"Con nói con xem! Đi bình định cũng không nói với trong nhà một tiếng! Con biết mẹ con lo lắng thế nào không? Nhị ca con âm thầm chạy đến biên quan, hai ba tháng cũng không gửi về một phong thư khiến người làm mẹ như ta vừa lo lắng vừa nhớ thương. Con vậy mà cũng không nói một lời đã lĩnh chỉ bị phái đi nơi càng nguy hiểm hơn... Hoàng Thượng cũng thật là, cả triều nhiều tướng lĩnh như vậy không cần, lại bắt người chưa từng dẫn binh bao giờ như con ra chiến trường. Nếu lỡ con xảy ra chuyện gì, con nói mẫu phi làm sao sống nổi...” Nói đến khúc xúc động, Tĩnh vương phi dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt.
“Mẫu phi, hài nhi không phải rất tốt sao? Toàn bộ triều Đại Minh, người thương con như người thật đúng không tìm ra được mấy ai! Con không sao cả, muốn con cởi quần áo để người kiểm tra chút hay không?” Sự kiên nhẫn của Chu Tuấn Dương đã sớm được nha đầu Dư Tiểu Thảo kia mài giũa ra, hắn đối với Tĩnh vương phi cũng giống như đang dỗ tiểu cô nương vậy.
Tĩnh vương phi nín khóc mỉm cười, liếc ngang hắn một cái, nói: “Vậy con cởi thật xem nào! Con dám cởi mẫu phi còn có thể không dám nhìn? Lúc con lớn như vậy, mẫu phi còn tắm cho con nữa đó! Trên người con chỗ nào chưa từng nhìn thấy?” Bà dùng tay khoa tay múa chân ra dáng vẻ lớn gần bằng đầu gối, bản thân nhịn không được cười ra tiếng.
Chu Tuấn Dương đầu đầy vạch đen, không phải khi đó hắn mới sinh ra không lâu, là một đứa trẻ sơ sinh chẳng hiểu chuyện gì sao? Nếu có lựa chọn, còn lâu hắn mới để cho mẫu phi giễu cợt nhược điểm của mình đấy!
Bỗng nhiên, Tĩnh vương phi dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm con trai nhà mình, nhìn đến mức trong lòng Chu Tuấn Dương cảm thấy có chút dợn tóc gáy. Mẫu phi đây lại làm sao vậy? Sao trong ánh mắt lại tràn ngập ai oán? Chẳng lẽ phụ vương nạp người mới?
Tĩnh vương phi nhớ tới tin tức người trong phủ phái đi mang về. Người làm mẹ như bà vì con trai lo lắng muốn chết. Ngược lại người ta thì tốt rồi. Vừa ra khỏi cửa cung liền một đường vội vàng chạy đến hoàng trang, dù có đi ngang qua cửa nhà mình cũng không nghĩ đến việc xuống ngựa đi vào thỉnh an bà một cái. Người đều nói: Nữ đại bất trung lưu, nam đại cũng giống nhau(3)!
(3)Nữ đại bất trung lưu, nam đại cũng giống như nhau: con gái lớn không thể giữ ở nhà, còn trai lớn cũng giống như vậy.
“Tiểu hỉ thước, cái đuôi dài, cưới vợ thì quên mẹ...” Tĩnh vương phi không khỏi hát lại một câu hát thiếu nhi dân gian đã học được. Mai Hương và Lan Hương hầu hạ bên cạnh bà, liếc nhìn lẫn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ không nói mà nén cười, cúi đầu - Vương phi nương nương, đây là ghen tị đó!
Đỉnh đầu Chu Tuấn Dương rơi xuống càng nhiều vạch đen, hắn giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì, nhẹ giọng dò hỏi người hầu hạ, xem gần đây mẫu phi ăn cơm có ngon miệng không, ngủ có ngon không, thân thể có gì không khoẻ hay không.
Tĩnh vương phi nghe xong trong lòng vẫn rất vui vẻ. Dẫu sao con trai vẫn có chút ấm áp, biết quan tâm đến mẫu phi như bà! Nhưng nghĩ đến những chuyển biến này là bởi vì nữ nhân khác... Khụ khụ, cô bé khác, tâm tình lại trở nên phức tạp. Con trai nuôi lớn chung quy lại vẫn lợi cho người khác!
“Hoàng trang bên kia có tốt không? Người hoàng trang bên kia đều khỏe chứ? Hoàng trang bên kia...” Tĩnh vương phi cố ý dùng khẩu khí ai oán và ánh mắt u oán dò hỏi hết thảy về Hoàng trang. Kỳ thật bà muốn nói cho con trai nhỏ biết, chuyện con đi Hoàng trang, mẹ đây đã sớm biết rồi. Giả bộ, ta cho con giả bộ!
Chu Tuấn Dương rất bình tĩnh nói: “Hoàng trang bên kia thế nào, nhi tử thật không biết! Chỉ trong chốc lát như vậy, nhi tử dù có bay cũng không bay được đến Hoàng trang. Mẫu phi, ngài muốn nói gì cứ nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng!”
“Sao? Nửa đường gặp được nha đầu Tiểu Thảo kia? Gặp được nha đầu kia như ý của con? Tiểu tử, năng lực lớn lắm! Biết vừa trở về đã lấy lòng tiểu cô nương! Nói đi, khi nào có thể cho mẫu phi đưa con dâu trở về?” Tĩnh vương phi vẫn coi như tương đối vừa lòng với Dư Tiểu Thảo. Con trai đi một lần là đi mấy tháng, nha đầu kia sợ bà lo lắng, thi thoảng lại tới Vương Phủ nói chuyện giải buồn cùng bà, còn biến đổi nhiều phương pháp chuẩn bị món ăn cho bà. Tĩnh vương phi nhéo nhéo thịt trên eo, hình như lại béo lên một vòng rồi!
Nhắc tới tiểu nha đầu của hắn, khóe miệng Chu Tuấn Dương lại không nhịn được cong lên, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn: “Mẫu phi, nha đầu kia sang năm mới mười ba thôi! Không phải Hoàng thượng đã nói sao? Nữ tử sau mười tám tuổi mới thành thân sinh con mới không bị thương tổn tới thân thể. Còn năm năm nữa, nhi tử chờ!”
Tĩnh vương phi cố ý làm bộ không vui vẻ, xu mặt xuống, nói: “Con năm nay cũng đã hai mươi, lại đợi năm năm nữa, con đã bao nhiêu tuổi rồi? Biểu ca con chỉ lớn hơn con một tuổi, con trai cũng đã chạy đầy đất! Cứ theo như lời con, khi nào ta mới có thể bế tôn tử chứ!”
“Con trai của đại ca cũng sẽ gọi mẫu phi một tiếng bà nội. Nếu mẫu phi muốn ôm tôn tử, cũng không phải không được ôm.” Chu Tuấn Dương mới sẽ không mắc mưu đâu, con trai thứ hai của đại ca đã hai tuổi, cũng không thấy mẫu phi mong chờ như vậy.
“Cái này có thể giống nhau sao? Mẫu phi quan tâm chính là chuyện chung thân đại sự của con!” Tĩnh vương phi trừng mắt nhìn con trai nhỏ một cái nói.
Chu Tuấn Dương ra vẻ xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Mẫu phi, ngài vẫn nên quan tâm nhị ca trước đi! Huynh ấy còn lớn hơn hài nhi năm tuổi nữa! Nhị ca còn không bằng con đó, ít nhất con cũng đã có mục tiêu, đã đang nỗ lực. Huynh ấy ngay cả người để thích cũng không có. Người thì lại ở biên cương, trong quân đội đều là nam nhân, ngay cả con heo mẹ cũng không nhìn thấy...”
Cùng ăn cơm cùng hành quân với các đại hán trong quân đội, khi nói chuyện mang Chu Tuấn Dương cũng theo vài phần phóng khoáng. Loại thay đổi này, tuy rằng Tĩnh vương phi không thế nào thích ứng những vẫn cảm thấy vui mừng thay nhi tử. Tiểu nhi tử cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống như cái xác không hồn, trở nên sinh động cởi mở hơn.
Nhưng những lời con trai nhỏ vừa nói khiến tâm tình Tĩnh vương phi không thể vui nổi. Con trai đều là cái nợ, một đám đều không bớt lo! Haizz! Mẹ Tiểu Thảo nói đúng, con cháu đều có phúc của con cháu, kệ bọn chúng đi thôi!
Nhận thấy cảm xúc của mẫu phi suy sút, Chu Tuấn Dương vội bổ sung: “Mẫu phi, nhi tử vừa mang không ít da về từ đất Bắc. Rất nhiều hàng hóa tốt ở Kinh thành dù có tiền cũng không mua được! Nhi tử sai người dâng lên cho người xem có thích loại nào, giữ lại may bộ áo khoác thường để mặc!”
Một rương da lông được mang vào, Tĩnh vương phi quét mắt nhìn qua, quả nhiên đều không phải những món ở Kinh thành có thể mua được. Bà hừ một tiếng, nói: “Không phải là đồ người ta chọn dư lại chứ?”
“Sao có thể chứ? Thứ tốt, đương nhiên phải dâng lên cho mẫu phi người trước! Đoàn xe kéo hàng vừa vào kinh lập tức trở về vương phủ, nửa đường không hề quẹo cua! Không tin, ngài hỏi Tôn quản sự ngoại viện một chút xem.” Chu Tuấn Dương tỏ vẻ không thể hiểu nổi tâm tư nữ nhân, chút chuyện nhỏ nhặt cũng có thể oán giận nửa ngày. Đây không phải bản thân không có việc gì tìm tội chịu sao?
Tĩnh vương phi nghe xong, nháy mắt tâm tình trở nên vui vẻ hơn. Dẫu sao cũng là đứa con trai bà thương gần hai mươi năm, có thứ tốt người đầu tiên nghĩ đến vẫn là chính mình. Bà tiện tay chọn một tấm da chồn trắng, một tấm da chồn tía thì dừng lại, nói:
“Dỗ tiểu cô nương không thể chỉ dựa vào miệng... Mà chắc chắn cái miệng này của con cũng khó có thể nói ra lời người ta thích! Tấm lông cáo đỏ, còn có tấm da chồn tuyết này cho tiểu cô nương may xiêm y hoặc làm mũ đều xinh đẹp đáng yêu vô cùng. Ngày mai mang qua cho nha đầu Tiểu Thảo đi... Còn có, Phòng phu nhân chỗ đó, cũng đưa mấy tấm da. Ngoài ra, thôn Đông Sơn bên kia cũng chớ quên. Cha mẹ thân sinh huynh đệ tỷ muội của Tiểu Thảo đều ở bên kia đó!”
“Vẫn là mẫu phi suy nghĩ chu đáo! Ngày mai con sẽ phái người đi Đường Cổ một chuyến... Thân thể của mẫu phi càng ngày càng tốt, hôm nay khí sắc không tồi!” Khác không nói, chỉ nói tạo niềm vui cho Tĩnh vương phi, công lực Chu Tuấn Dương luôn tăng lên vùn vụt!
Nhìn Tĩnh vương phi cười vui vẻ, miệng cũng không khép được: “Chỉ khổ nha đầu Tiểu Thảo, cách một đoạn thời gian con bé lại đưa dược thiện dược liệu và nguyên liệu nấu ăn cho ta, so với đồ mua bên ngoài ta ăn có hiệu quả hơn nhiều. Trước kia còn chưa bắt đầu mùa đông đã không ra khỏi phòng được, tay chân đều lạnh buốt. Bây giờ, dù ở trên nền tuyết thưởng mai cũng không cảm thấy lạnh! Mùa đông mấy năm nay, một trận bệnh nhỏ cũng chưa bị. Trước kia dù nghĩ cũng không dám nghĩ.”
Chu Tuấn Dương cũng thật lòng vui mừng cho mẫu phi, hắn không khách khí nói: “Mẫu phi, ngài ăn ngon miệng, bảo nha đầu kia phối hợp vài loại dược thiện đưa tới cho người, có thể thay đổi cải thiện khẩu vị. Tiểu Thảo nói, thân thể của người dược bổ không bằng thực bổ. Ăn đúng đồ ăn, sống lâu trăm tuổi tuyệt đối không thành vấn đề! Cho nên, người cũng đừng thúc giục nhi tử kết hôn sớm nữa, chờ đến khi tôn tử của nhi tử sinh ra, người còn có thể giúp chúng con chăm sóc nữa!”
“Đứa nhỏ này, mẫu phi mà sống đến khi đó có phải biến thành lão yêu tinh rồi không?” Độ cong khóe miệng của Tĩnh vương phi càng lớn hơn, lại quăng cho con trai một ánh mắt xem thường. Đột nhiên, bà giống như nhớ tới cái gì, nói: “Trong phòng con, ngoài Lưu Phúc Sinh cũng chỉ có hai tiểu tử ở bên cạnh chăm sóc. Gã sai vặt nào có thể hầu hạ tỉ mỉ như nha đầu? Nếu không, chọn lấy hai nha đầu từ chỗ của mẫu phi này.”
Không để Tĩnh vương phi nói xong, Chu Tuấn Dương đã liên tục xua tay, nói: “Đừng! Người ngàn vạn miễn bàn đến chuyện thưởng cho con nha đầu thông phòng gì đó! Không phải người đã nói, thê thiếp gì đó đều lúc nào cũng có thể châm ngòi phá đám, căn bản gây loạn nhà cửa sao? Nếu phụ vương mang hai tiểu cô nương trở về, người sẽ có cảm tưởng gì? Tiểu Thảo nha đầu kia còn chưa đồng ý gả cho nhi tử nữa, người ngàn vạn đừng đi theo quấy rối!”
Tĩnh vương phi vừa tức giận vừa buồn cười, không nặng không nhẹ chụp vài cái lên cánh tay của con trai, cắn răng nói: “Tiểu tử thúi! Sao lại kéo lên trên người ta và phụ vương con? Tuổi phụ vương con đã bao nhiêu rồi, đều đã làm ông nội rồi, còn tàn phá tiểu cô nương như nụ hoa nhà người ta sao?”
“Ha ha! Phụ vương con đang lúc tráng niên, vốn đã cao lớn uy mãnh, có một loại mị lực thành thục mà tiểu tử trẻ tuổi không có. Nếu người nhả ra, có khối người muốn nhé đem khuê nữ tới đây. Mẫu phi, ngài vẫn nên trông chừng kỹ...”
“Ta thấy là con ngứa da rồi! Dám ở trước mặt Vương phi nói bậy về bản vương! Mai Hương, đi mời người quản gia pháp tới đây!” Tĩnh Vương đã xử lý xong công sự trong thư phòng, thời gian cũng vừa vặn tới lúc cùng dùng cơm chiều với Vương phi. Ai biết vừa vào cửa đã nghe thấy bản thân trong ấn tượng của con trai nhỏ hung ác nham hiểm lạnh nhạt. Vậy mà lớn gan dám trêu ghẹo lão tử này. Là bản thân ông bị ảo giác, hay con trai nhỏ bị người khác giả mạo? Cách nói năng không đúng nha!
Chu Tuấn Dương có thể ở mẫu phi trước mặt chuyện trò vui vẻ, nhưng khi đối mặt với phụ vương uy nghiêm thì lập tức trở nên đàng hoàng: “Phụ vương, hài nhi không quấy rầy thế giới của hai lão nhân ngài và mẫu phi nữa. Cơm chiều sai người đưa đến viện Đông Khê là được. Phụ vương, mẫu phi, hài nhi cáo lui!”
Kỳ thật, Chu Tuấn Dương vẫn rất hâm mộ tình cảm của phụ vương và mẫu phi. Từ sau sự kiện kia, phụ vương tựa như áy náy lại tựa như muốn bồi thường, cho nên đuổi hết toàn bộ oanh oanh yến yến trong phủ, mở ra thần thoại “Tĩnh Vương độc sủng Vương phi” trong Kinh. Mẫu phi được sủng đến mức giống như một tiểu cô nương, không biết cảm giác buồn đau.