K hông biết khi đó, hắn có thể trở thành chiếc máy giết người, như ác ma vô tình sa đọa ở trong giấc mộng hay không? Trong ánh mặt trời ấm áp buổi trưa ngày xuân, Chu Tuấn Dương rùng mình một cái. Hắn vội vàng đi ra khỏi biệt viện, không tự chủ được đi về phía viện trạch của ngôi nhà gạch ngói xanh dưới núi.
“Nương nương, bữa trưa Quận vương gia chỉ dùng nửa bát canh hoa đào...” Mai Hương và Lan Hương mang cơm trưa trong phủ đến nhưng chỉ thấy bóng lưng rời đi của tiểu Quận vương, trong lòng có chút nghi hoặc về hướng đi của hắn.
“Đừng để ý đến nó, cứ mặc cho nó đói!” Tĩnh Vương phi tâm tình rất tốt, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều. Sau khi ăn mấy khối bánh hoa đào lại ăn thêm không ít đồ ăn.
Trong lúc không hay, bước chân của Chu Tuấn Dương lại bước vào đông viện của Dư gia lần nữa. Cả nhà Dư Tiểu Thảo đang chuẩn bị dùng cơm trưa, nhìn thấy bóng Dương Quận vương bước vào cửa thì đều rối rít ù đều rối rít đứng dậy.
Dư Hải cười xoa xoa tay, hỏi: “Quận vương gia, ngài đã dùng cơm trưa chưa? Nếu không chê, hãy cùng ăn một chút?”
Chu Tuấn Dương liếc mắt về phía bàn ăn một cái, thấy những món ăn phía trên không phải món chay như lời Dư Tiểu Thảo đã nói. Nghêu chưng trứng, cá dạ đỏ chiên giòn, cá hồi nướng... Đều là những món hắn chưa từng ăn. Vốn dĩ trong lòng Chu Tuấn Dương đã không thoải mái, giờ ngọn lửa trong lòng lại hừng hực thiêu đốt lần nữa.
“Dư Tiểu Thảo! Ngươi không thích gia như vậy? Ghét bỏ gia?” Trong giọng nói của Chu Tuấn Dương sặc mùi nguy hiểm.
Bỗng nhiên bị gọi tên, thiếu chút nữa Dư Tiểu Thảo bị xương cá đâm phải. Nàng dùng sức họ khan vài tiếng, phun miếng cá trong miệng ra, vội vàng tới dập lửa: “Tiểu Quận vương nói gì vậy? Cá dạ đỏ và cá hồi này là Xuyên Trụ thúc đưa đến sau khi ngài đi. Ngài cũng biết, cá biển để lâu thì sẽ không còn tươi cho nên...”
“Đừng có mượn cớ! Nói! Có phải ngươi thấy gia vô cùng phiền hay không? Không muốn giữ gia ở lại nhà ngươi dùng cơm?” Chu Tuấn Dương có chút cảm giác mình đang gây sự vô cớ, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi người khác.
Dư Tiểu Thảo ngăn người nhà muốn tiến lên giải thích giúp, cười tủm tỉm nói: “Quận vương gia ngài hiểu lầm rồi! Ngài thân phận cao quý như thế, vào Nam ra Bắc kiến thức rộng rãi, có món ngon mỹ vị gì chưa từng thưởng thức. Ngài nguyện ý ở lại nhà chúng ta dùng cơm là khẳng định tài nấu nướng của ta, chúng ta cảm thấy vinh hạnh còn không kịp nữa, sao có thể đẩy phần vinh hạnh này đi được chứ. Ngài thật có lộc ăn, ta mới nghĩ ra món cá hồi nướng than hương thảo, vừa nướng thành công thì ngài tới cửa...”
“Có phải hôm nay nếu gia không đến lần nữa thì sẽ không được ăn món mới này hay không?” Chu Tuấn Dương tiếp tục rảnh quá mà đi gây sự. Nhìn gương mặt tươi như hoa của Tiểu Thảo, nghĩ đến tương lai không biết vẻ đẹp này của nàng sẽ bày tỏ vì ai, một trận phiền muộn lại ập đến trong lòng hắn.
Dư Tiểu Thảo trợn tròn mắt to, bày ra một bộ biểu tình sao có thể: “Ta đang định ngày mai sẽ làm tiệc rượu ngon nhất để đổi gió cho Quận vương ngài nữa! Món này là để chuẩn bị cho ngày mai đó! Nếu hôm nay ngài đã tới, vậy càng tốt! Thử trước xem đồ ăn có hợp khẩu vị của ngài không?”
Hơn hai năm tiếp xúc, Dư Tiểu Thảo đã hiểu rõ tính tình của Quận vương mặt lạnh, biết phải nói chêm, chọc cười như thế nào để có thể dập được lửa giận của hắn. Nhưng hôm nay, dường như không quá thành công!
“Bớt cợt nhả đi, còn đâu dáng vẻ của nữ hài tử nữa? Ngươi cứ như vậy, có thể gả ra ngoài được mới là lạ đó!” Miệng Chu Tuấn Dương nói ra những từ ngữ “Không hay” khiến người làm mẹ như Liễu thị vừa nghe xong, sắc mặt đã biến đổi. Dư Hải - người cưng chiều con gái đến phát điên cũng trừng mắt nhìn Quận vương gia với vẻ mặt rất không vui. Nếu không phải bận tâm đến thân phận của hắn, chàng đã sớm tiến lên xé xác hắn!
“Không gả được càng tốt! Ta có thể ở bên cạnh tận hiếu với cha mẹ. Đỡ phải đến nhà người khác bó tay bó chân, còn phải đấu với mẹ chồng, đấu với tiểu cô, đấu với tiểu tam... Nghĩ thôi cũng thấy mệt lòng!” Dư Tiểu Thảo lại tỏ ra không có vấn đề gì.
Liễu thị cũng mặc kệ có Dương Quận vương ở bên cạnh, trách mắng: “Nói cái gì vậy! Có nữ hài tử nào lại không gả chồng? Còn ăn nói linh tinh nữa, cẩn thận ta rút lưỡi con!”
Sự uy hiếp của Liễu thị không có chút uy lực nào với Tiểu Thảo. Nàng biết mẹ còn không nỡ động đến một đầu ngón tay của nàng nữa! Xuyên đến làng chài nho nhỏ này, điều khiến nàng vui mừng nhất chính là có cha mẹ yêu thương nàng, mặc cho nàng “Làm bậy”, có huynh đệ tỷ muội hòa thuận yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau.
Nghe Tiểu Thảo nói xong, lửa giận trong lòng Chu Tuấn Dương đột nhiên trút xuống như một quả bóng xì hơi. Hắn không suy nghĩ nhiều buột miệng thốt lên: “Đừng lo lắng, nếu ngươi không gả được, gia sẽ đại phát thiện tâm lấy ngươi!”
Nào ngờ, Dư Tiểu Thảo vừa nghe vậy vẻ mặt tràn ngập kinh hãi giống như nhìn thấy quỷ, liên tục nói: “Quận vương gia, ngàn vạn lần xin đừng! Ta cảm ơn ngài, thiện tâm của ngài vẫn nên dùng cho người khác đi? Tiểu nhân hành vi thô bỉ, dung mạo xấu xí, đừng làm bẩn vẻ ngọc thụ lâm phong, anh minh thần võ, và hình tượng thánh khiết cao không thể với tới của ngài!”
“Không sao cả, gia không chê ngươi!” Chu Tuấn Dương tâm tình sáng tỏ thông suốt, cảm thấy lấy nàng vào phủ cũng là một lựa chọn không tồi. Bây giờ tiểu nha đầu vẫn còn nhỏ! Không sao cả! Gia có rất nhiều kiên nhẫn chờ nàng lớn lên.
“Ta chê ngươi!” Dư Tiểu Thảo nhận thấy Dương Quận vương nghiêm túc, nói không lựa lời khiến vợ chồng Dư Hải và Dư lão đầu sợ tới mức tâm can run rẩy! Nếu chọc giận vị tôn đại thần Quận vương gia này, trên dưới Dư gia có thể không gánh nổi!
Chu Tuấn Dương lại nhướm mày, mắt phượng nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, hỏi: “Gia có chỗ nào không xứng với ngươi? Gia là Quận vương trong triều thánh thượng thân phong lại được ban đồng ý với gia, ngươi sẽ là nữ chủ nhân của toàn bộ khu vực Đường Cổ. Ngươi muốn mở cửa hàng ở đâu thì mở cửa hàng ở đó; ngươi muốn mua đất ở đâu thì mua đất ở đó. Dù có không muốn làm gì, gia cũng có thể nuôi ngươi! Tuổi tác của gia, tuy lớn hơn ngươi sáu bảy tuổi nhưng người ta thường đều nói, nam nhân lớn tuổi hơn chút mới biết yêu thương nữ nhân! Còn có, dung mạo của gia cũng không kém, mang đi ra ngoài cũng không mất mặt. Ngươi có điểm nào không hài lòng về gia?”
Dáng vẻ hắn trịnh trọng đẩy mạnh tiêu thụ của bản thân đến kỳ lạ lại khiến Dư Tiểu Thảo thêm một trận đau đầu: “Gia của ta, chỗ nào ngài cũng tốt! Là ta không xứng với ngươi...”
“Gia đã từng nói, gia không chê ngươi!” Ngay lúc đầu khi Chu Tuấn Dương thốt ra lời này, còn nghi ngờ có thể do xúc động. Nhưng nếu tỉ mỉ suy nghĩ, có thể giữ lại một tia sáng mặt trời ở bên cạnh trong cuộc đời của hắn cũng có thể xem là một lựa chọn sáng suốt. Như vậy, toàn bộ những rối rắm của hắn ở biệt viện đều được giải quyết dễ dàng.
Dư Tiểu Thảo có loại xúc động muốn cắn người, nàng vừa thấy biểu tình sợ ngây người của mọi người trong nhà thì đã biết không thể trông cậy vào bọn họ. Nàng suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Tiểu Quận vương! Ngài cũng biết, cha mẹ ta coi trọng ta bao nhiêu. Bọn họ sẽ không đồng ý để ta phải làm thiếp cho người ta. Ngài sẽ không dùng quyền thế bức người làm thiếp chứ?”
“Ai nói ta để ngươi vào phủ làm thiếp?” Chu Tuấn Dương khinh thường nhìn nàng một cái. Tiểu nha đầu thiếu đầu óc này phải vào hậu viện lung tung rối loạn, không mấy ngày nhất định sẽ bị người ta giày vò đến chết. Còn may từ trước đến nay nội viện của phủ Tĩnh Vương đều tương đối thanh tĩnh. Khi còn trẻ tuy phụ vương có chút hoang đường nhưng trước mắt cũng chỉ có một người phụ nữ duy nhất là mẫu phi.
Sau khi Đại ca cưới Đại tẩu cũng đã đuổi hết những nha đầu thông phòng trước kia ra ngoài. Mà hắn ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có. Mười tám mười chín tuổi, hắn vẫn là một đồng tử kê (trai tân). Nếu như bị những tên ăn chơi trác táng trong Kinh biết được, bọn họ còn không chê cười hắn đến chết mới là lạ. Nha đầu thúi này còn có gì không hài lòng?
Dư Tiểu Thảo xụ mặt, nói: “Trắc phi, bình thê các loại, ở trong mắt ta cũng giống như làm thiếp. Tính ta có chút bá đạo nhỏ. Đã là một nhà, không cho phép bất cứ kẻ nào tới chia sẻ nam nhân của mình!”
Dư gia người che mặt: Tiểu nha đầu không biết xấu hổ này! Mới bao lớn mà dám há miệng “Nam nhân” ngậm miệng “Nam nhân”! Không được, chờ Quận vương gia không biết phát điên cái gì này đi rồi, nhất định phải dạy dỗ con bé một chút, xem lời gì nên nói lời gì không nên nói!
“Vừa vặn! Gia cũng chán ghét những nữ nhân làm ra vẻ, tâm tư không thuần đó! Hậu viện chỉ một nữ nhân là đủ rồi, nhiều hơn sẽ gây tai họa xáo trộn gia đình!” Chu Tuấn Dương còn nhớ rõ ngọn nguồn khiến tính tình hắn thay đổi lớn như vậy - chính là do tiện nhân muốn hại mẫu phi hắn kia! Ngày thường giả bộ thánh khiết như bạch liên hoa, kỳ thật bên trong là nữ nhân lòng dạ hiểm độc như rắn rết!
Dư Tiểu Thảo không biết hắn có phải nghiêm túc hay không, có chuyện gì vui khi lấy một tiểu nông nữ như nàng chứ? Nàng nhíu khuôn mặt nhỏ, tìm mọi cách thoái thác: “Tiểu Quận vương, từ xưa đã có câu: Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối. Hôn sự của ngài còn phải chờ Vương gia và Vương phi làm chủ. Ngài tùy tiện nói ra như vậy cũng quá không tôn trọng nhà chúng ta rồi?”
Lúc này Dư Hải mới có cơ hội chen vào một lời: “Thảo Nhi nói rất đúng! Nếu không phải Quận vương gia ngài thân phận cao quý, bằng không kẻ phóng đãng như thế đã sớm bị chúng ta đuổi đánh đi rồi! Tuy chúng ta chỉ là nhà bá tánh bình thường nhưng Thảo Nhi cũng là viên minh châu trên tay nhà chúng ta. Há có thể để cho ngươi nói mấy câu thì đã cướp đi?”
Chu Tuấn Dương vẻ mặt nghiêm túc nhìn cha vợ tương lai, gật đầu nói: “Dư thúc ngài nói đúng! Tiểu tử mạo muội rồi! Ngài yên tâm, hôn sự của ta, ta sẽ tự mình làm chủ! Lần này trở về ta sẽ viết thư mời phụ vương tới biệt viện. Ngày khác phụ vương mẫu phi ta sẽ tự mình tới cửa viếng thăm, bàn lại chuyện hai nhà...”
“Từ từ! Chờ một chút!” Dư Tiểu Thảo vừa không lên tiếng, hôn sự của mình đã bị định đoạt. Nàng cao giọng cắt lời cha và tiểu Quận vương, “Tiểu Quận vương, xin ngài suy nghĩ kỹ lại lần nữa. Không nên hành động theo cảm tính. Hai người không có tình cảm, làm sao có thể bên nhau lâu dài?”
“Tiểu Thảo, người chán ghét gia sao?” Trong lòng Chu Tuấn Dương có chút không xác định. Rất nhiều khuê tú trong kinh nghe qua danh tiếng của hắn thì gặp hắn luôn mang theo sợ hãi, trong sợ hãi lại có chút cảm xúc ái mộ phức tạp. Hắn sợ Dư Tiểu Thảo nghe được quá khứ của hắn cho nên không thích hắn.
Dư Tiểu Thảo lắc đầu, con ngươi Chu Tuấn Dương chợt sáng ngời. Dư Tiểu Thảo có chút đau đầu nhìn Quận vương gia tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt, bất đắc dĩ nói: “Không chán ghét không có nghĩa là thích! Cái mà ta hướng tới là lưỡng tình tương duyệt(1) chứ không phải phu thê tôn trọng nhau như khách.”
(1)Lưỡng tình tương duyệt có nghĩa là cả nam và nữ đều có mối quan hệ tốt với nhau và có sự cộng hưởng cảm xúc bên trong.
“Chỉ cần không chán ghét thì không có vấn đề lớn! Không phải có cách nói 'lâu ngày sinh tình' sao? Lúc mẫu phi ta gả cho phụ vương ta cũng chỉ mới gặp phụ vương ta vài lần mà thôi. Không phải sau khi cưới cũng rất hạnh phúc sao? Trong măt snhững phu nhân trong Kinh kia, có ai không hâm mộ mẫu phi ta được một mình chuyên sủng?” Điều Chu Tuấn Dương không nói rõ chính là phụ vương hắn ngẫu nhiên gặp được mẫu phi hắn trước, nhất kiến chung tình(2). Đoạn nhân duyên này là phụ vương tự mình giành lấy được!
(2)Nhất kiến chung tình: yêu từ cái nhìn đầu tiên
“Không phải tất cả nam nhân đều là kẻ si tình giống Tĩnh Vương gia!” Dư Tiểu Thảo tỏ vẻ rất bất lực. Ai đó mau tới cứu nàng, đưa tên Quận vương gia không biết đột nhiên phát cái gì điên này đi đi!
“Con giống cha! Ta là nhi tử của phụ vương, phụ vương có thể làm được, ta cũng có thể làm được!” Chu Tuấn Dương chém đinh chặt sắt. Tuy rằng còn chưa hiểu rõ tình cảm của bản thân đối với tiểu nha đầu là gì nhưng dẫu sao có thể gặp được một người con gái không khiến hắn chán ghét phiền lòng, dù tuổi tác có chút nhỏ nhưng hắn cũng không muốn buông tay!