"Cái bọn ngu ngốc!” Thủ lĩnh giặc Oa tức giận ngút trời, mã tấu trong tay hung hăng chém về phía một cây to cỡ miệng bát ở bên cạnh, trút ra nghẹn khuất và tức giận trong lòng gã. Cái cây kia lập tức gãy lìa, chất lượng mã tấu của giặc Oa cũng không tê!
Một tên giặc Oa đầu trâu mặt ngựa, trên môi để ria mép dung tục đứng bên cạnh thủ lĩnh đảo qua đảo lại đôi mắt hạt đậu, khom lưng nói với thủ lĩnh: “Ngài Watanabe, đám heo Đại Minh kia quen thuộc núi rừng, chiếm lợi thế về địa hình. Chúng ta giỏi chiến đấu trên biển và trên đất liền, không mấy quen thuộc với chiến đầu trên núi rừng. Ở đây núi rừng rậm rạp, chỗ có thể ẩn nấp quá nhiều, dường như đối phương không phải chỉ là thôn dân tay không tấc sắt, nếu như lấy cứng đối cứng, có lẽ chúng ta cũng không chiếm được bao nhiêu lợi ích. Không bằng... rút lui trước rồi nói!”
“Bốp!” Lời nói của gã ta còn chưa dứt, một bạt tai đã tát lên mặt gã ta. Lúc này Watanabe Hiroichi đang lo một bụng lửa giận không có chỗ trút ra, đôi mắt trừng lên như muốn ăn thịt người, đùng đùng nổi giận quát: “Khốn kiếp! Chẳng lẽ những anh em kia của chúng ta đều chết uổng phí rồi sao? Ngay cả bóng dáng của kẻ thù cũng không thấy đã chết hơn ba mươi người, để những đội khác biết được, ta còn thể diện gì nữa? Không được! Ta nhất định phải bắt được những tên này, mổ bụng, khoét tim chúng nó ra, mới có thể giải trừ nỗi hận trong lòng ta! Đuổi theo cho ta! Giết sạch tất cả, không chừa một mống!”
Bọn giặc Oa nắm chặt mã tấu trong tay, khom lưng, vô cùng căng thẳng nhìn trái ngó phải, sử dụng tốc độ vô cùng chậm rãi, phòng thủ nghiêm ngặt đi vào trong rừng. Trong rừng cây cối che khuất bầu trời, rừng cây có vẻ đặc biệt âm u, thỉnh thoảng có một hai tia sáng mặt trời xuyên qua ngọn cây, để lại bóng dáng loang lổ trong bụi cây...
Lần này, bọn giặc Oa phân chia khá rõ ràng, chia thành từng tiểu đội từng tiểu đội đi về phía trước, giữa mỗi tiểu đội chỉ cách năm sáu mét. Nếu như một đội bị tấn công, những tiểu đội khác có thể đi chi viện kịp thời.
Trịnh trưởng thị vệ mai phục trên một cây to ba người ôm mới hết, lá cây rậm rạp che chắn y vô cùng kín đáo. Một đội giặc Oa đi ngang qua dưới tàng cây, tiểu đội trưởng không yên tâm ngẩng đầu nhìn lên cây nhiều lần, cũng không thể phát hiện ra y.
Đợi sau khi đội tiểu quỷ này đi qua dưới cây, Trịnh trưởng thị vệ yên lặng trượt xuống từ cành cây rủ xuống ở trên cây, im hơi lặng tiếng mò đến phía sau một tên giặc Oa ở sau cùng, tay trái che miệng, dao nhỏ bên tay phải cắt ngang cổ họng của gã ta. Tên giặc Oa kia trợn to hai mắt, thân thể co giật mấy cái đã không còn động tĩnh gì nữa.
Trịnh trưởng thị vệ kéo gã ta vào trong bụi cỏ cao cỡ nửa người, cỏ cây rậm rạp che khuất thi thể của tên giặc Oa. Đám tiểu quỷ trước mặt vẫn chưa biết đã thiếu mất một đồng bọn của mình, vẫn vô cùng căng thẳng khom lưng đi trong bụi cỏ về phía trước.
Trịnh trưởng thị vệ làm theo cách cũ, lại giết chết hai tên giặc Oa. Lúc này, tiểu đội trưởng trước mặt đột nhiên nhìn về phía sau một cái, phát hiện đội viên ít đi một nửa, dưới sự hoảng sợ muốn gào lên một tiếng. Không đợi tiếng nói của gã ta vang lên, Trịnh trưởng thị vệ cắm dao găm trong tay vào ủng, rút trường kiếm ra đâm về phía tên tiểu đội trưởng kia.
Tiểu đội trưởng bất chấp báo hiệu, hai tay cầm trường đao phòng thủ. Trịnh trưởng thị vệ sư xuất danh môn, kiếm thuật cao siêu, sở trường đánh nhanh, kiếm chém về phía tiểu đội trưởng giặc Oa kia như vũ bão. Tiểu đội trưởng tay chân luống cuống, nếu như không phải hai tên giặc Oa khác giúp đỡ kịp thời, e rằng ngay cả lần tập kích đầu tiên của Trịnh trưởng thị vệ gã ta cũng không đỡ được.
Tiếng gào thét dẫn đến sự chú ý của hai tiểu đội gần đó, Trịnh trưởng thị vệ đánh nhanh thắng nhanh, đánh bại từng tên, chẳng mấy chốc ba tên giặc Oa đã trở thành ba thi thể. Lúc hai tiểu đội ở nơi khác đến chi viện, Trịnh trưởng thị vệ đã chạy lên một cây đại thụ ở gần đó từ lâu, nhảy vụt lên mấy cái biến mất trong rừng cây, để lại cho hai tiểu đội kia là những thi thể mặt mũi dữ tợn của đồng bọn.
Tình hình tương tự xảy ra giống vậy ở một nơi khác, nhưng công phu của những thị vệ kia không so được với đội trưởng của bọn họ, đều làm việc có chừng mực. Bọn họ đều ám sát ở sau lưng, sau khi bị phát hiện lập tức biến mất trong cây cỏ, bỏ lại binh lính đuổi theo ở phía sau, lại đến gần một tiểu đội giặc Oa khác, chờ đợi cơ hội hành động.
Dư Hải thì đem mình làm mồi nhử, bắt đầu từ tiểu đội giặc Oa ở bên rìa. Đầu tiên làm ra một vài động tĩnh hấp dẫn sự chú ý của đội giặc Oa này, sau đó dụ người đến chỗ cạm bẫy gần đó.
Mặc dù thôn dân của thôn Đông Sơn không có sở trường săn thú, nhưng trong phạm vi vòng ngoài của núi Tây Sơn có không ít con mồi cỡ nhỏ, lúc ngày mùa, các thôn dân vẫn sẽ đào một vài cái bẫy bắt con mồi, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt được một hai con mồi cải thiện cơm nước một chút.
Bên cạnh bẫy các thôn dân làm đều có ký hiệu bí mật, đề phòng các hương thân giẫm nhầm lên. Thôn dân của thôn Đông Sơn không có ai không nhận ra ký hiệu này, nhưng giặc Oa lại không biết! Dư Hải nhanh chóng vòng qua một cái bẫy, đứng bên kia khiêu khích tiểu đội bị chàng dẫn đến.
Khi bọn giặc Oa thấy chàng không hề giống người có võ nghệ cao cường, còn ăn mặc quần áo thôn dân bình thường, lập tức thả lỏng cảnh giác. Thấy chàng kiêu ngạo như vậy, tiểu đội trưởng tức giận đến trực tiếp kêu lên ầm ĩ, dẫn đầu xông đến đầu tiên. Những tên giặc Oa khác cũng không cam lòng yếu thế, theo sát sau lưng đội trưởng...
Kết quả bi kịch! Tiểu đội trưởng đột nhiên cảm giác dưới chân chợt trống không, ngớ người mất một lúc, rơi vào trong bẫy rập sâu hơn một người, bị cây trúc vót nhọn bên trong đâm xuyên qua bắp đùi, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Hai tên giặc Oa đuổi theo sát sau lưng gã ta không kịp dừng lại, cũng rơi vào trong bẫy rập theo. Bọn chúng cũng không may mắn như tiểu đội trưởng, một tên bị đâm thủng qua bụng, cây trúc bị máu nhuộm đỏ đâm xuyên ra sau lưng. Một tên xuyên qua cổ, đạp chân mấy cái rồi tắt thở.
Tiểu đội này vẫn còn dư lại hai tên giặc Oa đứng bên bẫy rập trợn tròn mắt. Dư Hải ở bên kia bẫy lợi dụng lúc hai tên giặc Oa không kịp phản ứng, vung xiên thép trong tay về phía ngực của đối phương dưới vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ của tiểu đội trưởng. Tiểu đội trưởng vốn chỉ bị thương ở bắp đùi cũng đi đời nhà ma.
Dư Hải vẻ mặt lẫm liệt, trừng mắt nhìn hai tên giặc Oa còn dư lại. Thật ra thì, trong lòng chàng đang không ngừng đánh trống, suy nghĩ hai tên quỷ này đuổi tới, chắc chắn chàng sẽ không đấu lại được, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Ai ngờ hai tên giặc Oa này bị dọa sợ vỡ mật, ném đao trong tay xuống, cong chân lên nhanh chóng chạy đi, giống như rất sợ Dư Hải đuổi theo giết bọn chúng vậy ...
Lúc này trong lòng thủ lĩnh giặc Oa không ngừng bực bội, chưa đến nửa giờ, đội ngũ dưới tay gã lại ít đi một phần ba. Cộng thêm thiệt hại lúc ban đầu, nhân thủ gã mang đến chỉ còn hơn một nửa. Điều quan trọng là, ngay cả dáng vẻ của đối thủ thế nào gã cũng không nhìn thấy.
Tâm phúc của Watanabe Hiroichi ở bên cạnh lại lên tiếng: “Ngài Watanabe, không thể tiếp tục như vậy được nữa! Vẫn nên rút lui ra khỏi núi rừng trước rồi hẳn nói! Những thôn dân kia chạy trốn khá vội vàng, chưa đến ba ngày, chắc chắn bọn họ sẽ ra ngoài kiếm ăn. Đến lúc đó chúng ta đến một lưới bắt hết bọn họ như trở bàn tay!”
Khuôn mặt của Watanabe Hiroichi trở nên lạnh lẽo, cắn chặt khớp hàm không nói lời nào. Tròng mắt của tâm phúc đảo tới đảo lui, lại nói tiếp: “Ngày Watanabe, trước khi đến thuộc hạ đã từng hỏi thăm. Cái thôn nhỏ tên là thôn Đông Sơn này, thôn thì không lớn, nhưng rất giàu có. Lúc mới đến, thuộc hạ có chú ý, rất nhiều nhà đều không mang đồ theo, nhất là lương thực nặng nề. Mục đích chúng ta đến đây không phải là tiền tài và lương thực hay sao? Chúng ta lui về thôn trước, vơ vét những thứ đáng giá và lương thực lên thuyền. Đến lúc đó thu được nhiều đồ ăn nhất, ai còn dám khinh thường ngài Watanabe chứ?”
Watanabe Hiroichi lần lượt nghe hết, đúng là cũng hợp lý. Gã hừ lạnh một tiếng, nói: “Để ta xem bọn heo Đại Minh này có thể trốn đến lúc nào! Đi. rút lui!”
“Vâng, ngài Watanabe sáng suốt! Nghe nói trong núi Tây Sơn này có không ít mãnh thú, cho dù những thôn dân kia không đói bụng chết, cũng rất có thể trở thành bữa ăn trong mâm của lũ dã thú!” Tâm phúc cười nịnh hót.
Trịnh trưởng thị vệ dọc đường nhẹ nhàng đi phía sau một đội giặc Oa, thấy bọn chúng ra khỏi núi rừng, đóng trại cắm trại ở bên ngoài rừng, dáng vẻ sẽ ở lâu không đi, không nhịn được nhíu mày một cái: “Bọn giặc Oa này quá không lo ngại gì rồi nhỉ? Chẳng lẽ bọn chúng không sợ quan binh của Vệ sở đến, một lưới bắt hết bọn chúng sao?
Y nào có biết, quan binh của Vệ sở lúc này đang chống lại giặc Oa đông như quân Nguyên dưới sự chỉ huy của Tôn chỉ huy sứ và Phòng Tử Trấn. Tướng quân Yamaguchi tự cho rằng mình thần không biết quỷ không hay, có thể tốc chiến tốc thắng đánh Đại Minh một đòn không kịp trở tay, lúc này trong lòng không ngừng buồn bực. Sao quan binh Vệ sở của Đại Minh lại đến nhanh như vậy? Phản ứng cũng quá kịp thời rồi nhỉ? Chẳng lẽ trong bọn họ có người tiết lộ tin tức, cho nên người ta đặc biệt chờ đợi ở bến tàu?
Hóa ra, sau khi Dư Hàng nhận được tin tức, cưỡi lừa lông ngắn Tiểu Hội bằng tốc độ của ãn huyết bảo mã, vội vã không ngừng, cuối cùng chạy đến bến tàu trước khi đội thuyền của giặc Oa xuất hiện. Lúc này việc xây dựng ở bến tàu Đường Cổ đã gần đi vào kết thúc.
Đường phố lót đá xanh rộng rãi, hai bên san sát cửa hàng hai tầng mới toanh, đều là gạch xanh tường trắng, nhìn qua vừa vững chắc vừa trật tự. Một vài thương nhân nhìn thấu cơ hội làm ăn đã thuê hoặc mua cửa hàng có địa thế không tệ, đang bắt đầu khẩn trương sửa sang. Trong đó có cửa hàng thuộc về Chu gia, lần lượt năm sáu cửa hàng đều đã khởi công, chuẩn bị xây một Trân Tu lâu không thua gì Đường Cổ ở bến tàu!
Lúc đầu, Dư gia định nhờ quan hệ của Chu gia mua cửa hàng, sau đó kết nghĩa cha con với Phòng Tử Trấn đến giúp đỡ xây dựng bến tàu Đường Cổ, Huyện lệnh của Đường Cổ nể mặt Phòng tướng quân, đương nhiên là nhanh chóng chọn lựa cửa hàng có địa thế tốt nhất cho bọn họ.
Phòng Tử Trấn làm chủ, mua mười cửa hàng ở đối diện Trân Tu lâu mà Chu gia định mở, khế ước mua bán nhà đều để môi giới làm cả rồi. Có mấy gian đã cho thuê, bây giờ đã có người đang sửa sang. Bến tàu được dự tính chính thức đi vào sử dụng vào ba tháng sau, những người này thật sự không muốn làm lỡ chút thời gian nào mà.
Lúc này, ở bến tàu vẫn có một vài chi tiết nhỏ cần kết thúc công việc. Sau khi Dư Hàng đến bến tàu, chẳng mấy chốc đã tìm thấy Phòng Tử Trấn đang thị sát trên công trường, cậu không kịp đợi nhịp thở ổn định hơn đã nói: “Phòng tướng quân, giặc Oa đánh tới, xin mau chóng định đoạt!”
Phòng Tử Trấn thấy Dư Hàng sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lo lắng, nghiêm mặt nói: “Đừng vội, từ từ nói! Giặc Oa cái gì? Ngươi lấy được tin tức từ đâu vậy?”
Dư Hàng lắc đầu một cái, nói: “Không thể chậm trễ! Chậm trễ nữa, giặc Oa sẽ cập bến mất! Sáng sớm hôm nay tiểu muội đi bơi ngoài biển, được cá heo nhỏ dẫn vào vùng biển sâu. Muội ấy phát hiện một đội thuyền khổng lồ, cách ăn mặc và ngôn ngữ của người trên đó đều khác chúng ta! Hướng tiến đến chính là Đường Cổ và khu vực kế cận của chúng ta. Tiểu muội từng nghe người già trong thôn kể chuyện xưa, nói đến tình cảnh bi thảm khi giặc Oa xâm chiếm, nên lập tức chạy về báo tin. Phòng tướng quân, việc này không nên chậm trễ, mau chóng phái người đến thôn Đông Sơn chi viện! Tiểu muội nhà ta, còn có cha mẹ, hương thân, đều đợi ngài cứu mạng đấy!”