Vì thế mà người Lý thị lang nhờ vả, một là tìm lý do từ chối, hai là dứt khoát cảnh cáo người gác cổng - Lý thị lang đến thì bảo lão gia không có nhà!
Vẫn là Hộ bộ Thượng thư Lưu đại nhân thương xót tấm lòng hiếu thảo của ông ta, lúc tan triều đã chỉ điểm một câu: “Cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Lý đại nhân về suy nghĩ kỹ trước đi, tại sao Dương Quận vương lại liệt nhà ngươi vào danh sách đen. Ngươi đắc tôi hắn à?”
“Đắc tội Dương Quận vương? Ai dám chứ?” Bỗng nhiên ông ta nhớ đến chuyện con trai lớn bị đánh, hình như có nói con gái đắc tội nữ quan của Hộ bộ. Mấy ngày đó con gái ông ta vừa khóc vừa nháo, trong miệng đều là nha đầu họ Dư thế nào thế nào... Không lẽ Dương Quận vương nhằm vào nhà bọn họ là vì lý do này? Lý thị lang rốt cuộc đã nghĩ thông!
Ông ta không đến Lại bộ làm việc nữa mà vội vội vàng vàng chạy về phủ, bảo phu nhân gọi con gái vẫn đang nằm dán trên giường ra, cẩn thận hỏi lại tình hình hội đấu hoa hôm đó. Lý Mỹ Nhu đương nhiên sẽ nói theo lý của mình, từ trong miệng nàng ta Dư Tiểu Thảo chính là một nha đầu nông thôn kiêu căng vô lễ, mù quáng tự đại, lỗ mãng và đáng ghét, còn bản thân nàng ta là con sâu nhỏ đáng thương bị sỉ nhục, cô lập, bị gạt sang một bên.
Lý thị lang vẫn khá hiểu con gái mình, tuy có hơi kiêu căng nhưng sống chung với các khuê tú trong Kinh thành vẫn khá hòa hợp. Những tiểu cô nương kia sao có thể vì một nha đầu quê mùa mới đến Kinh thành không lâu mà đồng tâm hiệp lực bắt nạt con gái ông ta được.
“Nhu Nhi, con thành thật kể lại đầu đuôi tình hình hôm đó đi! Đừng có thêm mắm thêm muối, cũng không thêm ý kiến cá nhân làm gì! Đây là chuyện rất quan trọng với nhà ta!” Lần đầu tiên Lý thị lang nghiêm mặt lại với lời tố cáo của con gái, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Vì là đứa con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ lại được cưng chiều nên Lý Mỹ Nhu chưa từng thấy vẻ mặt “Nghiêm nghị” của cha như vậy? Nhất thời nàng ta lại ngây ra.
Lý phu nhân đau lòng kéo bàn tay nhỏ bé của con gái, nói với Lý thị lang: “Lão gia, ông để cho con bé từ từ nói, đừng dọa con sợ! Nhu Nhi, nghe lời mẹ, nói cho cha mẹ nghe chuyện xảy ra ngày hôm đó đi. Không phải trước đây mẹ từng nói với con rồi sao? Gây họa không sao, chuyện quan trọng nhất là nói sự thật cho nhau biết, cha mẹ kịp thời giải quyết giúp con!”
Nhận được ánh mắt lo lắng của cha mẹ, Lý Mỹ Nhu ý thức được có chuyện lớn gì đó có liên quan đến hội đấu hoa ngày đó. Nàng ta không giả vờ oan ức nữa, kể lại xích mích giữa mình và Dư Tiểu Thảo và chuyện Minh Lan Quận chúa và các quý nữ khác đối xử với Dư Tiểu Thảo ra sao. Tuy vẫn còn chút cảm xúc cá nhân, nhưng chuyện nàng ta kể tám chín phần mười là thật.
Lý phu nhân nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh, qua lời kể của con gái, bà ta có thể cảm nhận rõ ràng sự khinh bỉ và căm ghét của con gái đối với nữ quan đó. Đồng thời biết được vì sao Dương Quận vương lại nhắm vào nhà bọn họ, đây là đang đòi lại công bằng cho nàng ta mà!
“Đều tại ông! Ngày thường trong lời nói luôn khỉnh bỉ và coi thường nữ quan đó, để cho con bé nghe được, nên mới ảnh hưởng đến cách nhìn của con bé với nữ quan kia. Con gái chúng ta thẳng tính, sẽ không giấu giếm sự chán ghét này. Lần này thì hay rồi, đắc tội người ta thật rồi...” Nhìn Lý Mỹ Nhu vừa oan ức vừa không hiểu có chuyện gì, lại cứ thấp thỏm không yên khiến Lý phu nhân không nỡ mắng con gái một câu, ngược lại trách Lý thị lang.
Ban đầu ở nhà tỏ thái độ phản đối nữ nhân làm quan cũng là từ trước khi vị đại nhân đó tạo cống hiếm cho đất nước. Từ sau khi ngô được mùa lớn, Hoàng thượng quyết định phổ biến rộng rãi loại cây trồng sản lượng cao này ở phía Bắc, ông ta có còn nói vị nữ quan đó câu nào nữa đâu? Hơn nữa rau củ và hoa quả trong lều lớn của người ta đã hình thành một nếp sống trong Kinh thành - lấy việc trên bàn cơm có rau xanh làm vinh.
Ăn đồ của người ta, sao ông ta có thể oán thầm người ta được? Lúc này đến làm quen chắc là vẫn kịp nhỉ? Nhưng hết lần này đến lần khác đứa con gái không có mắt này của ông ta lại muốn gây sự với người ta. Càng khiến ông ta bất đắc dĩ là, muốn gây sự với người ta còn bị người ta đánh ngược lại một đòn! Ôi! Trong hội đấu hoa có nhiều khuê tú như vậy, sao người ta lại không xử lý con chim đầu đàn cho được? Đứa nhỏ này bị mẹ nó chiều hư, không hề biết đối nhân xử thế gì hết!
“Làm thế nào bây giờ? Còn có năm ngày nữa là đến thọ thần của lão thái gia rồi! Không bột đổ gột nên hồ, không có rau củ và trái cây, ông bảo ta làm thế nào làm được mấy chục bàn tiệc bây giờ?” Hai ngày này đều phải lo chuyện thọ yến, ăn không ngon ngủ không yên, Lý phu nhân cảm thấy tóc mình sắp bạc trắng rồi.
Lý thị lang hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn con gái hừ một tiếng nói: “Còn thế nào nữa? Nó gây ra họa đương nhiên phải tự thu dọn rồi! Ngày mai bà dẫn nó đến phủ Phòng tướng quân nhận lỗi đi, nhớ mang đủ quà, thành ý một chút...”
“Con không đi! Con không xin lỗi nha đầu hèn hạ lỗ mãng đó! Nếu làm vậy sau này con làm sao lăn lộn trong giới khuê tú ở Kinh thành được nữa? Người khác sẽ nhìn con thế nào?? Con không đi, đánh chết con cũng không đi!” Lý Mỹ Nhu chưa đợi Lý thị lang nói hết đã liều mạng hét lên, trong mắt toát ra vẻ đau khổ và điên cuồng.
Lần này Lý thị lang thực sự tức giận, nếu như có những cách khác thì sao ông ta có thể để con gái chịu thiệt? Nhưng chuyện thọ yến như cung đã lắp tên. Có thể tưởng tượng được nếu thọ yến thiếu rau củ và trái cây thì Lý gia bọn họ sẽ trở thành trò cười khắp Kinh thành! Sau này sao ông ta còn dám ngẩng cao đầu với các đồng liêu nữa?
“Chuyện con gây ra con không đi thì ai đi?” Đối diện với đứa con gái đang không ngừng kháng cự lắc đầu, Lý thị lang có cảm giác mệt mỏi không nói nên lời. Đứa con gái bảo bối ông ta thương yêu mười mấy năm lại hình thành tính ích kỷ chỉ biết mình không biết người, không biết nhìn đại cục.
“Mẹ! Nếu con đến tận cửa xin lỗi nha đầu thối kia, con sẽ trở thành trò cười cho mọi người! Con nhất quyết không đi! Nếu hai người ép con... con sẽ chết ngay cho mà xem!” Lý Mỹ Nhu nhớ đến năm ngoái, có một khuê tú nào đó cũng đối mặt với tình cảnh như nàng ta hiện giờ, cúi thấp đầu trước mặt nàng ta, nàng ta từng dẫn đầu cười nhạo, sỉ nhục khuê tú đó. Buổi tối hôm đó, khuê tú kia đã thắt lụa trắng tự tử ở trong nhà. Nghĩ đến đây nàng ta run rẩy cả người, cảm giác không khí xung quanh thay đổi khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.
Thấy dáng vẻ đáng thương của con gái, Lý phu nhân không đành lòng nói: “Lão gia... hay là ông hỏi đồng liêu của ông xem nhà ai có thôn trang có suối nước nóng, hoặc dùng nhà ấm trồng rau, chúng ta trả giá cao mua về là được...”
Lý Mỹ Nhu nghe vậy thì nhìn cha nàng ta với ánh mắt đầy mong chờ. Lý thị lang thở dài, chậm rãi lắc đầu nói: “Các người cũng không nghĩ xem chỉ cần là người có thể mua được thôn trang có suối nước nóng, họ sẽ để ý chút tiền của chúng ta sao? Không mở miệng nhắc đến tiền thì thôi, nhắc đến người ta không cười nhạo mới là lạ đó! Còn có nhà ấm, chỉ có một vài người phong nhã dùng để trồng hoa cỏ quý giá. Bà thấy nhà ai trồng rau trong đó chưa?”
Hy vọng của Lý Mỹ Nhu tan biến, nàng ta ôm cánh tay Lý phu nhân lặng lẽ rơi nước mắt. Lý thị lang tiến đến, nhẹ nhàng xoa đầu nàng ta, dịu dàng nói: “Nhu Nhi, cha biết con chịu thiệt! Nhưng cha thật sự không còn cách nào khác! Con nghĩ đi, nếu con đến tham gia buổi tụ họp của các quý nữ, khuê tú, nếu như trên bàn tiệc nhà người đó thiếu rau xanh và hoa quả tráng miệng, con sẽ nghĩ như thế nào?”
Nghĩ thế nào? Nhất định sẽ lén nói với các khuê tú khác nhà đó keo kiệt, mộc mạc, nếu không thể tổ chức tiệc rượu ra dáng ra hình thì không cần tự đánh xưng mặt đã bị người ta chê cười đến không còn mặt mũi rồi! Lại nghĩ tiếp năm ngày sau là đại thọ bảy mươi của gia gia, nhà nàng ta vốn muốn nhân dịp thọ yến này dốc hết sức lực phô trương một chút lấy mặt mũi. Nếu như không mua được rau củ và trái cây, vậy thì không những không có mặt mũi mà con bị vả mặt nữa - tự mình vả mặt mình!
Nhưng mà bảo nàng ta cúi đầu nhận lỗi với tiểu nha đầu xuất thân thấp hèn, tính cách thô bỉ kia, xin nàng tha thứ, chuyện này còn khiến nàng ta khó chịu hơn giết nàng ta nữa!
Lý phu nhân thấy con gái cúi đầu lặng lẽ khóc thì đau lòng nói: “Hay là... để mình ta đến gặp Phòng phu nhân. Tuy ta và nàng ấy không quen thân lắm, nhưng dù sao cũng đều có phu quân làm quan, chắc sẽ nể mặt vài phần. Phòng phu nhân là mẹ nuôi của nữ đại nhân kia, nghe nói còn thân thiết hơn cả mẹ ruột. Nếu như thuyết phục được Phòng phu nhân, vị nữ đại nhân kia chắc sẽ nể mặt mẹ nàng nhỉ?”
Lý Mỹ Nhu lại ngẩng đầu lên, hít hít mũi, trong mắt thắp lên ngọn lửa hi vọng. Lý thị lang cẩn thận ngẫm nghĩ nhưng vẫn cảm thấy không ổn: “Đây chính là tia hy vọng cuối cùng của chúng ta. Nếu như không thành công thì sau này cả nhà chúng ta sẽ không thể ngóc đầu lên ở Kinh thành được nữa. Ta cảm thấy vẫn nên dẫn Nhu Nhi theo, đảm bảo hơn.”
Lý phu nhân nhận được ánh mắt tuyệt vọng xin tha của con gái, có hơi khó xử nói: “Nhưng mà...”
“Không nhưng gì hết! Bà nghĩ đi ta từ một người chỉ có hai bàn tay trắng, cố gắng từng bước một leo lên vị trí này dễ dàng sao? Nếu như bà thương con, vậy thì chúng ta nói rõ trước vậy, mất mặt thì mất mặt. Dù sao sang năm nhiệm kỳ của ta cũng hết, ta sẽ xin ra ngoài làm việc. Đến nơi mới, ai cũng không biết ta...”
Lý thị lang còn chưa nói hết lời lại bị Lý Mỹ Nhu cắt ngang, nàng ta khẩn trương nói: “Không muốn! Để con đến xin lỗi Dư Tiểu Thảo, người đừng xin ra ngoài làm việc!”
Lúc Lý Mỹ Nhu còn nhỏ gần như đều sống ở nơi khác, cho dù nàng ta là khuê tú có thân phận cao nhất ở đó thì cũng không cao quý bằng những khuê tú sống trong Kinh thành. Ở chung với một đám nhà quê không có kiến thức sẽ hạ thấp khí chất của nàng ta.
Tuy rằng trong giới khuê tú Kinh thành nàng ta cũng không được xếp hạng, nhưng trong mắt các tiểu thư nhà quan ngũ phẩm tứ phẩm, nàng ta cũng là đối tượng được hoan nghênh. Nếu như cha nàng ta ra ngoài làm việc, sau này người nàng ta phải tiếp xúc đều là những người quê mùa tầm thường.
Hơn nữa, năm nay nàng ta cũng đã mười lăm rồi, đã đến tuổi lấy chồng. Nếu như không phải cha mẹ yêu thương, muốn giữ nàng ta ở nhà thêm hai năm thì có khi nàng ta đã giống rất nhiều khuê tú khác, đính hôn từ sớm. Nhưng nếu như cha ra ngoài làm việc, một lần đi là bốn năm, lúc đó nàng ta cũng đã mười chín, cho dù không lập gia đình ở địa phương thì dù trở về Kinh thành cũng đừng nghĩ kiếm được một mối hôn sự tốt. Còn có một khả năng lớn nhất đó chính là nơi nàng bị gả tới khó có thể trở về Kinh thành. Nàng ta không muốn!
Vì vậy, nàng ta lựa chọn ở lại Kinh thành cúi đầu với người ta.
Lý phu nhân thương con gái, lấy món đồ bà ta để ở đáy rương ra đưa cho nàng ta. Sau khi đại tẩu của Lý Mỹ Nhu biết thì gièm pha sau lưng với Lý đại công tử: “Hóa ra hai mẹ con bọn họ mới là ruột thịt, đại thiếu gia như chàng là nhặt từ bên ngoài về.”