Tuy rằng Chu Tuấn Dương đã rất ít bị tâm ma của mình điều khiển, nhưng hắn nghẹn một bụng tức giận, tất nhiên cũng trở nên ngang ngược hơn. Hắn thân là tướng quân Trấn Bắc, vậy mà phải kiêm nhiệm chức vụ quan tiên phong, dẫn dắt các binh lính thủ hạ đại sát tứ phương trên chiến trường, giết những tên Thát Tử1 đó đến kêu cha gọi mẹ, quân lính tan rã.
(1)Thát: dân tộc Tác-ta (thời xưa, dân tộc Hán gọi dân du mục phương bắc là Tác-ta, thời Minh chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay)
Cái gọi là Thát Tử, kỳ thật là một số dân du mục hung mãnh ở phương Bắc nói chung. Những tộc ngựa này phần nhiều là kỵ binh, sức chiến đấu rất mạnh, hơn nữa có tính du kích, tính lưu động cũng rất cao, điều này khiến cho tướng lĩnh và quân đội trấn thủ phương Bắc rất đau đầu.
Khi Dương Quận vương tới tiếp viện, tướng lĩnh phía Bắc nhìn thấy hắn trẻ tuổi lại đẹp đến kỳ lạ thì đều rất thất vọng, cho rằng hắn cùng lắm cũng chỉ là một con em hoàng thất tới mạ vàng đoạt quân công mà thôi. Vốn đối với hắn không có bất kỳ hy vọng gì. Nhưng người ta nháy mắt đã vả mặt bọn họ bằng những trận thắng tuyệt đối. Hơn nữa còn chỉ dùng nguyên quân đội do bản thân mang đến đây. D
Cho dù là tư binh dưới trướng Dương Quận vương hay là binh lính thiết huyết của Cấm Vệ Doanh đều là những cao thủ trong chiến đấu. Đặc biệt là tư binh thủ hạ của Dương Quận vương, thường xuyên bị chủ tử ngược đến chết đi sống lại, mỗi người đều trải qua đặc huấn, mạnh mẽ đến độ không thể bắt bẻ được.
Lần này trong quân đội mang đến đây có mấy ngàn kỵ binh, phần lớn đều thuộc phủ Tĩnh Vương. Trong kinh không ai không biết, trong lớp người trẻ tuổi có tiền nhất, không ai bằng được Dương Quận vương - người đã mang về mấy chục thuyền đồ kỳ lạ từ Tây Dương. Những đồng hồ tinh xảo, đá quý tinh mỹ, những dụng cụ bằng xứ xinh đẹp... đều có thể bán với giá trên trời ở Kinh thành.
Không nói đến những thứ này, chỉ nói từ khi bắt đầu mùa đông năm nay tới nay, nguyên bán rau dưa và trái cây cũng đủ để hắn kiếm một khoản lớn. Có tiền, còn lo không trang bị được tư binh trong tay mình sao? Mỗi người một con tuấn mã Mông Cổ không nói, ngay cả khôi giáp và vũ khí cũng đều cực kỳ tiên tiến. Những quan binh Cấm Vệ Doanh cùng đi đến chiến trường, tự nhận Hoàng thượng là “Cha ruột “, trang bị so với những quân đội khác trong Kinh thành đều là thượng thừa, nếu đem so với người ta không ngờ lại thành đồ bỏ đi...
Tư binh trong tay Dương Quận vương dưới sự dẫn dắt của chủ tử nhà mình, tuyệt đối là đầu tàu gương mẫu, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Cấm Vệ Doanh theo ở phía sau cũng chỉ có thể quét đuôi, làm công tác giải quyết tốt hậu quả. Càng đừng nói đến những quan binh vốn ở biên quan.
Dương Quận vương nghẹn một bụng tức, dùng thủ đoạn tàn bạo của mình xử lý đám người Thát Tử. Trận giao chiến đầu, chỉ trong nháy mắt đã hạ gục dũng sĩ đệ nhất của Thát Tử, sau đó treo đâu lâu lên trên ngọn cờ chiến. Nhóm tư binh cưỡi ngựa lớn cao đầu gào thét lao vào đánh về phía bọn Thát Tử đang sợ vỡ mật giống như mãnh hổ ra uy, cản cũng không được!
Hai quân giao chiến, sĩ khí là quan trọng nhất! Phe Đại Minh bên này vừa vào chiến trường đã lớn tiếng doạ người, nháy mắt chèn ép được khí thế của đám Thát Tử xuống. Trận chiến kế tiếp quả thực chính là nghiêng về một phía. Chu Tuấn Dương chẳng những thu được kết quả toàn thắng, mà còn phá vỡ quy tắc “Giặc cùng đường chớ đuổi”, bức đối phương lui một rồi lại một bước!
Trận tiếp nữa, quân đội Đại Minh chủ động xuất kích, giành được thêm từng thắng lợi! Hơn nữa còn thu lại toàn bộ những thành trì ban đầu khai quốc đã bị mất đi. Thát Tử lui về sâu trong thảo nguyên, cũng nhiều lần phái sứ giả đến cầu hòa.
Ban đầu, Dương Quận vương không chấp nhận sự cầu hòa của đối phương, chỉ lo đuổi theo đánh Thát Tử. Đến khi thủ lĩnh Thát Tử sắp sụp đổ và tuyệt vọng, hắn mới bất đắc dĩ tiếp kiến sứ giả đối phương. Lần đàm phán kế tiếp lại không ở trong phạm vi chức quyền của Chu Tuấn Dương.
Lúc này khi phương Bắc đã có tuyết lớn như lông ngỗng, nhìn những bông tuyết bay lả tả như sợi bông mềm mại, Chu Tuấn Dương mặc áo choàng da chồn màu trắng, tựa như thấy được bóng dáng mảnh khảnh hoạt bát tinh linh chạy nhảy ở trong tuyết.
Mùa đông ở Kinh thành rét lạnh hơn Đường Cổ rất nhiều. Không biết lúc này tiểu nha đầu kia có phải đang tránh ở trong phòng có địa long hoặc là tường ấm, vui vẻ nghĩ ra những món điểm tâm hiếm lạ cổ quái của nàng hay không.
Đang ở biên cương những Chu Tuấn Dương vẫn cứ nhớ thương Dư Tiểu Thảo. Hắn đã thu thập được không ít da quý cao cấp từ trong tay thợ săn đất Bắc. Lông cáo lửa màu sắc diễm lệ, hiệu quả giữ ẩm rất tốt? Mua! Da chồn tuyết màu sắc thuần khiết, mềm mại tinh tế? Mua! Càng đừng nói da chồn trắng, da cáo đen, da chồn tía linh tinh, tóm lại... mua, mua, mua!
Đất Bắc ngoại trừ da lông, còn có dược liệu trân quý! Kết quả thí nghiệm trên người Lưu tổng quản chứng minh, bản lĩnh điều chế thuốc của tiểu nha đầu nhà hắn tinh diệu tuyệt luân. Dược liệu tốt, có thể chế ra dược phẩm càng tốt. Vì thế, nhân sâm trăm năm, linh chi ngàn năm, hà thủ ô trăm năm gì đó, tuyệt không buông tha! Có tiền, có thể thoải mái phóng khoáng!
Bẻ đầu ngón tay đếm ngày, cuối cùng cũng đến ngày nghênh đón sứ giả đàm phán, cũng mang đến ý chỉ Hoàng thượng lệnh cưỡng chế khải hoàn về triều. Chu Tuấn Dương nóng lòng về nhà, mạo hiểm vượt bao gió tuyết, dẫn dắt đội quân ngày đêm lên đường, hoàn toàn không màng quân lính dưới trướng kêu khổ không ngừng. Cuối cùng trở về Kinh thành sớm hơn mong muốn mười ngày.
Khoảng cách với tiểu nha đầu nhà hắn càng ngày càng gần, Chu Tuấn Dương lại có chút cảm giác gần nhau lại bối rối. Tiểu nha đầu của hắn có khỏe không? Có nhớ hắn giống như hắn nhớ nàng hay không? Có ăn nhiều cơm hay không? Vóc dáng có cao lên chút nào không? Cái loại tâm tình mâu thuẫn vừa hưng phấn lại thấp thỏm này cả đời hắn chưa từng trải qua.
Đại quân chiến thắng trở về, nhất định phải vào cung “Báo cáo công tác” trước. Cố nén nỗi nhớ nhung với tiểu nha đầu, Chu Tuấn Dương ôm mấy phần ai oán vào Điện Kim Loan. Vì sợ Tiểu Thảo lo lắng, tổng quản Lưu Phúc Sinh đã bị phái đi báo bình an cho nàng.
Dư Tiểu Thảo nghe Lưu tổng quản kể hết những chuyện đã trải qua trong lần bình định và viện biên này, trong lòng vừa cảm thấy vui mừng thay Dương Quận vương, nhưng lại sợ Lưu tổng quản chỉ kể chuyện tốt, không nói chuyện xấu, che giấu chuyện chủ tử ông bị thương. Nàng không chờ ở thôn trang nổi nữa, muốn lập tức nhìn thấy Chu Tuấn Dương, xác nhận hắn có thật sự an toàn và mạnh khỏe hay không.
Cố nhẫn nại chờ tổng quản Lưu Phúc Sinh uống xong nước trà, lại ăn thêm mấy miếng điểm tâm, Dư Tiểu Thảo liền đưa ra ý muốn về Kinh. Lưu Phúc Sinh không nói hai lời, cầm áo choàng của mình lên đi ra ngoài! Về kinh sớm chút nào, Dư cô nương và chủ tử sẽ gặp nhau sớm chút đó, nói vậy chủ tử sẽ rất vui vẻ nhỉ!
Để lại Tích Xuân ở lại trông coi thôn trang, Dư Tiểu Thảo từ chối lời đề nghị để Ngô Đồng và Sơn Trà đưa nàng lên ngồi xe ngựa, nàng xoay người lên ngựa, đi giữa gió tuyết tuyệt trần.
Trong cơn mưa tuyết đang bay lả tả, trên con tuấn mã có màu lông đẹp như ngọn lửa, một bóng dáng nhỏ xinh khoác áo choàng màu lửa đỏ cưỡi ngựa tuyệt trần. Màu sắc sáng ngời xán lạn khiến cho hoàng hôn lạnh giá lúc vào đông cũng tăng thêm một tia ấm áp, một chút ánh sáng.
Trận tuyết đầu mùa đông không dày như kéo sợi chăng tơ giống ở đất Bắc, trên mặt đất chỉ tích một tầng tuyết hơi mỏng. Nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ của tiểu hồng mã một chút nào. Gió tạt vào trên mặt đã từ đau đớn biến thành chết lặng, đã không còn bất kỳ cảm giác gì. Tay nắm dây cương như khối băng lạnh buốt. Dư Tiểu Thảo lại không hề phát hiện ra rằng bản thân quên mang bao tay, cũng quên khăn quàng cổ. Thân thể lạnh buốt những cũng không thể bằng trái tim nóng hổi đang nảy lên từng nhịp trong ngực. Về kinh sớm một chút, nhìn thấy hắn sớm một chút tựa như đã trở thành ý niệm duy nhất trong lòng nàng.
Đại tổng quản Lưu Phúc Sinh cố gắng đi theo phía sau Dư Tiểu Thảo, trong lòng không ngừng kêu khổ. Dư cô nương, Dư đại nhân, Dư đại tiểu thư! Cô có thể chậm lại một chút không! Thất hồng mã dưới háng cô kia có thể sánh với ô vân đạp tuyết của chủ tử. Tuy con ngựa của lão nô là thần tuấn, nhưng dẫu sao vẫn kém hơn một chút. Đây không phải bị càng bỏ càng xa, gần như không còn nhìn thấy bóng dáng tuyệt trần kia nữa rồi.
Mùa đông ngày ngắn, sắc trời tối tương đối sớm. Gió tuyết cũng càng lúc càng lớn, tầm nhìn thấp đi không ít. Bỗng nhiên giữa trời chiều tối tăm, dưới làn tuyết bay cách trở, một bóng dáng cao lớn cường tráng xuất hiện trong tầm mắt Dư Tiểu Thảo.
Dù cho bóng dáng kia mơ hồ đến mức gần như khó có thể phân biệt, Dư Tiểu Thảo dựa vào trực giác cho rằng đó chính là người nàng muốn gặp!
Bóng người ở trong tầm mắt từ nhỏ thành lớn, từ mơ hồ đến rõ ràng. Dư Tiểu Thảo còn chưa kịp thấy rõ mặt mũi người nọ, tiểu hồng mã dưới hang đã dựa vào tri giác nhận biết đáng kinh ngạc của động vật nhận ra con vật người nọ cưỡi, nó phát ra một tiếng hí vang mang theo vui sướng và ngạo kiều.
Cả hai con ngựa đều thuộc loại quý hiếm cả ngàn con mới có một đôi, hai bóng dáng một đỏ một đen thật nhanh kéo gần, cho đến khi có thể gặp nhau...
Chu Tuấn Dương tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia... Cằm nhòn nhọn, đôi mắt thật lớn, lông mi dài mà cong vút, cái miệng nhỏ đỏ thắm xinh xinh, cùng với cái mũi bị gió lạnh thổi đến hồng hồng. Nhìn mặt và tay Tiểu Thảo đều lộ trong gió lạnh, Chu Tuấn Dương không nhịn được nhíu nhíu mày.
“Huynh... Không phải vào cung diện thánh sao?” Trong đôi mắt to đến mức thái quá của Dư Tiểu Thảo bỗng sánh lấp lánh, ánh lên niềm vui sướng nhỏ. Đánh giá Dương Quận vương từ trên xuống dưới một lần, nàng vẫn không yên tâm hỏi một câu, “Huynh có khỏe không? Có bị thương hay không.”
Nói còn chưa dứt lời, cùng với tiếng kêu nhỏ sợ hãi của nàng, thân mình bị một đôi cánh tay hữu lực nâng lên, mông của nàng rời khỏi yên ngựa. Sau khi vừa lấy lại tinh thần, bản thân nàng đã lập tức ngồi vào lòng đối phương, bị đối phương ôm vào lồng ngực ấm áp.
Một chiếc khăn quàng lông thỏ màu trắng đen đan xen nhau quen thuộc, mang theo độ ẩm từ người nọ bọc khuôn mặt nhỏ của nàng lại chỉ còn chừa có một đôi mắt trắng đen rõ ràng. Khăn quàng cổ này là lúc nàng rảnh rỗi đã dùng lông thỏ và sợi bông vê thành sợi len, thử tay nghề đan ra. Nàng vốn định đưa cho cha mình hoặc là cha nuôi. Ai biết được, sau khi bị gia hỏa Dương Quận vương này nhìn thấy, hắn đã như thổ phỉ cướp lấy luôn rồi!
Không nghĩ tới, lần này đến bình định đất Bắc, hắn vậy mà mang theo tùy thân. Khuôn mặt nhỏ mất đi tri giác được khăn quàng cổ lông thỏ ấm áp mềm mại sưởi ấm, trong mắt bỗng dưng lại có chút ê ẩm. Nàng hít hít cái mũi, trên khăn quàng cổ có mùi hương của hắn, nhàn nhạt nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua được.
Kiếp trước, Dư Tiểu Thảo biết dệt áo lông. Lúc em trai em gái đi học, vì tiết kiệm tiền, nàng mua len sợi rồi học hàng xóm cách dệt áo lông. Sau này điều kiện trong nhà tốt hơn, đệ đệ muội muội cũng từng người có công việc, các áo màu lông dê cho dù kiểu dáng hay độ thoải mái đều tốt hơn áo nàng dệt thủ công nhiều lần. Lúc này nàng mới ngừng không dệt áo lông cho em trai em gái nữa. Sau khi xuyên tới đây, nhiều năm không sờ len sợi và châm đan, cảm thấy lạ tay hơn rất nhiều.
Chiếc khăn quàng cổ đan tay này, mũi đan vừa lỏng lại vừa chặt, đường may có thưa có mau, cũng không coi như một tác phẩm thành công, tất nhiên không thể đại diện được trình độ của nàng. Kỳ thật, nàng vốn định sau khi luyện thành thạo lúc mới dệt cho hắn một cái. Kết quả người ta không cảm kích, trực tiếp chiếm “Sản phẩm lỗi” này làm của riêng.
“Sao lại không quàng khăn quàng cổ và mang bao tay? Trời lạnh như vậy còn đến Hoàng trang làm gì? Lạnh cóng thì phải làm sao bây giờ? Hoàng trang có nhiều nông dân có kinh nghiệm như vậy, vốn không phải thiếu nàng là không thể sống!” Trong tiếng trách cứ nhẹ nhàng dịu dàng của Chu Tuấn Dương chứa đầy đau lòng không thôi.