Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Thôn trang bên cạnh Hoàng trang không lớn, diện tích ước lượng khoảng sáu trăm mẫu. Ban đầu nó thuộc về một tôn thất nhàn tản, không biết làm sao lại bị Dương Quận vương lừa về tay. Đại đa số đồng ruộng đã trồng đậu nành và cao lương đang chờ thu hoạch, có chút đồng ruộng còn để không, đang đợi gieo giống. Xem ra, vị tôn thất nhàn tản này cũng không quá coi trọng thôn trang cho nên từ trang trưởng đến tá điền của thôn trang đều thật sự lười nhác. Nếu tiếp tục không trồng trọt thì sẽ bỏ qua vụ mùa!

Kỳ thật bây giờ đã qua trung tuần tháng Sáu, nếu phối hợp với nước linh thạch thì đến tháng Chín hẳn có thể xuất ra một vụ dưa hấu. Khi đó, dưa trên thị trường vừa lúc ngưng cung ứng, có thể tiếp nối.

Thôn trang của Dương Quận vương đã thay đổi quản sự, lại tuyển một nhóm tá điền mới. Dương Quận vương đã hạ lệnh, tất cả nhân viên trên thôn trang đều phải luôn luôn nghe theo sự điều khiển của Dư đại nhân. Bởi vậy, Dư Tiểu Thảo sai bảo mọi người cũng không hề áp lực.

Trước hết, nàng để các tá điền khai khẩn một miếng đất, trồng dưa hấu và bầu hồ lô. Giếng nước hai đầu bờ ruộng đều đã được linh khí của Tiểu Bổ Thiên Thạch thấm dần, chẳng những dùng để tưới cho dưa bầu, Tiểu Thảo còn để các tá điền tưới qua hết một lần cho toàn bộ hoa màu trên thôn trang. Gần đây, khí hậu Kinh thành tương đối khô, trời đã không mưa vài ngày. Cho nên các tá điền cũng có thể lý giải được mệnh lệnh của nàng.

Những ngày kế tiếp, Dư Tiểu Thảo càng chăm chỉ chạy đến Hoàng trang hơn. Phòng phu nhân không chỉ một lần oán giận Hoàng thượng coi một cô bé mới mười hai tuổi như một nam nhân mà sai bảo. Chỉ có mình Dư Tiểu Thảo biết, thứ nàng coi trọng vốn không phải những cây ngô ở Hoàng trang kia mà là cây ăn quả trên núi và dưa hấu trên thôn trang của Dương Quận vương.

Sau khi một trận mưa trân quý kết thúc, trong cơn gió hơi mang theo ướt át, Dư Tiểu Thảo lại một lần đi vào Hoàng trang. Theo thường lệ, nàng mang theo nhân viên của thôn trang để nghe hắn hội báo kỹ càng tỉ mỉ về quá trình phát triển của cây ngô, hơn nữa còn đưa ghi chép của thư ký bộ Hộ cho nàng xem qua.

Lật qua xem sơ lược một chút, nàng không có hứng thú nói: “Những thứ này cũng không khác biệt với tài liệu ta sắp xếp trước kia bao nhiêu. Để có số liệu tường tận không bằng đi đến đồng ruộng quan sát trực tiếp một chuyến.”

Dứt lời, nàng mang theo một đám quản sự và quan viên không quá tình nguyện đi tới ruộng thí nghiệm dưới ánh mặt trời chói chang. Có Tiểu Bổ Thiên Thạch để gian lận, cây ngô muốn không phát triển tốt cũng khó!

“Dư cô nương, cây ăn quả trên núi đều sống cả. Ngoại trừ một số cây cá biệt không quá có sức sống, đại đa số đều không nhìn ra là vừa mới di chuyển tới đây.” Tuy rằng cây ăn quả trên núi đều là tài sản riêng của Dư Tiểu Thảo, nhưng Uông quản sự vẫn nhân tiện hỗ trợ chăm sóc. Món ân tình này, Dư Tiểu Thảo đã nhận. Tương lai vườn trái cây lớn mạnh, thành lập xưởng đồ hộp và xưởng mứt hoa quả sẽ chia cho hắn chút cổ phần trong đó.

Nhưng Uông quản sự nói có cây ăn quả không phát triển tốt? Không thể nào? Dư Tiểu Thảo bước không nhanh không chậm đi đến ngọn núi phía sau thôn trang. Đi đến bên cây ăn quả “không quá có sức sống” theo lời Uông quản sự, nàng không nhịn được nhíu mày lại. Cây ăn quả này đã bị động tay động chân!

Tục ngữ nói: Cây di chuyển chết, người di chuyển sống. Loại cây ăn quả quý giá này kiêng kị nhất chính là thường xuyên di chuyển. Nếu không phải có nước linh thạch trong tay, với thời tiết này, Tiểu Thảo cũng không dám bảo đảm có thể di chuyển cây ăn quả này mà nó vẫn có thể sống. Thế nhưng có người nhân lúc nàng không ở đây đã động tay động chân với cây ăn quả của nàng. Xem ra, những người đó cuối cùng cũng không nhịn được, đã có hành động!



“Uông quản sự, Hoàng trang này của chúng ta không cho người ngoài ra vào đúng chứ?” Dư Tiểu Thảo cúi người, nhân lúc đang xới đất dưới gốc những cây ăn quả không quá có sức sống kia, lặng lẽ để Tiểu Bổ Thiên Thạch phóng thích linh lực đến phần rễ của cây ăn quả. Tiểu Bổ Thiên Thạch vô cùng tức giận nói trong đầu nàng, toàn bộ cây ăn quả đều bị động tới, nếu không phải có linh lực của nó chống đỡ, những cây này đã sớm khô cứng.

Uông quản sự cả kinh trong lòng, chẳng lẽ những cây ăn quả này xảy ra vấn đề là do người làm? Hắn vội trịnh trọng bảo đảm nói: “Dư cô nương, ruộng thí nghiệm ở Hoàng trang được Hoàng thượng rất coi trọng. Ngay cả những tá điền kia đều được chọn lựa kỹ càng. Từ khi trồng ngô cao sản, Hoàng thượng còn tăng phái Vũ lâm vệ tuần tra. Cho nên, người ngoài tuyệt đối không có khả năng tiến vào!”

“Vậy chứng tỏ là do người làm bên trong thôn trang chúng ta?” Ánh mắt của Dư Tiểu Thảo như luồng điện bắn về phía những người làm phía sau Uông quản sự, chậm rãi nhìn quét một vòng, cười lạnh một tiếng nói.

Có người lập tức không phục nói: “Lúc này thời tiết vốn không phải mùa để di chuyển cây, đại đa số có thể sống như vậy đã không tồi, có một hai cây chết cũng không có gì lạ. Dư đại nhân, những người như chúng ta đều do Hoàng thượng phái đến đây, không thể vô cớ bị người hoài nghi như vậy!”

Khóe miệng Dư Tiểu Thảo cười lạnh càng sâu, từ từ nói: “Lãnh quản sự, người bên trong thôn trang cũng không đơn thuần chỉ có những quản sự các ông, không phải còn có mấy trăm tá điền sao? Ông sốt sắng nhảy ra như vậy, không khỏi có có tật giật mình chứ?”

“Ngươi... Lãnh Phương ta từ khi Thái Thượng hoàng còn tại vị đã thay Hoàng thượng quản thôn trang, bây giờ đến từng này tuổi còn phải chịu một tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh châm chọc mỉa mai! Cơn tức này, ta không nhịn nổi!” Lãnh Phương này nhìn qua chừng khoảng bốn, năm mươi tuổi, tóc râu có chút hoa râm, mặt trắng béo không có bao nhiêu nếp nhăn, vừa nhìn đã thấy không giống người quanh năm đều ở thôn trang, ngược lại có chút giống lão thái gia sống trong nhung lụa.

Dư Tiểu Thảo nhướng mày nghiêm túc nhìn khắp nơi, không chút khách khí nói với ông ta: “Ông cũng biết ông đã từng này tuổi? Ngài già rồi càng vất vả công lao càng lớn, vẫn nên tới lúc về hưu vinh dưỡng! Lần vào cung sau, bản quan sẽ nói với Hoàng thượng một câu như vậy. Qua năm mươi tuổi thật sự không thích hợp làm đồng ruộng lao động lâu...”

“Ngươi...” Lãnh Phương bị làm cho tức giận đến đỏ mặt tía tai, cũng không dám nói gì nữa. Bây giờ người ta là tâm phúc trước mặt Hoàng thượng, mỗi tháng đều có cơ hội tiến cung diện thánh. Ông ta thì tính là cái gì, cùng lắm chỉ là một phó thủ nho nhỏ của Hoàng trang mà thôi. Nếu tiểu nha đầu thật sự nói gì đó trước mặt Hoàng thượng, chỉ sợ này ông ta đừng mơ có thể ở lại Hoàng trang được nữa!

Lãnh quản sự mềm nhũn ra, Dư Tiểu Thảo lại không tính sẽ bỏ qua như vậy: “Bất kể các vị đang ngồi ở đây có phải là tá điền của thôn trang hay không, chơi xấu sau lưng là tuyệt đối không thể chấp nhận được! Lần này, xuống tay với cây ăn quả ta trồng, có phải lần sau sẽ khai đao với ruộng thí nghiệm của Hoàng trang hay không?”

“Dư đại nhân, ngươi nói như vậy không khỏi có mất công bằng. Không nói đến những cây ăn quả này có phải do người động tay hay không, chỉ nói ruộng thí nghiệm thôi, một khi xảy ra vấn đề, tất cả chúng ta đều chạy không thoát. Ai sẽ làm ra chuyện hại mình hại người chứ?” Người nói chuyện là một quản sự tên Chu Dương, tuổi không lớn lắm, luôn giữ dáng vẻ cười ha hả, quan hệ ở thôn trang cũng không tồi.

Dư Tiểu Thảo cười như không cười, nhìn gã với một thâm ý khác, nói: “Ta biết, ta tuổi còn trẻ, lại là một bé gái cho nên giữ chức tổng quản Hoàng trang khiến có một số người không phục. Nếu Hoàng trang xảy ra chuyện, người đầu tiên Hoàng thượng trách phạt tự nhiên sẽ là kẻ làm nông quan như ta. Còn các ngươi có thể dùng câu “hết thảy nghe lệnh với người” để rũ bỏ đại đa số sai lầm. Đến khi Hoàng thượng mất đi tin tưởng với ta, các ngươi cứ chèn ép một mình ta như vậy, ta còn có thể ngồi trên vị trí này nữa sao? Nói không chừng, lúc này có người đã có kế hoạch làm sao để đuổi ta đi hoặc là diệt trừ chướng ngại vật là ta rồi!”

“Nhất phái hồ ngôn(1), ngươi có chứng cứ không? Những điều này cùng lắm chỉ do ngươi phỏng đoán mà thôi!” Lãnh Phương hầm hừ chen một câu.



(1) Nhất phái hồ ngôn (thành ngữ): lời nói không thực tế.

“Rốt cuộc có phải do ta phỏng đoán hay không, trong lòng người nào đó tự hiểu rõ! Xem ra, bản quan vẫn quá nhân từ. Vốn cảm thấy mọi người đều là những lão nhân quanh năm ở trong thôn trang, đối với nơi này nhiều ít cũng có chút cảm tình, cho nên khi Hoàng thượng nói ta có thể tùy thời nhận đuổi người trong thôn trang, ta cũng không muốn động đến những người các ngươi. Nhưng sự thật chứng minh, ta sai rồi!”

Dư Tiểu Thảo thở dài, nói với Uông quản sự: “Uông quản sự, chuyện này giao cho ông! Nhờ ông trong vòng ba ngày nhất định phải tìm ra con sâu làm rầu nồi canh. Bằng không... ta chỉ có thể phòng ngừa chu đáo, tấu lên Hoàng thượng đổi hết tất cả nhân viên trong thôn trang!”

Ngay lúc nàng nói ra Hoàng thượng đã giao cho nàng quyền lợi nhận đuổi quản sự nhân viên trong thôn trang, ngoại trừ Uông quản sự, tất cả mọi người đều có chút luống cuống. Phải biết rằng, Hoàng thượng vô cùng coi trọng ruộng thí nghiệm Hoàng trang, muốn cho con ngựa chạy phải cho nó ăn đủ cỏ, cho nên đãi ngộ ở Hoàng trang cao hơn rất nhiều so với những thôn trang Hoàng thất khác. Đãi ngộ của một quản sự nho nhỏ ở Hoàng trang không hề thua kém tổng quản thái giám trong cung. Càng đừng nói, có đôi khi còn có thể vơ vét được chút chỗ tốt bên trong nữa.

Ai cũng không muốn bị mất chức vị quản sự, từ bỏ đãi ngộ hậu đãi. Lúc Uông quản sự vừa mới định ra tay đi điều tra thì cũng đã có không ít tốp người chạy đến thẳng thắn nói những chuyện mình biết với ông ta.

Kỳ thật, chuyện động tay động chân với cây ăn quả chỉ là do Chu Dương muốn lén lút cho Dư Tiểu Thảo một bài học mà thôi. Tuy Chu Dương này tuổi tác không cao nhưng lòng dạ tương đối sâu, ngày thường đều dựa vào vài phần luồn cúi mới có thể ở Hoàng trang như cá gặp nước. Nhưng sau khi Dư Tiểu Thảo đến quản lý thôn trang, cái gì cũng đều phải nghe lệnh nàng. Nàng vừa tới đã sai sử các quản sự thôn trang làm việc giống hệt như những hộ tá điền kia khiến bọn họ mệt lên mệt xuống.

Nhân lúc không có ai, các quản sự đều lên tiếng oán than dậy đất, thường thường tụ tập một chỗ quở trách tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này một hồi. Lúc Dư Tiểu Thảo điều động tá điền thôn trang đến trồng cây ăn quả ở sau núi, bọn họ cũng hỏi thăm được những cây ăn quả đó đều là của riêng tiểu nha đầu kia.

Trắng trợn táo bạo điều dụng tài nguyên của Hoàng trang giúp mình tạo phúc lợi, tiểu nha đầu này cũng quá lớn mật rồi? Chu Dương líu lưỡi rất nhiều lần. Sau khi nhìn thấy cây ăn quả sau núi phát triển khỏe mạnh, trong lòng gã càng vô cùng khó chịu, cho nên mới suy nghĩ muốn ngáng chân nha đầu này một cái, coi như ngầm cảnh cáo nàng. Vào ban đêm một ngày, gã mang theo mấy tâm phúc đến nhổ những cây ăn quả lên rồi trồng lại lần nữa.

Vốn dĩ, gã đã nghĩ kỹ rồi. Dù sao thời tiết không hợp, trồng cây ăn quả sống có sống nổi hay không, ai cũng không thể bảo đảm. Dù cho có chết, cũng sẽ không hoài nghi đến nguyên nhân có người động tay. Hơn nữa, nha đầu kia tự mình lợi dụng núi của Hoàng trang, cho dù nàng có nhận thấy cũng sẽ không dám lộ ra. Nào biết người ta đã báo cáo trước mặt Hoàng thượng, giờ còn muốn cáo trạng lên trước Thánh thượng nữa.

Một quản sự có chỗ đứng ở Hoàng trang đương nhiên sẽ không giống người thường. Hành động nhỏ này của Chu Dương tự nhiên không thể gạt được những kẻ có tâm tư khác. Chẳng qua, bọn họ cũng muốn cho tiểu nha đầu một bài học mà thôi, cho nên mới không có lộ ra. Nhưng trăm lần không nghĩ tới, người ta thà rằng giết sai một trăm cũng không buông tha một người. Vì ích lợi của chính mình, tự nhiên bọn họ sẽ muốn hy sinh người khởi xướng Chu Duơng này!

Khi Chu Dương bị kéo ra, gã cho rằng bản thân khẳng định không ở nổi Hoàng trang nữa, không biết chờ đợi mình là loại hình phạt gì nữa. Ai ngờ được, Dư Tiểu Thảo lại không làm theo cách bình thường, nàng không những không đuổi hắn đi mà còn để hắn đặc biệt phụ trách cây ăn quả trên núi, nói hoa mỹ chính là: Lấy công chuộc tội!
Nhấn Mở Bình Luận