"Biệt viện của phủ Tĩnh Vương trên núi thì sao? Đã có người đi thông báo chưa?” Mặc dù trong biệt viện có không ít thị vệ, nhưng số lượng giặc Oa rất đông, tính tình lại dã man hung ác, Dương Quận vương tự xưng là cao thủ lại không ở đây, Tĩnh Vương phi ở trên núi cũng không an toàn.
Dương thẩm phụ trách ruột heo vội vàng tiến lên một bước nói: “Sau khi bọn ta nhận được tin tức, chồng ta đã lập tức đi đến biệt viện trước. Có lẽ lúc này Vương phi bên kia đã chuẩn bị xong hết rồi!”
Dư Tiểu Thảo nhìn vòng quanh trong sân, thấy bao quần áo không lớn trong tay từng người, có lẽ vì để tiện chạy trốn, chỉ mang theo đồ quý giá trong nhà thôi. Đồ đạc trong cái gùi Dư Hải và Lưu Hổ đeo trên lưng nhiều một chút, ngoài thứ cần thiết, mỗi người còn mang theo mười mấy cân lương thực và một cái nồi sắt, cũng mang theo một ít bát đũa. Không biết sau khi bọn giặc Oa kia cướp được đồ rồi, lúc nào mới rút quân. Chí ít phải ở trong núi mấy ngày, cả đại gia đình Dư gia và Lưu gia không thể không mang theo đồ ăn cần thiết!
Đi vào phòng mình, Dư Tiểu Thảo thu thập đơn giản hai bộ quần áo để tắm rửa, mang theo ngân phiếu, bạc vụn và một ít đồ trang sức khóa trong ngăn kéo. Nghĩ một lát, nàng xách hòm thuốc trong góc lên, bên trong có mấy loại thuốc viên trị mấy bệnh nhẹ như phong hàn, cảm mạo, còn có thuốc bột cầm máu giảm sốt nữa.
Không lâu sao, Tĩnh Vương phi được hai mươi mấy thị vệ hộ tống xuống núi, nha hoàn ma ma quản sự tôi tớ bên người Tĩnh Vương phi, cộng lại không dưới hai mươi, trùng trùng điệp điệp, quy mô thanh thế còn lớn hơn hai nhà Dư, Lưu.
Tĩnh Vương phi nhìn cực kỳ bình tĩnh, bà ấy quét mắt nhìn người của Dư gia, nói với Dư Tiểu Thảo đang vững vàng bình tĩnh: “Lúc đi xuống từ trên núi, nhìn thấy mấy đoàn thuyền không rõ lai lịch, đã cách bờ không xa rồi. Các ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn vào núi trốn sao? Không phải nói trong núi có mãnh thú ư?”
Dư Tiểu Thảo tiến lên đỡ cánh tay của Tĩnh Vương phi, giọng nói dịu dàng lại kiên định: “Nương nương yên tâm! Chúng ta không đi vào sâu trong núi, có lẽ không gặp phải những mãnh thú kia đâu.”
“Nếu như ở bên ngoài núi, nếu người đến là giặc Oa, không cướp được đồ đáng tiền, có thể đuổi vào trong núi, giết người trút giận không?” Nam tử trẻ tuổi nhìn giống Trưởng thị vệ ở bên cạnh nhăn mặt không lạc quan hỏi.
Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, nói: “Ta biết một sơn cốc, khá bí mật. Hơn nữa cửa vào dễ thủ khó công, chúng ta đến chỗ đó trốn, cho dù cướp biển phát hiện cửa vào, các vị thị vệ đại ca canh giữ, bọn chúng muốn tấn công vào cũng không dễ dàng.”
Tĩnh Vương phi nhìn nàng một cái, hỏi: “Có phải là sơn cốc sinh trưởng rất nhiều hoa sơn trà và hoa lan dại kia không? Nếu như là chỗ đó, hẳn là rất bí mật.”
Nói xong, có thâm ý khác nhìn hai nha hoàn Mai Hương và Lan Hương một cái. Hai nha hoàn này từng đi cùng Tiểu Thảo đến sơn cốc kia, còn mang về mấy loại hoa cỏ quý hiếm. Nhưng lần thứ hai khi không có Tiểu Thảo đi cùng, hai nha hoàn tìm mọi cách cũng không thể tìm được cửa vào của sơn động kia nữa. Mai Hương nói lại, các nàng đã nhớ rõ rành rành từng đoạn đường rồi, nhưng lại mãi không tìm được cửa vào, sơn cốc kia giống như đột nhiên mất tích vậy.
Dư Tiểu Thảo gật đầu một cái, nói: “Vâng, ngoài nơi đó, con không nghĩ tới còn chỗ nào thích hợp che giấu hơn mấy trăm người nữa!”
“Mấy trăm người? Còn phải dẫn theo trai gái già trẻ trong thôn sao? Người càng nhiều, bất ngờ cũng càng nhiều, Dư cô nương phải suy nghĩ cho kỹ!” Dường như Trưởng thị vệ không đồng ý nàng dẫn theo quá nhiều gánh nặng như vậy, mày càng nhíu chặt hơn.
“Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, đều là người có quan hệ tốt, dù sao cũng không thể mặc kệ bọn họ không lo được?” Xuyên tới đây đã sắp bốn năm, dân chúng của thôn Đông Sơn ngoài mấy người khá cực phẩm, đa số mọi người đều chất phác đáng yêu. Dân tình chất phác, thân tình ấm áp, khiến Dư Tiểu Thảo ngày càng có cảm giác có chốn trở về. Đến lúc nguy hiểm, nàng không đành lòng vứt bỏ bất cứ ai, dù là người đó có thù có oán với nàng.
Dư gia bên này đã chuẩn bị ổn thỏa, trong thôn thì lại gà bay chó sủa, thôn dân đều luống cuống rối loạn hết cả. Rất nhiều nhà, cái này không nỡ bỏ, cái kia cũng muốn mang theo. Nhất là mấy người cao tuổi kia, một cây kim một sợi chỉ trong nhà đều là mua bằng tiền, ngay cả đồ hốt rác thủng một lỗ cũng muốn mang theo.
Lúc thời gian quy định sắp đến, trước cửa nhà trưởng thôn đứng đầy đám người túi lớn túi nhỏ. Trưởng thôn nhìn một thôn dân vai trái khiêng một cái túi lớn, tay phải xách một cái giỏ đầy đồ, đi hai bước cũng xiêu xiêu vẹo vẹo sắp ngã, tức giận không có chỗ phát tiết:
“Bây giờ là chạy trốn, chứ không phải dọn nhà! Ngươi như vậy có thể vượt núi băng đèo sao? Ngươi cứ đợi bị giặc Oa bắt, moi tim móc gan ra đi! Mở túi đồ ra cho ta, ngoài tiền của, chỉ để lại lương thực ba ngày, và hai bộ quần áo chống lạnh, những thứ khác đều ném đi cho ta!”
Thấy các thôn dân ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một cái, đều không nhúc nhích, trưởng thôn nổi giận: “Nếu các ngươi không nghe lời khuyên! Được! Mỗi người các ngươi tự mình giải quyết cho tốt! Ta không quản được, mặc kệ cũng không được sao? Vợ của lão Nhị, vợ của lão Tam, bọn con chịu trách nhiệm dẫn bọn trẻ, đồ trên tay đưa cho chồng bọn con đi. Đều đi cho ta!”
Các thôn dân thấy trưởng thôn phất tay mặc kệ bọn họ, lập tức hoảng hồn. Rất nhiều thôn dân bắt đầu bắt tay dọn bớt hành lý của mình, dọn mấy thứ đồ không quan trọng lắm ra ngoài, tìm một chỗ giấu đi. Tuy túi đồ trong tay vẫn có chút nặng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hành động của bọn họ. Dọn bớt hành lý xong, mấy thôn dân này dắt díu cả nhà đi theo sau lưng trưởng thôn, đi về phía núi Tây Sơn.
Những thôn dân không nỡ bỏ đồ kia lảo đảo đi theo phía sau đám người, chẳng mấy chốc đã bị tụt lại rất xa. Trong đó có cả nhà của Trương thị.
Trương thị đeo một cái giỏ trúc thật to, bên trong ngoài lương thực ra, còn để rất nhiều đồ dùng hàng ngày, ngay cả lọ sành sứt cũng không nỡ bỏ, đều để ở trong giỏ. Dĩ nhiên, tiền bạc trong nhà, bà ta cũng giấu tận trong người, ngay cả Lý thị cũng không biết bạc của mẹ chồng giấu ở đâu trên người.
Dư Đại Sơn sau lưng bà ta, bao đồ trên vai cực kỳ to, rất rõ ràng là ngay cả chăn trong nhà cũng bỏ vào bao mang theo. Lúc này, trên vai Dư Đại Sơn như có một tòa núi nhỏ đang đè xuống, chưa đi được hai nước đã thở gấp như trâu.
Đồ Lý thị vác ít hơn hai người kia một chút, nhưng dáng người nàng ta to béo, bình thường ham ăn lười làm thiếu tập luyện, một mình đi đường xa một chút đã không thở nổi rồi, huống chi còn mang theo hành lý hơn mười lăm cân.
Dần dần, ba người này tụt lại sau cùng của đội ngũ, đi một bước nhích ba bước, đi đứng cực kỳ khó khăn. Lý thị còn đi một bước quay đầu lại ba lần, trong miệng lo lắng cho con trai làm việc ở bến tàu, cầu nguyện bến tàu Đường Cổ bên kia sẽ không có chuyện gì.
Lúc này, cả nhà trưởng thôn đã đến dưới chân núi Tây Sơn, tụ họp với đội ngũ của Tĩnh Vương phi ở trước cửa Dư gia. Nhìn thấy hơn hai mươi thị vệ oai hùng khí thế, lòng trưởng thôn yên ổn hơn mấy phần.
Ông ta tiến lên bái kiến Tĩnh Vương phi, nói với Dư Hải: “Đại Hải, tuy hai năm này ngươi không vào núi nhiều nữa, nhưng dù sao cũng đi săn với Triệu tiểu tướng quân mấy năm, quen thuộc địa hình trong núi hơn kẻ hoàn toàn không biết gì bọn ta một chút. Ngươi cảm thấy một hai trăm người của thôn chúng ta, trốn ở đâu thì tốt hơn?”
Dư Hải còn chưa kịp mở miệng, một bóng người nhảy xuống từ trên cây bên cạnh. Đó là Trưởng thị vệ họ Trịnh vẫn luôn chú ý động tĩnh của đội thuyền. Trong tay y bất ngờ cầm lên một cái ống nhòm đơn.
Lúc này vẻ mặt của Trịnh Trưởng thị vệ trở nên nghiêm nghị, sắc mặt có chút sốt ruột, lớn tiếng nói: “Đoàn thuyền đã cặp bến, quả nhiên là giặc Oa! Bọn chúng đều mang đao, người đến không có thiện ý! Nương nương, việc này không nên chậm trễ, mau lên đường thôi!”
Dư gia ở ngay chân núi Tây Sơn, địa thế khá cao. Trưởng thôn nghe vậy, nhìn về phía biển khơi, quả nhiên, có khoảng mười chiếc thuyền đậu sát bờ, mấy chục người không thấy rõ diện mạo đã bước lên bãi biển, đi về phía thôn với khí thế hùng hổ.
Trưởng thôn quay đầu nhìn thoáng qua đội ngũ sau lưng, thấy vẫn có khoảng mười gia đình không chịu bỏ bớt hành lý, xiêu vẹo đi ở sau cùng. Ông ta chỉ hận rèn sắt không thành thép hét lên với mấy người đó: “Đồ quan trọng hay mạng quan trọng? Giặc Oa đã lên bờ rồi, không bao lâu nữa bọn chúng sẽ đuổi kịp, còn không mau ném túi đồ lớn trên lưng các ngươi đi, chạy trốn quan trọng hơn!”
Dư Tiểu Thảo nhìn thoáng qua Trương thị tóc trắng xóa đi ở sau cùng đội ngũ, hờ hững chuyển mắt đi. Nàng đi tới bên cạnh Tĩnh Vương phi, đỡ bà ấy ngồi lên cái ghế do hai tôi tớ cường tráng khiêng, dặn dò người của Dư gia và Lưu gia đi theo, sau đó dẫn đầu đi về phía núi rừng nàng quen thuộc.
Đi đến nơi cách trại nuôi heo không quá xa, nàng huýt sáo vang dội, một bóng dáng màu đen nhanh như chớp chạy như bay về phía nàng. Nhìn gần, là Tiểu Hắc đã cao đến cỡ một người, nó hưng phấn vòng quanh Tiểu Thảo mấy vòng, sau khi được nàng vuốt ve, hài lòng đi theo sau lưng nàng, nhắm mắt đi theo không rời một lát.
Hai con sói nhỏ, tính cách của Tiểu Bạch khá hoang dã, thường xuyên chạy vào núi rừng xưng vương xưng bá, thường tha con mồi về cho Tiểu Thảo. Đa số thời gian, nó đều thám hiểm trong núi Tây Sơn, có lần còn tha về một con báo săn. Nhưng mà, trên người nó cũng bị thương, Tiểu Thảo dùng nước linh thạch và thảo dược lau miệng vết thương cho nó, chẳng mấy chốc miệng vết thương đã khép lại. Con hàng này điển hình là kiểu sẹo lành quên đau, miệng vết thương mới vừa kết vảy, đã lại chạy vào trong núi rừng hoang dã rồi.
Tiểu Hắc thì khá gần gũi với người hơn một chút. Mỗi ngày rất tận tụy trông coi trại nuôi heo, được đại tẩu quản sự của trại heo và Tiểu Liên đút đến da dày thịt béo, dáng người ngày càng có xu thế giống heo hơn. Con hàng này rất biết làm nũng làm nũng, đầu còn cao hơn Tiểu Thảo, còn muốn cho nàng ôm một cái. Mặc dù Tiểu Thảo đã sớm không ôm nó nổi, cũng phải ôm ôm sờ đầu vuốt lông, nó mới hài lòng! Người không biết, chắc chắn không ngờ tới, thứ đáng yêu này là chó sói hàng thật giá thật! D
Dư Tiểu Thảo dẫn Tiểu Hắc đi ở phía trước, một trái một phải bên người nàng là hai thị vệ cầm đao kiếm mở đường. Theo sát phía sau là Tĩnh Vương phi, Trịnh Trưởng thị vệ và mấy thị vệ thân thủ bất phàm bảo vệ bà ấy đến không lọt một giọt nước. Tiếp theo chính là đội ngũ Dư gia và Lưu gia, cả nhà đại gia gia Dư Lập Xuân cũng được Dư lão đầu kéo qua, đi sát theo Dư gia.
Bây giờ, Dư gia và Lưu gia trong mắt thôn dân của thôn Đông Sơn là an toàn nhất, vì mười mấy thị vệ của biệt viện phủ Tĩnh Vương đều bảo vệ xung quanh bọn họ. Thủ vệ của biệt viện Tây Sơn đều được chọn lựa tỉ mỉ, thân thủ mỗi người đều rất giỏi!