Thật ra thì nàng ấy còn có ý khác nữa: Con gái ta có thể hợp tính Quận chúa Minh Lan, Hạ cô nương và Viên cô nương nhưng lại không hợp với con gái ngươi. Điều này chứng tỏ rõ ràng là nguyên nhân không phải con gái ta có vấn đề!
Lý phu nhân nhìn con gái mình, thấy nàng ta ngoan ngoãn cúi đầu không nói, lại nghĩ đến sứ mạng gánh vác trên vai bèn coi như không thấy ý bưng trà tiễn khách của đối phương, tiếp tục nói: “Dư cô nương rộng lượng, nhưng chuyện chúng ta nên làm thì không thể không làm. Không biết Dư cô nương có thể ra mặt nói chuyện, xóa bỏ hiểu lầm không?”
Thật ra thì bây giờ Lý phu nhân hoàn toàn không tin lời Phòng phu nhân nói. Không để ở trong lòng thì tại sao không ra tiếp khách, không lẽ đây là đạo đãi khách của phủ Tướng Quân sao? Không ghi hận bọn họ thì tại sao còn tìm Dương Quận vương làm chỗ dựa, xé to chuyện để nhà bọn họ không còn mặt mũi trong giới quyền quý trong Kinh thành? Nhưng hôm nay bọn họ đến để “Xin lỗi” nên những lời chất vấn này chỉ đành để ở trong lòng.
“Ồ? Chẳng lẽ ta quên nói cho Lý phu nhân, từ sáng sớm nay Thảo Nhi nhà chúng ta đã đến hoàng trang làm việc sao? Chao ôi! Ngươi xem ta này, bị tiểu quỷ nghịch ngợm kia quấy đến mức quên đông quên tây. Lý phu nhân đừng trách nhé! Ngươi nghĩ đi, nếu con gái ta ở nhà, có tiểu thư đến thăm sao nó có thể không ra tiếp khách chứ? Đây cũng không phải đạo đãi khách của phủ Tướng Quân chúng ta.” Phòng phu nhân cố ra vẻ ảo não, nhưng trong khóe mắt lại toát ra vài phần châm chọc.
Vẻ mặt Lý phu nhân lập tức thay đổi, chân mày hơi nhíu lại nhưng cũng nhanh chóng khôi phục bình thường. Bà ta thở dài nói: “Làm việc cho triều đình đúng là không dễ chút nào! Thời tiết càng ngày càng lạnh, lại còn phải đến hoàng trang làm việc, vất vả thật đó!”
Phòng phu nhân cũng thở dài theo, đồng ý nói: “Đúng vậy! Người làm mẹ, sao có thể để con gái chịu thiệt được? Dù sao cũng ăn lương triều đình, Hoàng thượng vô cùng coi trọng lúa mì vụ đông. Trước đó vài ngày, ngài còn cải trang vi hành, chỉ dẫn theo mỗi Tô đại tổng quản đến trang viên thị sát đó! Không nói những thứ này, nói trồng rau trong lều lớn vậy. Đứa nhỏ này thấy tình hình cung cấp rau trong Kinh thành khá gấp gáp, vừa mới trở về từ Đường Cổ không bao lâu đã tự mình gọi người của Công bộ đến dựng thêm trăm mẫu lều lớn để trồng rau. Bây giờ rau củ ở trong đó mới nảy mầm không lâu, vì muốn đảm bảo những loại rau này có thể toàn bộ tung ra thị trường trước Tết đến mà ngày nào cũng đến đó chăm sóc!”
“Dư cô nương vất vả rồi!” Nhắc đến rau củ, Lý phu nhân cảm thấy cơ hội đến, nên liên tục nịnh bợ: “Nói đến trồng rau trong lều lớn, bây giờ khắp Kinh thành ai mà không nhớ đến công lao của Dư cô nương. Mùa đông năm ngoái, ngoài củ cải và cái trắng ra có thể ăn được mấy ngọn rau héo đã không tệ. Đâu giống bây giờ, chì cần có tiền ngày nào cũng có thể ăn rau xanh tươi ngon”
Lý My Nhu thấy mẹ mình thay đổi thái độ khen nha đầu hèn hạ kia thì khỉnh bỉ trong lòng. Lều lớn trồng rau có gì đặc biệt, nha đầu hèn hạ kia làm gì có công lao lớn như vậy? Nói gì mà giúp mọi người trong Kinh thành có thể ăn Tết vui vẻ? Sao người không nói lều lớn rau củ đó giúp nha đầu hèn hạ kia kiếm được bao nhiêu lợi nhuận? Trồng rau trong lều lớn kiếm được tiền thì sao, chẳng qua chỉ là một món ăn thôi mà! Một kẻ nông dân chân đất có thể cao thượng đến đâu?
Hiện giờ Lý phu nhân vắt óc suy nghĩ khen ngợi Dư Tiểu Thảo, mấy đại nha hoàn bên cạnh Phòng phu nhân nghe thấy mấy lời khen giả dối của bà ta mà trợn trắng mắt. Không có chuyện gì mà lấy lòng - không có bẫy thì cũng có chuyện cần nhờ vả! Vị phu nhân Thị lang này cũng sắp ở lỳ trong phủ hơn nửa buổi sáng rồi mà còn chưa nói thẳng ý đồ ra, đây là tỏ vẻ muốn ở lại ăn cơm trưa à?
“Con trẻ mà thôi, không nhận nổi lời khen của Lý phu nhân!” Phòng phu nhân cũng không nghe nổi nữa, cũng không muốn dây dưa với bà ta làm gì, cắt ngang câu chuyện: “Lý phu nhân, nếu lần này ngươi đến đây chỉ vì muốn nói xin lỗi thì ta thay Thảo Nhi nhận lời xin lỗi này, con bé cũng không để chuyện này ở trong lòng đâu. Không biết... Lý phu nhân còn chuyện gì khác không?”
Phòng phu nhân đã nói rõ như vậy thì Lý phu nhân cũng không vòng vo nữa, hơi nhăn mặt nói: “Thật không dám giấu giếm, lần này tới đây ngoài việc xin lỗi Dư cô nương ra chúng ta còn có một yêu cầu quá đáng.”
“Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đi! Chuyện của Thảo Nhi người làm mẹ như ta cũng có thể làm chủ một nửa!” Trong lòng Phòng phu nhân đã hiểu kha khá ý đồ của bà ta, nhưng vẫn cố ra vẻ không hiểu.
Lý phu nhân thầm nghĩ, Dư Tiểu Thảo chỉ là một nông dân bình thường, là một quan nhỏ lục phẩm ở Kinh thành tiện tay xách ra cũng có, nàng không nịnh mọi người thì sao có thể sống thoải mái trong Kinh thành được? Nhưng mà những lời này bà ta cũng chỉ suy nghĩ trong lòng.
“Người cũng biết mấy ngày sau là đại thọ bảy mươi của lão thái gia nhà chúng ta. Đều nói đời người thất thập cổ lai hy, lão gia nhà chúng ta là người hiếu thuận, muốn tổ chức một bữa tiệc hoàng tráng cho người nên đã chuẩn bị từ sớm. Nhưng mà gần đây gặp phải chút khó khăn.” Lý phu nhân nhìn Phòng phu nhân, dừng lại không nói tiếp.
“Đại thọ của Lý lão thái gia đúng là chuyện đáng để ăn mừng!” Phòng phu nhân nói lời chúc mừng, nhưng trong lòng lại nghĩ: Đại thọ lão thái gia nhà các ngươi, phủ Tướng Quân chúng ta ngay cả thiệp mời cũng không nhận được, chứng tỏ hai bên chẳng có quan hệ gì hết, ngươi muốn đến xin giúp đỡ thế này có hợp lý không đây?
Lý phu nhân thấy đối phương không nói tiếp thì lại càng không vui trong lòng. Nhưng mà lời đã nói đến đây thì nhắm mắt cũng phải nói nốt: “Người cũng biết, văn nhân thẳng tính, đắc tội người khác cũng không biết. Không biết vì sao mà lão gia nhà chúng ta đắc tội Dương Quận vương, cửa hàng rau quả của hắn đã liệt phủ chúng ta vào danh sách từ chối mua bán. Thọ yến thế này không thể chỉ ăn món mặn phải không? Nhưng trừ cửa hàng rau quả của Dương Quận vương ra thì khắp Kinh thành có tiền cũng không có chỗ để mua rau! Nghe nói khi còn ở Đường Cổ, Dư cô nương đã giúp Dương Quận vương làm việc, ít nhiều cũng có thể nói vài câu trước mặt hắn. Có thể nhờ Dư cô nương nói tốt giúp nhà ta mấy câu, để Dương Quận vương có thể giơ cao đánh khẽ không?"
“Ta còn tưởng chuyện gì lớn! Không phải chỉ là rau củ thôi sao!” Phòng phu nhân cứ như không hiểu ý bà ta nói, nàng ấy tiếp tục: “Đại thọ bảy mươi của Lý lão thái gia chính là chuyện vui! Sao có thể để người trải qua đại thọ không thoải mái cho được! Ngươi yên tâm đi, chuyện rau củ của thọ yến cứ để ta lo! Linh Lung, căn dặn nhà bếp đừng động vào số rau củ hoàng trang đưa đến mấy ngày này, chuẩn bị trước thọ yến một ngày thì đưa đến phủ Thị Lang!”
Nàng ấy cũng chưa đợi Lý phu nhân mở miệng đã nói tiếp: “Thọ yến của Lý lão gia, người làm tiểu bối như ta đáng ra nên đến chúc mừng. Nhưng mà ngươi cũng thấy đó, phủ Tướng Quân này không nhỏ, còn có tiểu quỷ đang lúc dư sức nghịch ngợm kia nữa, không thể rời ta một khắc! Số rau củ đó cứ coi như ta biểu lão gia tử. Ngươi nhất định đừng để trong lòng!”
Lý phu nhân không ngờ rằng kết quả lại thành ra như vậy. Nhìn bề ngoài thì bà ta đã đạt được mục đích chuyến này, nhưng mà như vậy trị ngọn không trị gốc! Chuyện rau củ của thọ yến có thể miễn cưỡng lừa gạt được mọi người, nhưng sau này thì sao? Người ta cũng nói rau củ là dùng cho đại thọ của lão gia tử. Vậy còn sau thọ yến thì sao? Chẳng phải trong phủ sẽ trở về tình trạng ăn củ cải và cải trắng như năm ngoái sao?
Bà ta còn muốn nói gì nữa nhưng Phòng phu nhân đã ra vẻ bề bộn công việc, sai nha hoàn mời quản sự ngoại viện vào báo cáo công việc trong ngoài phủ. Lý phu nhân cũng bất đắc dĩ, chỉ đành nói mấy câu khách sáo rồi chào tạm biệt. Tương lai còn dài, chờ sau này Dư cô nương có mặt trong phủ thì lại dẫn con gái đến. Dư cô nương kia mới chỉ hơn mười tuổi, lại còn xuất thân nông thôn, nhất định sẽ dễ gạt hơn Phòng phu nhân nhiều.
Hai mẹ con vừa mới bước ra khỏi phòng khách thì thấy một nha hoàn hào hứng đi vào, tiếp đó lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của nha hoàn đó: “Phu nhân, Khương chuyên gia của tú phường Linh Lung đến thăm!”
“Mau! Mau mời vào! Trân Châu, mau đến phòng ấm hái ít cà chua bị đã chín đi. Hổ Phách, mau bảo phòng bếp cắt dưa hấu và dưa bở mang ra đây!” Giọng nói của Phòng phu nhân trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều.
Lý phu nhân bĩu môi: Chỉ là một tú nương giỏi thiết kế quần áo, xuất thân buôn bán cũng đáng để mọi người trân trọng như vậy sao? Sao thời thế bây giờ lại thành ra như vậy: Nông dân thô bỉ, thương nhân đê tiện đều được người người coi trọng, trở thành đối tượng người người xu nịnh. Ôi! Thói đời mà! 2
Lúc nhấc chân rời đi thì lại nghe thấy giọng nói của nha đầu Linh Lung: “Phu nhân, lúc này Khương chuyên gia đến chắc là để đưa quần áo mùa đông đó! Bộ kỳ trang tiểu thư mặc đến hội đấu hoa cuối thu kia được cháu gái của trưởng công chúa Hạ cô nương hỏi thăm không ngớt. Qua mấy ngày nữa Tể tướng phu nhân mời người đi ngắm hoa mai còn gì? Người mặc kỳ trang đi nhất định sẽ trở thành tiêu điểm trong số các phu nhân ở đó!”
“Đi đi! Phu nhân ngươi đã ngần này tuổi rồi, làm gì còn giống mấy tiểu cô nương muốn so quần áo trang sức chứ?” Phòng phu nhân cười mắng một tiếng.
Giọng nói mang theo tiếng cười của Linh Lung lại vang lên: “Phu nhân của nô tỳ! Đừng nói tú phường Linh Lung mới tung kỳ trang ra thị trường, chỉ riêng một năm bốn mùa, mỗi mùa quần áo đều do Khương chuyên gia tự tay may, khắp Kinh thành này chỉ sợ không tìm thấy người thứ hai... Không đúng, là không tìm được người thứ ba! Tiểu thư nhà chúng ta là người thứ hai có vinh dự này!”
“Lý phu nhân?” Lâm Lang nhận nhiệm vụ tiễn khách thấy hai mẹ con họ dừng bước, hận không thể dỏng tai vào tận phòng khách để nghe. Nghe lén cũng không biết che giấu gì hết, hai mẹ con này cũng đủ rồi đó!
Lúc này Lý phu nhân mới dẫn con gái chậm rãi đi ra ngoài. Quả nhiên không bao lâu sau đã thấy bóng dáng Khương Tứ Nương.
Sau khi Khương Tứ Nương thành danh, quần áo nàng ta tự tay may đúng là ngàn vàng khó cầu. Chức quan của Lý thị lang không thấp, nhưng dù sao căn cơ vẫn thấp hơn những quan viên xuất thân quý tộc. Mẹ con Lý phu nhân đã sớm muốn xin Khương chuyên gia may quần áo cho mẹ con bọn họ, nhưng mà mỗi lần đến tú phường Linh Lung đều bị nàng ta kiếm lí do này nọ từ chối. Cho đến nay ngay cả mặt Khương Tử Nương bọn họ cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
Lần này đúng là cơ hội hiếm có, Lý phu nhân nở nụ cười tươi trên mặt, ngay cả Lý Mỹ Nhu từ sau khi vào phủ Tướng Quân vẫn luôn cúi thấp đầu mắt cũng phát sáng nhìn chằm chằm Khương Tứ Nương, giống như đó là một miếng thịt thơm ngon đang tỏa hương thơm phức vậy.
Vừa định tiến lên phía trước chào hỏi với Khương chuyên gia thì không ngờ lại bị Lâm Lang tiến lên một bước chặn lại tầm mắt. Lâm Lang này lại là nha hoàn cao nhất trong số bốn nha hoàn, ở hiện đại cũng hơn một mét bảy. Vừa chắn một cái đã chắn hết tầm nhìn của hai mẹ con này. Chờ đến lúc hai mẹ con né tránh được sự cản trở của nàng ta thì Khương Tứ Nương đã đi lướt qua bọn họ rồi.
“Khương chuyên gia!” Trong lúc gấp gáp, Lý Mỹ Nhu nhẹ giọng gọi một tiếng.
Khương Tứ Nương cũng không dừng bước chân, chỉ trong khoảnh khắc lướt qua gật đầu với bọn họ.