Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Khi có thể thấy rõ bóng thuyền trên biển, Tiểu Thảo rời khỏi lưng cá heo, lặng lẽ đến gần một chiếc thuyền đang di chuyển gần đó. Nàng kéo sợi dây thừng rủ xuống từ trên thuyền, thử xem có leo lên được không. Nhưng mà thử mấy lần vẫn không có kết quả bèn trao đổi với Tiểu Bổ Thiên Thạch: [Bánh Trôi Nhỏ, có thể giúp ta nghe ngóng xem bọn họ đang nói cái gì không?]

Mèo vàng nhỏ thu lại ánh sáng trên người mình, nhìn qua không khác nào một còn mèo vàng mới tròn tháng không lâu. Nó nhẹ nhàng nhảy lên boong thuyền, nghêng ngang đi đến gần một người đàn ông ăn mặc rất kỳ lạ. Tiểu Bổ Thiên Thạch cẩn thận nghe ngóng, trong lòng lại mắng chửi: Nói gì mà xì là xì lồ vậy, nghe chẳng hiểu câu nào thế?

Nó truyền đạt lại lời đối phương nói mà nó nghe không hiểu cho Dư Tiểu Thảo, hơn nữa còn mắng cách ăn mặc của bọn họ: Đỉnh đầu cạo trụi một mảng, giống như lão già hói đầu vậy. Tóc tết buộc vểnh lên trời ở quanh đầu, có để ria mép, chân còn đi guốc....

Trong lòng Dư Tiểu Thảo nhảy lên một cái: Bây giờ là thời cổ đại, cách ăn mặc này rất thịnh hành với người Nhật Bản cổ đại! Bọn họ là người Nhật Bản. Nay thuyền của bọn họ tiến vào lãnh hải của nước ta, nhất định không có ý tốt! Đúng rồi! Trong lịch sử triều Minh không phải có tình huống giặc Oa(1) tiến vào vùng biển nước ta sao? Không lẽ đoàn thuyền này đều là giặc Oa?

(*) Giặc Oa: còn gọi là giặc lùn, là bọn hải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc thế kỷ XIV-XVI.

“Bánh Trôi Nhỏ, ngươi có cách nghe hiểu bọn họ nói gì không? Đây là chuyện lớn liên quan đến cả ngàn mạng người, rất quan trọng!” Dư Tiểu Thảo lo lắng hỏi.

Tiểu Bổ Thiên Thạch hơi chần chừ, không quá tình nguyện nói: [Với tu vi và linh lực hiện giờ của ta, nếu muốn xâm nhập vào suy nghĩ của đối phương thì rất miễn cưỡng. Vốn dĩ thêm một khoảng thời gian nữa là ta có thể mở miệng nói chuyện rồi, nếu như thăm dò suy nghĩ của đối phương chẳng khác nào như ngươi nói “sau tất cả lại quay về vạch xuất phát” vậy. Chỉ sợ ngay cả hình dáng mèo nhỏ cũng khó mà duy trì được...]

Dư Tiểu Thảo do dự một lát rồi nói tiếp: “Không phải ngươi nói nếu như giúp đỡ chủ nhân thì tu vi và linh lực sẽ tăng mạnh sao, hơn nữa phong ấn trên người ngươi sẽ nới lỏng một chút. Nếu như giống như những gì ta nghĩ thì hôm nay ngươi sẽ lập công lớn đó, không những giúp được ta và người nhà ta mà còn cứu được rất nhiều người. Đây là công đức rất lớn đó!”

[Mong là được như ngươi nói! Yêu cầu của bản thần thạch không cao, chỉ cần có thể hoàn vốn là được rồi!] Trong lòng Tiểu Bổ Thiên Thạch không nghĩ như vậy, thăm dò nội tâm của đối phương có thể giúp đỡ chủ nhân bao nhiêu chứ.

Nhưng mà nó và chủ nhân tâm linh tương thông, cảm nhận rất rõ ràng sự lo lắng bồn chồn của Dư Tiểu Thảo. Tuy không tình nguyện lắm nhưng nó vẫn làm theo mong muốn của chủ nhân, ngưng tụ linh lực thành một sợi ánh sáng mỏng, chui vào trong đầu của một kẻ trên thuyền qua lỗ tai, bắt đầu thăm dò suy nghĩ.

[Những người này đến từ quốc gia ở bờ biển bên kia. Quốc gia bọn họ xảy ra động đất rất nghiêm trọng, chết rất nhiều người. Những võ sĩ này đánh cướp ngư dân nước ta, biết được năm nay chúng ta vụ mùa bội thu nên lên kế hoạch nhân dịp này đánh cướp một trận lớn. Chủ nhân, không ổn rồi! Mục tiêu của bọn họ... là bến tàu Đường Cổ và một vài thôn làng gần đó...]

Linh lực Tiểu Bổ Thiên Thạch tiêu hao thực sự rất lớn, không được bao lâu, lúc Dư Tiểu Thảo tiếp nhận được thông tin thì đã đứt quãng rồi. Nói xong mấy câu này Tiểu Bổ Thiên Thạch biến thành một luồng sáng trở về ngũ thải thạch trên cổ tay Tiểu Thảo, rơi vào ngủ sâu.



Nhưng mà chỗ tin tức nó mang về đã là đủ rồi! Nàng nhìn theo hướng đoàn thuyền đi, đúng là đang tiến về phía bến tàu, có khoảng mười chiếc thuyền đang đi hết tốc lực hướng thẳng đến thôn Đông Sơn. Dư Tiểu Thảo vô cùng sợ hãi và nôn nóng, thôn Đông Sơn có mấy chục hộ gia đình, già trẻ công lại có một trăm hai trăm người đó!

Việc này không nên chậm trễ, Dư Tiểu Thảo để cá heo nhỏ bơi với tốc độ nhanh nhất đưa nàng về bờ biển. Tuy Tiểu Bổ Thiên Thạch đang ngủ sâu nhưng lồng bảo hộ nó để lại vẫn có tác dụng, Tiểu Thảo được bảo vệ trong đó nên không phải lo áp lực nước và lực cản nên tốc độ nhanh hơn đoàn thuyền đó rất nhiều.

Dư Tiểu Thảo đi đến khu vực mà ngày thường Tiểu Liên hay lặn xuống, nàng dựa theo trực giác tìm thấy nàng ấy đang ở chung với Trang Tiểu Mạc và Chu San Hô. Nàng ở dưới đáy biển nâng Tiểu Liên lên trên mặt biển, lo lắng nói: “Mau! Mau về thông báo cho trưởng thôn, giặc Oa đến rồi!”

“Giặc Oa?” Người nói chuyện chính là Trang Tiểu Mạc vừa nổi lên trên mặt nước, trên mặt là biểu cảm không dám tin vào tai mình, hắn kinh ngạc hỏi: “Ngươi chắc chắn đó là giặc Oa?”

“Giặc Oa rất hung tàn, nghe người thế hệ trước nói bọn chúng không có tính người, gặp người là giết, thấy của là cướp, còn làm nhục phụ nữ, đốt nhà nữa!” Chu San Hô cũng tiến đến gần, che miệng sợ hãi kêu lên.

Dư Tiểu Thảo hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại nói: “Ta dám khẳng định là cướp biển, quần áo bọn họ mặc không giống với triều Đại Minh chúng ta, nói chuyện cũng xì xồ nghe không hiểu. Bọn họ trông rất hung dữ, bên hông còn có vũ khí nữa! Tiểu Mạc ca, ngươi mau chóng trở về thôn các ngươi, sau khi nói tin tức này cho trưởng thôn các ngươi thì đừng để ý nhiều nữa, mau chóng thu dọn đồ đạc đến nhà chúng ta!”

Trang Tiểu Mạc dùng sức gật đầu nói: “Được! Sau khi ta báo cáo với trưởng thôn thì sẽ quay lại tụ họp với các ngươi! Nếu như ta đến muộn thì các ngươi không cần mạo hiểm chờ ta.”

Dư Tiểu Thảo thấy hắn lên bờ rồi chạy một mạch về thôn bên thì cũng gấp gáp lên bờ, quần áo cũng không thèm thay, ôm lấy quần áo của mình rồi chạy về thôn.

Lúc này chắc cha nuôi đang ở bến tàu đốc thúc công việc xây cảng, nàng bèn nói với Tiểu Liên: “Mình muội đến nhà trưởng thôn thôi, tỷ về nhà trước, để đại ca cưỡi Tiểu Hội đến bến tàu thông báo cho cha nuôi, để cha liên lạc với quân lính Vệ sở. Nhớ bảo cha mẹ nhanh chóng thu dọn đồ đạc quý giá và cần thiết...”

Tiểu Liên gật đầu rồi sải chân chạy về nhà. Chu San Hô chạy theo sau nàng ấy, sắc mặt trắng bệch. Cha và đại ca nàng ấy ra cửa hàng buôn bán, trong nhà chỉ có mẹ và nàng ấy... Không được, phải nhanh nói với mẹ, thu dọn đồ đạc, hành động chung với người Dư gia mới là an toàn nhất!

Lúc Dư Tiểu Thảo chạy đến nhà trưởng thôn thì đã thở không ra hơi. Nàng đặt ngũ thải thạch ở trước ngực, một luồng khí mát lạnh chạy thẳng đến phế phủ, lá phổi sắp nổ tung đến nơi cuối cùng cũng thoải mái hơn. Nàng tìm thấy trưởng thôn, hai năm rõ mười kể lại chuyện nàng lặn xuống biển sâu thì gặp phải đoàn thuyền giặc Oa cho ông ta nghe.

Trưởng thôn nhăn mày, dường như không quá tin tưởng: “Ngươi chắc chắn đó là giặc Oa mà không phải là thuyền của ngư dân thôn bên chứ?”

“Ta chắc chắn! Đoàn thuyền ta gặp phải đều chung một kiểu dáng, khoảng ba mươi bốn mươi chiếc, kích thước rất lớn. Ta ở dưới đáy biển lặng lẽ đến gần một con thuyền, nghe không rõ ràng mấy lời xì xồ mà bọn chúng nói, nhưng không hiểu gì hết! Ta bò lên thuyền từ đuôi thuyền thì thấy quần áo bọn chúng mặc không giống chúng ta, hơn nữa bên hông còn có trường đao... Ta từng nghe gia gia nói, thôn chúng ta trước đây thời tiền triều đã từng gặp phải giặc Oa, cảm thấy cần phải trở về báo với ông. Trưởng thôn gia gia, thời gian cấp bách, ông mau quyết định đi!” Dư Tiểu Thảo khổ công bịa chuyện, rất sợ trưởng thôn không tin nàng, gấp đến mức trên trán đều là mồ hôi.



Trưởng thôn biết tuy Tiểu Thảo còn nhỏ nhưng rất chững chạc, nhất định sẽ không lấy chuyện này ra làm trò đùa. Ông ta suy nghĩ một lát rồi thà tin còn hơn không. Từ trước đến nay giặc Oa đều rất hung dữ, đây vốn không phải chuyện nhỏ!

Đây là lần đầu tiên trong năm, ông ta gõ cái chuông lớn ở cửa thôn, người trong thôn nhanh chóng tập trung trước khu đất trống trước cửa nhà trưởng thôn, sôi nổi bàn tán xem trưởng thôn muốn thông báo chuyện quan trọng gì. Năm ngoái lúc ông ta gõ chuông chính là lúc có nạn châu chấu.

Trưởng thôn thuật lại ngắn gọn lời kể của Tiểu Thảo một lần, bảo bọn họ nhanh chóng về nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị vào núi tránh nạn!

Các thôn dân nửa tin nửa ngờ, ồn ào bàn tán, rất nhiều người không tin lời Tiểu Thảo, có người cảm thấy có thể là nàng nhìn lầm rồi, người khác lại cảm thấy nàng chuyện bé xé ra to, người mau chóng về nhà thu dọn đồ đạc không được mấy người.

Dư Tiểu Thảo vô cùng sốt ruột! Giặc Oa sắp đến đến nơi rồi mà bọn họ còn đứng đó đấu võ mồm. Nàng ngẫm nghĩ một lát, thấy Cẩu Đản giỏi leo cây trong thôn, chỉ lên cây du già cao nhất ở cửa thôn nói: “Cẩu Đản, ngươi leo lên ngọn cây nhìn xem, có thể thấy mờ mờ đoàn thuyền trên mặt biển. Dù sao ta cũng đã báo tin thế rồi, các ngươi có tin hay không thì tùy!”

Cuối cùng nàng vẫn nói thêm một câu: “Các ngươi nghĩ lại nạn châu chấu năm ngoái đi! Kết cục của mấy kẻ không tin là gì? Bây giờ không phải chỉ là chuyện tổn thất tiền của nữa mà lựa chọn của các ngươi còn liên quan đến tính mạng cả nhà các ngươi nữa!”

Lúc này, Cẩu Đản đã leo đến ngọn cây quát xuống: “Đúng đó! Trên biển có mấy chục chiếc thuyền đang tiến về phía chúng ta! Bây giờ còn chưa nhìn rõ, nên không biết có phải cướp biển hay không...”

Cẩu Đản đã nói vậy, lại thêm lời của Tiểu Thảo, các thôn dân lại tin thêm vài phần. Đúng như trưởng thôn nói, thà tin là thật. Nếu như đúng là cướp biển đến thật thì chuẩn bị vào núi trốn trước là một lựa chọn sáng suốt. Nếu như không phải thì bọn họ cũng đâu có mất cái gì, cùng lắm là sợ bóng sợ gió một trận mà thôi.

Thấy mọi người nhanh chóng chạy về nhà mình, trưởng thôn không nhịn được nhắc nhở một câu: “Mang ít đồ vật đáng giá thôi, đừng có không nỡ mà cái gì cũng mang theo. Giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt, chỉ cần giữ được mạng những thứ khác không quan trọng! Nửa tiếng sau tất cả tụ tập ở đây, nếu ai đến muộn thì đừng trách chúng ta không đợi!”

Dư Tiểu Thảo thấy mọi người đã hành động nên cũng thông báo với trưởng thôn một tiếng rồi chạy nhanh về nhà. Lúc đi ngang qua Chu gia thì thấy Chu thẩm đang than ngắn thở dài với mấy trăm con gà nhà thẩm ấy nuôi.

“Thẩm, thả gà vào trong núi đi, có thể giữ được bao nhiêu quý bấy nhiêu! Mau chóng thu dọn mấy món đồ quý giá trong nhà, đừng không nỡ bỏ, bảo vệ mạng sống mới là quan trọng!” Dư Tiểu Thảo không nhịn được nhắc nhở một câu.

Lúc Dư Tiểu Thảo về đến nhà thì thấy người Dư gia trừ Dư Hàng chạy đến bến tàu báo tin và Tiểu Thạch Đầu đang học ở thị trấn thì mọi người đều có mặt đầy đủ trong viện. Công nhân của xưởng chế thuốc và trại nuôi heo đều đã trở về thu dọn đồ đạc, Anh Đào và mấy quản sự Dương Quận vương tặng, trong tay ai nấy đều cầm theo một bọc hành lý, có vẻ thấp thỏm đứng trong sân. “Đã ai đến thông báo cho nhà đại cô chưa?” Dư Tiểu Thảo thấy cả nhà đại cô không ở đây thì lo lắng hỏi. Dư Hải nhìn nàng trấn an nói: “Nhị nha đầu đi, sẽ nhanh chóng quay về thôi!” Chàng đang nói thì cả nhà đại cô mỗi người đeo một túi hành lý trên lưng hoang mang tiến vào sân.
Nhấn Mở Bình Luận