Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Đôi tay nhỏ bé lạnh buốt được ấp trong một đôi bàn tay ấm áp, thật ấm áp thật thoải mái. Đôi mắt Dư Tiểu Thảo cong cong, nàng quay đầu lại nhìn khuôn mặt vẫn yêu nghiệt tuấn mỹ như cũ của Chu Tuấn Dương, nhẹ giọng nói: “Trời không phải có tuyết rơi sao? Ta sợ đêm nay tuyết lớn, sẽ đè hỏng lều lớn, cho nên đặc biệt chạy tới Hoàng trang một chuyến. Ta có mang theo khăn quàng và bao tay bằng lông hồ ly huynh đưa, nhưng nghe được tin tức huynh trở về, vui vẻ quá cho nên quên ở thôn trang!”

Chu Tuấn Dương nâng eo nhỏ của nàng lên để nàng ngồi sang một bên. Vòng eo của tiểu nha đầu này quá nhỏ, gần đây không biết có phải không ăn nhiều cơm hay không, đã mặc áo bông thật dày mà hai tay hắn vẫn có thể bóp tới. Có lẽ vì những ngày tháng gian nan lúc còn nhỏ, từ khi bắt đầu quen biết nha đầu này, nàng vẫn luôn gầy yếu đáng thương vô cùng. Chờ nàng đủ tuổi rồi gả cho hắn, hắn nhất định nuôi nàng ăn ngon uống tốt, đền bù lại cho nàng!

Hắn để Tiểu Thảo thoải mái dễ chịu dựa vào ngực mình, dùng áo khoác da chồn tía của mình bọc nàng kín mít. Bàn tay to nóng như lửa hợp lại giữ tay nhỏ lạnh như khối băng của tiểu nha đầu, miệng ghé lại gần, nhẹ nhàng thổi khí nóng, nhân tiện nói: “Sao vậy? Gấp không chờ nổi muốn gặp gia? Nếu nàng đã yêu thích gia như vậy, không bằng gả tới đây sớm một chút. Miễn cho gia bị yêu tinh khác quyến rũ đi mất!”

Nghe được tiểu nha đầu nói vì muốn gặp mình mới sốt ruột cuống quít đến mức lập tức chạy về, ngay cả khăn quàng cổ và bao tay giữ ấm cũng vứt ra sau đầu, trong lòng Chu Tuấn Dương vừa đau lòng nhưng đồng thời cũng vui sướng giống như được uống mật. Phải biết rằng, nha đầu này thật sự sợ lạnh đến mức nào!

Tiểu hồng mã thấy chủ nhân bị chủ nhân Cuồng Phong xách qua, tuy rằng không có người khống chế nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa gần Cuồng Phong, chậm rãi bước đi như trước. Cuồng Phong chịu trọng lượng của hai người nhưng bước chân vẫn rất nhẹ nhàng, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu dùng đôi mắt to dịu dàng liếc mắt nhìn tiểu hồng mã.

Tiểu Thảo quay đầu nhìn Chu Tuấn Dương đảo đôi mắt xinh đẹp thanh khiết, hừ hừ, nói: “Nam nhân dễ dàng có thể bị quyến rũ đi, không cần cũng được! Nói! Lần này ra ngoài, có cứu được tiểu bách hoa đáng thương, hoặc bị cô nương yêu kiều bán mình mai táng phụ thân nào đó bám lấy hay không?”

Tiểu bạch hoa? Vậy không phải chính là nữ nhân làm bộ làm tịch chỉ thích khóc sướt mướt trong miệng tiểu nha đầu sao? Mắt nhìn của gia như thế nào, sao có thể coi trọng người như vậy? Cả ngày chưng một dảng vẻ gió buồn thu thương, vẻ mặt trách trời thương dân, không phải sẽ mệt chết đi được à?

“Nàng đã quên gia là ai sao? Có thể dễ dàng bị nữ tử tâm tư không thuần, động cơ bất lương như vậy dụ dỗ? Yên tâm đi, ngoài nàng ra, ai gia cũng không thể yêu thích được!” Chu Tuấn Dương nhận thấy vị chua nhàn nhạt trong miệng Tiểu Thảo, tâm tình rất tốt, lập tức bày tỏ cõi lòng mình, tỏ vẻ sẽ trung trinh như một đối với nàng.

Dư Tiểu Thảo ấm áp hơn, có tâm tình tán gẫu với hắn: “Nam nhân ư! Luôn là ngoài miệng một dáng vẻ, sau lưng một dáng vẻ khác! Người có thuật đọc tâm là huynh, cũng không phải ta, sao biết được trong lòng huynh nghĩ như thế nào?”

Chu Tuấn Dương kéo bàn tay nhỏ bé nóng hổi của nàng lại, đặt lên vị trí trái tim mình, nói: “Cảm giác được không? Trái tim của gia chỉ rung động vì nàng! Gia vì muốn sớm được gặp nàng, vừa ra khỏi hoàng cung đã phi ngựa đến đây. Gia dốc cạn chân tình đối với nàng như thế, nếu nàng còn chưa tin gia, vậy cũng quá không tim không phổi rồi!”

Nghe hết câu trước của hắn, Dư Tiểu Thảo đã cảm thấy da gà nổi lên rơi đầy đất, quá buồn nôn. Tên nhóc này không biết lại học linh tinh của ai rồi, cũng không sợ người khác nghe xong ê răng!

“Huynh có thể bình thường chút được không? Thành thật khai báo, huynh học những lời âu yếm không đàng hoàng này từ ai? Chẳng giống phong cách của huynh một chút nào!” Dư Tiểu Thảo buồn nôn không thôi.

Chu Tuấn Dương chớp đôi mắt phượng quyến rũ, thở dài, nói: “Biết ngay nàng không để mình bị đẩy vào tròng mà! Trở về sẽ xử đẹp đám tiểu tử Cấm Vệ Doanh kia, vậy mà lại khuyến khích gia nói những lời buồn nôn như vậy. Nhưng Tiểu Thảo, trong lòng gia có nàng, điều này nhất định phải để nàng biết!” D



Những lời này tuy rằng mộc mạc nhưng nghe vào trong tai sao lại dễ nghe như vậy chứ? Dư Tiểu Thảo cúi đầu nghiêm túc tự hỏi: Dương Quận vương người ta muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, muốn thân hình có thân hình, muốn dung mạo có dung mạo, muốn năng lực có năng lực... Mấu chốt là, người ta còn không phải loại người cổ hủ, giữ tư tưởng cố chấp của cổ nhân, đối một nửa kia không có yêu cầu “Tam tòng tứ đức” gì cả.

Nói thật, nam nhân như vậy, cả triều Đại Minh khó tìm được người thứ hai. Nếu lòng hắn đối với nàng kiên định không thay đổi giống như lời hắn nói, vậy nàng còn do dự cái gì? Nói cái gì cả đời không gả, ở trong hoàn cảnh chung như vậy, nàng muốn làm một quý tộc độc thân vui vẻ cũng là một loại hy vọng xa vời. Có năng lực, không bối cảnh, hơn nữa lại là một nữ nhân, đến lúc đó thị phi liệu có thể ít sao?

Thấy tiểu nha đầu cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói: “Đừng bối rối, gia không tạo áp lực cho nàng! Không phải nàng nói mười tám tuổi mới suy xét đến chuyện gả chồng sao? Không phải còn năm sáu năm nữa cho nàng cân nhắc à! Từ từ tính, năm sáu năm cũng đủ để nàng thấy rõ tâm ý của gia đối với nàng!” D

Nghe xong những lời nói thiện giải nhân ý (1) như vậy, hốc mắt Dư Tiểu Thảo nóng lên, trong xoang mũi có một chút chua xót, thiếu chút nữa vì cảm động mà thốt ra lời đồng ý với hắn rồi. Khụ khụ! Bình tĩnh, bình tĩnh! Dương Quận vương nói rất đúng, còn có năm sáu năm nữa, dần dần quan sát là được!

(1) Thiện giải nhân ý: thấu hiểu lòng người.

Trong gió tuyết, ấm áp dịu dàng tình cảm quanh quẩn ở bên hai người. Tuyết bay đầy trời giống như những cánh bướm nhẹ nhàng vây quanh hai người bay múa lưu luyến.

Đột nhiên, một loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến từ sau lưng. Một giọng nói già nua hơi có vẻ chói tai nhẹ nhàng thở ra, nói: “Dư cô nương, ngài chậm một chút. Đường lớn nhiều tuyết khó đi, nếu ngài xảy ra chuyện gì, lão nô làm sao ăn nói với chủ tử?”

Tập trung nhìn lại, hô! Bóng dáng quen thuộc phía trước không phải là chủ tử của ông sao? Thấy Dư cô nương vùi trong lồng ngực chủ tử có vẻ như rất hòa hợp, Lưu Phúc Sinh vội ngậm miệng lại, thành thật đi theo phía sau hai người, chậm rãi đi trong gió tuyết. Dư cô nương an toàn hội hợp với chủ tử, vậy không còn chuyện gì của ông nữa, cứ ngoan ngoãn làm phông nền thôi!

Nhưng mà chủ tử, ngài ôm Dư cô nương như vậy thích hợp sao? Nếu như bị người khác thấy được, thanh danh Dư cô nương có thể bị huỷ hoại, đây thật là chuyện ngài muốn nhìn thấy hả? Lưu Phúc Sinh bối rối, không biết có nên nhắc nhở chủ tử nhà mình một câu hay không.

Cũng may lúc này đã không còn sớm, gió tuyết lại có xu thế mạnh hơn, hai bên đường không có người sinh sống, nếu không, sau này Dư cô nương sao còn có thể làm người được nữa chứ?

Một lão thái giám như ông cũng có thể nghĩ ra được, sao Chu Tuấn Dương lại không thể nghĩ tới? Đến khi có thể nhìn thấy cửa lớn của Kinh thành, Chu Tuấn Dương mới thả Dư Tiểu Thảo đã được ủ ấm lên lại con ngựa của nàng. Nhưng lại ép buộc nàng mặc thêm áo khoác da chồn tía của mình.

Áo khoác to rộng bọc tiểu nha đầu từ đầu đến chân. Ngay cả trên tay cũng là bao tay da dê con tím lớn hơn vài tấc, trên bao tay vẫn còn giữ nguyên nhiệt độ cơ thể hắn.

“Ta đưa nàng về phủ Tướng Quân trước! Trời lạnh, sau này chớ ra ngoài! Có chuyện gì, sai người nói cho gia một tiếng, gia phái người đi làm! Nếu thật sự không thể không ra cửa, hãy ngồi xe ngựa đi ra ngoài. Gia mới đặt làm được một chiếc xe ngựa, thùng xe tương đối to rộng, bên trong có nơi để chậu than, còn có thể nấu nước ấm. Nếu nàng mệt mỏi, cũng có thể ở bên trong nghỉ ngơi một chút...” Chỉ cần liên quan đến Dư Tiểu Thảo, hắn đều làm hết khả năng tỉ mỉ lại càng tỉ mỉ. Phần tâm ý này, thực sự đáng quý!



Cho đến khi tới cửa phủ Tướng Quân, Chu Tuấn Dương vẫn tiến hành lải nhải dặn dò như cũ. Nếu để người khác thấy được, nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cằm. Đây là Dương Quận vương lạnh lùng kiệm lời sao? Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, quả thực giống hệt như một ma ma già. D

“Vào trong ngồi một lát, uống ly trà rồi đi?” Dư Tiểu Thảo lập tức vụng về nhảy xuống từ trên tiểu hồng mã. Hết cách rồi, lúc này nàng bị bọc đến giống như con gấu Teddy.

Chu Tuấn Dương nhảy xuống từ trên ngựa yêu, giúp nàng sửa sang lại áo khoác bị lỏng ra vì động tác nhảy xuống ngựa. Sau khi bọc nàng chặt hơn chút, hắn lại sờ sờ gương mặt nhỏ trắng mịn đỏ bừng của nàng, nhẹ giọng nói: “Không được! Ta còn phải trở về vương phủ báo bình an cho mẫu phi. Ngày mai lại đến thăm nàng! Trở về, phải uống thêm chút nước đường gừng, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Tổng quản Lưu Phúc Sinh cả kinh trừng con ngươi to hết mức, một bộ trông như gặp quỷ: Cuối cùng chủ tử nhà mình cũng thông suốt, biết yêu thương người khác rồi. Ông nên vui vẻ chứ nhỉ? Động tác săn sóc ôn nhu như thế, giọng nói nhẹ nhàng yêu thương như thế... vậy mà lại nghe được trên người ngày xưa vốn là người lạnh lùng nhất Kinh thành, sát thần tàn bạo... chậc chậc, quả nhiên tình yêu có thể thay đổi mọi thứ!

Biểu của của ông ấy khoa trương đến nỗi thật sự khiến người không nỡ nhìn thẳng! Chu Tuấn Dương nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông, lại một lần nữa đặt lực chú ý ở trên người Tiểu Thảo, dịu dàng nói: “Đi đi, ta nhìn nàng đi vào...”

Dư Tiểu Thảo kéo áo khoác có thể làm thần khí quét tuyết phết đất, gian nan vượt qua cửa hông, quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Tuấn Dương trên tóc dính bông tuyết, tuyết bay đầy trời đều thành phông nền cho hắn. Nam tử xinh đẹp quyến rũ tuấn mỹ này, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn nàng, bàn tay to thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vẫy vẫy, ý bảo nàng mau chóng vào đi thôi.

Nàng vốn không phải thiếu nữ ngốc nghếch không hiểu được thế nào là tình yêu, nhìn một màn duy mĩ lại thâm tình này, dù cõi lòng đã yên lắng hơn ba mươi năm cũng không nhịn được tim đập thình thịch. Quả nhiên là hào quang nữ chủ, quả thực gặp được vận may, có thể khiến nam nhân ưu tú tuấn mỹ như thế chờ đợi vì nàng, chờ đợi vì nàng...

Cho đến tận khi thỉnh an mẹ nuôi xong, trở lại trong tiểu viện của mình, nàng vẫn ngây ngốc như cũ. Nam sắc quả nhiên khiến người ta u mê, đặc biệt là nam nhân vừa đẹp đến không còn lời nào để nói, lại còn thâm tình đến khó có thể hình dung!

Mà lúc này Chu Tuấn Dương đã vào phủ Tĩnh Vương, trao đổi với phụ vương một lát bên ngoài thư phòng, sau đó đi thẳng đến nội trạch.

Tĩnh vương phi đi xuống từ trên giường ấm, kéo tay của con trai út, nhìn từ trên xuống dưới, hốc mắt hồng hồng, hơi mang nghẹn ngào nói: “Sao lại mặc ít như vậy? Cái khăn quàng cổ xấu xí trước giờ con không rời xa đâu? Bao tay đâu? Người hầu hạ bên người đâu, sao tuyết lớn như vậy cũng không mặc một chiếc áo khoác lông?”

Tổng quản Lưu Phúc Sinh hầu hạ bên cạnh chủ tử tỏ vẻ nằm không cũng trúng đạn, nguyên bộ trang bị ban đầu của chủ từ đều mặc ở trên người Dư cô nương rồi. Ông có thể nói như vậy sao? Đương nhiên không thể! Chủ tử về kinh vừa ra khỏi hoàng cung, chuyện đầu tiên đã nghĩ chạy đến thôn trang thượng đi tìm tiểu tình nhân của mình, ngay cả mẹ cũng ném sau đầu. Đây không phải khiến chủ tử rơi vào chữ bất hiểu sao? Cái nồi này, ông cũng!

(2)Ý nói sẽ chịu trách nhiệm gánh tội thay

Chu Tuấn Dương đỡ mẫu phi một lần nữa ngồi xuống giường ẩm, bản thân dựa gần chiếc ghế thêu bà bà ngồi, trên mặt nở nụ cười, nói: “Mẫu phi, người sờ tay nhi tử một chút xem, rất ấm áp, không lạnh chút nào!”
Nhấn Mở Bình Luận