"Đồ dùng hằng ngày phải hữu dụng thì mới phát huy được giá trị sử dụng lớn nhất của nó, không phải sao?” Dư Tiểu Thảo nhận lấy xà phòng thủ công, nhẹ nhàng làm ướt bằng nước rồi xát lên tay Hạ Uyển Ngưng.
Hạ Uyển Ngưng từ từ xoa tay, bọt trắng như tuyết càng xoa càng nhiều. Nàng ta cười nói: “Bọt này mịn hơn cả Phức Viên Xuân, còn có mùi thơm. Xà phòng của Phức Viên Xuân dù có tăng thêm mùi thơm cũng không át được mùi xút. Xà phòng thủ công của muội muội, ngoài mùi sữa bò thoang thoảng ra thì không có mùi gì khác. Vừa so sánh đã thấy rõ rồi!”
Rửa sạch bọt trên tay rồi lấy khăn tay lau khô, trên mặt Hạ Uyển Ngưng mang theo vẻ vui mừng, luôn miệng nói: “Woa! Tay ta mịn thật đó! Không giống xà phòng Phức Viên Xuân, dùng xong tay ráp ráp. Tuyết Diễm, muội sờ thử xem tay ta có mềm không, có mịn không…”
“Tay tỷ? Bình thường múa đao múa kiếm, cứng như thiết trảo vậy, mềm gì chứ?” Từ giọng nói chuyện của Viên Tuyết Diễm có thể biết được ngày thường Song xu quan hệ không tệ, không khách khí!
Hạ Uyển Ngưng liếc nàng ấy một cái nói: “Bảo muội sờ da tay ta này, xem có mềm có mịn không? Muội đó, một ngày không xéo ta đôi câu trong lòng không thoải mái có phải không?”
Viên Tuyết Diễm ra vẻ miễn cưỡng vươn tay sờ tay nàng ta. Đột nhiên nàng ấy “A” một tiếng trong vẻ xem thường của Hạ Uyển Ngưng, cẩn thận sờ sờ, hình như đang suy nghĩ gì đó.
“Muội sờ đủ chưa? Da gà của ta cũng nổi lên hết rồi này! Nếu như không phải ta hiểu muội ta còn tưởng muội là nữ đoạn tụ đó!” Hạ Uyển Ngưng rút tay mình ra, dùng sức xoa xoa.
“Quận chúa, ta có thể sờ tay người không?” Viên Tuyết Diễm thấy Quận chúa Minh Lan dùng xà phòng lô hội rửa tay thì lên tiếng hỏi.
Quận chúa Minh Lan sờ tay mình, xong lại sờ mặt, phát hiện phần da ở mu bàn tay đúng là ẩm hơn rất nhiều. Nghe vậy nàng ta vươn tay về phía Viên Tuyết Diễm, sau khi thấy nàng ấy cẩn thận sờ xong rồi rơi vào trầm tư thì nói: “Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Viên Tuyết Diễm thích tự chế chút son phấn tại gia, hơn nữa chất lượng cũng không cao như cửa hiệu lâu đời Phức Viên Xuân. Phấn trứng vịt nàng ấy làm có thể cải thiện màu da, hơn nữa càng ăn phấn hơn. Khuê tú có quan hệ tốt với nàng ấy luôn mặt dày nghĩ đủ cách xin một hộp phấn. Nếu như xà phòng thủ công này được nàng ấy công nhận thì nó nhất định có chỗ tốt.
“Không ngờ rằng chỉ một cục xà phòng thủ công nho nhỏ mà có thể tạo được hiệu quả dưỡng ẩm và làm mềm da. Hơn nữa còn có hiệu quả nhanh chóng, đây là thứ mà ta có phi ngựa cũng không đuổi kịp!” Dưới ánh mắt của mọi người, Viên Tuyết Diễm đánh giá rất cao xà phòng thủ công, khẳng định giá trị của nó.
Dư Tiểu Thảo cảm thấy lúc này mình nên khiêm tốn mấy câu bèn nói: “Thật ra thì dưỡng ẩm cấp ẩm, nhân tố bên ngoài chỉ là một phần, cấp ẩm ở bên trong quan trọng hơn. Mỗi sáng thức dậy uống một ly nước ấm có thể bổ sung lượng nước đã mất đi trong một đêm. Ăn nhiều hoa quả rau củ, đều có chỗ tốt cho cả da và cơ thể. Còn nữa, thường xuyên cắt dưa chuột thành lát mỏng đắp ở trên mặt cũng có hiệu quả dưỡng ẩm. Nếu như muốn dưỡng trắng có thể dùng nước cà chua trộn với mật ong để đắp mặt, hiệu quả rất tốt. Nhưng mà trước khi đắp mặt phải thử xem có bị dị ứng không…”
Đùa chứ, cách dưỡng da đơn giản của đời sau bị nàng hạ bút thành văn. Ở thời đại thiếu thốn kiến thức dưỡng da này lại đủ để dọa sợ đám tiểu cô nương này. Quả nhiên, trong mắt vài tiểu cô nương đã lấp lánh ánh sáng, số còn lại nhìn thì như dửng dưng nhưng lỗ tai còn dỏng lên cao hơn người khác.
Hội đấu hoa gần như đã trở thành buổi tọa đàm về cách dưỡng da. Cũng may là Quận chúa Minh Lan không quên chủ đề của lần tụ họp này, tuy có chút không nỡ nhưng vẫn ra hiệu cho Hội đấu hoa bắt đầu.
Lý Mỹ Nhu vừa bị Dư Tiểu Thảo ra đòn phủ đầu nên rất khó chịu. Thấy nàng mang đến ba chậu hoa, kể cả chậu hoa cúc “Nhị Kiều” vừa nãy thì không nhịn được nói: “Có vài người đúng là không hiểu chuyện! Hội đấu hoa này mỗi người đều mang theo một chậu hoa quý, nàng thì hay rồi, mang tận ba chậu! Không phải cứ mang nhiều thì sẽ giành được giải nhất đâu!”
Một khuê tú ở bên cạnh khẽ kéo ống tay áo nàng ta. Vừa nãy mọi người thay đổi thái độ với Dư Tiểu Thảo, bọn họ cũng nhìn thấy. Hai cục xà phòng bị Hạ Uyển Ngưng và Quận chúa Minh Lan thu dùng kia mọi người đều ao ước không thôi. Ai mà không muốn có một cục xà phòng vừa có thể rửa sạch mặt vừa có thể dưỡng ẩm dưỡng trắng chứ? Lúc này mà còn nhảy ra đối đầu không phải lựa chọn thông minh.
Khuê tú này bình thường cũng khá thân với Lý Mỹ Nhu nên mới nhắc nhở nàng ta, hơn nữa còn nói đỡ nàng ta: “Lần đầu tiên Dư cô nương tham gia Hội đấu hoa, có lẽ không hiểu rõ quy tắc.”
“Ngươi là ở phe nào vậy? Có phải là ngươi vừa ý xà phòng thủ công nàng ta làm nên nói tốt cho nàng ta mấy câu, muốn kiếm được lợi ích từ chỗ nàng ta phải không? Vương Thu Nguyệt, không ngờ rằng ngươi lại là loại người như vậy!” Lý Mỹ Nhu không những không cảm kích mà ngược lại còn mỉa mai nàng ta mấy câu.
Vương Thu Nguyệt giận đến mặt mũi trắng bệch, lập tức quay lưng, không để ý tới kẻ không biết tốt xấu này nữa. Trước đây chỉ cảm thấy Lý Mỹ Nhu hơi kiêu căng, không ngờ rằng nàng ta lại là người không hiểu chuyện như vậy! Bình thường có đối tốt với nàng ta đến đâu chỉ cần nàng ta không bằng lòng một chút thì sẽ lập tức cắn ngược lại ngươi. Người như vậy không kết bạn cũng được.
Những khuê tú khác thấy Vương Thu Nguyệt quan hệ tốt nhất với nàng ta cũng bị nàng ta nói đến bực mình thì cũng hiểu được nguyên nhân trong đó.
Không nói sẽ không chết, Lý Mỹ Nhu này càng nói càng ngu, Dư Tiểu Thảo lại càng vui vẻ. Nàng nhìn ba chậu hoa mình mang đến, nói với Quận chúa Minh Lan: “Ba chậu hoa này cũng không phải đều tham gia tranh tài. Chậu “Nhị Kiều” là lễ vật tặng cho chủ nhà, chậu “Chu sa tử bào” này là phần thưởng của Hội đấu hoa, chậu hoa lan cuối cùng mới là thứ ta dùng để tham gia Hội đấu hoa.”
Lý Mỹ Nhu hừ hừ: “Ngươi cũng nói trôi chảy thật đấy, đúng là sắp chết còn mạnh miệng! Lẽ ra bản cô nương không nên nói trước ra làm gì, chờ sau khi ngươi mất mặt thì cười nhạo ngươi!”
Dư Tiểu Thảo quyết định không để ý phần tử não tàn nãy nữa, tránh hạ thấp chính mình. Một cô nương áo tím đam mê hoa trà sau khi chậm rãi đến gần thì vẻ mặt tràn đây kinh ngạc lẫn vui mừng: “Đây chính là một trong tám loại hoa trà quý giá của Đại Lý “Chu sa tử bào”? Đúng rồi, đúng rồi! Hoa này ở gần mực sẽ chuyển thành màu tím, nghe nói Chu sa tử bào là loại hoa có màu sắc đậm nhất trong các loại hoa trà, rực rỡ mà không mềm yếu, yêu kiều mà không tầm thường… Cây hoa trà này cũng lấy ra từ trong sơn cốc đó à?”
Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của khuê tú khắp phòng, nếu như nàng nói cây hoa trà này cũng lấy từ trong sơn cốc ra chỉ sợ bọn họ sẽ la hét đòi nàng dẫn đến sơn cốc mất. Dư Tiểu Thảo vội nói: “Cây “Chu sa tử bào” này là phần thưởng Tĩnh Vương phi nương nương ban cho.”
Cô nương áo tím đó lẩm bẩm: “Khó trách, Tĩnh Vương phi nổi tiếng yêu hoa trà, bà ấy và ba người con trai đi khắp cả nước vơ vét rất nhiều trân phẩm và danh phẩm. Trong Kinh thành cũng chỉ có bà ấy và Phùng phu nhân có thể lấy ra trân phẩm như vậy.”
Lâm Vi Vũ, một trong tứ đại tài nữa mắt lóe sáng, trên mặt nở nụ cười thân thiện nói: “Hoa trà là thứ Tĩnh Vương phi nương nương yêu nhất, Dư muội muội có thể được ban thưởng hoa trà của bà ấy, nhất định là có cống hiến bất phàm! Nghe nói sức khỏe của Vương phi nương nương tốt lên là do một danh y ở Đường Cổ điều dưỡng. Dư muội muội đến từ Đường Cổ, y thuật cũng không tầm thường, không lẽ danh y đó và Dư muội muội có quan hệ sâu xa gì?”
Dư Tiểu Thảo nhìn nàng ta, cười nói: “Danh y gì chứ, chỉ là trùng hợp có mấy toa thuốc điều dưỡng cơ thể thích hợp trị các triệu chứng của Vương phi nương nương mà thôi! Nhưng mà không phải ban thưởng vì chuyện đó. Là hoa trà mà Vương phi nương nương nuôi bị bệnh, được ta chữa khỏi nên được ban thưởng một cành “Chu sa tử bào”. Ta thử chiết cành lên cây hoa trà bình thường, không ngờ rằng lại thành công!”
Cô nương áo tím nghe vậy ánh mắt sáng lên: “Ngươi nói đây là ngươi chiết một cành “Chu sa tử bào” ghép lên thân cây hoa trà khác rồi nhận được “Chu sa tử bào” chân chính? Vậy… vậy có phải chỉ cần ta có thể lấy được cành của những danh phẩm khác thì ngươi đều có thể trồng ra cây hoàn chỉnh?” Tiểu cô nương này thật sự rất thích hoa cỏ, vẻ mặt kích động, giọng nói cũng run run.
Dư Tiểu Thảo đương nhiên sẽ không bảo đảm cho nàng ta. Nếu như sau này ai cũng cầm một cành hoa đến đòi nàng trồng sống, nàng còn những việc khác phải làm mà? Vì thế mà nàng vội vàng khiêm tốn nói: “Cây “Chu sa tử bào” này chỉ là ta mèo mù vớ cá rán thôi, nếu như bảo ta nói làm thế nào để trồng và nuôi sống nó, đúng là phải tốn kha khá thời gian đó!”
Cô nương áo tím có chút thất vọng, nhưng mà nàng ta vẫn khẳng định nói: “Ngươi có thể chữa bệnh cho hoa trà, chứng tỏ ngươi cũng nghiên cứu về hoa cỏ. Chờ đến đầu xuân nhà ta mở hội ngắm hoa, xin Dư cô nương nhất định phải nể mặt đến tham gia.”
“Nhất định, nhất đinh! Là vinh hạnh của ta!” Dư Tiểu Thảo lặng lẽ lau một giọt mồ hôi vốn không tồn tại ở trên mặt, kết bạn với mấy tiểu thư si mê thành tính này đúng là không phải mệt mỏi bình thường đâu!
Vì sự công bằng của Hội đấu hoa, Quận chúa Minh Lan đặc biệt mời những người rất có uy tín trong giới đánh giá hoa cỏ đến, một trong số đó còn là khách quý của Tĩnh Vương phi và Phùng phu nhân, một vài vấn đề khó khăn về hoa cỏ mời được bà ấy đến tự nhiên sẽ dễ dàng giải quyết.
Các khuê tú, quý nữ vì muốn nâng cao tên tuổi mà rất hăng hái. Nhưng mà hoa cỏ trân phẩm chỉ có thể gặp mà không thể cầu, danh phẩm bình thường cũng chẳng có gì đáng nói, phượng mao lân giác chân chính đúng là không có mấy cây.
Trong số những loại hoa mà các khuê tú mang đến có mẫu đơn duyên dáng sang trọng, có hoa cúc – loài hoa quân tử, có hoa trà yêu kiều, cũng có hoa lan xinh đẹp thanh nhã… Cũng làm khó bọn họ, thời tiết đầu đông mà trong phòng ấm trăm hoa đua nở, giống như phá vỡ hạn chế về thời gian, mùa xuân bỗng nhiên ùa về vậy.
Có rất nhiều loại hoa khác nhau, hoa mẫu đơn có “Đậu lục” nhu mì bách mị, trong suốt như ngọc, có “Cảnh ngọc” tầng tầng lớp lớp cánh hoa trắng tuyết lộng lẫy, có “Ngọc lâu điểm thúy” tím nhạt rực rỡ gấm hoa say lòng người… Hoa cúc cũng có không ít loại, Nê kim hương, Tử long ngọa tuyết, Dao thai ngọc phượng, Khinh kiến thiên điểu, Yên chi điểm tuyết…
Hoa trà thì lại không có nhiều loại, chỉ là mấy danh phẩm thường gặp mà thôi. Hoa lan cũng có mấy loại, độ trân quý tạm chấp nhận được: Ngọc tuyết thiên hương, Phức thúy, Phan lục, Đại tuyết tố… Những loại hoa này có thể thường nhìn thấy trong nhà ấm ở Phòng phủ, chẳng có gì mới mẻ cả.