Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Ngày hôm sau, Lý phu nhân bèn đến phủ Trung Cần Bá đưa bái thiếp (tước vị Phòng Tử Trấn mới được phong).

Phòng phu nhân nhận được thiệp của Lý thị lang phu nhân thì cảm thấy khá kỳ lạ, nói với đám nha hoàn thiếp thân: “Phủ Lại bộ thị lang đưa thiệp? Phủ Tướng Quân chúng ta có qua lại với Lại bộ thị lang à?”

Đám nha hoàn Trân Châu, Linh Lung sau khi suy nghĩ một lát thì rối rít lắc đầu. Trân Châu nói: “Phu nhân, không phải người luôn nói tướng quân không thích kết giao với quan văn sao, những người đó nói chuyện văn vẻ, lại còn mưu mô toan tính trong bụng. Nghe bọn họ nói chuyện cũng cảm thấy mệt mỏi!”

Phòng phu nhân hiểu chồng mình, bởi vì đã từng làm tướng lĩnh dưới trướng Triệu tướng quân của tiền triều cho nên trong triều dù là quan văn hay quan võ cũng chỉ có quan hệ rất hời hợt. Ngày thường cũng chỉ có mấy người bạn thân từ lúc nàng ấy còn chưa xuất giá và một vài phu nhân yêu thích hoa cỏ đến chơi. Phu nhân của Lý thị lang này trước nay chưa gặp bao giờ có đúng không?

“Không có việc sẽ không đến ân cần, không biết Lý phu nhân đến có chuyện gì không?” Phòng phu nhân tự hỏi.

Hổ Phách nhanh miệng nói: “Nô tỳ thấy đây là chồn chúc tết gà - không có ý tốt!”

“Nói gì đó? Bà ta đồng ý làm chồn, phu nhân ngươi còn không vui vẻ làm ‘Gà đâu!” Phòng phu nhân quở trách liếc nàng ta, giả vở tức giận nói.

Hổ Phách nhanh nhảu vỗ miệng mình một cái, xin tha nói: “Cái miệng thối này của nô tỳ đúng là không nói được lời hay! Nô tỳ nói sai, xin phu nhân trách phạt!”

“Lần này thì bỏ đi! Sau này nói năng phải cẩn thận, trách rước họa từ bên ngoài. Ta muốn bảo vệ ngươi cũng chưa chắc có thể bảo vệ được!” Ngày thường Phòng phu nhân khá khoan dung với đám nha hoàn hầu như lớn lên bên cạnh nàng ấy này, nhưng mà cần dạy thì phải dạy!

Linh Lung vội tiến lên giải vây cho tỷ muội của mình: “Chuyện phu nhân của Lý thị lang đến cửa thăm hỏi, nô tỳ cảm thấy có thể liên quan đến tiểu thư?”

“Thảo Nhi? Từ sau khi đến Kinh thành đứa nhỏ Thảo Nhi này không phải là làm việc ở Hoàng trang thì cũng ở nhà chơi với Lân Nhi, rất ít gặp mặt các quan viên trong Kinh thành. Sao có thể biết Lý phu nhân được?” Chuyện hội đấu hoa, sợ mẹ nuôi lo lắng nên sau khi Tiểu Thảo trở về chỉ nói tin vui không nói tin buồn. Nàng chỉ nói ra chuyện mình hẹn Minh Lan Quận chúa và Song xu đến Hoàng trang dạo chơi. Còn chuyện Lý Mỹ Nhu gây khó dễ thì nàng lại không đề cập đến.

Linh Lung trầm ngâm trong chốc lát nói: “Đúng là tiểu thư và Lý phu nhân chưa gặp nhau bao giờ, nhưng có thể là lần trước tham gia hội đấu hoa, có chút xích mích với tiểu thư Lý gia...”

“Sao? Tiểu thư Lý gia bắt nạt Thảo Nhi nhà chúng ta?” Phòng phu nhân ngồi thẳng người, nhíu mày nhìn tấm thiệp trong tay, suy nghĩ có nên làm lơ nó không! Phòng phu nhân tự nhận là khá hiểu con gái mình. Đứa bé Tiểu Thảo này trước nay sẽ không dưng không cớ gây chuyện với người khác. Nhưng mà nếu như là người khác chọc nó thì nó cũng không phải kiểu người ngậm bồ hòn làm ngọt.



Quả nhiên, Linh Lung mím môi cười cười, nói: “Phu nhân, với khả năng của Lý tiểu thư sao có thể bắt nạt được tiểu thư nhà chúng ta chứ? Đương nhiên là bị tiểu thư đập lại rồi!”

Phòng phu nhân ném thiệp qua một bên, hứng thú hỏi: “Ồ? Mau nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Linh Lung bèn kể lại chuyện hội đấu hoa ngày đó, Lý Mỹ Nhu lôi thân phận của tiểu thư ra chèn ép, muốn cô lập tiểu thư, ai ngờ bị tiểu thư phản bác lại đến á khẩu không nói nên lời. Cuối cùng nàng ta lại trở thành người bị cô lập còn tiểu thư nhà mình thì giành được thiện ý của Minh Lan Quận chúa và Song xu!

“Hay lắm!” Phòng phu nhân vỗ tay xuống bàn, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn: “Hừ! Lý thị lang có xuất thân tốt lắm à? Chẳng qua chỉ là một thư sinh nhà nghèo, vai không thể gánh tay không thể vác, nếu không phải dựa vào tiếp tế của Nhạc gia ngay cả lộ phí vào Kinh đi thi cũng không gom đủ! Cũng chỉ có thời kỳ đầu khi triều đại này mới lập, trăm nghề cần phục hồi, triều đình cần nhân tài mới, mới giữ kẻ thi mãi mới đỗ như ông ta lại Kinh thành! Nếu như ở trong các triều đại khác, người như Lý thị lang đều bị phái ra ngoài Kinh thành, không đến mười mấy hai mươi năm mà muốn làm quan trong Kinh thành, khó càng thêm khó! Nhà ngoại của Lý Mỹ Nhu cũng chỉ ở nơi nông thôn bình thường, nha đầu đó từ nhỏ cũng lớn lên ở nông thôn. Nó mới đến Kinh thành mấy năm mà dám kiêu ngạo coi thường người khác?! Nó xứng chắc?”

“Bảo sao tiểu thư nói, người tự ti từ trong xương tủy, càng phải đả kích người khác để duy trì sự bằng phẳng trong lòng. Lý tiểu thư này chắc chắn là loại người này rồi!” Linh Lung rất tán đồng lý luận của tiểu thư.

Phòng phu nhân buồn cười nhìn đại nha hoàn đắc lực của mình. Vì Linh Lung chững chạc lại chu đáo nên mấy lần được phái đến bên cạnh con gái giúp việc cho nàng. Không ngờ rằng nha đầu này dần dần trở thành người hâm mộ trung thành của con bé.

Trong viện của con gái không thiếu nha hoàn chỉ thiếu vợ của quản sự. Đầu mùa xuân sang năm Linh Lung tròn mười tám, đã đến tuổi cưới gả rồi. Phòng phu nhân định xem trong phủ có quản sự trẻ tuổi có tài năng nào không thì gả Linh Lung cho người đó. Đến lúc đó hai người một người ở ngoài làm việc, một người hầu hạ bên cạnh con gái. Rèn luyện mấy năm đến khi con gái xuất giá thì đưa luôn cả hai người này qua đó. Một người lo việc ngoại viện, một người lo việc trong nhà.

Linh Lung bị phu nhân nhà mình ngắm nghía một lúc thì có chút khó hiểu hỏi: “Phu nhân, nô tỳ nói sai chỗ nào sao?”

“Không có!” Phòng phu nhân suy nghĩ một chút rồi quyết định dò xét nha đầu này, xem nàng ta có dự tính gì cho tương lai không. Nếu nàng ta muốn rời khỏi, khôi phục lương tịch thì nàng ấy cũng không miễn cưỡng, “Linh Lung, ngươi cũng không còn nhỏ nữa! Có người trong lòng chưa?”

Linh Lung đột nhiên bị phu nhân hỏi như vậy thì lập tức đỏ mặt, có vẻ xấu hổ nói sang chuyện khác: “Phu nhân, Lý thị lang phu nhân còn đang chờ ở bên ngoài nữa! Gặp hay không gặp vẫn còn chờ người trả lời đó!”

Phòng phu nhân cười ha ha nói: “Được, được! Hôm nay thời điểm không đúng, tha cho ngươi! Nhưng mà ngươi phải có sẵn câu trả lời cho ta. Với thân phận đại nha hoàn của phủ Bá tước, lại xinh đẹp thế này, gả cho hộ gia đình bình thường làm chính thất thì cũng thiệt cho ngươi quá! Đương nhiên nếu ngươi muốn ở lại trong phủ, ta sẽ hỏi lão gia xem ngoại viện có quản sự trẻ tuổi nào có tiền đồ không…”

“Phu nhân...” Mặt Linh Lung đỏ như ráng chiều, nàng ta cố gắng dời chủ đề này đi: “Nghe nói Lý thị lang và phu nhân sủng con gái lên tận trời. Người nói xem Lý phu nhân đến đây, có phải là muốn đòi lại công bằng giúp tiểu thư Lý gia không?”

“Đòi công bằng?” Phòng phu nhân hừ lạnh nói “Nếu bà ta dám nói đến chuyện hội đấu hoa, ta còn mắng bà ta đấy! Nhà bọn họ mới thoát khỏi kiếp chân đất chưa được bao lâu đã dám coi thường con gái ta? Đi! “mời” Lý phu nhân vào, ta tới tiếp bà ta!”



Lúc này, Lý thị lang phu nhân đang ngồi trong xe ngựa, dặn dò Lý Mỹ Nhu ăn mặc như nha hoàn nói: “Nhu Nhi, mẹ biết lần này con chịu thiệt! Nhưng con có thể hiểu chuyện như vậy sau này cha con nhất định sẽ đền bù cho con! Đến lúc đó nếu con không muốn nói thì cứ cái đầu, ra vẻ biết sai là được. Dù nữ đại nhân đó nói cái gì con cũng phải nhịn.”

“Mẹ, con biết!” Trong lòng Lý Mỹ Nhu hận muốn chết! Không biết nha đầu đê tiện đó có gì tốt mà Dương Quận vương lại che chở cho nàng! Không nói đến việc hắn là hoàng thân quốc thích, hắn còn là tâm phúc Hoàng thượng tín nhiệm nữa. Tuy nàng ta ở sâu trong khuê phòng nhưng cũng nghe nói Dương Quận vương là người có thù tất báo. Nếu như đắc tội hắn thì đường tiền đồ của cha nàng ta coi như đứt đoạn từ đây!

Lý Mỹ Nhu sáu tuổi thì chuyển đến Kinh thành, lúc ấy nàng ta đã có thể nhớ chuyện rồi. Sau khi cảm nhận được sự sầm uất và quyền thế địa vị ở Kinh thành, bắt nàng trở về nơi lạc hậu hảo lánh kia, nàng ta không muốn một chút nào. Nàng ta không muốn rời khỏi Kinh thành, không phải chỉ là xin lỗi nha đầu đê tiện kia thôi sao! Hàn Tín còn từng chịu nỗi nhục bò dưới háng, vì tiền đồ của cha, vì tương lai của chính nàng ta, nàng ta quyết định nhẫn nhục chịu đựng!

Sau khi chuẩn bị tâm lý thật kĩ, Lý Mỹ Nhu tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn. Chuyện này khiến Lý phu nhân rất vui mừng, đồng thời cũng rất thương con gái.

“Chờ lát nữa vào nội viện mẹ sẽ vô tình đánh đổ lò sưởi tay, mượn dịp thay lại quần áo thì con cũng thay quần áo đi nhé. Như vậy thì trong mắt người ngoài mẹ chỉ là dẫn hai nha đầu đến phủ Trung Cần Bá mà thôi. Đám tỷ muội của con sẽ không biết chuyện con đến xin lỗi Dư đại nhân đâu...” Lý phu nhân vì muốn duy trì mặt mũi cho con gái mà hao phí tâm tư.

Lý Mỹ Nhu chần chừ một lát nhỏ giọng nói: “Mẹ, người nói họ Dư đó có được thế lên mặt, đạp lên mặt mũi của con mà thổi phồng danh tiếng của nàng ta hay không?”

Lý phu nhân trầm ngâm trong chốc lát nói: “Chờ lát nữa mẹ sẽ để ý Dư đại nhân đó. Nếu như nàng là người như vậy thật thì mẹ còn cách khác!”

Lúc Linh Lung ra mời người vào, Lý phu nhân dẫn theo con gái ăn mặc như nha hoàn và một nha hoàn thiếp thân xuống xe.

“Lý phu nhân, để người chờ lâu rồi! Tiểu công tử nhà chúng ta buổi sáng có chút dính người, phu nhân phải mất kha khá thời gian mới dỗ được!” Linh Lung nhìn Lý Mỹ Nhu đang cúi thấp đầu, cảm thấy nha hoàn này có chút quen mắt, lại nhìn thêm lần nữa.

Lý phu nhân lặng lẽ tiến lên một bước, chặn lại tầm mắt của nàng ta cười nói: “Trẻ con tầm tuổi này đều rất dính người. Cũng chỉ có hai năm đầu mới vậy thôi, chờ lớn thêm tí nữa, muốn nó gần gũi với mình cũng khó lắm!”

Quả nhiên sau khi vào đến nội viện, Lý phu nhân “Vô tình” làm đổ lò sưởi tay, tàn tro bên trong làm bẩn một phần quần áo. Bà ta giả vờ áy náy nói: “Ngươi xem ta lớn tuổi rồi, tay chân không linh hoạt. Không thể đến gặp Phòng phu nhân như thế này được, quá thất lễ! Vị cô nương này, có thể tìm một căn phòng cho ta thay quần áo rồi mới đến gặp phu nhân được không?”

Hội đấu hoa mới qua được mấy ngày, ấn tượng của Linh Lung với Lý Mỹ Nhu vẫn khá rõ nét. Lúc này nàng ta đã nhận ra Lý Mỹ Nhu ăn mặc như nha hoàn, thấy Lý phu nhân ra vẻ như vậy, trong lòng đã biết rõ ý định của bà ta thì thầm cười nhạt không thôi: Lén lén lút lút ra vẻ, nhất định không phải muốn đến đòi công bằng. Nếu như Lý Mỹ Nhu có lý thì nhất định sẽ làm to đến mức cả thiên hạ đều biết.

Nghĩ lại thì hai ngày trước Dương Quận vương vì muốn xả giận cho tiểu thư mà ra lệnh cấm bán vĩnh viễn rau quả cho phủ của Lý thị lang. Không lẽ hai mẹ con họ đến đây vì chuyện này? Thẳng thắn nhận sai có lẽ tiểu thư nhà mình còn rộng rãi không so đo với bọn họ. Nhưng hai mẹ con này lại còn ra dáng ra vẻ như vậy, Linh Lung đánh giá Lý tiểu thư này là: Vừa muốn gái điểm, lại muốn lập đền thờ trinh tiết!
Nhấn Mở Bình Luận