Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Đi ra từ ngự thư phòng, một luồng gió hè ấm nóng phả vào mặt, sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt vẫn còn sót lại cảm giác nhễ nhại như trước. Giẫm lên đường đá cẩm thạch dưới chân, quay đầu nhìn thoáng qua nóc điện ngói lưu ly vàng son nhiều tầng, cùng với rồng vàng và bức tranh ngũ sắc trang trí trên mái hiên.

Nhìn cung điện lộng lẫy, Dư Tiểu Thảo đích thân cảm nhận được sự đáng sợ của hoàng quyền! Có lẽ, trong khoảnh khắc khi nãy, Hoàng thượng thật sự xuất hiện suy nghĩ muốn cướp đá ngũ sắc làm của riêng, nhưng lại bị lý trí của hắn ta đè ép xuống. Còn nàng, cũng vừa gặp thoáng qua Tử Thần!

Giẫm lên mặt đất cẩm thạch bằng phẳng lặng lẽ đi về phía trước, ngay cả chút sức để nói chuyện nàng cũng không có, giống như trong ngự thư phòng đã tiêu hao hết quá nhiều dũng khí của nàng.

Chu Tuấn Dương yên lặng đi bên cạnh nàng, cảm thấy tiểu nha đầu không có ý muốn lên tiếng, hắn không cắt ngang suy nghĩ lộn xộn của nàng, hy vọng mình yên lặng ở bên có thể khiến nàng trở nên yên tâm. Hắn không biết khi nãy ở Ngự thư phòng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể chắc chắn tiểu nha đầu đã rất sợ hãi. Không phải Hoàng thượng rất coi trọng tiểu nha đầu sao? Chẳng lẽ vì khiến nàng nghe lời, cho nên mới đe dọa một trận? Hay là... Hoàng thượng phát hiện bí mật trên người tiểu nha đầu, muốn thăm dò thử?

Quay đầu qua, nhìn thấy mái tóc đen nhánh mượt mà của tiểu nha đầu búi thành một nụ hoa nhỏ trên đỉnh đầu, cây trâm màu xanh ngọc tô điểm bên trên. Đỉnh đầu của tiểu nha đầu vẫn chưa đến bả vai của mình, hai vai gầy yếu dường như gánh vác bí mật quá lớn. Hắn muốn nói với nàng, hắn là người duy nhất nàng có thể tin tưởng, cho nên yên tâm nói hết tất cả gánh nặng với hắn đi, hắn sẽ gánh vác tất cả giúp nàng. Nhưng lại sợ sẽ dọa nàng sợ. Hôm nay thì thôi đi, sau này từ từ tính toán vậy?

Thấy bước chân của tiểu nha đầu dừng lại cạnh vườn hoa của cung Càn Thanh. Ánh mắt nàng dừng lại ở một mái đình mạ vàng trên bãi đá. Chu Tuấn Dương nhẹ giọng lên tiếng: “Mái đình mạ vàng này tên là “Kim điện giang sơn xã tắc”, tượng trưng cho giang sơn xã tắc được nắm giữ trong tay Hoàng đế.”

Đúng vậy, giang sơn xã tắc đều ở trong tay Hoàng thượng. Còn mình ở trước mặt hắn ta chỉ là một con kiến hôi có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào. Hôm nay hắn ta bỏ qua cho nàng, cũng không phải vì nàng có bao nhiêu quan trọng, mà vì nàng vẫn có ích với hắn ta mà thôi.

Nữ tử được phong quan, chấn động biết bao nhiêu chứ, bao nhiêu quan văn quan võ lên tiếng phản đối, mà cuối cùng Hoàng thượng vẫn cho nàng chức quan lục phẩm. Cái này chứng tỏ điều gì? Ngoài việc nàng có được bàn tay vàng làm ruộng ra, còn tỏ rõ sự tối cao của hoàng quyền. Các ngươi thân là thần tử, có quyền lợi phản đối, nhưng không thể chi phối quyết định của Hoàng thượng.

Dư Tiểu Thảo sờ sờ vòng tay đá ngũ sắc trên cổ tay, cuộc trò chuyện trong Ngự thư phòng hôm nay, nhìn như tùy ý nhưng lại tràn ngập nguy hiểm. Nếu không phải một khi Tiểu Bổ Thiên Thạch nhận chủ sẽ không thể phá bỏ, có lẽ...

"Gia không biết trước khi gia đến, Hoàng thượng đã nói gì với nàng mà khiến nàng sợ hãi đến mức này! Nàng cũng biết bản lĩnh của gia đấy, trong khoảnh khắc gia bước vào Ngự thư phòng, không hề cảm nhận được sát tâm từ trên người Hoàng thượng, đã nói rõ huynh ấy sẽ không xuống tay với nàng cho dù là ngoài sáng hay trong tối! Chỉ cần Hoàng thượng không muốn động vào nàng, có gia ở đây, những người khác muốn động vào nàng chính là suy nghĩ viển vông!” Thấy Tiểu Thảo ngơ ngác nhìn Kim điện giang sơn xã tắc, không còn chút sức sống như ngày xưa, Chu Tuấn Dương không nhịn được mở miệng an ủi nàng, hy vọng nàng có thể thoát ra khỏi lo sợ không yên.

Dư Tiểu Thảo vẫn có chút uể oải, nhưng mà cũng rất nể tình mở miệng trả lời: “Ngươi lén lút suy đoán thánh ý mà được à? Trong cung điện này... đều là tai mắt, vẫn nên thận trọng từ lời nói đến hành động thì tốt hơn.”



Nhìn thấy tiểu nha đầu vô pháp vô thiên, cực kỳ to gan ngày thường trở thành dáng vẻ quần áo chỉnh tề bây giờ, chỗ sâu thẳm nơi đáy lòng Chu Tuấn Dương cuồn cuộn tối tăm, một cỗ hơi thở tàn bạo tỏa ra bên ngoài. Lúc này, hắn muốn lật đổ tất cả mọi thứ trước mắt, kể cả tường cung cao lớn sâu thẳm kia.

Tô Nhiên đích thân đưa Dương Quận vương và Dư Tiểu Thảo xuất cung đang dẫn đường ở phía trước, nhạy bén nhận ra sự thay đổi của Chu Tuấn Dương. Y đã sớm biết Dương Quận vương vì bóng ma để lại thời tuổi thơ, có lúc sẽ không thể khống chế được bản thân làm ra việc gì đó. Từng có một lần kịch liệt nhất, thậm chí còn kinh động đến Hoàng thượng, phái mình đi giúp đỡ Lưu công công ra tay áp chế Quận vương gia đã đánh mất lý trí.

Lần đó, y, Lưu công công và cả mấy cao thủ bên người Quận vương gia phải tổn hao rất nhiều sức lực mới có thể ngăn cản Dương Quận vương đả thương người khác. Hai ba năm gần đây, dường như Quận vương gia đã thoát khỏi bóng ma tâm lý, cũng không còn xảy ra tình trạng mất khống chế gì nữa. Sao đột nhiên Quận vương gia đứng trước ranh giới phát tác rồi? Cái gì kiến tâm ma bị thả ra ngoài, khiến hắn sắp mất khống chế vậy?

Trong lòng Tô Nhiên thầm kêu không tốt, lúc này ba người bọn họ mới ra khỏi Ngự thư phòng không xa, nếu Dương Quận vương mất đi lý trí ở trong cung, lỡ tay làm Hoàng thượng bị thương, e rằng không chỉ riêng Dương Quận vương, ngay cả một nhánh phủ Tĩnh Vương cũng phải rơi vào nơi vạn kiếp bất phục...

Trong lúc suy nghĩ liên tục thay đổi, Tô nhiên nhanh chóng xoay người, kéo gần khoảng cách với Dương Quận vương thêm hai bước, âm thầm đề phòng.

Có lẽ sự đề phòng của Tô Nhiên càng kích thích Chu Tuấn Dương hơn, mắt phượng xinh đẹp dần dần biến thành màu đỏ thẫm, trên trán nổi lên gân xanh, hai cánh tay thon dài mạnh mẽ như vuốt chim ưng...

[Không xong rồi! Chủ nhân, người đàn ông của ngươi sắp nổi điên, nhanh chóng ngăn hắn lại đi!] Vào khoảnh khắc Chu Tuấn Dương bước vào Ngự thư phòng, Tiểu Bổ Thiên Thạch đã hóa thành một ánh sáng vàng trở lại bên trong đá ngũ sắc. Nhận ra sự khác thường của Chu Tuấn Dương, nó lập tức giơ chân ngăn cản. Đáng chết, tài nguyên tu chân ở đây cằn cõi như vậy, sao còn có tâm ma chiếm giữ được chứ? Dựa vào pháp lực của nó bây giờ hoàn toàn không phải đối thủ của tâm ma này, làm sao đây? Làm sao đây?

Người đàn ông của ai? Bánh Trôi Nhỏ này càng ngày càng nói chuyện không có suy nghĩ rồi! Dư Tiểu Thảo không nhịn được oán giận, bắt lấy Chu Tuấn Dương sắp bùng nổ bên cạnh, bàn tay nhỏ bé mềm mại mang theo cảm giác mát mẻ, giống như một dòng suối ngọt chảy vào nội tâm của người đang khát khô, vỗ về tâm hồn điên cuồng mất khống chế.

Tiểu Bổ Thiên Thạch cũng vội vàng dùng hết tất cả linh lực của mình, chảy đến chỗ sâu nhất trong tiềm thức của Dương Quận vương từ gân mạch của hắn, ở nơi đó tâm ma dữ tợn đã sắp thoát ra. Sở dĩ tâm ma có thể khống chế lòng người, là vì nó nắm giữ nhược điểm của nhân tính, hoặc là ẩn trốn trong vết thương sâu nhất nơi tâm hồn, mở rộng nó đến vô hạn. Nó khiến người ta mất đi lý trí, từ đó khống chế thân thể của người đó, làm ra chuyện không có cách nào vãn hồi được. Vòng đi vòng lại, khiến cho con người hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng trở thành bù nhìn của tâm ma.

Nói cách khác, nếu như tâm tính của một người đủ mạnh mẽ, tâm ma sẽ mãi mãi không có đất dụng võ, bị áp chế chặt chẽ ở nơi sâu nhất trong đầu. Trong nháy mắt khi Dư Tiểu Thảo nắm lấy Chu Tuấn Dương, loại cảm giác lo lắng, lo âu, quan tâm thuần túy kia chạy thẳng đến tâm hồn của hắn, ngọn lửa nóng nảy trong lòng như gặp phải mưa xuân, dần dần nguội lạnh rồi tắt đi.

Tiểu Bổ Thiên Thạch cũng nương theo tay của chủ nhân phát ra linh lực, đi đến nơi sâu nhất trong tiềm thức của Dương Quận vương sinh ra quấy nhiễu với tâm ma sắp trỗi dậy. Sự khống chế của tâm ma với Chu Tuấn Dương yếu đi, lại thêm tiếng kêu gọi lo lắng của Dư Tiểu Thảo, lý trí của Chu Tuấn Dương dần quay lại, tâm ma đen như mực từ từ bị áp chế, bất đắc dĩ lùi vào trong góc.



Tô Nhiên nhìn màu đỏ thẫm trong mắt Dương Quận vương rút đi từng chút một, lý trí lại quay về lần nữa, trong lòng thầm thấy ngạc nhiên. Y mang theo ý nghĩa sâu xa khác nhìn Dư Tiểu Thảo vẻ mặt tràn đầy nóng nảy và lo lắng đang lôi kéo hai tay của Dương Quận vương. Trọng lượng của tiểu nha đầu này trong lòng Dương Quận vương không nhẹ nhỉ, lại có thể kéo hắn trở về từ ranh giới điên cuồng. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn” sao?

Từ khi Hoàng thượng lên ngôi tới nay, phải chịu sự ràng buộc của một vài lão thần, vẫn luôn muốn bồi dưỡng thần tử có năng lực cho chính mình. Dương Quận vương là đường đệ của Hoàng thượng, năng lực thủ đoạn đều có cả, nhưng theo như lời Hoàng thượng, hắn giống như một quả bom hẹn giờ vậy, không biết lúc nào sẽ nổ, hại người hại mình, không dễ khống chế.

Cũng chỉ mấy năm này, có lẽ là số tuổi lớn một chút, khả năng tự kiềm chế cũng mạnh hơn, không xảy ra chuyện mất khống chế đả thương người khác nữa, vạn tuế gia mới dám dần dần thả tay cho hắn làm một vài việc. Dương Quận vương cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà hoàn thành tốt đẹp, nghe theo ý của Hoàng thượng, sau này muốn trọng dụng hắn.

Khi nãy suýt chút nữa y cho rằng, Dương Quận vương lại bị ác ma điều khiển, không khống chế được chính mình! Với công lực của Dương Quận vương bây giờ, y muốn khống chế hắn thật sự phải phí khá nhiều sức lực. Cũng may, cũng may là có tiểu nha đầu Dư gia ở đây! Một người gầy nhỏ yếu ớt như vậy, lại có thể khiến Dương Quận vương khôi phục lý trí trong nháy mắt. Có lẽ, sâu trong đáy lòng của Dương Quận vương rất để ý đến nàng, sợ sau khi mình mất khống chế sẽ làm nàng bị thương, mới có thể liều mạng khống chế ác ma trong lòng, khống chế được chính mình ngay một khắc trước khi nó bùng nổ.

Xem ra, chỉ cần có tiểu cô nương Dư gia ở đây, tất cả lo lắng của Hoàng thượng đều là dư thừa. Sau này, Hoàng thượng lại có thêm một trợ thủ đắc lực, lý tưởng phát triển giang sơn lại gần hơn một bước rồi...

Lúc đưa hai người ra khỏi cung, Dương Quận vương đã bình thường trở lại, giống như dáng vẻ như ma quỷ ăn thịt người khi nãy chỉ là ảo giác của Tô Nhiên vậy. Tiểu cô nương lên xe ngựa, thân ảnh cao lớn của Dương Quận vương ở trên ngựa càng cao to hơn, một cương một nhu thế này lộ vẻ vô cùng hài hòa, ngay cả ánh nắng chiều xán lạn kia cũng trở nên ảm đạm, trở thành phông nền cho hai người.

Quay về cung, tiểu thái giám bẩm báo nói Hoàng thượng vẫn còn ở trong Ngự thư phòng. Tô Nhiên được cho phép, bước vào cửa Ngự thư phòng lần nữa, phát hiện Hoàng thượng luôn luôn siêng năng lại ném hết tất cả sổ gấp qua một bên, ngồi ở thư án ngẩn người... Ngẩn người? Khi nãy Hoàng thượng đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, ngay cả y cũng không thể theo bên cạnh. Chẳng lẽ Hoàng thượng và tiểu cô nương Dư gia đã bàn bạc vấn đề khó giải quyết gì đó, cho nên mới thất thường như vậy?

Cũng may chẳng mấy chốc Hoàng thượng đã ổn định lại tâm trạng của mình, thở dài một hơi, giống như vừa đưa ra lựa chọn khó khăn gì đó. Nhìn nhìn Tô Nhiên đứng bên dưới, hắn ta chậm rãi nói: “Tuấn Dương... còn có tiểu cô nương Dư gia kia, xuất cung rồi chứ?"

"Bẩm Hoàng thượng, nô tài tự mình nhìn theo bọn họ rời đi. Nhìn ý tứ của Dương Quận vương, dường như muốn hộ tống Dư cô nương trở lại phủ Tướng quân." Câu nói sau của Tô Nhiên khá có thâm ý.

"Ồ? Tuấn Dương đã mười chín rồi nhỉ? Rất nhiều con cái của nam nhi tầm tuổi hắn trong Kinh đều có thể đi mua nước tương rồi. Hắn thì hay rồi, cứ luôn coi khuê tú trong Kinh như mãnh hổ, có thể tránh sẽ tránh, không tránh thoát sẽ đen mặt lại dọa người ta. Trẫm còn tưởng rằng thằng nhóc kia chỉ có thể độc thân cả đời ấy chứ, không ngờ lại thông suốt, nhìn trúng tiểu cô nương Dư gia. Nhưng mà, năm nay nha đầu kia mới mười hai nhỉ, thằng nhóc kia vẫn còn phải chờ đấy!”

Chu Quân Phàm trải qua một trận đấu tranh tâm lý, cuối cùng đưa ra lựa chọn. Nếu không thể có bảo vật, vậy cứ để bảo vật đó luôn cách hắn ta không xa, dùng vì hắn ta đi.
Nhấn Mở Bình Luận