Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Liễu thị nào biết rằng, lúc này hai đứa con trai vướng bận trong miệng đang lớn gan trốn khỏi thị trấn, không ngại gió sương chạy tới thôn Đông Sơn.

“Đại ca, những giặc Oa đó không tìm được người trong thôn, có thể trực tiếp theo đường lớn đi đến thị trấn hay không? Nếu như vậy con đường này có lẽ đã không còn an toàn!” Trên mặt Tiểu Thạch Đầu tràn đầy lo lắng cho người nhà. Đợi ở trên thị trấn có lẽ sẽ được an toàn hơn chút, nhưng cha mẹ tỷ muội của bọn họ đều ở Tây Sơn, không biết an nguy thế nào, sao cậu có thể yên tâm được?

Dư Hàng trấn an vỗ vỗ đệ đệ đang ngồi phía trước mình, suy đoán nói: “Mục đích lên bờ cuối cùng của những tên giặc Oa đó vốn không phải giết người, quan trọng nhất vẫn là cướp đoạt tiền của. Các thôn dân vội vàng trốn được, có thể mang theo đồ vật có hạn, lương thực và vật phẩm dư lại cũng đủ cho chúng vơ vét một trận! Lúc này, bọn chúng hẳn đang đóng quân ở thôn Đông Sơn, thị trấn tạm thời được an toàn. Thạch Đầu, kỳ thật một mình ta trở về là được. Một đứa nhỏ như đệ trở về cũng không giúp được bao nhiêu chuyện!”

Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, không đồng ý nói: “Tuy rằng đệ không thể giúp được chuyện lớn lao nhưng lòng đệ ở cạnh bên mọi người. Người một nhà chia ra hai nơi lại cùng lo lắng an nguy của đối phương, loại cảm giác canh cánh trong lòng này khiến người ta rất khó chịu!”

Dư Hàng trầm mặc. Tiểu đệ mới chín tuổi nhưng đã là một Tú tài nhỏ. Tiên sinh của cậu bé luôn khen ngợi có thừa với cậu bé, trong nhà lại tràn ngập kỳ vọng với cậu bé. Dư Hàng không biết bản thân quyết định mang tiểu đệ trở về có chính xác hay không. Nếu tiểu đệ có sơ xuất gì, bản thân cậu làm sao đối mặt với cha mẹ muội muội trong nhà?

“Nhưng chúng ta muốn vào Tây Sơn thì cần phải đi ngang qua những nơi gần nhà chúng ta. Trong thôn, ngoại trừ nhà của trưởng thôn cũng chỉ có nhà chúng ta rộng rãi chút. Không biết trong viện có thể có giặc Oa hay không!” Điều Dư Hàng lo lắng không phải không có khả năng.

Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ một chút, nói: “Đệ biết một con đường nhỏ, có thể đi vòng qua gần nhà chúng ta, chỉ là khó đi chút. Đến lúc đó cũng không thể mang theo Tiểu Hội... Nhưng Tiểu Hội rất thông minh, chỉ cần chạy vào trong rừng, hẳn sẽ không bị những tên gia hỏa đáng chết kia bắt được chứ?”

Con lừa nhỏ Tiểu Hội này tràn đầy linh tính. Tới Dư gia đã sắp ba năm, nó đã vất vả cống hiến cho Dư gia rất nhiều. Mỗi một thành viên trong Dư gia đều có một loại tình cảm đặc biệt đối với nó. Buổi tối đặt nó vào trong rừng trên núi, có thể có nguy hiểm hay không? Có thể bị giặc Oa bắt giết ăn luôn hay không?

Nhưng bây giờ những lo lắng này đó cũng không có cách nào giải quyết được, đối đầu với kẻ địch mạnh, người cũng không biết có thể bình an vô sự hay không, huống chi một con lừa nuôi trong nhà.

Chỉ trong chốc lát, đã đi tới đường mòn theo lời Tiểu Thạch Đầu nói. Để vào núi, cần phải vượt qua một đỉnh núi. Tuy rằng không quá cao nhưng lại có chút dốc, người có thể miễn cưỡng leo lên, còn Tiểu Hội thì chỉ có thể bất lực. Mặc kệ Tiểu Hôi nghe có hiểu hay không, sau khi Tiểu Thạch Đầu cẩn thận dặn dò con lừa nhỏ vài câu mới vỗ nó mông một cái để nó mau chóng tìm một nơi trốn đi. Tiểu Hội dùng đôi mắt to ướt nhẹp có chút không nỡ nhìn Tiểu Thạch Đầu một cái. Nó liếm liếm tay cậu bé, đi một bước lại quay đầu ba lần đi về phía rừng cây gần đó. D

Hai huynh đệ Tiểu Thạch Đầu nương ánh trăng u ám leo lên núi. May mắn hai huynh đệ đều leo núi từ nhỏ, chút dốc nhỏ này không phải vấn đề quá lớn đối với bọn họ. Hai canh giờ sau, hai huynh đệ đã đi tới trước mảnh rừng núi sương mù kia.

"Hựuuuuu..."

"Hựuuuuu..."



"Hừ hừ. . ."

Một loạt tiếng sói tru liên tục khiến vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Thạch Đầu lộ ra vẻ tươi cười: “Đại ca, bọn Đại Hôi tới đón chúng ta kìa!”

Vừa dứt lời, một bóng dáng màu đen bay vụt ra từ trong màn sương mù màu trắng, hưng phấn nhào về phía Tiểu Thạch Đầu. “Tiểu Hắc, ngươi chậm một chút! Bây giờ ta không thể ôm được ngươi!”

Tiểu Thạch Đầu lanh mắt thấy bóng đen này chạy như bay đến, sợ nó không biết nặng nhẹ bổ nhào lên người cậu bé. Thân thể nhỏ này của cậu sao có thể chịu được Tiểu Hắc nặng hơn năm mươi cân.

Không cần cậu nhắc nhở, Tiểu Hắc vẫn rất biết đúng mực. Bóng dáng nhanh như chớp kia của nó phanh gấp tại chỗ cách Tiểu Thạch Đầu ba thước, cộng thêm quán tính khiến chân nó trượt về phía trước hai mét, đến khi dừng lại vừa vặn đầu nó có thể để ở bả vai Tiểu Thạch Đầu.

Đã nửa tháng không gặp Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Hắc có vẻ rất hưng phấn. Nó để đầu lên vai cậu bé cọ cọ tại chỗ đó, còn dùng đầu lưỡi thô ráp liếm tay và mặt Tiểu Thạch Đầu. Phía sau nó, Đại Hôi và Tiểu Bạch, bước đều nhịp trang trọng, vững vàng đi tới bên này.

Tiểu Thạch Đầu xoa xoa cổ Tiểu Hắc, lại đi qua vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch rồi xoay người bò lên trên lưng Đại Hôi. Đại Hôi ghét bỏ run người, Tiểu Thạch Đầu gắt gao túm chặt ở trên người nó, để không bị nó hất văng xuống.

“Đại Hôi, ngươi không thể luôn mi cao mắt thấp như vậy. Nhị tỷ đối với ngươi thế nào, ngươi cũng đều thuận theo đến cùng giống như mèo nhỏ vậy. Đến lượt ta thì đủ loại không được. Gần nửa năm không gặp, cho ta cưỡi một chút...” Hai tay hai chân Tiểu Thạch Đầu quấn ở trên người Đại Hội bày ra một bộ dáng vô lại.

Dư Hàng lại đi đến bên cạnh Tiểu Bạch, có chút không yên tâm nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Bạch, cha mẹ và muội muội ta bọn họ tới chưa? Có bình an hay không?”

Tiểu Thạch Đầu vừa nỗ lực giằng co để không bị Đại Hội hất xuống vừa cười ha hả nói: “Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều ở chỗ này, cha mẹ và Nhị tỷ bọn họ khẳng định cũng ở đây. Mảnh núi rừng cũng chỉ có đệ và Nhị tỷ quen thuộc. Có Nhị tỷ dẫn đường, tuyệt đối không thành vấn đề!”

Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu một cái, gật đầu một cái với Dư Hàng, sau đó xoay người quay đầu lại nhìn Dư Hàng một cái ý bảo cậu đi theo. Tiểu Thạch Đầu bên kia cuối cùng cũng bị Đại Hội hất văng xuống. Cậu vỗ vỗ bụi đất bám trên áo dài, làm mặt quỷ với Đại Hôi sau đó cũng đi theo phía sau Đại ca vào cánh rừng.

Tiểu Bạch mang theo hai huynh đệ đi vào sơn động thông bốn hướng, vòng qua sơn động lớn nơi các thôn dân ở. Chỉ lát sau bọn họ đã đi tới cửa động nơi người Dư gia ở. Chỗ đó có hai thị vệ trấn giữ phòng ngừa những các thôn dân lại đến quấy rầy.

Thì ra lúc chạng vạng, Trương thị mang theo Dư Đại Sơn tới làm ầm ĩ. Lương thực bọn họ mang theo đều ném hết lúc giặc Oa đuổi tới. Nhìn thấy hai con sói nhỏ bắt được con mồi, hai mẹ con họ bèn muốn đến xem xem có thể giả đáng thương xin chút đồ ăn hay không. Trương thị ỷ vào việc bản thân dẫu sao vẫn từng là phu thê với Dư lão đầu, ông già kia sẽ không trơ mắt nhìn mẹ con bọn họ đói chết chứ? Bây giờ cực phẩm này mới nhớ tới bà ta và Dư lão đầu là phu thê. Lúc Dư lão đầu bệnh nặng sắp chết, bà ta không nhớ một phân một hào ân tình nào!

Người Dư gia cũng không mang nhiều lương thực lắm, không biết những tên giặc Oa đó khi nào mới rời đi nữa, sao có thể chia lương thực ra cho đôi mẹ con sói mắt trắng này? Lúc chạy trốn trong rừng, Lý thị bị giặc Oa tách ra, sống chết chưa rõ, cũng không thấy Dư Đại Sơn thương tâm bao nhiêu. Quả nhiên ứng với câu “Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi mỗi người bay một hướng”!



Mẹ con Trương thị da mặt dày, còn muốn tiếp tục làm ầm ĩ. Tĩnh Vương phi bị bọn họ ồn ào đến đau đầu nên cho bọn họ hai miếng bánh bột ngô, để thị vệ ném hai mẹ con ra ngoài. Hơn nữa còn phái hai thị vệ trấn giữ ở lối vào, không phải người hai nhà Dư, Lưu thì không cho tùy tiện vào! Có Vương phi nương nương ở đây, hai mẹ con cực phẩm này không còn dám nhảy nhót, đành xám xịt quay về sơn động lớn.

Hai thị vệ quen biết hai huynh đệ Dư gia, tuy rằng kinh ngạc hai huynh đệ này sao lại trở về lúc này, nhưng vẫn thuận lợi cho đi vào. Lúc này đã là đêm khuya, mấy nhà đều đã ngủ say. Hai huynh đệ mới vừa vào sơn động, Trịnh trưởng thị vệ đang ngủ dưới đất ở bên ngoài đã cảnh giác mở mắt, tiếp theo dùng ánh sáng nhạt của cây đuốc soi rõ dáng vẻ của hai người mới chỉ cho hai huynh đệ sơn động nhỏ người Dư gia ở, sau đó làm động tác yên lặng với bọn họ.

Hai huynh đệ thấy thị vệ và tôi tớ nằm ngổn ngang đầy đất thì cẩn thận vòng qua bọn họ, đi tới sơn động nhỏ nơi người nhà ở. Nhờ cây đuốc mờ nhạt, hai huynh đệ thấy được người thân đang ngủ say, hốc mắt nhất thời nóng lên, lo lắng ngẹn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống được.

Trải qua một ngày mạo hiểm chạy trốn, người Dư gia ngủ cũng không thể yên giấc. Huynh đệ Dư Hàng vừa mới vào sơn động, Dư Hải đã mở mắt. Nhìn thấy hai huynh đệ phong trần mệt mỏi, quần áo xốc xếch, chàng nhất thời ngồi bật dậy, hồi lâu không lên tiếng, cho rằng bản thân còn đang nằm mơ nữa.

“Cha! Đừng lo lắng, chúng con không sao cả.” Tiểu Thạch Đầu đi đến bên giường đá, kéo cha tay, nước mắt bỗng tụ lại trong hốc mắt.

Lúc này Dư Hải mới tin không phải nằm mơ, chàng đánh giá trên dưới hai đứa nhỏ lại một lần, dùng giọng nói mang theo tức giận nói: “Hai đứa nhỏ các con, không thành thành thật thật đợi ở thị trấn, sao lúc này chạy về đây? Đêm khuya, nếu gặp phải dã thú gì đó vậy phải làm sao!”

Giọng nói của Dư Hải đánh thức tất cả những người khác. Nhìn thấy Dư Hàng và Tiểu Thạch Đầu, người nhà vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Liễu thị gắt gao ôm thật chặt hai huynh đệ vào trong ngực, có chút nghĩ mà sợ quở trách bọn họ. Dư Tiểu Thảo yên lặng nhìn hết thảy trước mắt, cảm thấy người một nhà ở bên nhau dù có khó khăn lớn thế nào cũng không làm khó được bọn họ!

“Ca, Thạch Đầu, chắc hai người chưa ăn cơm chiều đúng không? Trong nồi còn thừa chút cơm thịt khô, chỉ là có hơi nguội!” Dư Tiểu Thảo thấy miệng của hai người đều có da khô bong lên, đoán bọn họ hẳn đều chưa ăn uống gì từ chiều đến bây giờ.

Tiểu Thạch Đầu có chút miến cưỡng giãy giụa ra khỏi trong lòng ngực Liễu thị, cười lấy lòng Tiểu Thảo, nói: “Vẫn là Nhị tỷ thương đệ! Đệ và Đại ca lo lắng cho mọi người, đi gấp, dọc theo đường đi ngay cả miếng nước cũng chưa kịp uống nữa. Đệ sắp chết đói mất thôi!” Lời còn chưa dứt, bụng nhỏ của cậu bé đã phối hợp kêu vài tiếng “ục ục”, chọc những người khác đều trở nên vui vẻ.

Bên này huynh đệ Dư Hàng đang ăn ngấu nghiến cơm nguội, bên kia Kinh thành đã nhận được từ mật hàm từ Đường Cổ khẩn cấp tám trăm dặm đưa tới. Hoàng thượng vừa thấy giặc Oa xâm phạm, thế này sao để yên được? Hắn ta triệu một đám đại thần đến ngự thư phòng nghị sự suốt đêm.

Khu vực Đường Cổ là đất phong của Dương Quận vương, tự nhiên sẽ không giấu giếm hắn. Chu Tuấn Dương vừa nghe Đường Cổ có giặc Oa, số lượng rất nhiều lại được huấn luyện nghiêm chỉnh, hung hãn dị thường, nhìn không giống như giặc Oa bình thường thì nhất thời nóng nảy. Mẫu phi và vợ tương lai của hắn đều ở thôn Đông Sơn đó!

“Hoàng thượng, thôn Đông Sơn có giặc Oa hay không?” Chu Tuấn Dương ngắt lời chúng đại thần đang nghị luận, nôn nóng hỏi.

Hoàng thượng trầm trọng gật đầu một cái. Chu Tuấn Dương lập tức xoay người đi ra khỏi Ngự thư phòng! Tin tức đưa từ Đường Cổ đến đây, trình đến trước mặt Hoàng thượng. Hoàng thượng triệu tập tất cả bọn họ đến đây, khoảng thời gian chậm trễ ở giữa đâu chỉ một hồi một lát? Không biết mẫu phi và Tiểu Thảo thế nào rồi? Những tên thị vệ đó có thể bảo vệ hai người chu toàn hay không? Chu Tuấn Dương chỉ hận mình không để lại nhiều thị vệ ở biệt viện chút. Hơn hai mươi thị vệ kia rốt cuộc có thể có bao nhiêu tác dụng.
Nhấn Mở Bình Luận