Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Trong khoảnh khắc cơ thể nhỏ nhắn mềm mại tiến vào trong lồng ngực, tim Chu Tuấn Dương gần như ngừng đập, rồi lại đập điên cuồng. Loại cảm giác xa lạ này khiến hắn có chút ngỡ ngàng - không lẽ cơ thể hắn có vấn đề gì? Chờ lát nữa trở về biệt viện để thái y khám xem sao vậy.

Chu Tuấn Dương vừa cúi đầu liền nhìn thấy một đôi mắt to ngập nước, như một dòng suối đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, sáng trong như băng tuyết thuần khiết trên núi cao. Chu Tuấn Dương lại cảm nhận được nhịp đập loạn xạ của trái tim mình. Tiểu nha đầu này có một đôi mắt biết nói, tỏa sáng dưới hàng lông mi dài giống như tiểu yêu tinh nghịch ngợm vậy, mỗi lần nháy mắt là một lần truyền tải những cảm xúc khác nhau, đôi khi còn lóe lên những ý xấu đáng yêu nữa. Đúng là khiến người khác yêu ghét đan xen mà.

Chu Tuấn Dương lặng lẽ hít một hơi thật sâu, nhìn chóp mũi hồng hồng của nàng, giọng nói vừa mang chút trách móc vừa ẩn chứa đau lòng nói: “Đi bộ cũng không chú ý, cũng may là đụng vào ta, nếu như đụng vào núi đá hay đại thụ thì không chừng ngươi đã hỏng mặt rồi đó... Vốn đã không xinh đẹp rồi, nếu như còn bị hỏng mặt thì sao mà nhìn nổi nữa?”

Dư Tiểu Thảo tức anh ách! Nếu như không phải ngươi dừng lại đột ngột thì sao ta lại đụng phải ngươi chứ? Nói ta không đẹp, hừ! Ngươi cho là tất cả mọi người đều có khuôn mặt yêu nghiệt trêu hoa ghẹo nguyệt như ngươi sao? Bản cô nương có chỗ nào không đẹp? Bản cô nương là thiếu nữ xinh đẹp vô cùng đáng yêu đó!

Dư Tiểu Thảo cảm thấy rất hài lòng với khuôn mặt hiện tại của mình. Làn da mịn màng trắng nõn nà, đôi mắt to tròn tinh nghịch, lông mi dài, miệng mũi xinh xắn. So với làn da rám nắng và vẻ ngoài tầm thường ở kiếp trước thì hiện tại tốt hơn nhiều. Bây giờ nàng còn nhỏ, còn chưa dậy thì đâu. Con gái mười tám tuổi sẽ thay đổi rất lớn, tương lai bản cô nương nhất định sẽ khiến ngươi kinh ngạc! Dư Tiểu Thảo không biết thế nào là khiêm tốn và xấu hổ, thầm suy nghĩ.

Nhìn dáng vẻ đột nhiên chuyển từ thở phì phò sang sờ mặt cười thầm của tiểu nha đầu, Chu Tuấn Dương cảm thán: Lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển, không làm sao đoán biết được!

Hắn suy nghĩ một lát rồi tiếp tục đề tài vừa nãy: “Tiểu Thảo, vừa nãy ngươi nói muốn cảm ơn ta phải không? Không phải lời nói nông nổi nhất thời chỉ nói thế thôi đấy chứ?”

“Bản cô nương nói là làm, nói muốn cảm ơn thì nhất định sẽ làm được. Nói đi, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần trong khả năng của ta là được!” Dư Tiểu Thảo nhớ đến tiểu Quận vương đã vô tình thúc đẩy việc em trai trở thành đệ tử quan môn của Viên đại nho, lòng cô vui đến nổi bong bóng.

Mắt phượng của Chu Tuấn Dương khẽ chuyển, mặt đầy ý cười nói: “Ngươi biết đấy, gia không thiếu cái gì, cũng không đặc biệt muốn cái gì. Hay là... Thế này đi, người đồng ý với ta một chuyện coi như quà cảm ơn, được không?”

“Chuyện gì? Đừng quá khó nhé, năng lực của ta có hạn!” Dư Tiểu Thảo thầm nghĩ, ngươi đường đường là tiểu Quận vương còn có chuyện không thể giải quyết được, một nha đầu nông thôn như ta có thể làm gì? Khó quá thì đừng tìm ta.

Nụ cười của Chu Tuấn Dương có chút gian xảo: “Chuyện gì à? Hiện giờ gia còn chưa nghĩ ra! Cho ngươi ghi nợ trước đó, chờ ta nghĩ ra sẽ nói với ngươi!”

Dư Tiểu Thảo cảm thấy sau lưng tiểu Quận vương lúc này xuất hiện bóng hồ ly mờ ảo, nàng nhướng mày, xoa xoa chóp mũi vẫn còn đau, nhắc lại một lần nữa: “Phải là chuyện trong khả năng của ta đó, nếu như ta không làm được thì đừng trách ta không nhận nhé!”



Chu Tuấn Dương nhìn chằm chằm tiểu nha đầu có chút ranh mãnh này, đột nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay thật tốt, ánh mặt trời rực rỡ ấm áp, gió mát hiu hiu thổi, ngay cả cây cỏ khô héo cũng có sức sống hơn hôm qua. Dương Quận vương tâm trạng rất tốt: “Yên tâm đi! Ngươi nhất định có thể làm được!”

Dư Tiểu Thảo cũng không để chuyện này ở trong lòng, cảm thấy thứ hắn nói có lẽ chỉ là vài món ăn ngon thôi. Phật nhảy tường nàng còn nấu được thì còn món gì nàng không nấu được chứ? Lúc này nàng cũng không ý thức được nàng đã không cẩn thận đồng ý bán luôn mình đi rồi...

Chu Tuấn Dương trở về biệt viện với tâm trạng rất tốt. Tĩnh Vương phi đang chăm sóc hoa cỏ trong vườn hoa nhận ra tâm trạng tốt của con trai út thì đặt bình tưới nước trong tay xuống, nở nụ cười dịu dàng: “Dương Nhi, gặp được chuyện tốt gì à mà vui thế?”

Chu Tuấn Dương đi đến bên cạnh mẫu phi nhận lấy bình tưới nước trong tay bà ấy, mỉm cười nói chuyện xảy ra hôm nay với bà ấy. Tĩnh Vương phi trợn tròn mắt, có chút mất hứng nói: “Cái gì? Hôm nay mọi người ăn Phật nhảy tường, sao lại không mời mẫu phi? Ta cũng rất thích đứa nhỏ Tiểu Thạch Đầu đó, muốn chúc mừng nó thi đỗ Tú tài. Con đó, sao buổi sáng đi ra ngoài không nói với mẫu phi một tiếng?”

Chu Tuấn Dương thầm khinh thường trong lòng, hắn thầm nghĩ: Mẫu phi, vì Phật nhảy tường, người nói gì cũng hay! Người đã gặp Tiểu Thạch Đầu được mấy lần? Người Dư gia, ngoài Tiểu Thảo ra người gần như không biết ai mà? Người là Tĩnh Vương phi, vì một món ăn mà xuất đầu lộ diện, nếu như phụ vương biết được không đánh gãy chân con mới là lạ đó!

Tuy triều đại này đề cao địa vị của nữ tử, nhưng những nhà giàu quyền quý đó vẫn tuân theo quy củ cũ, lúc đãi khách, đàn ông và đàn bà tách ra, lúc nữ chủ nhân chiêu đãi khách cần cách một cái bình phong... Tiệc rượu hôm nay phần lớn đều là nam đó? Dĩ nhiên là trừ cọng giá đỗ chưa trưởng thành Dư Tiểu Thảo kia.

Nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu thông minh của Dư Tiểu Thảo, tim hắn lại đập nhanh mấy cái. Hắn giơ tay che tim, suy nghĩ xem có phải trước đây bị thương ở ngực trái nên giờ để lại vết thương ẩn không?

“Sao thế?” Tĩnh Vương phi thấy con trai út đột nhiên dừng động tác trên tay nhíu chặt mày, lấy tay che ngực, vẻ mặt đầy nghiêm trọng thì lo lắng hỏi.

Chu Tuấn Dương không muốn mẫu phi lo lắng nên vội khôi phục bình tĩnh, cười trấn an bà ấy: “Mẫu phi, con không sao... Hôm nay nhiều người, trừ viện trưởng thư viện và tiên sinh của Tiểu Thạch Đầu ra thì Triệu huyện lệnh cũng đến. Một hũ Phật nhảy tường, mình viện trưởng Viên ăn hết một nửa, con cũng chưa được ăn nữa. Đợi mấy ngày nữa phụ vương đến đây thì bảo Tiểu Thảo nấu cho chúng ta một hũ, cả nhà chúng ta cùng ăn vui vẻ !”

Nhắc đến ăn, sự chú ý của Tĩnh Vương phi quả nhiên đã bị dời đi thành công, bà ấy cười gật đầu nói: “Phật nhảy tường món mặn mà không ngấy, phụ vương con nhất định sẽ thích. Con nói xem, sao nha đầu Tiểu Thảo này lại tài giỏi như vậy, tài nấu nướng của con bé khiến cả hai đầu bếp nổi danh của chúng ta phục sát đất, lại còn biết chăm sóc hoa cỏ nữa. Lần trước chậu Thập Bát Học Sĩ của ta sắp chết cũng là nhờ con bé cứu sống, năm nay nở hoa càng đẹp hơn... Tương lai không biết ai có phúc như vậy có thể cưới được nha đầu Tiểu Thảo này.”

Nghĩ đến tiểu nha đầu tinh quái đó trùm khăn che đầu đỏ vì người khác, Chu Tuấn Dương không tự chủ được nhăn mày, suy nghĩ bạo ngược muốn hủy diệt tất cả mọi thứ bỗng dưng trỗi dậy. Hắn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, không để những cảm xúc xấu đoạt lấy lý trí hắn.

Chứng nóng nảy của hắn đã lâu không phát tác, sao bây giờ lại đột nhiên trỗi dậy rồi? Không được, tuyệt đối không được! Nơi này gần thôn Đông Sơn như vậy, hắn nhập ma mất hết lý trí có khi nào sẽ lại phá nhà của nàng, khiến người thân của nàng bị thương không đây.



Ngay lúc lòng hắn hoàn toàn bị bóng tối bao phủ thì đôi mắt sáng trong ấm áp như ánh nắng mặt trời kia bỗng nhiên xuất hiện trong lòng hắn, giống như một ngọn đèn lóe sáng giữa đêm đen, tuy yếu ớt nhưng vẫn cố gắng thắp sáng một ngọn lửa nhỏ giữa bóng tối vô tận. Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy cả đồng cỏ. Chu Tuấn Dương cố gắng chống lại những cảm xúc bạo ngược trong lòng, bóng tối dần dần rút đi, đôi mắt phượng vằn máu lại trở thành màu đen thuần.

“Dương Nhi, Dương Nhi!!” Hắn vừa mở mắt ra thì thấy mẫu phi đang được mười mấy thị vệ bảo vệ, trên mặt bà ấy tràn đầy nôn nóng và lo lắng. Lưu tổng quản hay theo bên người và thống lĩnh thị vệ cũng đang bày trận chờ sẵn, giống như gặp đại địch vậy.

“Dương Nhi, là con phải không? Dương Nhi, con mau tỉnh lại, đừng để bị ác ma chế ngự, Dương Nhi...” Tĩnh Vương phi nức nở không thôi, nếu như không phải Mai Hương và Lan Hương đang giữ bà ấy rất chặt thì bà ấy đã sớm nhào đến bên cạnh con trai út rồi, thà bị thương cũng phải kéo lý trí của con trai nhỏ về.

Bà ấy biết, với bản lĩnh hiện tại của con trai nhỏ thì có nhiều hộ vệ hơn nữa cũng vô ích. Cả biệt viện này đều có khả năng bị hủy diệt, máu chảy thành sông...

“Mẫu phi, khiến người lo lắng rồi, con không sao!” Chu Tuấn Dương đè xuống tia cuồng bạo cuối cùng ở trong lòng, vô cùng tự trách. Nhiều năm như vậy, mẫu phi vẫn luôn lo lắng cho hắn. Vừa nãy nếu không phải hắn ghìm cương trước vách núi thì người đứng mũi chịu sào rất có thể là mẫu phi.

Tĩnh Vương phi mừng rỡ lau nước mắt, bệnh tình của con trai đã tốt hơn nhiều lắm rồi, lại có thể áp chế được “ác ma”, dùng ý chí chiến thắng nó. Có phải không bao lâu nữa, tâm bệnh của con trai sẽ khỏi hoàn toàn không?

Lưu tổng quản bên người Chu Tuấn Dương lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, ông và thống lĩnh thị vệ nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Hai năm nay, võ công của chủ tử càng lúc càng tiến bộ, trước đây Lưu tổng quản thêm bảy tám thị vệ võ công cao cường còn có khả năng áp chế hắn, bây giờ thì không được nữa. Cũng may, hai năm này, tần suất bùng nổ của chủ tử cực thấp, nếu không thì bọn họ cũng không biết phải làm thế nào cho phải.

Hôm nay còn có Vương phi nương nương ở đây, nếu như chủ tử không tỉnh lại kịp thời thì e rằng bọn họ có liều cả mạng sống cũng chưa chắc đã cản được hắn. Nếu như Vương phi có mệnh hệ gì thì chủ tử sẽ hoàn toàn sụp đổ, nhập ma mất...

Tĩnh Vương phi thấy con trai út đã khôi phục hoàn toàn thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi nhỏ: “Dương Nhi, không phải trước đây con nói lúc phát tác cả người giống như bị nhốt trong một cái hũ kín không có ánh sáng, yên tĩnh đến mức khiến người khác nổi điên sao? Hôm nay là thứ gì phá tan bóng tối, kéo con ra khỏi cơn cuồng bạo thế?”

Chu Tuấn Dương nhớ đến ngọn đèn sáng trong lòng, vừa yếu ớt vừa kiên cường, mấy lần suýt bị bóng tối cắn nuốt nhưng vẫn kiên trì tỏa ánh sáng và nhiệt lượng. Cũng giống như nàng vậy, nhìn qua như một ngọn cỏ nhỏ yếu ớt, một trận gió nhẹ là có thể thổi ngã nhưng lại vẫn luôn đứng vững trước bão táp cuộc đời.

Trước đây, cuộc sống của Dư gia vất vả như vậy, nàng mới chỉ tám chín tuổi đã dùng chính bả vai gầy yếu của mình chống đỡ cả bầu trời cho gia đình. Tiệm đồ kho Dư Ký, rau củ trưởng thành sớm, dưa hấu nổi tiếng khắp Đường Cổ, trồng ngô và khoai tây...

Đứa nhỏ tám, chín tuổi trong Kinh thành vẫn còn làm nũng trong lòng cha mẹ mà nàng đã trở thành trụ cột của Dư gia, đúng thật là con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà. Chu Tuấn Dương nghĩ vậy mà có chút đau lòng
Nhấn Mở Bình Luận