóng tối... Đột nhiên, ve sầu không kêu, dế không hát nữa, châu chấu trốn vào trong những chiếc lá trong bụi rậm, các tiểu tinh linh trong núi len lén nhìn trộm đám người phá tan sự yên tĩnh này.
Lúc đi ngang qua trại nuôi heo, Dư Tiểu Thảo kéo theo Liễu Phi Yến, còn có Tiểu Hắc chịu trách nhiệm giữ cửa cho trại nuôi heo nữa. Nó hưng phấn đùa giỡn với Tiểu Bạch, dọc đường chạy ở trước mặt, thỉnh thoảng sẽ dừng lại, quay đầu dùng ánh mắt xanh biếc nhìn các chủ nhân.
Vào xuân không bao lâu, Đại Hôi đã trở về núi rồi. Hai con sói nhỏ có màu lông kỳ lạ là Tiểu Hắc, Tiểu Bạch đã sắp một tuổi, nửa năm này chúng nó lớn nhanh như thổi vậy, bốn móng vuốt đứng thẳng trên đất, đã sắp đến ngực của Tiểu Thảo rồi. Một đen một trắng, đôi mắt giống như ngọc lục bảo, có dáng người cao lớn, bộ lông đầy đặn như nhau, một đứa hoạt bát, một đứa lạnh lùng, rất có cá tính, bọn nhỏ đều rất thích chúng nó. Người trong thôn đều cho rằng Tiểu Hắc, Tiểu Bạch là chó có dòng máu của sói, còn từng cứu tiểu chủ nhân nữa, cho nên rất có thiện ý với chúng nó. Trước giờ hai con sói nhỏ này cũng chưa từng đi phá hoại gia súc thú cưng người trong thôn nuôi, mọi người tường an vô sự, chung sống hòa bình...
Dương Quận vương và Dư Tiểu Thảo đi ở phía trước mọi người, trong tay xách đèn lồng thủy tinh. Tiểu Bạch nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh Tiểu Thảo, giống như một vệ sĩ trung thành vậy. Có một chút động tĩnh, nó đều sẽ dừng bước lại vểnh tai lên yên lặng lắng nghe. Những người khác hi hi ha ha đi theo phía sau hai người, thỉnh thoảng khom người tìm kiếm gì đó trong bụi cỏ.
Dư Tiểu Thảo có kinh nghiệm bắt ve sầu nhất, nàng biết thời gian tốt nhất là giữa bảy giờ và tám giờ. Lấy đồng hồ bỏ túi ra, mượn đèn lồng xem đồng hồ, cũng sắp đến lúc rồi, bèn dẫn theo một đám trẻ hưng phấn đi tới rừng cây nhỏ dưới chân núi.
Nàng ưỡn bộ ngực nhỏ bắt đầu phân công nhiệm vụ: "Hai hoặc ba người một nhóm, hoạt động trong rừng cây nhỏ này, không được chạy xa, có chuyện gì thì hét lớn lên, Tiểu Hắc Tiểu Bạch sẽ giúp đỡ mọi người đúng lúc! Bắt ve rất đơn giản, chiếu đèn lồng lên trên thân cây, nhìn thấy thì bắt ngay là xong! Được rồi, ta chỉ nói nhiêu đó thôi, giải tán!"
Lưu Phương Bình được tỷ tỷ dắt cánh tay nhỏ bé, cười hì hì nói: "Tiểu Thảo biểu tỷ, sao tỷ nói chuyện lại có khẩu âm Đông Bắc thế? Đệ nghe thấy rất thân thiết!"
Lưu Yến Nhi bóp bóp cánh tay nhỏ của cậu bé, nói: "Nhất định là lúc đệ dạy Tiểu Thạch Đầu, muội ấy nghe thấy một chút, học được nửa vời, ngô không ra ngô khoai không ra khoai, cảm thấy thật buồn cười!"
Nhờ ánh sáng tối tăm của đèn lồng, Chu Tuấn Dương nhìn thấy Dư Tiểu Thảo chống nạnh, dáng vẻ nhỏ nhắn ngông nghênh, giống như một con sóc nhỏ vừa cướp được trái thông lớn vậy, càng nhìn càng cảm thấy thú vị. Hắn túm sau cổ áo của tiểu nha đầu, xách nàng đến bên cạnh mình, nói: "Chung nhóm với gia, gia bảo vệ ngươi!"
"Con sóc nhỏ" có đôi mắt to trừng mắt nhìn hắn một cái, gạt tay của hắn ra, nói: "Cánh rừng này rất an toàn, nhiều lắm là có thỏ rừng gà rừng qua lại thôi, bản cô nương còn cần ngươi bảo vệ à?" Nói xong, xách đèn lồng đi về phía gốc cây đại thụ.
"Dã thú thì không có, nhưng mùa hè chỗ mấy bụi cỏ, sẽ có rắn qua lại..."
Chu Tuấn Dương còn chưa nói hết câu, "con sóc nhỏ" kiêu ngạo kia đã thét lên nhảy lại bên cạnh hắn, trốn ở sau lưng hắn, nắm chặt lấy áo của hắn, mặt hốt hoảng: "Có rắn sao? Ở đâu, ở đâu thế?"
[Quỷ nhát gan, tên kia lừa ngươi đấy! Bản thần thạch nhìn cho ngươi, cần gì phải sợ.] Giọng nói khinh bỉ của Tiểu Bổ Thiên Thạch vang lên trong đầu nàng. Một bóng dáng nhỏ màu vàng nhanh chóng leo lên lưng Tiểu Bạch, tìm một vị trí trên đỉnh đầu nó, thoải mái nằm xuống. Dựa vào tính cách kiêu ngạo của Tiểu Bạch, nếu đổi thành người khác sao có thể để nó “động thủ trên đầu thái tuế” được? Nhưng mà, Tiểu Bổ Thiên Thạch lấy điều kiện trao đổi là dùng linh lực vuốt ve cơ thể nó, nó mới gắng gượng không ném con mèo nhỏ này xuống.
Chu Tuấn Dương cũng nhìn thấy con mèo vàng nhỏ đầu không lớn bằng nắm đấm của hắn này, hơn một năm rồi vẫn không thấy nó lớn lên, mãi mãi chỉ nho nhỏ như thế, bèn cười trêu nói: "Chủ nhân thế nào thì nuôi ra thú cưng thế đó. Con mèo nhỏ này, vừa bỏ vào túi ấy chứ!"
Dư Tiểu Thảo nhất thời quên mất chuyện hắn lấy rắn hù dọa mình, xù lông nhe răng nói: "Ngươi có ý gì? Ta đã cao lên rồi đó có được không? Từ đầu mùa xuân đến bây giờ, ta cao lên ít nhất hai tấc đấy..."
"Không nhìn ra, vẫn là một người lùn!" Chu Tuấn Dương đo đo trên đỉnh đầu nàng, vẫn còn đến eo của mình.
Dư Tiểu Thảo giậm chân, giống như một con gà trống nhỏ bị chọc giận, xù lông duỗi cổ ầm ĩ: "Ngươi không cảm giác được là vì ta đang cao ngươi cũng đang cao lên! Ta vạch ký hiệu ở trên tường đã cao hơn nhiều như vậy, nhiều như vậy so với năm ngoái rồi!" Vừa nói, còn dùng tay nhỏ bé đo đo trước mặt hắn, chứng minh mình thật sự đã cao lên!
Chu Tuấn Dương đi tới bên một thân cây, chỉ vào một con côn trùng đen thùi lùi đang bò dọc lên thân cây, có chút ghét bỏ hỏi: "Cái này chính là côn trùng ngươi nói có thể ăn đó hả? Dáng vẻ thật là xấu xí!"
Dư Tiểu Thảo chạy tới bắt lấy ve sầu, bỏ vào trong lọ sành ở bên hông, cau mũi với hắn một cái, nói: "Ngại xấu xí hả? Ta thấy ngươi sợ thì có? Rán lên rồi ngươi đừng có ăn đấy!"
"Châu chấu gia cũng từng ăn rồi, còn sợ con côn trùng nhỏ này hả?" Chu Tuấn Dương kiêu ngạo hừ một tiếng, duỗi tay qua, bắt lấy một con ve sầu từ trên chỗ cao, đắc ý quơ quơ về phía nàng, thành công giành được một ánh mắt khinh thường của nàng.
Dư Tiểu Thảo vỗ vỗ cổ của Tiểu Bạch, quyết định cách tên kiêu ngạo bệnh thần kinh này xa một chút, để tránh bị lây bệnh. Dù sao nàng còn có hai đại tướng là Tiểu Bổ Thiên Thạch và Tiểu Bạch bảo vệ, không sợ mấy con rắn sâu chuột kiến kia.
Nàng đi vài bước sang bên cạnh, Chu Tuấn Dương cũng đi mấy bước theo, cứ nhắm mắt đi theo mãi, làm thế nào cũng không vứt được cái đuôi nhỏ này. Không quan tâm nữa, chính sự quan trọng hơn. Dư Tiểu Thảo xách đèn lồng, khom người, tìm kiếm ấu trùng của ve sầu trong thân cây và bụi cây rậm rạp.
Lúc này không giống với kiếp trước, kiếp trước ve sầu đã sớm bị bắt sạch rồi. Gần như đi hai bước là sẽ có thu hoạch, có lúc còn có thể bắt được mấy con trên cùng một thân cây nữa. Dư Tiểu Thảo càng bắt càng hăng, lọ sành nhỏ bên hông vô tình đã chứa đầy rồi.
Đột nhiên, lỗ tai của Tiểu Bạch giật giật, làm ra động tác cảnh giác. Trong lòng Dư Tiểu Thảo hoảng sợ, vội vàng nhích lại bên cạnh cái đuôi nhỏ Chu Tuấn Dương, trong lúc hoảng loạn còn giẫm lên tiểu Quận vương một cái.
Chu Tuấn Dương bắt một con ve sầu, ngạc nhiên hỏi: "Sao đấy? Nhìn thấy gì à?"
"Hình như có thứ gì đó trong bụi cây, phù..." Đừng nói là rắn nhé? Nàng sợ cái loại động vật trơn dính lạnh như băng đó. Nhưng mà, Tiểu Bổ Thiên Thạch trên đỉnh đầu Tiểu Bạch không cảnh báo, sẽ không có nguy hiểm gì. Trái tim không ngừng đập thình thịch của Dư Tiểu Thảo dần dần bình tĩnh lại.
Ngay vào lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên nhảy vào bên trong bụi cây rậm rạp, bóng dáng khỏe mạnh biến mất trong bóng tối. Dư Tiểu Thảo có chút lo lắng: "Tiểu Bạch không sao chứ?"
Tuy nói bình thường thỉnh thoảng lúc Tiểu Bạch và Tiểu Hắc vui chơi trong núi rừng sẽ mang về một vài con mồi nhỏ, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, chưa bao giờ gặp phải dã thú bản tính hung ác, cũng chưa từng chiến đấu kịch liệt. Buổi tối trong rừng núi, ai cũng không dám bảo đảm sẽ tuyệt đối an toàn, không chừng ở một xó nào đó trong núi rừng đột nhiên xuất hiện một hai con thú dữ ấy.
"Tiểu Bạch là chó sói, không phải chó!" Chu Tuấn Dương không lo lắng chút nào. Nếu như là con sói ngu xuẩn Tiểu Hắc kia, nói không chừng gặp phải mãnh thú sẽ có nguy hiểm, còn con sói nhỏ tinh ranh Tiểu Bạch này, kỹ năng sinh tồn trong núi không thể kém hơn Đại Hôi. Cho dù gặp phải sói hoang báo săn lạc đàn, cũng có sức đấu một trận.
Ở trong lòng Dư Tiểu Thảo mãi không thể xóa đi hình ảnh chú sói nhỏ vẫn chưa mở mắt của Tiểu Bạch hồi mới mang về. Nàng lo lắng nhìn vào bụi cây, bước chân không chịu di chuyển dù một bước. Đột nhiên, nàng cảm thấy cánh tay của mình bị một cái đầu lông xù đụng đụng, quay đầu lại nhìn, một đôi mắt xanh sâu kín dọa nàng một trận. Cẩn thận nhìn lại, thì ra là Tiểu Hắc. Cả người nó không hề pha chút màu lông khác nào, hoàn toàn ẩn náu trong bóng đêm của núi rừng, đột nhiên nhìn qua, cũng chỉ còn lại một đôi mắt màu xanh lá mà thôi.
Tiểu Hắc hưng phấn lắc lắc cái đầu lớn, trong mắt là biểu cảm muốn được khen ngợi cần vuốt ve. Dư Tiểu Thảo không hiểu vì sao, Tiểu Hắc đụng mũi lên tay nàng. Nàng hiểu ý đưa tay ra, Tiểu Hắc hà hơi nóng trong miệng ra, một con ve sầu ngọ ngoạy rơi xuống bàn tay nàng.
Thì ra tên nhóc này thấy mọi người đều đang bắt ve sầu, nên nó cũng góp vui đến giúp đỡ. Bóng đêm chả có gì đặt biệt trong mắt một con sói cả, khó ở đây là vì miệng nó lớn như vậy, ngậm một con ve sầu lớn chừng ngón tay cái, còn phải không tổn hại một chút nào. Nắm giữ lực độ rất chuẩn! Ánh mắt của Dư Tiểu Thảo tiếp tục nhìn chằm chằm phương hướng Tiểu Bạch biến mất, qua loa vỗ vỗ lên cái đầu lớn của nó.
Lúc này, mọi người đều thu hoạch không nhỏ. Dụng cụ mang tới đều đã chứa đầy, lục tục vây lại với nhau. Nhìn thấy Dư Tiểu Thảo không nhúc nhích nhìn chằm chằm một bụi cây thì đều cảm thấy kỳ lạ nhìn về phía đó. Khi Tiểu Bạch tha một con thỏ hoang đi ra, bị những nhân loại khó hiểu này làm sửng sốt - vây quanh ở đây làm gì? Thỏ rừng là cho tiểu chủ nhân, ai cũng đừng hòng cướp đi!
Dư Tiểu Thảo nhìn nhìn thu hoạch của mọi người, trong dụng cụ mỗi người mang theo đều bắt được không ít, thu hoạch còn rất lớn nữa! Còn có thêm một con thỏ hoang mập mạp, bàn ăn ngày mai chắc chắn rất phong phú cho xem!
Về nhà, Dư Tiểu Thảo lấy một cái thùng gỗ, cho nước muối vào trong, sau khi rửa sạch ve sầu thì bỏ vào ngâm một buổi tối, thấm vị rồi rán lên hương vị sẽ ngon hơn!
Một đêm không mộng mị, buổi sáng ngày hôm sau, ba anh em Lưu gia, Dư Hàng, Dư Tiểu Liên thức dậy từ rất sớm, vừa hái rau xanh ở trong sân vừa đợi Tiểu Thảo ngủ nướng thức dậy. Trước giờ ba anh em Lưu gia chưa từng ăn ve sầu, nghe nói thứ này lúc ở Đông Bắc đều bắt cho gà ăn. Dư Hàng và Dư Tiểu Liên thì ăn rồi, lúc ba anh em Lưu gia nghe thấy bọn họ miêu tả hương vị ve sầu rán cháy thơm, nước miếng cũng sắp chảy ra, trong lòng càng tràn đầy mong đợi.
Thật vất vả chịu đựng đến lúc Tiểu Thảo rời giường, cả đám con nít cũng không cần người lớn giúp đỡ, người nhóm lửa, kẻ nướng bánh, đứa nấu cháo, ba chân bốn cẳng chẳng mấy chốc đã làm ra bữa sáng.
Dư Tiểu Thảo vớt ve sầu bắt hôm qua từ trong nước muối ra, xối nước sạch. Dùng dầu rán, xào khô, cách rán thơm giòn khác nhau, làm ra mấy món có khẩu vị khác nhau là ve sầu muối tiêu, ve sầu cay, ve sầu xào gừng sợi, ve sầu siêu cay.