Ngày khai trương thứ tư, giá cả các loại đồ kho của tiệm trở lại giá như cũ. Trải qua hoạt động nếm thử miễn phí và bán nửa giá mấy hôm nay, danh tiếng của tiệm đồ kho Dư Ký hoàn toàn vang dội.
Gà quay thơm đến tận xương, gà hun khói da giòn vàng thịt mềm mại, vịt quay thơm mà không ngán, vịt muối da trắng mềm mại hương vị thơm ngon, ruột hun khói thơm ngon hương vị vừa miệng, đủ loại thịt kho phong phú hương vị kéo dài... Được hoan nghênh nhất vẫn là thịt đầu heo kho thơm mềm đậm đà!
Tiệm đồ kho Dư Ký có phong phú món ăn, hương vị ngon. Nếu nói, Trân Tu Lâu là thiên đường món ăn ngon của gia đình có tiền, như vậy "tiệm đồ kho Dư Ký" chính là món ngon xuất chúng giá phải chăng. Mấy nhà trung sản ở Phủ thành, cách vài ngày đều sẽ đến tiệm đồ kho đóng gói thịt kho làm bữa ăn ngon. Còn những dân chúng bình thường trong túi ít có dư, khi nhà có khách hoặc mỗi khi đến lễ, cũng sẽ cắn răng mua chút đồ kho về cho có mặt mũi. Dù là mấy nhà hạng nhất hạng nhì ở Phủ thành, cũng sẽ phái sai vặt trong nhà ra mặt đến xếp hàng, mua sản phẩm bán giới hạn của Dư Ký.
Hương vị của vịt quay, gà quay và vịt muối của Dư Ký tuyệt đối không thua Trân Tu Lâu, giá lại còn rẻ. Các loại gà hun khói, vịt hung khói, thỏ hun khói của Dư Ký có hương vị đặc biệt, ngay cả Trân Tu Lâu cũng không ăn ngon như vậy. Đáng tiếc, mấy thứ này đều bán giới hạn, mỗi loại mỗi ngày chỉ bán mười con, hơn nữa còn không nhận đặt trước, tới trước thì có trước.
Những người có tiền tự xưng là mỹ thực gia kia đương nhiên sẽ không bỏ qua những món ăn ngon này, bèn phái người đến xếp hàng từ lúc nửa đêm, tất phải mua một loại về cho đỡ thèm. Trong một trấn nhỏ như Đường Cổ cũng không thiếu nhà có tiền, huống chi một nơi lớn như Phủ thành.
Món ăn số lượng có hạn, nhà không thiếu tiền trong Phủ thành lại nhiều, kết quả là cầu nhiều thịt ít, người xếp hàng trước cửa Dư Ký thâu đêm xuất hiện càng ngày càng sớm, có người thậm chí trời vừa mới tối, đã mang theo chăn nằm trước cửa Dư Ký đang đóng cửa. Những người này trở thành phong cảnh rực rỡ trước cửa Dư Ký, cho dù là ngày mưa tuyết cũng không hề gián đoạn.
Những con cháu thế gia cho rằng ăn thịt heo là món thô bỉ không thể lên bàn kia, sau khi tình cờ nếm thử thịt kho của Dư Ký đều sẽ âm thầm phái vài hạ nhân không quen mặt đến trước cửa Dư Ký xếp hàng, lúc mua được mấy món ăn số lượng có hạn đều bí mật mang một ít thịt kho, móng heo kho, đầu heo kho trở về, đóng cửa lại lén lút ăn.
Mỗi ngày Dư gia chỉ kho một con heo hoàn toàn không đủ bán, mỗi ngày trước sau Trung thu, kho hai con heo chưa đến chạng vạng tối đã bán hết rồi. Hơn một trăm con heo của trại nuôi heo Dư gia, đoán chừng chưa đến Tết đã bán hết sạch. Lưu Hổ bèn dẫn con trai lớn đến thôn trấn chưa gặp nạn đặt trước và thu mua heo. Bọn họ ra giá phải chăng và có hy vọng hợp tác lâu dài, rất nhiều nhà đều vui vẻ bán heo cho bọn họ.
Thời tiết dần dần lạnh hơn, người của Dư gia bận rộn, chẳng biết từ lúc nào đã đến ngày yết bảng thi Hương rồi. Sau khi Tiểu Thạch Đầu thi Hương xong, kịp lúc tiệm đồ kho của nhà mình khai trương, đến giúp đỡ một khoảng thời gian, đợi sau khi lượng tiêu thụ của cửa hàng ổn định lại, Tiểu Thảo lập tức đuổi cậu bé về thư viện tiếp tục kiếp sống học hành. Thi đậu Tú tài không phải mục đích cuối cùng của Tiểu Thạch Đầu, mục tiêu của cậu bé là thi triển tài hoa ở thi Hội và thi Đình!
Sau khi thi Hương công bố kết quả thi rồi, sẽ có người phụ trách đến các hương trấn thông báo, sau đó do người của huyện nha địa phương đến từng nhà từng hộ đi báo tin vui. Thi Hương lần này, trấn Đường Cổ được mười ba Tú tài, trong đó có hai người ở thôn Đông Sơn, một người là Tiền Văn, một người là Dư Phàm! Tiểu thúc của Tiểu Thảo thi trượt ở vòng thi Hương thứ hai, vẫn không thi đậu Tú tài như mong muốn của Trương thị.
Trước khi công bố kết quả thi, tiệm đồ kho chỉ để lại cả nhà đại cô, Dư Hải và Tiểu Thảo đều trở về thôn Đông Sơn đợi tin tức. Tuy trước khi trở lại, Tri phủ đại nhân đã từng phái người để lộ tin tức không rõ ràng rằng Tiểu Thạch Đầu thi đậu cho bọn họ rồi, nhưng đến ngày công bố kết quả thi, cả nhà vẫn lo lắng chờ đợi như cũ.
Người đến báo tin vui là bộ đầu của huyện nha, bình thường chuyện không quan trọng như vậy chỉ cần phái nha dịch bình thường đến là được rồi, nhưng trong những người thi đậu có người của Dư gia. Dư gia là ai? Đây chính là người có thể nói chuyện trước mặt Dương Quận vương đứng đầu Đường Cổ, cho dù là xuất thân chân đất, nhưng Huyện lệnh lão gia cũng phải nhún nhường ba phần đấy.
Sau khi Ngô huyện lệnh rời đi, Nhạc bộ đầu có thể ngồi vững cái ghế bộ đầu như cũ, ngoài năng lực xuất sắc ra, còn có liên quan rất lớn đến thái độ làm người khéo đưa đẩy và biết xử lý của y. Y xung phong đến thôn Đông Sơn báo tin vui, vừa vào cửa thôn đã có một đứa nhóc choi choi ngăn lại hỏi tin tức.
Biết được con trai nhỏ tám tuổi của Dư gia là Tiểu Thạch Đầu thi đậu Tú tài, cả đám nhóc đều cong chân lên chạy về phía Dư gia, muốn làm người báo tin vui đầu tiên.
Cuộc sống của Dư gia mấy năm gần đây ngày càng phát đạt, năm nay mở trại nuôi heo, không biết cho ăn cái gì, bọn heo con lớn nhanh như thổi, hơn nửa năm đã có thể xuất chuồng rồi. Nghe nói tiệm đồ kho của Dư gia buôn bán rất thịnh vượng ở Phủ thành, cách mỗi một ngày sẽ giết năm sáu con heo đưa qua, có thể tưởng tượng ra được lượng tiêu thụ lớn thế nào. Ngay cả nhà của Lưu Xuyên Trụ quan hệ tốt với Dư cũng được chút lời, nuôi gà hoàn toàn không lo bán, giá đưa ra cũng không thấp hơn Trân Tu Lâu.
Người Dư gia vốn không phải là kiểu người keo kiệt, chắc chắn sẽ không hẹp hòi với người báo tin vui.
Trong sự trông mong chờ đợi của Dư gia, con trai lớn Lý Tiểu Quý của nhà Lý Dương Phàm trong thôn thở hồng hộc chạy vào trong trạch viện của Dư gia, không đợi hơi thở đều đặn hơn đã mở miệng hô lên: "Đại Hải thúc, Tiểu Thạch Đầu thi đậu! Tiểu Thạch Đầu thi đậu Tú tài rồi!"
Dư lão đầu vừa nghe, lập tức nước mắt doanh tròng: Tổ tông phù hộ, cuối cùng hậu bối trong Dư gia cũng có tiền đồ rồi. Tuổi mụ của Thạch Đầu chỉ mới chín tuổi đã thi đậu Tú tài, lại đang đi học ở thư viện nổi tiếng nhất của thị trấn, chắc chắn tiền đồ tương lai sẽ không dừng bước ở đây! Dư gia mấy đời đều là xuất thân chân đất, cuối cùng cũng có một người có học thức rồi!
Liễu thị và Tiểu Liên ôm chặt lấy nhau, khóc đến không thành tiếng. Bọn họ đều rất may mắn, may mắn lúc đó đã tách ra ở riêng, nếu không với tính cách keo kiệt của Trương thị, hoàn toàn không thể bỏ tiền ra cho Tiểu Thạch Đầu đi học, nói gì tới thi đậu Tú tài?
Dư Hải kích động đến mức không biết phải làm gì, xoa xoa tay đứng một bên cười ngây ngô. Bây giờ chỉ mới được một lúc, trong trạch viện của Dư gia đã đông nghịt hương thân đến chúc mừng rồi, sau khi Dư Hàng kích động một trận thì cố gắng bình tĩnh lại, lấy kẹo hạt dưa đậu phộng ra chiêu đãi người đến chúc mừng.
Dư Tiểu Thảo lấy một hà bao nhỏ ra, bên trong là một thỏi bạc một lượng, đặt vào trong tay Lý Tiểu Quý, bày tỏ cảm ơn với cậu. Ra khỏi cửa Dư gia, bọn nhóc chỉ đến chậm hơn Lý Tiểu Quý một nước nhìn thấy hà bao nhẹ bay kia, đều dè bỉu bảo cậu mở ra xem thử Dư gia cho bao nhiêu tiền thưởng. Trong mắt bọn họ, trong hà bao dẹp dẹp này có thể nhét mấy đồng tiền vào chứ? Đi tranh giành chỉ vì mấy đồng tiền này, có đáng không?
Khi Lý Tiểu Quý lấy ra một thỏi bạc có hình dáng giống như đậu phộng lấp lánh ánh bạc từ trong hà bao, mấy đứa nhóc này đều mất bình tĩnh. Bạc! Tiền Dư gia cho báo tin mừng lại là bạc! Một lượng bạc là một nghìn đồng tiền đó! Mấy đứa nhóc choai choai chỉ hận cha mẹ sinh cho mình một đôi chân ngắn, khiến tên Lý Tiểu Quý chạy đến trước! Trong lúc nhất thời các loại cảm xúc rối loạn vừa hâm mộ vừa ghen tị đều xuất hiện.
Lúc này, Nhạc bộ đầu đã xuống ngựa ở trước cửa Dư gia. Dư Hải dần dần khôi phục lại tâm trạng kích động, tiến lên nghênh đón, mời Nhạc bộ đầu vào uống trà. Nhạc bộ đầu hào sảng cười ha ha nói: "Nhạc mỗ tự ý, gọi đệ một tiếng Đại Hải huynh đệ! Đại Hải huynh đệ, ta đến chúc mừng cho đệ, đệ nuôi được một nhi tử giỏi, còn nhỏ đã thi đậu Tú tài rồi, hơn nữa còn thuộc nhóm đứng đầu, đã thành Lẫm sinh nhỏ nhất của trấn Đường Cổ chúng ta rồi!"
Lẫm sinh còn gọi là sinh viên Lẫm thiện, là học sinh đứng nhóm đầu trong thi Hương, toàn bộ Phủ thành cũng chỉ khoảng ba mươi người. Sau khi đạt được Lẫm sinh, mỗi tháng có thể lãnh được sáu đấu gạo lẫm, mỗi năm có bốn lượng lẫm hí ngân (tiền phụ cấp cho việc ăn uống). Nếu như là con nhà nghèo, những trợ cấp Lẫm sinh này đủ để cả nhà không đói bụng.
Mặc dù những trợ cấp không đáng kể này chẳng tính là gì với Dư gia, nhưng "Lẫm sinh" là một loại vinh dự đối với bọn họ, khiến cả nhà có được vinh dự để lấy làm tự hào.
Dư gia tiễn một đám người đến chúc mừng đi, lại nghênh đón một đám người khác đến chúc mừng, mãi đến trời tối vẫn nối liền không dứt. Buổi trưa, Dư gia chuẩn bị cơm trưa phong phú, chiêu đãi Nhạc bộ đầu, lại nhét cho y một cái hà bao phồng lên, bên trong khoảng mười lượng bạc. Nhạc bổ đầu vốn chỉ muốn qua lại thân thiệt với Dư gia, không ngờ chuyến đi này lại khiến y phát tài một chút.
Hôm nay, Tiền gia ở bên cạnh cách đó không xa cũng cực kỳ náo nhiệt. Một thôn thoáng cái thi đậu hai Tú tài, chuyện này có một không hai ở thôn Đông Sơn. Người được báo tin mừng lần trước, là mười tám năm trước lúc con trai nhỏ của trưởng thôn thi đầu Tú tài, đó là Tú tài đầu tiên của thôn Đông Sơn từ trước tới nay. Trước kia, người trong thôn không đói bụng chết đói đã coi như may mắn rồi, đâu ra tiền dư cho người đi học? Bây giờ, một pháo nổ hai lần, có hai Tú tài, toàn bộ thôn Đông Sơn đều cảm thấy trên mặt vẻ vang, đủ để bọn họ vui vẻ nói chuyện một khoảng thời gian thật lâu rồi.
Bao nhà vui vẻ bấy nhà sầu, vào lúc Dư lão đầu đang vui vẻ cười toe toét trong sự chúc mừng của nhóm bạn già, Trương thị bên kia thì lại cảm thấy bi thảm.
Triệu thị lại không cảm thấy gì, khi đó cha của nàng ấy cũng thi nhiều lần, mãi đến sắp bốn mươi mới đậu Tú tài. Năm ngoái là năm thiên tai, trường học chỗ tướng công cho nghỉ rất lâu, trong nhà còn không phải môi trường học tập, chậm trễ cũng có thể hiểu được. Năm nay thi không đậu, hai năm sau thi tiếp là được! Triệu thị nhẹ giọng an ủi làm Dư Ba đang nản lòng thoái chí phấn chấn lại lần nữa, cầm sách lên chịu khó ra sức học hành.
Tâm trạng của Trương thị hết sức u ám, con trai của mình đã đi học mười năm rồi, còn không bằng một Tiểu Thạch Đầu chỉ mới đi học hơn hai năm, điều này khiến chấp niệm trong lòng bà ta có chút lung lay. Ban đầu, thầy bói nói Dư gia có thể có một quan lớn, lúc ấy trong nhà chỉ có con trai của bà ta đang đi học, bà ta dĩ nhiên cho rằng con trai mình có số làm quan. Bây giờ nhìn lại, chưa hẳn là như thế!
Trong lòng Trương thị dâng lên cảm giác không cam lòng. Con trai của bà ta đi học chăm chỉ cỡ nào, bà ta đều nhìn ở trong mắt, nhất là nửa năm này, đèn đuốc trong phòng nó gần như cả đêm không tắt, giày vò đến người cũng gầy đi một vòng, suýt nữa không kiên trì nổi ở trường thi.
Thằng nhóc Tiểu Thạch Đầu kia dựa vào cái gì? Mỗi lần nghỉ phép trở lại đều đi theo nha đầu Tiểu Thảo chết tiệt kia điên cuồng chạy loạn khắp núi đồi, dựa vào đâu mà nó thi đậu, còn con trai bà ta lại không thi đậu? Có phải hai người đều họ Dư, quan lão gia chấm điểm nhầm rồi không? Nếu không... chính là thằng nhóc thối kia cản đường làm quan của con trai bà ta.