Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Nói sớm đi! Dư Tiểu Thảo trợn tròn mắt trong lòng, một lần nữa ra lệnh tiểu thái giám đã tránh ra xa mang một chậu nước sạch tới. Nàng cởi đá ngũ sắc từ trên cổ tay xuống, ngâm trong nước một lát mới đặt ấm tử sa lên lò đất nhỏ một lần nữa.

“Viên đá này của ngươi có sạch sẽ không? Uống vào sẽ không bị tiêu chảy chứ?” Chu Quân Phàm rảnh quá lại đi gây sự. Hắn thấy một loạt các động tác của Tiểu Thảo, tự động để bổ thiên thạch phóng linh lực coi như cần thiết phải thông qua tiếp xúc với viên đá ngũ sắc kia và nước.

Không đợi Tiểu Thảo mở miệng giải thích, một luồng ánh sáng màu vàng đã phát ra từ bên trong đá ngũ sắc hình thành một con mèo vàng nhỏ bằng bàn tay ở trên bàn đá. So với đứa trẻ mập mạp mũm mĩm, Tiểu Bổ Thiên Thạch lại thích lấy hình dáng mèo con xuất hiện trước mắt mọi người hơn.

“Nhân loại ngu xuẩn! Từ trước đến nay, nước tắm của bản thần thạch đối với thân thể con người chỉ có lợi, sao lại có thể bị tiêu chảy? Nếu ngươi không muốn uống, còn rất nhiều người xếp hàng chờ uống nữa!” Mèo vàng nhỏ ngông nghênh duỗi cái eo lười, miệng lúc đóng lúc mở, lời nói ra chỉ có hai người Tiểu Thảo và Chu Quân Phàm có thể nghe thấy.

Chu Quân Phàm nhìn ấm tử sa trên lò đất, biểu cảm như giẫm phải phân: “Cái gì? Ngươi nói đó là nước tắm của ngươi? Quá ghê tởm! Bao lâu rồi ngươi chưa tắm rửa?”

“Ngươi nghĩ chuyện vệ sinh của bản thần thạch giống nhân loại các ngươi ư? Bản thần thạch đây tắm rửa mỗi ngày, có đôi khi một ngày còn phải tắm nhiều lần nữa!” Tiểu Bổ Thiên Thạch trời sinh thích gần nước, cho nên thường chạy đến hồ nước gần đó hoặc ngâm mình trong giếng nước. Chỉ là bây giờ linh lực của nó có thể thu phóng tự nhiên, không có lệnh của chủ nhân, nó sẽ không dễ dàng để linh lực thoát ra.

Chu Quân Phàm nghe vào tai lại hiểu thành: Vì cây nông nghiệp tốt, mỗi ngày Tiểu Thảo đều dùng Bổ Thiên Thạch chế tạo ra nước linh thạch. Một viên đá nho nhỏ như này mỗi ngày phải sinh ra một lượng nước linh thạch đầy đủ nhất định không dễ dàng gì. Xem ra, Tiểu Bổ Thiên Thạch cũng không phải vạn năng. Nếu đá ngũ sắc vốn cũng không có tác dụng như hắn mong muốn, tự nhiên hắn cũng mất đi dục vọng chiếm hữu nó.

Cứ suy nghĩ như vậy, nước trên bếp lò đã sôi, đợi nước nguội chút, rửa trà lần nữa rồi pha trà. Nước trà còn chưa vào miệng, mùi hương dễ chịu đã lan tỏa khắp nơi. Lá trà vẫn dùng cực phẩm đại hồng bào như cũ, nghe nói được hái từ cây trà cổ ngàn năm trên vách núi, sau đó trải qua công nghệ xào trà phức tạp chế thành. Một năm cũng chỉ được sản lượng hơn một cân.

Đại hồng bào được ngâm lần nữa khiến hương vị càng thêm đậm đà, trong mùi hương thanh nhã lại mang theo cổ kính. Chu Quân Phàm đã sớm vứt nước tắm gì đó ra sau đầu, nhẹ nhàng ngửi mùi hương nước trà một cái, quý trọng nhấp một ngụm, hương vị ngọt thanh quả thực khiến người ta muốn ngừng mà không được.

“Ừm! Chính là mùi vị này!” Chu Quân Phàm thưởng thức xong trà trong ly lại tự tay rót thêm một ly. Ly trà thứ ba tựa như càng có hương vị phong phú hơn ly thứ hai.

Thấy Hoàng thượng chỉ lo uống trà, tựa như đã quên nàng còn đang đứng một bên chờ phân phó nữa, sau khi đối phương uống hết ly thứ ba, Tiểu Thảo mới mở miệng nói: “Hoàng thượng, ngài truyền vi thần tiến cung sẽ không chỉ vì bình trà này chứ?”

“Đương nhiên không phải!” Lại uống thêm một ly nữa, Chu Quân Phàm mới chưa đã thèm buông cái ly xuống, nói, “Ta đã xem tấu chương Tuấn Dương dâng lên! Là ngươi xúi giục đệ ấy viết hả?”



“Ha ha, thần đây không phải thấy đỉnh núi gần Hoàng trang đều bị bỏ hoang, cảm thấy quá đáng tiếc nên quyết định tận dụng phế vật sao? Hơn nữa, trái cây sản xuất ra, nếu hương vị ngon còn có thể thiếu phần của ngài ư?” Dư Tiểu Thảo cười nịnh nọt.

Chu Quân Phàm gần như không có bất kỳ suy tính gì đã gật đầu nói: “Nơi này quá ít chủng loại trái cây, hơn nữa hương vị cũng chẳng ra gì. Táo tiến cống tới từ Yên Đài còn kém xa hương vị táo đỏ Fuji kiếp trước. Quả lê thì khô quắt, nước cũng ít, độ ngọt không đủ. Quả nho nhiều chua ít ngọt... Còn có dưa hấu, rất ngọt nhưng ruột dưa chẳng ra gì. Vẫn là dưa hấu ngươi trồng gần giống với kiếp trước nhất, quả lớn, ruột đỏ, hương vị ngọt ngào, nhiều nước! Chứng tỏ ngươi cũng rất có khả năng trồng trái cây! Chuẩn, đỉnh núi gần Hoàng trang cho ngươi sử dụng miễn phí. Nhưng sau này, trái cây trong cung, ngươi phải cung cấp miễn phí hoàn toàn!”

“Số trái cây trong cung không bao gồm cả cung ứng cho những thái giám cung nữ chứ?” Dư Tiểu Thảo nhíu mày, trả giá.

Chu Quân Phàm dùng ngón tay chỉ nàng, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Đỉnh núi gần Hoàng trang, nếu đều trồng cây ăn quả thì đừng nói hoàng cung, dù có toàn bộ Kinh thành cũng không tiêu thụ hết. Ta nói ngươi rốt cuộc keo kiệt đến thế nào, chỉ chút thua thiệt này cũng không chịu nhận?”

“Thái giám và cung nữ trong cung cộng lại không được một ngàn cũng đến có vài trăm. Nếu cung cấp cho từng người, vậy cần bao nhiêu trái cây chứ? Buôn bán nhỏ, không chịu nổi bóc lột như vậy!” Dư Tiểu Thảo cuối cùng vẫn tiến hành keo kiệt.

“Được rồi! Chỉ cung ứng chủ tử và thái giám cung nữ cấp bậc tổng quản trong cung, cộng lại cũng chỉ khoảng ba bốn mươi người. Lần này được chưa, không thua thiệt chứ?” Chu Quân Phàm tức giận nói.

Bỗng nhớ tới một vụ gieo trồng khác, hắn lại nói tiếp: “Còn có nhà ấm gieo trồng rau dưa ngươi nói, nếu dùng thủy tinh thì phí tổn quá cao, không thể gieo trồng trên diện tích lớn. Mấy năm trước, trong lúc ta nghịch bánh xe cao su đã thuận tay chế tạo ra một loại màng nylon, độ dẻo dai tốt nhưng độ trong suốt chỉ ở mức trung bình. Bởi vì nó không quan trọng lại gây ô nhiễm môi trường cho nên không tiếp tục nữa. Nếu ngươi chuẩn bị gieo trồng rau dưa trái vụ trên diện tích lớn, ta sẽ hạ ý chỉ để những người bên bộ Công tăng ca làm thêm giờ cho ngươi?”

Dư Tiểu Thảo vui mừng quá đỗi, gật đầu như giã tỏi, luôn miệng nói: “Có màng nylon mỏng vậy càng tốt! Giờ mới vừa vào mùa hè, thần cũng không vội. Nếu không... Ngài cứ để người của bộ Công cải tiến thêm một chút, xem có thể nghiên cứu chế tạo ra màng nylon mỏng có độ trong suốt cao một chút hay không?”

“Được! Đây còn không phải chuyện chỉ cần một câu là xong thôi sao? Ngươi cũng đừng coi thường năng lực của cổ nhân. Có lúc ta chỉ đề ra một ý tưởng và những suy nghĩ bước đầu, chỉ trong chốc lát người ta đã có thể làm ra được một bộ phương án. Thời đại nào cũng không thiếu nhân tài!”

Chu Quân Phàm cảm thán không thôi. Bởi vì hắn xuất thân ngành kỹ thuật cho nên rất coi trọng một số thợ thủ công nghệ nhân có kỹ năng đặc biệt, dưới sự cố ý bồi dưỡng của hắn, bộ Công cũng dần dần lớn mạnh.

“Ha ha! Nếu lều lớn trồng rau dưa thành công, nguồn cung cấp rau dưa trong cung của ngài, thần sẽ bao!” Dư Tiểu Thảo vỗ ngực một cái, ôm trọn trách nhiệm nói.

Chu Quân Phàm trừng mắt nhìn nàng một cái nói: “Chỉ cung cấp rau dưa dùng ăn trong cung? Vậy cũng quá có lợi cho ngươi! Hoàng trang vạch ra hai trăm mẫu đất cho ngươi trồng thử rau trong lều ấm trước. Thu hoạch chia bốn sáu, ta bốn ngươi sáu!”



Dư Tiểu Thảo vừa định lên tiếng phản đối, hắn lại ngăn nàng tiếp tục nói: “Trước ngươi chớ mở miệng, ta tính toán một chút cho ngươi nghe! Ruộng đất, màng nylon mỏng, nhân công đều từ triều đình, ngươi chỉ có kỹ thuật, không có lý do gì ngươi có thể ôm trọn chỗ tốt đúng không?”

Dư Tiểu Thảo lặng yên suy nghĩ một chút, quả thực ngoại trừ kỹ thuật lều lớn và nước linh thạch, nàng đúng là không thể giúp được bao nhiêu việc. Nhưng bỗng dưng bị chia mất bốn phần lợi nhuận, trong lòng rất khó chịu, lẩm bẩm lầm bầm nói: “Ruộng đất có sẵn, nhân lực cũng đều của Hoàng trang, ngài cũng chỉ phải bỏ ra màng nylon mỏng mà thôi. Vậy mà lại muốn chiếm rớt bốn phần lợi nhuận, quá hời rồi?”

“Nếu không có màng nylon mỏng, phải dùng thủy tinh, không nói tới chi phí chế tạo cao, ngươi có thể trồng vài mẫu? Lợi nhuận có thể được bao nhiêu? Ngươi đã tính chưa? Bây giờ chia cho ngươi hơn hai trăm mẫu đất, đây mới là năm thứ nhất, nếu thành công còn có thể có nhiều lều lớn hơn. Ngươi tính một chút, qua một năm, ngươi kiếm được bao nhiêu lời? Rốt cuộc là loại nào được hời hơn?”

Hơn nữa, tuy nói bốn phần lợi nhuận này rơi vào tư khố của hắn. Nhưng từ khi hắn đăng cơ tới nay, vẫn luôn nhẹ nhàng, nghỉ ngơi lấy sức. Trong hai năm đầu, thu nhập từ thuế vẫn luôn thu không đủ chi, cho đến hai năm gần đây mạnh mẽ chấn hưng công thương nghiệp, áp lực này mới thoáng giảm chút. Núi vàng núi bạc hắn ra biển kiếm được từ thời trẻ đều vì bù vào quốc khố mà dần dần co lại. Nếu không bổ sung chút, sau này, thứ hắn truyền cho con cháu đời sau chỉ là một cái nhà trống không!

Dư Tiểu Thảo đã sớm tính toán rõ ràng ở trong lòng. Nếu trồng rau dưa trong nhà ấm bằng thủy tinh, một năm cũng chỉ đạt được sản lượng mấy vạn cân rau dưa. Nếu bán với giá cả tốt cũng chỉ kiếm được mấy ngàn lượng bạc mà thôi. Nếu là đổi thành lều lớn bằng màng nylon mỏng, nói như thế nào hơn hai trăm mẫu đất cũng có mấy trăm vạn cân. Nếu quy thành tiền bạc, đó chính là mấy vạn lượng, thậm chí còn nhiều hơn. Cho dù chia cho Hoàng Thượng bốn phần, một mùa đông ít nhất cũng thu vào ba, bốn vạn lượng. Có lợi không kiếm, ngốc à! Dư Tiểu Thảo quả quyết đáp ứng yêu cầu của Hoàng thượng.

Trước khi rời đi, Chu Quân Phàm lại sai nàng đến Ngự thiện phòng buộc đá ngũ sắc vào một cái thùng ở Ngự thiện phòng rồi thả nó xuống giếng nước trong sân. Lần trước tiểu nha đầu này đến Ngự thiện phòng đi dạo một vòng, một khoảng thời gian sau đó, hương vị ngự thiện đã được cải thiện hơn rất nhiều. Vốn còn nghĩ đám ngự trù trải qua sự chỉ điểm của tiểu nha đầu nên khả năng nấu nướng tăng lên nữa. Nào biết qua một khoảng thời gian, hương vị của đồ ăn Ngự thiện phòng nấu ra lại khôi phục về trạng thái ban đầu.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng tìm ra nguyên nhân, thì ra không hề liên quan đến tay nghề của nhóm ngự trù mà là do chất lượng nước giếng. Cũng giống như pha trà vừa rồi vậy, lần trước nhất định tiểu nha đầu đã lặng lẽ ngâm viên đá vào trong nước giếng mới có thể khiến cho đồ ăn làm ra có hương vị thật ngon như thế.

Nếu đã đến Ngự thiện phòng, Dư Tiểu Thảo lại ra tay làm hai món điểm tâm sở trường. Một món là bánh kem mật ong, một món là bánh tart trứng vỏ giòn, đều là những món trẻ nhỏ thích ăn. Lúc gặp được gặp được tiểu Hoàng tử ở Ngự Hoa Viên, nàng đã hứa có cơ hội sẽ làm đồ ăn ngon cho cậu nhóc. Bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được!

Trong lúc nàng dạy nhóm ngự trù làm điểm tâm, thái giám tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng đã lặng lẽ bỏ đá ngũ sắc vào trong giếng nước, chờ đến khi nàng rời đi mới lấy về. Kỳ thật, cho dù quên lấy đá ngũ sắc về cũng không sao, Tiểu Bổ Thiên Thạch sẽ tự động thu hồi bản thể của nó.

Lần này vào cung, Dư Tiểu Thảo ở trong cung ăn cơm trưa xong mới trở về. Những ngự trù có thể vào Ngự thiện phòng tự nhiên sẽ có món ăn sở trường của bọn họ. Hơn nữa, trong nước giếng có linh lực, hương vị sẽ cao hơn một cấp bậc. Dư Tiểu Thảo ở trong cung ăn thỏa thích mới cảm thấy hài lòng.

Ngay cả các chủ tử trong cung cũng rất vừa lòng, ban thưởng không ít thứ tốt tới. Nghe nói, tiểu Hoàng tử và tiểu Công chúa sau khi ăn xong điểm tâm hôm nay cảm thấy vô cùng hài lòng, đặc biệt là bánh tart trứng ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Còn phái tiểu thái giám tới đây, nói rõ phải làm loại điểm tâm này.

Thậm chí tiểu Hoàng tử còn đánh cược với Hoàng hậu nương nương nói điểm tâm hôm nay nhất định do Dư Tiểu Thảo tự tay làm. Sau khi hỏi thăm, cậu đắc ý dào dạt lấy tiền cược từ mẫu hậu, hơn nữa còn năn nỉ mẫu hậu sau này thường xuyên truyền Dư Tiểu Thảo vào cung. Ý tứ rất rõ ràng...
Nhấn Mở Bình Luận