N ói tới Tĩnh Vương và Vương phi, phu nhân khuê tú trong Kinh không ai không hâm mộ cả. Chu Tuấn Dương là con trai, mưa dầm thấm đất nên cũng cảm nhận được sâu sắc nhất. Chỉ cần phụ vương ở Kinh thành, ngày ba bữa cơm nhất định phải ăn cùng mẫu phi, thỉnh thoảng còn tới thôn trang sống cùng bà một thời gian, còn nói chờ ông nhàn rỗi đỡ bận hơn, mà sức khỏe của bà ấy cho phép sẽ đưa mẫu phi đi thăm thú đây đó một chút, để bù đắp lại những năm tháng bà phải chịu thiệt thòi ấm ức.
Chu Tuấn Dương không nhịn được nghĩ tới tương lai của hắn và tiểu nha đầu. Hắn tuyệt đối sẽ không giống như phụ vương, chờ đến khi thiếu chút nữa mất đi mới liều mạng níu kéo đền bù. Hắn muốn tiểu nha đầu của hắn mãi mãi núp dưới đôi cánh của mình, để nàng sống không phải lo nghĩ, tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội tổn thương nàng!
Ngày hôm sau, Chu Tuấn Dương vừa hạ triều đã đến thằng Phòng phủ. Hắn mang quà tặng cho Dư Tiểu Thảo và Phòng phủ đã được chuẩn bị xong từ tối qua, lúc lên triều thì đặt ở ngoài cửa cung, để hai người Trương Đức Bảo và Lưu tổng quản trông coi. Quan viên đi qua nhìn thấy từng rương da cao cấp này đều không nhịn được nhìn lâu hơn một chút, còn có người vậy mà lại hỏi thăm những loại da cao cấp này có bán hay không.
Gần đây biên quan không quá ổn định, luôn luôn có xung đột với ngoại tộc, chuyện buôn bán ở phía Bắc và Tây Bắc đã ngừng lại rất nhiều. Dù sao giữa tiền bạc và tính mạng, bên nào nặng bên nào nhẹ so sánh đương nhiên sẽ rõ. Loại da cao cấp hoàn hảo như thế này rất khó có thể tìm được trong Kinh thành.
Mùa đông tới rồi, nếu như bán những loại da này, nhóm quan viên sẽ cân nhắc đặt mua để phu nhân và con gái trong nhà làm áo bông chống lạnh, để bọn họ vui vẻ một chút.
Nhưng sau khi nghe ngóng, người ta căn bản không muốn bán mà muốn đi tặng cho người khác. Chuyện Dương Quận vương lãnh binh đi bình định đất Bắc, trên dưới triều đình không ai không biết, nhưng chuyện tiếp viện biên cương là quyết định tạm thời của Hoàng Thượng. Khi Dương Quận vương chưa về kinh, tin chiến thắng đã truyền về không ngừng.
Không nghĩ tới, người này còn rất có lòng, vậy mà lại tặng cho người trong lòng nhiều da cao cấp như vậy. Đúng là làm người ta ghen tức đỏ cả mắt. Nghe nói, lần này tướng sĩ đi theo tới biên cương ít nhiều cũng đổi được không ít thứ tốt với thợ săn bản địa. Trong đó thu hoạch nhiều nhất vẫn là BOSS lớn Dương Quận vương này! Ngươi mua thì cứ mua đi, cần gì phải lôi ra cho người ta thèm chứ? Những Ngự sử đó lại thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, cân nhắc có nên viết tấu dâng lên vạch tội một chút hay không!
Quan viên trong nhà có con gái tuổi tác tương đương với Dương Quận vương lại thầm xoa cổ tay không thôi. Không ngờ Dương Quận vương lạnh lùng bạo ngược này lại có thể bỗng nhiên đổi tính, chẳng những xử lý việc công linh hoạt gọn gàng, còn nhiều lần giành được khẳng định và tán thưởng Hoàng Thượng, tiền đồ xán lạn. Ngay cả người cũng dịu dàng hơn, gần đây luôn luôn mang theo nụ cười mỉm vui vẻ, ánh mắt cũng ấm áp hơn, còn biết tặng quà cho người trong lòng mình nữa. Sớm biết rằng hắn có thể như vậy, nên quyết định cho con gái mình mới đúng! Không biết bây giờ có còn kịp hay không nữa.
Còn tiểu cô nương Hộ bộ họ Dư đã trực tiếp bị những đại quan này làm lơ. Một tiểu nha đầu từ nông thôn, thân phận chênh lệch vô cùng lớn. Mặc dù bám vào Phòng tướng quân, nhận hắn làm cha nuôi. Nhưng lúc này, đến cha ruột cũng không đáng tin, nên nói chi đến cha nuôi. Nếu Dương Quận vương thật không thể từ bỏ được nàng, vậy thì nạp vào phủ làm tiểu thiếp gì đó. Một tiểu nha đầu nhà nông không có căn cơ gì cả, trước mặt chủ mẫu thân phận cao phú thì có thể làm nên sóng gió gì chứ?
Người có suy nghĩ này không ít, nhưng ngươi thật sự thực hiện được lại chỉ có một người. Người này là chính Thiêm sự Ngũ quân Đô đốc phủ nhị phẩm1, tính tình hơi ngu ngốc. Gã ta cũng mặc kệ nhà gái không nên chủ động, sau khi có ý đã tìm Tĩnh Vương để nói chuyện luôn.
(1)Thời Minh, triều đình áp dụng chiến lược Ngũ quân Đô đốc phủ, đặt 5 phủ đô đốc trên toàn quốc. Mỗi phủ có 2 vị đô đốc (1 vị là Tả đô đốc và 1 vị là Hữu đô đốc). Dưới Tả, Hữu đô đốc là Đô đốc đồng trị, Đô đốc thiêm sự mỗi chức 2 người. Đô đốc phủ giữ quyền thống binh nhưng quyền quân lệnh lại do bộ Binh nắm.
Tĩnh Vương biết tính tình tiểu tử nhà mình, tất nhiên không dám lừa gã ta, lấy cớ nói việc hôn nhân của con còn phải do chính nó đồng ý, sau đó liền cho gọi Chu Tuấn Dương. Tên Thiêm sự kia đã nói tất cả những chuyện nên nói, không nên nói ra hết cả rồi.
Chu Tuấn Dương vừa nghe gã ta dùng giọng điệu thi ân, nói cho phép mình sau khi cưới con gái nhà gã xong, có thể cưới Dư Tiểu Thảo vào trong phủ làm tiểu thiếp. Còn nói, nữ nhân của gia đình nên ngoan ngoãn ở trong nội trạch, ra ngoài xuất đầu lộ diện mất mặt biết bao! Blah blah, nói vô cùng nhiều.
Dương Quận vương không để cho gã ta nói xong, đã hạ lệnh đuổi khách. Tên Thiêm sự này cậy già lên mặt, lại lấy giọng điệu quở trách con cháu bắt đầu dạy dỗ Dương Quận vương. Tĩnh Vương nghe xong cũng rất không vui: Con trai của bản vương mà ta đây còn không nỡ nói nặng lời hơn một câu đâu, ngươi dựa vào cái gì khoa tay múa chân, còn làm trò trước mặt bản vương. Coi bản vương đã chết rồi sao? Ông ấy lập tức đập vỡ tách trà, sai người đuổi kẻ mắt mù này ra ngoài.
Chu Tuấn Dương cảm thấy không hả hận, một ngày nọ, tên Thiêm sự này hạ triều về nhà, khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ hẻo lánh đã ụp bao tải, hung hăng tẩn gã ta một trận. Thiêm sự Đô đốc phủ xuất thân võ tướng, cũng là người đi theo Thái Thượng Hoàng bình thiên hạ, công phu đương nhiên lợi hại. Nhưng ở trong tay Chu Tuấn Dương lại không hề có sức phản kháng. Chu Tuấn Dương còn đặc biệt xuống tay lên trên mặt gã ta, đánh đến mẹ già của gã ta cũng không nhận ra. D
Vị Thiêm sự này sợ mất mặt, nên đã xin nghỉ thật lâu không lên triều, cũng xấu hổ không dám đi làm việc. Công việc ở Ngũ quân Đô đốc phủ là tổn hại nhiều nhất, gã ta không muốn mang vết thương đi làm việc, còn phải nghe những lời giễu cợt của người khác.
Lúc này, Dương Quận vương còn chưa biết mình đã trở nên cao giá, từ sát tinh ai ai cũng tránh còn không kịp, trong nháy mắt trở thành rể hiền trong mắt không ít người. Vừa mới hạ triều, hắn đã mang theo quà tặng khiến người khác đỏ mắt đó đến thẳng phủ Tướng Quân.
Lúc này, Dư Tiểu Thảo đang mời thứ nữ nhà Hồng lô Tự khanh để bàn bạc chuyện làm mỹ phẩm dưỡng da. Tiểu cô nương tên Lý Mộng Như này lớn hơn Dư Tiểu Thảo hai tuổi, sang năm đã sắp mười lăm. Bởi vì di nương mất sớm, ở trong nhà lại không được yêu chiều cho lắm, nên cuộc sống không coi như dư dả. Cũng may mẹ cả không phải cái loại nhỏ nhen, thật ra cũng không quá hà khắc với nàng ấy.
Tuy rằng nha đầu này cùng họ Lý với Lý Mỹ Nhu, nhưng tính tình thì kém xa. Tiểu cô nương dịu dàng nhẹ nhàng, lại mang theo chút nhút nhát, nói chuyện cũng không dám nói quá lớn tiếng. Nàng ấy bởi vì si mê chế tạo son phấn, ngày thường nhận được bạc tiêu vặt và ban thưởng ngày tết đều tiêu tốn hết vào đó. Hơn nữa yêu thích nên đã làm suốt năm năm, đến bây giờ đã có chút thành tựu.
Cô nương này tính tình ngây thơ lương thiện, son phấn chế ra được, cho dù đích tỷ hay là tỷ muội thứ xuất tới xin đều rất vui vẻ đưa tặng. Ngày thường, tỷ muội có quan hệ tốt cũng nhận được không ít lễ vật từ nàng ấy. Son phấn của nàng ấy nếu không phải bởi vì không có đủ tiền bạc mua nguyên liệu quý giá, chắc chắn đã sớm bị nhóm khuê tú trong Kinh săn tìm.
Mặc dù như vậy, thanh danh vẫn được truyền ra ngoài. Rất nhiều tiểu thư nhà quan lớn cũng thông qua một số con đường để đặt mua son phấn của nàng ấy. Nhưng cô nương này cảm thấy tay nghề của mình còn chưa đủ để bán ra, nên chỉ khi nào làm dư ra được được chút son phấn mới đưa tặng ra ngoài mà thôi. Cho dù nghèo không có bạc mua nguyên liệu, cũng không muốn nhận tiền tài của người khác.
Lý Mộng Như từ nhỏ tính tình hướng nội, không giỏi giao tiếp với người khác. Nếu không phải có tay nghề chế tác son phấn, đừng nói là những đại tiểu thư mắt cao hơn đầu trong Kinh đó, ngay cả các tỷ tỷ ruột thịt của nàng ấy cũng chưa chắc có thể nhớ rõ nàng ấy.
Một người không có tiếng tăm gì như thế lại bất ngờ nhận được thiệp mời, để nàng ấy đến phủ Trung Cần Bá làm khách. Tiểu cô nương vô cùng ngỡ ngàng. Mẹ cả của nàng ấy cũng rất buồn bực. Dư đại nhân chạm tay là bỏng trong Kinh, ngay cả tiểu thư nhà Lại bộ Thị lang cũng không nể mặt, thứ nữ nhà bà ta lại có tính tình như vậy, không ra khỏi cửa bao giờ thì sao lại có thể nhận được thiếp mời của nàng?
Sau khi tiểu cô nương Lý Mộng Như nhận được thiệp mời, lưỡng lự chốc lát, may nhờ bà vú của nàng ấy nhắc nhở, nên hỏi ý mẹ cả một chút mới đúng. Tuy rằng mẹ cả nàng ấy cũng coi thường Dư Tiểu Thảo xuất thân nông thôn, dựa vào tay nghề làm ruộng mà được phong làm quan nhỏ. Nhưng từ khi nhìn thấy kết cục thật đáng buồn của phủ Lý thị lang, bà ta tất nhiên sẽ không bộc lộ sự coi thường trong lòng ra ngoài, tránh đi vào vết xe đổ của phủ Lý thị lang.
Hiện tại, phủ Lý thị lang dường như đã trở thành trò cười lớn trong Kinh thành. Sự kiện hội đấu hoa kia, đích nữ nhà Hồng Lê Tự khanh cũng đi, nàng ta ghi nhớ lời mẹ dạy bảo, không thể hiện gì cả, làm việc phải khiêm tốn, nên cũng kết giao được với mấy khuê tú cùng chung chí hướng.
Con gái nhà Lý thị lang vốn muốn làm khó Dư đại nhân ở hội đấu hoa, nhưng lại bị người ta đập ngược trở lại, làm cho mình mất hết thể diện thì thôi, còn liên lụy cả nhà bị Dương Quận vương ghi hận. Sau khi Hồng lô Tự khanh nghe được chuyện này đã đặc biệt gọi tất cả các con gái đến, kể cho các con nghe lại một lần nữa, hơn nữa còn dặn dò bà ta, bây giờ tiểu cô nương họ Dư đang vô cùng nổi bất, nhất định không thể trở mặt với người ta. Nếu thật sự không thích người ta thì không góp vui cùng là được. Đừng để giống như nhà Lý thị lang kia, bây giờ lão thái gia trong nhà muốn ăn vài cây rau xanh cũng không thể được như ý nguyện. Càng không cần phải nói đến trái cây, cà chua bi và các loại trái cây gì đó.
Đích tỷ của Lý Mộng Như không thể nói thích, cũng chưa đến mức ghét Dư Tiểu Thảo. Hơn nữa, nhà bọn họ lại không thiếu tiền, không cần vì rau dưa trái cây mà vội vàng tới nịnh bợ. Nhưng thân là phu nhân đương gia cũng không thể quá phận và lạnh nhạt xa cách, làm ra chuyện để người ta ghi hận được.
Vì thế, khi Lý Mộng Như cầm thiệp tới để mẹ cả quyết định, Lý phu nhân đồng ý rất sảng khoái. Hơn nữa còn khích lệ nàng ấy đi lại với những tiểu cô nương đồng trang lứa nhiều hơn một chút, kết giao với vài người hợp nhau, không cần suốt ngày ru rú ở trong nhà, làm ra những thứ linh tinh kia nữa.
Bà ta đâu biết được rằng, Dư đại nhân bà ta không muốn đắc tội, lại bởi vì nhưng thứ linh tinh trong miệng bà ta đó mới đưa thiếp mời cho thứ nữ nhà bà ta.
Sáng sớm hôm nay, Lý Mộng Như đã đến phủ Trung Cần Bá, sau khi thỉnh an Phòng phu nhân thì đã bị Dư Tiểu Thảo mang đến tiểu viện của nàng. Vốn dĩ, nàng ấy biết lần này tới gặp Dư đại nhân trong truyền thuyết, trong lòng còn rất khẩn trương, rất thấp thỏm. Nhưng khi nhìn thấy tiểu cô nương thấp hơn mình nửa cái đầu, tuổi tác trông còn không khác mấy muội muội thứ xuất trong trạch viện nhà mình là bao, thì không hiểu sao lại không còn thấy khẩn trương nữa.
Khi Dư Tiểu Thảo lấy cà chua bi ra để đãi khách, tiểu cô nương Lý Mộng Như mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được. Ở nhà nàng ấy, loại trái cây đỏ rực, bề ngoài nhỏ xinh lung linh này cũng chỉ có đích tỷ mới có cơ hội được thưởng thức. Trái cây quý giá như vậy đều dùng để chiêu đãi khách quý.
Nàng ấy vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên đích tỷ được thưởng thức loại trái cây này đã đặc biệt miêu tả hương vị với tỷ muội bọn họ: Chua chua ngọt ngọt, mang theo một loại hương vị thanh thanh say lòng người, ăn thế nào cũng không thấy đủ! Khi nói, trên mặt đích tỷ còn mang theo vẻ mặt vô cùng hiểu biết. Lúc ấy nghe, nàng ấy và nhóm tỷ muội đều hâm mộ đến nuốt nước miếng.