Hoàng Tiểu Hổ vẻ mặt kích động: Không ngờ chủ tử của cậu ta lại là một Tú tài! Lại còn là học sinh của thư viện Vinh Hiên nữa! Nếu hắn làm thư đồng cho tiểu chủ tử, có phải cũng có thể bàng thính ở thư viện Vinh Hiên hay không? Thư viện Vinh Hiên chính là nơi học sinh thiên hạ đều muốn tới, không ngờ cậu ta có vinh hạnh lớn như vậy có thể nghe được một tiết học ở thư viện Vinh Hiện!
Đột nhiên, ánh mắt của cậu ta lại trở nên ảm đạm: Cho dù có thể tới thư viện Vinh Hiên bàng thính thì thế nào? Cậu ta đã bán mình làm nô đời này đừng nghĩ thi đậu công danh nữa.
Dư Tiểu Thảo dường như đã nhìn thấu tâm tư của cậu ta, nhẹ giọng nói: “Cả nhà các ngươi cứ tận tâm làm việc! Tương lai nếu Tiểu Hổ nếu có ý đi theo con đường khoa cử, ta sẽ nghĩ cách khôi phục lương tịch cho cậu ta!”
Bốn người nhà họ Hoàng hiểu ý, nếu bọn họ làm việc có thể làm tiểu thư vừa lòng, tiểu thư tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn họ. Hoàng Đại Chùy nhìn thoáng qua người chiếc nồi kho thịt to ở hậu viện, tuy tiệm đồ kho Dư vừa Ký mới hơn ba tháng, mà ngay cả hắn ta cũng đã từng nghe đồ kho của tiệm đồ kho Dư Ký ngon như thế nào.
Nấu đồ kho quan trọng nhất là công thức, nếu bọn họ đã được mua rồi nhất định sẽ phải tiếp xúc với công thức kho bí mật. Bởi vậy, chủ nhân cơ hội chủ nhân cho bọn họ khôi phục lương tịch là rất nhỏ. Nhưng con trai út theo công tử nhà chủ đi học, còn có thể vào thư viện Vinh Hiện hầu đọc. Nếu bọn họ có thể khiến gia chủ hài lòng, kết quả tốt nhất chính là một mình con trai út có thể khôi phục lương tịch, tiếp tục giấc mộng học hành của nó.
Bọn họ được Quận vương gia nhờ người nhà Tri phủ mua về, nói cách khác sau lưng cửa hàng này có Tri phủ đại nhân và Quận vương gia chống lưng! Tiểu thư trông chỉ khoảng mười mấy tuổi, đệ đệ còn nhỏ tuổi là có thể thi đậu Tú tài, lại đang đọc sách ở thư viện Vinh Hiên để thi lên Trạng nguyên, Bảng nhãn, con đường tương lai nhất định rất rộng mở. Chỉ cần bọn họ nhớ kỹ bổn phận, trung thành và tận tâm, cố gắng một chút thì tiền đồ của con trai út nhất định sẽ không hề kém?
Hoàng Đại Chùy làm người trung hậu lại không đần độn, trong lòng kích động vạn phần. Hắn ta hít vào một hơi thật sâu, quả quyết thầm nghĩ: “Xin tiểu thư yên tâm, chúng tôi nhất định không phụ tín nhiệm và nâng đỡ của ngài!”
Dư Tiểu Thảo đã thu tất cả biểu cảm của bọn họ ở trong mắt, nàng rất hài lòng với phản ứng của bọn họ. Nàng hơi hơi mỉm cười, nói: “Cả nhà các ngươi ở dãy nhà phía sau đi. Dãy nhà phía sau ngăn các ở giữa, phía tây là nơi xử lý xử lý nguyên liệu và nhà kho. Các ngươi chọn tạm một phòng ở tiểu viện ba gian ở phía đông ở tạm đi! Đúng rồi, các ngươi còn chưa ăn cơm trưa nhỉ, cất đồ trước đi rồi tới đây ăn cơm!”
Hoàng Đại Chùy mang theo vợ con đi qua một cánh cửa nhỏ ở phía đông, đi tới dãy nhà phía sau. Hắn ta lựa chọn một gian phòng ở phía đông nhất, đặt mấy bộ quần áo thường mặc đem tới đây trên giường đất ở trong phòng. Phòng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường đất, một chiếc bàn gỗ và hai chiếc ghế tròn nhỏ. Cuối giường đất đặt một chiếc hòm gỗ, trống không, chắc là dùng để để quần áo.
Nhìn biểu cảm có vẻ hơi câu nệ của vợ con, trong lòng Hoàng Đại Chùy hơi chan chát. Hắn cảm thấy phải nhắc nhở vợ con: “Sau này chúng ta chính là hạ nhân của chủ nhà. Nói chuyện làm việc phải tuân thủ bổn phận, ma ma nói rất đúng, làm hạ nhân, quan trọng nhất chính là lòng trung thành, nhất định không thể sinh lòng sai khác, phải thành thật hoàn thành chuyện chủ nhân giao cho! Ngay từ đầu nhất định sẽ không quen, nhưng nhớ kỹ phải làm nhiều nói ít, trong lòng tự hiểu rõ!”
Vợ Đại Chùy thành thật gật gật đầu. Hoàng Tiểu Mai lại mỉm cười, hơi có vẻ kích động nói: “Cha, người nói con đã hiểu! Tiểu thư cũng đã nói, chỉ cần chúng ta làn việc thật tốt, khiến chủ tử vừa lòng thì tiểu đệ có thể tiếp tục đọc sách, tương lai nói không chừng có thể thi được công danh trở về làm rạng danh tổ tông! Cha, người yên tâm đi! Con sẽ không làm liên lụy đến tiểu đệ!”
Trong ánh mắt Hoàng Tiểu Hổ ngập tràn nước mắt, cậu ta hút hút cái mũi, nói: “Cha, kỳ thật... Con có đi học nữa hay không cũng không quan trọng, mọi người phải lượng sức mình. Nhi tử không hy vọng mọi người vì con mà quá mệt mỏi quá vất vả!”
Hoàng Đại Chùy đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai con trai, nói: “Vừa rồi tiểu thư đã phân công nhiệm vụ cho chúng ta, còn nhẹ nhàng hơi rất nhiều so với làm lụng vất vả ở thị trấn. Con yên tâm đi, chủ nhân trông cũng không phải chủ tử hay trách móc hạ nhân nặng nề, cả nhà xem như đã tương đối may mắn rồi! Con ấy, cứ yên tâm đi, phải hầu hạ tiểu công tử đến nơi đến chốn! Đi thôi, đừng để cho chủ tử chờ chúng ta!”
Chờ khi bọn họ một lần nữa trở lại hậu viện, đúng lúc một nồi thịt kho vừa ra lò. Mùi thịt thơm nồng không ngừng xông vào mũi bọn họ, ngay cả Hoàng Đại Chùy tự chủ không tồi cũng không nhịn được trộm nuốt nuốt nước miếng. Thơm quá, lời đồn quả nhiên không sai!
Hoàng Tiểu Mai thấy Dư Thải Phượng bưng một chậu thịt kho nóng hôi hổi ra khỏi phòng bếp nên vội tới giúp đỡ. Hai người nâng một chậu thịt kho rất lớn, đi về tiệm ở phía trước. Dư Tiểu Thảo bưng đồ ăn ra từ trong phòng bếp, thấy một màn như vậy âm thầm gật đầu.
“Ăn cơm đi! Bây giờ cũng không có món gì, cứ lấy tạm thứ gì đó trong tiệm đi, các ngươi ăn tạm chút nhé!” Đồ ăn có hai đĩa, một đĩa đậu khô kho rong biển, một đĩa thịt nguội đầu heo và nội tạng heo vừa cắt, màn thầu được trộn giữa bột mì và bột ngô lớn bằng nắm tay một người đàn ông trưởng thành, ước chừng có mười cái.
Hoàng Đại Chùy vội vàng tiếp nhận đồ ăn trong tay nàng, hơi sợ hãi nói: “Sao có thể để tiểu thư ngài bưng thức ăn giúp chúng ta được? Ngài dặn dò một tiếng, để mẹ Tiểu Mai làm là được rồi!"
“Đúng vậy, đúng vậy! Để tôi làm là được!” Mẹ Tiểu Mai vội vàng đáp
Dư Tiểu Thảo gật gật đầu với nàng ấy, mỉm cười trấn an: “Trong phòng bếp còn có một đĩa thức ăn vừa mới cắt xong, màn thầu ở trong rổ, cũng bưng tới đây đi! Mấy nồi đều đang nấu, không có nồi không nên không có canh, bữa này đành để các ngươi uống chút nước sôi đối phó một chút nhé!”
“Đã rất tốt, rất tốt rồi!” Mẹ Tiểu Mai đi vào trong chốc lát, chỉ mang tới một rổ màn thầu, đĩa đồ ăn đã cắt kia lại không dám động đến. Trong mắt nàng ấy, thịt kho thơm như vậy, không phải người như mấy người họ có thể ăn. Nhỡ đâu bưng nhầm đồ ăn của chủ tử, không phải sẽ bôi đen con trai sao?
“Không phải còn có một đĩa thức ăn sao? Sao không thuận đường mang tới đây?” Dư Tiểu Thảo thuận miệng hỏi.
Mẹ Tiểu Mai mở to hai mắt, biểu cảm như không thể tin được: “Đó... đĩa thịt kia... Là cho chúng tôi ăn?”
Dư Tiểu Thảo gật gật đầu, nói với Tiểu Hổ: “Đúng vậy! Tiểu Hổ, đi bưng đồ ăn tới đây!”
Một đĩa đồ kho tràn đầy tỏa ra hương thơm mê người được bưng lên, đặt ở trên bàn đá trong viện. Bốn người nhà họ Hoàng cảm thấy tốc độ tiết nước miếng của mình nhanh hơn, nuốt mãi cũng nuốt không hết.
Hoàng Đại Chùy xoa xoa tay, ngượng ngùng nói: “Đĩa đồ ăn này không ít tiền đâu, cho chúng tôi ăn cũng quá lãng phí. Tiểu thư, chúng tôi ăn đĩa thức ăn chay này là được rồi, đĩa thịt này hay là cứ giữ lại bán lấy tiền đi?”
“Cắt cũng đã cắt rồi, còn bán thế nào nữa? Hôm nay, bàn đồ ăn này coi như để hoan nghênh các người tới đây đi. Ăn nhanh đi, chờ lát nữa còn có việc để các ngươi làm đấy!”
Hoàng Tiểu Mai vừa nhìn đã biết là người có tính cách lanh lẹ, nghe vậy cô nàng vội vàng cầm cho cha mẹ và tiểu đệ mỗi người một chiếc màn thầu, lại gắp thịt cho bọn họ, nói: “Tiểu thư, màn thầu này nhìn thật ra đẹp, trắng trắng vàng vàng, còn tản ra mùi hương nhàn nhạt. Trông không giống như là dùng bột đậu để làm?”
Dư Tiểu Thảo cười cười, nói: “Là dùng bột ngô trộn lẫn với bột mì để làm!”
“Bột ngô?” Hoàng Tiểu Mai bẻ màn thầu ra, nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
“Ừm, Dương Quận vương của triều đình mang về hạt giống ngô từ Tây Dương, nhà của chúng ta trồng vài mẫu, thu hoạch không tồi. Ngoài giao cho triều đình làm hạt giống ra vẫn còn dư lại không ít, nên đã nghiền thành bột, làm màn thầu hay nấu cháo hương vị đều không tồi. Các ngươi ăn đi, ta tới cửa hàng dưa muối nhìn xem.” Dư Tiểu Thảo biết nếu mình ở bên cạnh, cả nhà họ sẽ không thoải mái nên đã tìm cớ rời đi.
Chờ bóng lưng Dư Tiểu Thảo biến mất ở trong hậu viện, Hoàng Tiểu Mai vẻ mặt hưng phấn, a ô cắn một miếng màn thầu thật to, nhai thật cẩn thận, không chờ nuốt xuống đi đã không nhịn được nói: “Ăn ngon quá, còn ngon hơn cả màn thầu bột mì chúng ta làm khi ăn Tết! Cha, mẹ, hai người mau nếm thử đi!”
Hoàng Tiểu Hổ lại cầm màn thầu ngó trái ngó phải, tự nhủ nói: “Ngô? Không ngờ chủ tử lại lấy thứ quý giá như vậy làm màn thầu, chủ nhà cũng thật hào phóng!”
Hoàng Đại Chùy suy nghĩ, nói: “Đây nhất định là thức ăn của các chủ tử, chúng ta tới có chút bất ngờ nên không có thời gian chuẩn bị.”
Mẹ Tiểu Mai đồng ý nói: “Cha nó à, chúng ta ăn đồ của chủ tử có thích hợp không?”
Hoàng Tiểu Mai gắp một miếng dạ dày heo kho, bỏ vào trong miệng, ăn ngon đến độ sắp khóc. Nàng nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cười nói: “Có gì không thích hợp ạ? Đây là tiểu thư thưởng cho chúng ta! Con nghe nói, trong nhà giàu, đồ ăn chủ tử ăn dư lại đều sẽ ban thưởng cho những nha đầu ma ma có thể diện. Tiểu Hổ, đệ nếm thử cái này đi, mềm mại dai dai, ngon thật đó!”
Nghe con gái nói như vậy, Hoàng Đại Chùy cũng thả lỏng, hắn gắp một miếng thịt đầu heo béo ngậy, bỏ vào trong miệng. Con gái nói cũng không sai, ăn ngon quá! Khó trách Dư Ký lại làm ăn tốt như vậy!
“Cha, tiểu thư cũng thật hào phóng, một đĩa thịt kho như vậy có thể bán được khá nhiều tiền đó, vậy mà lại thưởng cho chúng ta ăn! Xem ra, lo lắng của chúng ta căn bản là không cần thiết, chủ tử là người rất tốt!” Một bữa cơm đã thu mua được lòng của Hoàng Tiểu Mai, quyết định nhất mực tận tâm làm việc cho chủ tử!
Mẹ Tiểu Mai ăn mấy miếng đồ kho, lại gắp miếng đậu khô bỏ vào trong miệng, tinh tế nhấm nháp, khe khẽ thở dài, nói: “Bữa cơm này còn ngon hơn so với khi chúng ta ăn Tết! Có rau có thịt, ngay cả món chính cũng là lương thực chính. Có bị giảm phúc hay không đây?"
Dư Thải Phượng từ phòng bếp đi ra, nghe thấy mẹ Tiểu Mai nói, cười nói: “Xem ngươi nói kìa! Yên tâm đi, chỉ cần làm việc thật tốt, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt!”
Vừa rồi tiểu thư đã giới thiệu, vị phụ nhân đang mặc áo khoác kỳ quái này là đại cô. Tất cả các món kho của Dư Ký đều ra lò từ tay vị đại cô này.
Đứng lên chào hỏi với đại cô, thấy nàng ấy đi ra tiền viện, Hoàng Đại Chùy nói với vợ mình: “Sau này đi theo đại cô phải thật chăm chỉ, công việc bẩn hay nặng nhọc phải tranh làm. Khi đại cô kho thịt không cho gọi nàng vào thì ngàn vạn đừng đi vào trong phòng bếp! Công thức kho thịt gì đó càng là đại cấm kỵ, nàng nhắc đến cũng không được, càng không cần có ý muốn học trộm. Nghe không?”
Mẹ Tiểu Mai thấy vẻ mặt của chồng mình trịnh trọng, ngữ khí rất nghiêm túc, vội vàng gật đầu nói: “Cha nó à, yên tâm đi, về công thức ta ngay cả một chữ ta cũng sẽ không hỏi, không nói!”
Vừa mới ăn cơm tối xong, mẹ Tiểu Mai cầm bát đĩa đi rửa sạch sạch sẽ rồi bưng vào phòng bếp. Cửa hông bên cạnh truyền tới một trận huyên náo, cho con Lưu Hổ đang khiêng heo đã thịt đi vào.