Ừ! Chắc chắn là vậy! Lúc trước khi tiểu tử thối Thạch Đầu kia chưa được đưa đi học, con trai của bà ta đều thuận buồm xuôi gió! Cả nhà Dư Hải đều là kẻ gian trá, chắc chắn đã sử dụng cách người khác không biết gì đó, đổi vận thế của con trai bà ta cho Tiểu Thạch Đầu. Chắc chắn là như vậy!
Nếu như không có tiểu tử thối kia, người được nhận vào thư viện Vinh Hiên chắc chắn là con trai nhỏ của bà ta! Được Viện trưởng của thư viện đối đãi đặc biệt cũng nên là con trai của bà ta, người thi đậu Tú tài có được trợ cấp Lẫm sinh lần này cũng nên là con trai nhỏ của bà ta!
Trương thị càng nghĩ càng thấy như vậy, cũng có chút điên rồ rồi! Ngày hôm sau, bà ta lập tức chạy đến nhà cũ của Dư gia làm ầm ĩ lớn một trận, nói Dư Hải lòng dạ độc ác, sử dụng tà thuật đổi vận thế của con trai nhỏ nhà mình, còn nói mọi thứ của nhà Dư Hải bây giờ đều nên thuộc về bà ta, Tú tài của Tiểu Thạch Đầu cũng phải là của Dư Ba nhà bà ta. Còn khóc lóc ầm ĩ muốn treo cổ chết trước cửa nhà cũ, ép Dư Hải đổi vận thế của nhà bà ta trở lại.
Thôn dân của thôn Đông Sơn vây quanh một vòng lớn giống như đang xem xiếc khỉ. Trương thị giả vờ tháo đại lưng ra muốn treo cổ trước cửa Dư gia, cũng không có ai ngăn lại. Dư lão đầu tức giận đến cánh tay chỉ vào Trương thị cũng run run, dùng giọng nói to hét lên với bà ta:
"Ngươi nói Đại Hải đổi vận thế của Tiểu Ba, đúng là nói chuyện vớ vẩn mà! Nếu vận thế dễ đổi như vậy, sao ngươi không đi tìm người đổi cho mình số cáo mệnh phu nhân đi? Thấy Đại Hải sống tốt, cho nên thèm khát chứ gì? Hối hận chứ gì? Lúc đầu đã làm gì? Lúc ngươi giấu đi ba trăm lượng kia, khi đuổi người tay trắng ra đi thì nên sớm nghĩ đến một ngày này rồi! Nói Tú tài của Thạch Đầu là quan lão gia chấm sai rồi, nên là của Tiểu Ba! Ngươi nói những lời này là gây họa cho con đấy! Nếu như bị vạch trần, nhất định sẽ giam ngươi lại, trị tội của ngươi!"
Trương thị khóc đến nước mắt nước mũi ròng ròng, lần này bà ta thật sự đau lòng rồi. Hai năm này trong nhà ngày càng khó khăn, chỉ trông chờ lần này con trai nhỏ có thể thi đậu Tú tài để nở mày nở mặt. Ai ngờ, Tiểu Thạch Đầu bà ta không xem trọng thi đậu rồi, Dư Ba lại thi trượt. Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, bà ta cảm thấy lòng mình như bị móc rỗng vậy, không tìm cớ và lý do để trút ra ngoài, bà ta ngột ngạt đến sắp bùng nổ rồi!
"Lão đầu tử! Tiểu Ba cũng là con trai ngươi, trên người nó cũng chảy dòng máu của Dư gia! Ngươi không thể thiên vị cả nhà Dư Hải được, ngươi cũng phải suy nghĩ thay con trai nhỏ của mình một chút chứ! Nếu như không phải nhà chúng nó đổi vận thế của Tiểu Ba, Tiểu Ba đi học bao nhiêu năm, thằng nhóc con kia chỉ mới đọc sách mấy năm, chữ còn chưa thuộc hết, sao có thể thi đậu Tú tài được? Nếu như dễ dàng như vậy, không phải người người đều có thể thi đậu Tú tài sao?" Trương thị nắm lấy lý do vớ vẩn này không ngừng khóc lóc ầm ĩ.
Lúc này người ta còn khá mê tín, tin tưởng loại phong thủy vận thế này, nghe thấy bà ta tranh cãi như thế, mấy người hồ đồ trong đám người lại còn tin mấy phần, ánh mắt nhìn về phía nhà của Dư Hải cũng có chút không thích hợp. Thậm chí có vài người còn nghĩ, hai năm gần đây Dư gia kiếm tiền kiểu gì, có phải trộm vận mệnh của nhà mình hay không...
Dư Tiểu Thảo đi ra từ trong viện, vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: "Nếu theo như bà nói, những đồng sinh tám mươi tuổi kia đều đổi vận thế cho người thiếu niên đắc chí rồi hả? Con trai của viện trưởng Viên, hai mươi tuổi đậu Trạng Nguyên, cũng là trộm vận thế của người khác à? Đầu gỗ có chạm trổ tinh xảo thế nào cũng mãi là đầu gỗ, không thể thành ngọc đẹp được! Đạo lý này ai cũng biết cả!"
"Ngươi nói ai là đầu gỗ? Có người nói tiểu thúc của mình như ngươi sao? Nha đầu không có khẩu đức, bất kính với trưởng bối giống như ngươi, xem sau này có ai dám lấy ngươi!” Trương thị giống như pháo đốt, nhảy một cái cao ba thước, gào đến không còn tiếng người nữa!
Liễu thị vừa nghe thấy con gái mình bị người ta nói không ai thèm lấy, vẻ mặt cũng không vui nữa: "Sao con gái ta không có khẩu đức chứ Con bé nói chỗ nào không đúng? Thạch Đầu nhà ta thi tốt rồi, chính là trộm vận thế của nhà bà, thi không tốt mới là phải, đây là đạo lý gì chứ? Viện trưởng của thư viện Vinh Hiên cũng nhìn trúng thiên phú của Thạch Đầu nhà ta, tự mình dạy dỗ nó, nhận nó làm đệ tử quan môn, tối mỗi ngày đều bổ túc đến đêm khuya, nếu Thạch Đầu nhà bọn ta thi không đậu mới bất thường đó? Bà bớt cố tình gây sự ở đây, nhanh đi về nhà đi, bà không cần thể diện nhưng con cái nhà bà vẫn cần đấy!"
Trương thị thấy Liễu thị lúc bình thường bị bà ta đè bẹp vê tròn cũng không dám oán hận một câu lại dám lớn tiếng ở trước mặt bà ta, đặt mông ngồi xuống, vỗ xuống đất kêu la om sòm: "Ông trời ơi! Sao ông không mở mắt một chút, đánh chết mấy thứ bất hiếu này đi! Nói thế nào ta cũng dạy dỗ Dư Hải thành người, cưới vợ cho nó. Nó không nhớ đến tình cảm dưỡng dục, còn xúi giục vợ nó quở trách đến ta mất hết mặt mũi... Không thể sống nữa rồi, mấy người các ngươi, nên bị thiên lôi đánh xuống!"
"Ông trời có mắt, phải đánh cũng là đánh người làm đủ chuyện xấu trước! Ví dụ như người hại chồng, trên tay có mạng người ấy!" Dư Tiểu Thảo không quan tâm sự ngăn cản của Liễu thị, lại đứng lên. Nàng khinh thường những thứ danh tiếng hay không danh tiếng kia, nàng vốn đã có suy nghĩ sau này không gả cho người ta rôi.
Đến lúc đó, nàng cũng sẽ không liên lụy đến ca ca và đệ đệ, một mình lập ra nữ hộ(1). Nàng có tay, có chân, có kỹ thuật, sợ không nuôi sống mình nổi hay sao? Đến lúc đó, nhận nuôi mấy đứa bé, ai hiếu thảo phụng dưỡng lo ma chay cho nàng sẽ truyền gia tài cho người đó, còn tốt hơn so với gả cho những người đàn ông có quan niệm khác nhau nghiêm trọng kia nhiều!
(1) Nữ hộ: nhà không có đàn ông
Người vây xem nghe thấy chuyện mưu hại chồng, toàn bộ thôn Đông Sơn không ai không biết. Dư lão đầu suýt chút bị vợ hại chết, nếu Dư Hải đến muộn hai ngày, bây giờ Dư lão đầu đã sớm nằm trong mộ chỉ còn lại xương cốt vỡ vụn rồi. Nhưng chuyện mạng người? Là có ý gì? Chẳng lẽ Trương thị còn hại chết người Dư gia? Tuy nói thôn dân của thôn Đông Sơn đều có suy nghĩ của riêng mình, nhưng không có ai đại gian đại ác cả, vừa nghe mấy chữ “mạng người”, lập tức thay đổi sắc mặt.
Trong lòng Trương thị như bị đâm qua, lúc này mới nhớ ra mình có cái đuôi bị Dư Hải nắm trong tay. Nếu như chuyện năm đó bà ta làm bị phơi bày ra rồi, cho dù người của nha môn không đến bắt bà ta, bà ta cũng không ở nổi trong thôn Đông Sơn nữa. Đôi mắt điếu sao của bà ta xoay đảo qua đảo lại mấy lần, vừa muốn mượn cớ thoát thân. Đột nhiên, một tia sấm sét giữa trời quang xẹt qua, Trương thị cảm thấy cả người đau đớn tê dại, đầu óc mơ hồ ngã xuống đất.
"Ôi chao! Ông trời nổi giận, sét đánh vào người rồi!"
Đám người kinh hô một trận. Chỉ thấy trên mặt Trương thị cháy đen một mảng, tóc trở thành kiểu tóc xù, giống như một con nhím lớn vậy! Bà ta ngã xuống đất, trong miệng còn có khói trắng nhè nhẹ phun ra bên ngoài, mắt trợn ngược, tay chân không ngừng co giật, rất đáng sợ. Thôn dân vây xem xô đẩy lùi về sau mấy bước, sợ bị bà ta liên lụy bị sét đánh nhầm trúng.
"Ông trời đánh kẻ ác, xem ra Trương thị này làm không ít chuyện xấu! Lần này nói Dư Hải trộm vận thế của bà ta, chắc chắn là thuận miệng nói bậy, ông trời cũng không nhìn nổi nữa! Thật sự quá đáng ghét!"
"Tiểu Thảo nói mưu hại chồng và mạng người, không phải nói bà ta đó chứ? Ôi chao ôi, thường ngày cảm thấy Trương thị này có hà khắc một chút, không ngờ lòng bà ta là cay độc như vậy!”
"Trương thị từng giết người? Ai? Đừng nói là người của thôn chúng ta nhé? Sau này cách xa bà ta ra một chút, tránh để hôm nào bị hại rồi cũng không biết."
"Ta nhớ ra rồi, khi đó quan hệ của ta và mẹ Dư Hải rất tốt, lúc bà ấy bị bệnh còn thường đi thăm. Vốn bệnh của bà ấy đã có chiều hướng tốt rồi, đại phu nói uống mấy thang thuốc nữa để bồi dưỡng là được. Kết quả, Trương thị này vừa đến, bệnh của mẹ Dư Hải lập tức càng ngày càng nặng, không bao lâu đã bị bệnh qua đời rồi... Ngươi nói xem, có phải Trương thị này động tay động chân hay không?"
"Không thể nào? Mẹ của Dư Hải không phải biểu tỷ của Trương thị sao? Chứa chấp bà ta lúc bà ta đến bước đường cùng, Trương thị sẽ không là loại bạch nhãn lang như vậy chứ? Chẳng mấy chốc đã hại chết người rồi? Bà ta mưu tính cái gì?"
"Ôi chao! Còn có thể mưu tính cái gì? Lúc đó Dư lão đầu eo không cong lưng không còng, dáng vẻ giống Đại Hải đến bảy phần, còn là một người giỏi bắt cá. Bà ta là quả phụ chồng chết rồi còn dẫn theo một đứa con ghẻ, sau đó trở thành mẹ kế của Dư Hải... Ngươi nói bà ta mưu tính cái gì?"
"Vừa nói như thế, Trương thị này không những lòng dạ xấu xa, còn là một con bạch nhãn lang nữa, lấy oán báo ơn hại chết biểu tỷ, mình thì thay lên! Đúng là người không biết xấu hổ, không có đàn ông sẽ chết sao!"
Trương thị vốn chỉ ngất đi một lúc, nghe thấy lời thảo luận trong đám người, sợ đến không dám nhúc nhích chút nào, nằm trên đất giả chết. Cuối cùng là Dư Ba nhận được tin tức, cùng Dư Đại Sơn mang Trương Thị giả vờ bất tỉnh về, nếu không nằm lâu trên đất mùa thu, không chừng sẽ bị lạnh nguy hiểm đến tính mạng.
Cho dù như vậy, đêm hôm đó Trương thị cũng bị sốt cao, mời đại phu từ trên thị trấn. Người trong thôn đều đồn, nói là buổi tối mẹ của Dư Hải đến tìm Trương thị báo thù. Bà ta làm đủ chuyện xấu, báo ứng đến trên người con trai nhỏ, cho nên mới thi mãi không đậu!
Dư Ba không chịu nổi vừa ra khỏi cửa đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, không đợi Trương thị khỏi bệnh đã chuẩn bị hành lý đến trường học ở Phủ thành. Hắn muốn cột tóc lên trên xà ngang, hai năm sau rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay!
Lại mấy ngày trôi qua, Dương Quận vương trở lại từ trong Kinh, nghe thấy tin tốt Tiểu Thạch Đầu thi đậu Tú tài, liền đề nghị chúc mừng cho cậu nhóc ở Trân Tu Lâu một phen, còn ám chỉ Tiểu Thảo nên thực hiện giao hẹn “Phật nhảy tường” rồi.
Lúc này đang tiết cuối thu, việc buôn bán ở Phủ thành đã đi vào quỹ đạo, lúa mì vụ đông ở nông trang sinh trưởng tốt, đúng lúc Tiểu Thảo có thể nhàn rỗi vài ngày. Mấy ngày nay Chu Tuấn Dương luôn nói “Phật nhảy tường” bên tai nàng. Đường Cổ vừa gần biển, nguyên liệu nấu ăn khá dễ tìm, Dư Tiểu Thảo bèn làm thử món ăn rườm rà mà nổi tiếng này.
Dĩ nhiên, nguyên liệu nấu ăn quý giá ví dụ như vi cá, bào ngư, hải sâm, da cá mập gì đó trong Phật nhảy tường đều do Dương Quận vương chuẩn bị. Những nguyên liệu nấu ăn này, phủ Tĩnh Vương không thiếu, chỉ sơn hào hải vị cao cấp trong cung ban cho đã có không ít trong nhà kho rồi.
Nguyên liệu của món Phật nhảy tường có hơn mười tám loại: Hải sâm, bào ngư, vi cá, sò khô, da cá mập, bong bóng cá, thịt trai, chân giò hun khói, ruột heo, chân giò dê, móng giò, gân giò, gà khô, vịt khô, mề gà, mề vịt, nấm hương, măng động vân vân.
Kỹ thuật nấu nướng cũng cực kỳ phức tạp: Đầu tiên, mười loại nguyên liệu được khìa, xào, nấu, rán theo nhiều cách khác nhau, chế biến ra đặc sắc vốn có của từng loại món ăn. Sau đó xếp từng tầng từng tầng vào trong vò rượu Thiệu Hưng lớn, cho vào một lượng canh và rượu Thiệu Hưng vừa phải, làm cho canh, rượu và món ăn hòa hợp trọn vẹn, lại dùng lá sen bịt kín nắp miệng vò, đặt lên trên lửa đun nóng.
Dùng lửa cũng phải hết sức chú ý, cần chọn sử dụng gỗ thật đặc và không bốc lên khói trắng, đầu tiên là đun sôi trên lửa to, sau đó từ từ hầm trên lửa nhỏ năm sáu tiếng, lúc này mới đại công cáo thành.