Đứa nhỏ Tuệ Phương này tính cách chững chạc lại được việc, cũng khá thân với con gái mình. Nếu như con trai nhìn trúng con bé thì đương nhiên Liễu thị vui vẻ rồi.
Nàng ấy còn chưa nói gì thì vợ Chí Dân đã nghiêm mặt nói: “Vợ Hải Tinh, không thể nói bậy được đâu! Xuyên Trụ và Đại Hải huynh đệ khá thân thiết với nhau, con cái hai nhà cũng thân quen nhau là chuyện thường, nói mấy câu thì chứng minh được gì chứ? Phận làm trưởng bối như chúng ta đừng bàn tán lung tung làm gì, tránh làm hỏng danh tiếng con gái nhà người ta!"
Vợ Hải Tinh thầm bĩu môi trong lòng, nghĩ: Lời trong lời ngoài của ngươi đều hết sức khỏe khoang con gái mình, cũng không sợ hỏng danh tiếng à? Nàng ta cố ý nói: “Ta cảm thấy nha đầu Tuệ Phương rất tốt, gian đoạn khó khăn như năm ngoái cũng có thể quyết đoán mua một hai trăm con gà về nuôi. Năm nay nuôi nhiều gà hơn, nên còn dùng tiền kiếm được năm trước xây một cái trại nuôi gà độc lập ở cạnh nhà đó! Nghe nói mấy trăm con gà đều do con bé và muội muội nó lo liệu, vợ Xuyên Trụ cũng không nhúng tay vào được nữa kìa!”
Vợ Chí Dân giận đến mức đỏ cả mắt, cả người như con gà chọi trừng mắt nhìn nàng ta: “Nếu ngươi cảm thấy tốt, sao ngươi không để con trai ngươi cưới về nhà đi? Con trai lớn của ngươi trạc tuổi con bé còn gì?”
“Nói cái gì thế, con trai ta nhỏ hơn con bé một tuổi mà! Hơn nữa, chưa chắc con bé đã vừa ý Tiểu Xuân nhà ta...” Vợ Hải Tinh nhìn Tiểu Thảo đang yên lặng ăn sáng dưới giàn nho, trừng mắt ghét bỏ nhìn vợ CHí Dân.
Vợ Chí Dân đang định nói nữa thì hai nhân vật chính bước vào. Lưu Tuệ Phương lễ phép chào hỏi mấy người phụ nữ “thẩm, đại nương”. Mấy người phụ nữ đang hóng chuyện nên cũng chào lại nhiệt tình. Chỉ có vợ Chí Dân hờ hững “Ừ” một tiếng, thái độ đối xử với Dư Hàng thì thân thiết hơn nhiều.
“Tuệ Phương tỷ, tỷ lại cho nhà ta trứng gà hả? Không phải đã nói không cần đưa rồi sao? Nhà ta nuôi mấy con gà mái nhỏ, mỗi ngày cũng thu được năm, sáu quả trứng gà, đủ ăn mà!” Dư Tiểu Thảo đặt bát cháo trong tay xuống, đi thẳng đến. Trong giọng nói có chút trách cứ nhưng thái độ lại vô cùng thân thiết.
Lưu Tuệ Phương cười đặt giỏ xuống bàn đá dưới giàn nho, không khách khí hái một quả nhỏ nửa tím nửa đỏ trên giàn nho, không cần lau đã nhét thẳng vào miệng. Nuốt xong quả nho chua chua ngọt ngọt, nàng ấy cười tươi nói: “Không phải hôm qua muội nói muốn làm đậu phộng và bánh vừng sao? Ta và muội muội đều thèm ăn điểm tâm muội làm, không góp chút sức thì sao dám không biết xấu hổ ăn không chứ?”
“Tuệ phương tỷ, tỷ quá khách khí rồi! Được rồi, nếu tỷ đã nói vậy thì để ca ca dẫn tỷ đến hậu viện hái đào trước đã, chờ ta làm xong bánh thì tỷ qua lấy về nhé!” Dư Tiểu Thảo để trứng gà vào trong một cái rổ khác rồi nhét cái giỏ không vào trong tay anh trai.
Lưu Tuệ Phương cướp lại giỏ, cười nói: “Nhà còn mấy trăm con gà đang há miệng chờ ta về cho ăn kìa, làm gì có thời gian ở đây chờ bánh làm xong chứ?”
Nàng ấy vừa nói vừa cầm giỏ đi ra ngoài cửa. Dư Tiểu Thảo nói với theo nàng ấy: “Vậy... chờ lát nữa ta làm xong bánh thì để ca ca mang sang cho tỷ nhé. Còn cả đào nữa, năm nay đào rất ngọt, lát nữa ta nhờ ca ca hái một giỏ mang sang cho...”
Lưu Tuệ Phương thấy nàng một câu ca ca hai câu ca ca thì có chút xấu hổ quay đầu trừng mắt nhìn nàng, hai má đỏ ửng dưới nụ cười tít mắt của Dư Tiểu Thảo. Nàng ấy nhanh chóng rời đi cứ như sau lưng có chó dữ đang đuổi theo sau vậy. Dư Tiểu Thảo đứng trong sân cười tươi như hoa. Dư Hàng dí trán nàng, nói: “Có gì buồn cười hả? Làm người ta ngại ngùng như vậy!”
“Hì hì, đại ca đau lòng hả?”Dư Tiểu Thảo híp đôi mắt to, cười như không cười nhìn ca ca.
Dư Hàng bị nàng nhìn như vậy có chút bối rối, thiếu niên tuấn tú vừa thẹn vừa bực, cậu tức giận nói: “Nói bậy bạ gì đó!”
“Mẹ, đại ca mắng con!” Nhóc mách lẻo Dư Tiểu Thảo lại online, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên như chú cá nóc nhỏ. Nàng suy nghĩ một lát rồi cười gian nói: “Hừ, lát nữa làm xong bánh, muội sẽ tự đưa cho Tuệ Phương tỷ, không cho huynh cơ hội lấy lòng người ta!”
“Muội muốn đưa thì tự đưa đi! Đừng có lôi ta vào!” Dư Hàng như bị nhìn thấu tâm tư nên có chút xấu hổ. Vì nhà Tuệ Phương nuôi gà nên mỗi lần đều là Dư Hàng đi theo cha đến mua gà, tiếp xúc với Tuệ Phương ngày một nhiều hơn. Mà Dư Hàng cũng dần đến tuổi mơ mộng chuyện tình yêu nên ấn tượng với Tuệ Phương càng trở nên sâu sắc. Nếu như có cơ hội nói thêm mấy câu với Tuệ Phương, trong lòng cậu vui vẻ như hoa nở vậy. Bị em gái nói trúng tim đen, cậu lại càng xấu hổ hơn chứ không chán ghét gì.
Ăn xong bữa sáng, Dư Hàng đi vòng qua phòng bếp xem Dư Tiểu Thảo làm bánh lại bị nàng sai đánh trứng. Cậu suy nghĩ một chút, hình như hôm nay trong nhà thiếu thiếu cái gì: “Ấy? Sao hôm nay không thấy Dương Quận vương đâu nhỉ? Bình thường không phải mới sáng sớm đã đến điểm danh rồi à?”
Dư Tiểu Thảo nghiền đậu phộng đã rang thành vụn, bĩu môi nói: “Hắn hả! Đã về Kinh từ mấy ngày trước rồi. Mấy ngày nay huynh đều bận việc ở ruộng dưa nên không để ý à?”
Dư Hàng cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra: “Muội nói xem Dương Quận vương này sao lại rảnh rỗi thế nhỉ, một tháng thì có ít nhất nửa tháng ở đất phong. Không lẽ hắn không có chức vụ gì ở trong Kinh thành, không cần làm việc à?”
Liên quan đến chức vụ và công vụ của Chu Tuấn Dương, Dư Tiểu Thảo đúng là chưa nghe thấy hắn nói gì bao giờ, nàng suy nghĩ một chút rồi phỏng đoán: “Có lẽ... hắn chỉ là một Quận vương nhàn tản thôi. Có phong hào và đất phong, ở đất phong của mình nhiều ngày một chút chắc cũng không có gì không bình thường mà nhỉ?”
Dư Hàng chần chừ trong chốc lát rồi vẫn hỏi: “Tiểu muội, tương lai muội... phải gả cho Dương Quận vương thật à?”
“Nếu như đến khi muội mười tám tuổi mà hắn vẫn giữ vững quan điểm không phải là muội thì sẽ không lập gia đình thì gả thôi! Còn làm gì được nữa?” Một người bằng lòng chờ nàng, bảo vệ nàng nhiều năm như vậy cũng tính là một lòng một dạ nhỉ? Hơn nữa, tiểu Quận vương đã trừ được tâm ma, ngoài vẻ ngoài xuất sắc và chút kiêu ngạo ra thì cũng không có khuyết điểm gì lớn, nàng đại phát từ bi, gả thì gả!
Dư Hàng khe khẽ thở dài, hỏi nhỏ: “Tiểu muội, muội có thích hắn không? Huynh không hy vọng muội vì bảo vệ gia đình mà phải chịu khổ...”
Dư Tiểu Thảo dừng động tác đang làm, nhìn cậu kinh ngạc nói: “Hóa ra huynh nghĩ như vậy à? Huynh yên tâm đi, cho dù muội không chấp nhận tình cảm của tiểu Quận vương thì hắn cũng sẽ không lôi nhà mình ra uy hiếp muội đâu, hắn không phải loại người như vậy! Bây giờ muội vẫn còn nhỏ mà, thích hay không còn chưa chắc. Dù sao thì không chán ghét hắn là được! Cho nên, áy náy trong lòng huynh là dư thừa đó! Hơn nữa, muội là kiểu người sẽ để bản thân phải chịu thiệt thòi à?”
Dư Hàng ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ lắc đầu. Có thể là do thân phận của Dương Quận vương nên cậu luôn cho rằng là do hắn ép em gái mình. Mà người làm anh trai như cậu lại không thể làm gì nên vẫn luôn cảm thấy bực bội và bất đắc dĩ trong lòng.
Dư Tiểu Thảo lại an ủi cậu mấy câu mới khiến cho vẻ mặt của cậu tốt lên. Nướng xong hai lò bánh vừng, Dư Tiểu Thảo đuổi cậu đi đưa bánh và đào đến Lưu gia. Nàng lại đến cách vách gọi tiểu quản sự Anh Đào đến sai nàng ta mang một hộp bánh vừng đến biệt viện Tây Sơn.
Sau khi Tiểu Liên kiểm tra trại nuôi heo xong thì đi vào từ bên ngoài. Bây giờ trong trại nuôi heo đã có hơn ba trăm con heo, đã lớn kha khá rồi, sức ăn mỗi ngày vô cùng lớn. Đám nhỏ cần cù trong thôn cũng sẽ cắt mấy sọt cỏ heo bán cho Dư gia đổi lấy mấy đồng tiền tiêu vặt. Từ sau khi Dương Quận vương phái mấy quản sự, ma ma có năng lực đến đây, Dư Tiểu Thảo cũng sắp xếp một người xuống đó, quản lý trại nuôi heo rất gọn gàng ngăn nắp, ra đâu ra đó hơn Tiểu Liên năm ngoái nhiều.
“Tiểu muội, bây giờ đang lúc thủy triều xuống, có muốn lặn xuống biển không?” Gần đây Tiểu Liên đi theo Tiểu Thảo và Trang Tiểu Mạc, bản lĩnh bơi lội có tiến bộ, kỹ thuật lặn cũng thành thục hơn không ít.
Hôm nay Tiểu Thảo muốn xuống dưới biển sâu mò chút bào ngư và hải sâm cực phẩm, nếu như có Tiểu Liên và Trang Tiểu Mạc ở cạnh thì nàng không hành động được. Nàng lắc đầu nói: “Muội không đi đâu, tỷ xem San Hô ở nhà bên có đi không, gọi tỷ ấy đi cùng!”
Quan điểm nam nữ thụ thụ bất thân đã ăn sâu vào trong não của người dân thời đại này. Nếu như Tiểu Thảo không đi, Tiểu Liên chắc chắn sẽ không xuống biển với Trang Tiểu Mạc, cô nam quả nữ. Tuy Tiểu Liên mới chỉ là thiếu nữ mười hai tuổi, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, sợ bị người khác nhìn thấy lại nói lung tung.
Tiểu Liên nghĩ đến hôm qua Trang Tiểu Mạc nói sẽ dẫn nàng ấy đến một vùng có hải sản phong phú để nhặt, nếu như hôm nay nàng ấy đổi ý không đi chỉ sợ sẽ để hắn leo cây mất. Nàng ấy suy nghĩ một lát rồi đi vào trong nhà thay áo chống nước, rồi mặc quần áo thường ngày ra bên ngoài, xách theo giỏ trúc đến nhà bên cạnh tìm Chu San Hô.
Tiểu Liên vừa rời khỏi nhà chưa được bao lâu thì Dư Tiểu Thảo cũng lặng lẽ thay áo chống nước, đi đến bờ biển theo hướng khác. Nàng tìm một nơi khá kín đáo rồi cởi áo ngoài đặt trong hang động, rồi lặn xuống nước như một chú cả nhỏ. Không lâu sau một con cá heo màu xanh da trời dài hơn hai thước bơi đến, vui vẻ bơi xung quanh nàng giống như chó nhỏ đã lâu không được gặp chủ nhân vậy.
Bên người Tiểu Thảo có một đốm sáng nhỏ màu vàng đang càng lúc càng lớn rồi biến thành hình dạng một con mèo nhỏ. Cá heo nhỏ tò mò đụng vào mèo vàng nhỏ bằng cái mũi dài của mình lại bị một vuốt của Tiểu Bổ Thiên Thạch đẩy ra. Mèo biết bơi, hơn nữa còn bơi rất giỏi, nếu người khác nhìn thấy cảnh tượng này sẽ không khỏi cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu nhỉ? D
Có Tiểu Bổ Thiên Thạch ở bên cạnh, Tiểu Thảo ở dưới nước không những không cần lo vấn đề hộ hấp mà ngay cả áp lực trong nước cũng không còn. Nàng leo lên lưng cá heo, mèo vàng nhỏ nằm trên bả vai nàng, ba loài khác nhau tiến sâu vào trong biển khơi.
Dư Tiểu Thảo nhanh chóng lấp đầy giỏ trúc bên người, bây giờ tài nguyên trong biển quá phong phú, trong biển sâu có ánh sáng vàng của mèo nhỏ chiếu sáng, tất cả sự vật dưới đáy biển đều vô cùng rõ ràng. Bắt bào ngư lớn, hải sâm mập đều dễ như trở bàn tay. Dư Tiểu Thảo còn bắt được một con tôm hùm to dài nửa thước, chuẩn bị buổi tối nấu thêm món cho gia đình!
[Chủ nhân, phía trước không xa, trên mặt biển có một đội thuyền khổng lồ! Có cảm giác người đến không có ý tốt!] Tiểu Bổ Thiên Thạch đột nhiên phát hiện cái gì, lên tiếng cảnh cáo.
Đội thuyền? Nếu như nàng nhớ không nhầm thì nơi này vẫn thuộc vùng biển của triều Đại Minh chứ nhỉ? Nếu như là hải quân của triều Đại Minh thì chắc chắn Tiểu Bổ Thiên Thạch sẽ không lên tiếng cảnh cáo. Thôi kệ, ngoi lên xem thế nào đã. Tiểu nha đầu Dư Tiểu Thảo gan to, vỗ vỗ đầu cá heo nhỏ chỉ về một hướng mặt biển. Cá heo nhỏ liền chở nàng bơi theo hướng đó.