"Ăn! Ăn! Ăn! Đây lại vừa uống thuốc vừa ăn thịt mà! Thế này còn sống nổi nữa hay không? Ta thế nào ông trời trên kia đều biết, tiếc ăn tiếc mặc, là vì ai hả? Không có được thứ gì tốt thì thôi, ngược lại còn oán trách ta! Ta… Ông trời ơi… Sao ông không bắt bà già này đi đi… Đỡ phải ngứa mắt của một số người…” Trương thị ngồi trên giường vỗ chân gân cổ kêu khóc nửa ngày nhưng nửa giọt nước mắt cũng không thấy.
Tình cảnh như vậy cứ cách dăm ba ngày lại xảy ra một lần. Tinh thần và cơ thể Dư Hải cũng đã mệt mỏi, không có tinh thần phối hợp “biểu diễn” với bà ta nữa. Chàng im lặng đặt bát canh trên tay xuống, xoay người ra khỏi phòng, bóng lưng tràn đầy hiu quạnh và nặng nề.
Chàng vừa ra khỏi cửa, Trương thị giống như đĩa nhạc bị ngắt nguồn điện, lập tức không kêu gào nữa. Bà ta nhăn mày, đôi mắt xếch gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, khóe miệng lại trễ xuống dưới thành hình vòng cung.
Bà ta nhìn thấy Dư lão đầu đã uống xong bát canh thịt trong tay, lại muốn bưng lên một bát khác. Bà ta vội đoạt lấy bát canh, vừa uống từng ngụm vừa hỏi Dư lão đầu: “Cha nó, sao ta cảm thấy hôm nay lão nhị rất lạ nhỉ? Đây là muốn tạo phản sao?”
“Cái gì phản với không phản hả? Nếu như khuê nữ của bà bệnh nặng, làm cha mẹ không chi tiền ra còn gây rối, tính cách nóng nảy này của bà còn chưa đủ ồn ào à? Đừng tưởng người khác không biết giận, tình cách bướng bỉnh của lão nhị mà phát ra thì ba con trâu cũng không kéo lại được đâu!”
Dư lão đầu chưa thỏa mãn chùi chùi miệng, xua tan đi hương vị thịt lửng trong miệng. Rõ ràng trong nhà có người có thể săn thú, nhưng ồn ào mấy tháng cũng không được ăn chút thức ăn mặn nào, cuộc sống này quá lắm rồi!
“Ông nói gì đó? Khuê nữ của ai bệnh nặng? Khuê nữ của ta không phải khuê nữ của ông à! Làm gì có ai rủa khuê nữ của mình chứ? Mau mau nhổ ra vài ngụm bước bọt uống dưới đất đi! Bồ tát đừng trách, nhất thời lỡ miệng, đừng trách đừng trách…” Trương thị tin đạo thần mà chắp tay trái lạy phải lạy.
Lúc ngủ, Trương thị nằm trên giường đất giống như lật bánh rán vậy, quay qua quay lại, làm thế nào cũng không ngủ được. Bà ta đẩy đẩy Dư lão đầu đang ngáy khò khò vang dội, lo lắng không thôi nói: “Lão đầu, ông xem lần này nhị nha đầu đến thị trấn tìm đại phu Đồng Nhân Đường khám bệnh, còn mua nhiều thuốc như vậy, tốn không ít bạc nhỉ?”
Dư lão đầu không kiên nhẫn lật người, ồm ồm nói: “Ta cũng không phải đại phu Đồng Nhân Đường, sao biết đắt hay không! Bà lại thì thầm gì đó, không ngủ thì để người khác ngủ! Tốn nhiều bạc hơn nữa cũng không tốn một xu từ chỗ bà!”
Trương thị dùng sức vỗ ông một chút, nói: “Sao bạc không phải ta chi ra? Ta mới vừa đi xem một chút, hôm nay con mồi lão nhị săn được cũng không ít con cỡ lớn, ít nhất cũng bán được mấy trăm văn tiền. Nếu như không nợ tiền, bạc bán con mồi đó còn không phải giao cho ta sao?”
Nhìn vào từng đống con mồi, đó đều là bạc trắng đó! Trái tim của Trương thị giống như đang có một con mèo không ngừng cào ở bên trong.
Dư lão đầu tức giận trong lòng, ngồi hẳn dậy, khoác áo bông trừng bà ta, nói: “Chuyện ngày hôm nay là ai gây ra? Nếu không phải bà xấu tính, dọa sợ con trẻ, sẽ có chuyện nó mượn bạc lão đại sao? Trong tay ông bà có bạc, lại trơ mắt mặc kệ đứa cháu bị bệnh nặng, bà muốn cái mặt già này của ta để ở chỗ nào? Sau này ta còn dám ra ngoài sao?”
“Sao hả? Ai khua môi múa mép ở sau lưng xem ta có tới tận cửa mắng không hả! Cái mặt già này của ông đáng giá bằng bạc sao? Có đáng giá hơn tiền đồ của tam nhi sao?” Trương thị cứ thế nói ra lý lẽ không chính đáng.
“Tiền đồ của tam nhi! Ta thấy tiền đồ của tam nhi sớm muộn cũng bị hủy dưới tay người mẹ thành sự không có bại sự có thừa như bà!” Dư lão đầu hầm hừ rồi lại nằm xuống.
Trương thị giống như mèo bị đạp đuôi vậy, lập tức nhảy lên, dùng sức lôi kéo chăn trên người Dư lão đầu, vừa kéo vừa đánh, trong miệng còn mắng chửi: “Lão bất tử này! Rủa xong nữ nhi lại rủa nhi tử! Tiền đồ của tam nhi sao lại hủy trong tay ta! Hôm nay ông không nói rõ ràng, đừng nghĩ được ngủ ngon!”
“Đã hơn nửa đêm rồi bà phát điên cái gì đấy?” Dư lão đầu thấy Trương thị giống như bà điên, không quan tâm bất cứ thứ gì nữa cũng có chút sợ lấy tay cản trở đòn đánh của bà ta.
“Lão già chết tiệt! Ta sớm nhìn rõ, chỉ có nữ nhi của Chu Tú Vân là bảo bối trong lòng ông, Tiểu Ba và Thải Điệp nhà chúng ta thì không phải con ông sao? Vì một nha đầu nửa sống nửa chết mà rủa nữ nhi bệnh nặng lại rủa tiền đồ của nhi tử. Từ nay về sau, cái nhà này còn có chỗ cho mấy mẹ con chúng ta sao?” Lần này Trương thị rất kích động, vừa đánh Dư lão đầu vừa kêu khóc không ngừng.
Dư lão đầu trước nay trầm mặc ít nói đâu phải đối thủ của bà ta, chỉ đành bọc chăn che đầu chấp nhận bị bà ta đánh mắng.
Trong tây phòng ở cách vách, con dâu út Triệu thị nghe thấy tiếng ồn, nhíu chặt mày, vỗ nhẹ con trai đang ngủ không quá yên bình, nói với Dư Ba đang đốt đèn học đêm:
“Nhìn đi, lại ồn ào! Mẹ chàng một ngày không ồn ào hai ba lần, trong lòng không thoải mái phải không? Ồn như vậy, chàng có thể tiếp tục đọc sách sao? Nghe ta nói, ngày mai chúng ta dọn dẹp một chút, trở về thị trấn, chờ hai bảy, hai tám thì trở về.”
“Haiz! Đành vậy. Trời lạnh, con còn nhỏ, cũng đừng qua đó làm gì. Ngày mai ta nói chuyện với mẹ, qua năm mới rồi đi!” Dư Ba bực bội bỏ sách xuống, ngồi cạnh Triệu thị, kéo bàn tay trắng nõn ấm áp của nàng ta, ôm người vào trong lòng.
Triệu thị hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng đẩy người ra, nói: “Cẩn thận đừng để phòng bên nghe thấy, lại nói ta dụ dỗ chàng không chịu học hành, chậm trễ việc học của ngươi.”
Dưới ánh đèn, Triệu thị yêu kiều như hoa, ánh mắt quyến rũ như tơ, trong lòng Dư Ba rung động không ngừng, cúi đầu hôn xuống đôi môi hồng nhạt, tay nâng cái cằm nhỏ đẫy đà… Ngay lúc động tình, đứa con nhỏ ở bên cạnh cổ họng “A ơ” vài tiếng, hai người đột nhiên tách ra.
Hai má Triệu thị ửng hồng, hung hăng trừng mắt nhìn chồng mình, ôm con trai đi tiểu. Đột nhiên nghĩ tới một màn lúc sáng sớm, khe khẽ thở dài một tiếng, nói:
“Dư lang, không phải ta bàn luận chuyện đúng sai của cha mẹ. Nhưng chuyện hôm nay mẹ chàng hơi quá. Mạng người quan trọng, làm bà nội, lại có thể nhẫn tâm nhìn cháu gái bệnh nặng mà không chịu chi tiền khám bệnh. Đây chính là một mạng sống sờ sờ đó!”
“Haizz… Cũng không thể trách mẹ ta. Tiểu Thảo vừa sinh ra, đại phu liền nói nó không qua trưởng thành được. Mấy năm này, mẹ ta tốn không ít bạc trên người nó. Mẹ ta cũng là vì ta, vì tương lai tiền đồ của ta!” Dư Ba bởi vì mẹ mình, cũng không có nhiều tình cảm với đứa cháu gái này.
Tròng mắt Triệu thị xoay chuyển, nói: “Dư lang, ở bên ngoài cũng không nên nói như vậy. Chàng nghĩ một chút, vì tiền đồ của chàng mà uổng mạng cháu gái chàng. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chàng là tú tài thi đỗ cử nhân, cũng có khả năng tiến một bước khác nữa. Người đọc sách, sợ nhất là trên người có vết nhơ.”
“Này… Vậy thì thế nào mới phải? Có câu nói: Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Chuyện nhị ca đi mượn bạc đại ca, chỉ sợ đã truyền trong thôn…”
Dư Ba đối với vợ xuất thân từ nhà tú tài, vẫn rất tôn trọng và tin tưởng. Nghe vậy, nhất thời cả người ra một tầng mồ hôi lạnh, không ngừng xoa xoa tay, không biết làm sao cho phải.
“Đừng vội, để ta suy nghĩ một lát…” Triệu thị cúi đầu suy nghĩ chốc lát, nhìn chồng mình nói: “Ngày mai chàng đi đưa chút bạc cho nhị ca, để cho hắn trước tiên trả nợ bác cả… Được rồi, vẫn là ta đi thôi! Ngủ đi, ngày mai ta sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cho chàng.”
Dư Ba nhìn con trai bảo bối một cái, thấy nó ngủ an ổn, vội ôm lấy cơ thể mềm mại của vợ mình, hung hăng hôn một cái trên cổ nàng ta, nói: “Vợ ta thật tốt, là vợ hiền có tài đức. Có thể cưới được nàng là may mắn ba đời…”
Ngày hôm sau, ánh nắng mùa đông ấm áp tận tình tưới ánh nắng rực rỡ xuống, một ngày đẹp trời hiếm có. Khi Dư Hải đứng dậy lên núi kiểm tra chỗ đặt bẫy, lúc mang thú săn lên thị trấn bán, Dư Tiểu Thảo chỉ có thể rúc trên giường làm ổ giả vờ là người ốm.
Giả ốm cũng là một kỹ năng, nàng có chút hối hận. Dặn dò Tiểu Liên tiền bán con mồi nhất định phải cầm chắc trên tay, nghìn vạn lần không thể để cho chính phòng và đông phòng biết bán được bao nhiêu bạc, vân vân...
Liễu thị ở trước cửa sắc thuốc, bưng vào chờ nguội bớt thì uống. Hôm qua hai cha con tự quyết định, dùng gần một lượng bạc mua cho nàng ấy mấy thang thuốc, khiến cho nàng ấy đau lòng không thôi. Thuốc cũng đã mua, không uống bạc cũng không về được. Sắc thuốc phải mượn danh nghĩa sắc cho con gái, uống thuốc cũng phải uống trộm. Haizz, những ngày như vậy, khi nào mới chấm dứt chứ!
Liễu thị uống thuốc xong, đem quần áo bẩn đi giặt ở hố nước đã được phá lớp băng phía trên trong đầm nước dưới chân núi. Tiểu Thạch Đầu ôm Tiểu Bào Tử ngồi ở đầu giường đất, nói chuyện phiếm với chị hai.
Lúc này, tiểu cô Dư Thải Điệp lấm lét nhìn trái nhìn phải một hồi mới lặng lẽ đi vào tây phòng. Trên tay nàng ấy bưng một bát chè trứng gà nóng hổi, bên trong có trứng chần.
Dư Thải Điệp thấy cháu gái buồn bã ỉu xìu ngồi trên giường đất (Thật ra là ngồi vô cùng buồn chán), mềm giọng nhẹ nhàng nói: “Tiểu Thảo, tiểu cô nấu chè trứng gà, thừa dịp còn nóng mau ăn đi.”
Dư Tiểu Thảo nhìn thoáng qua trong bát, biết mỗi lần trước ba ngày tiểu cô đến kỳ kinh nguyệt, bà nội đều sẽ nấu chè trứng gà cho tiểu cô ăn, nói là bổ máu bổ khí, rất tốt với con gái. Trương thị đối xử với con gái của mình, coi như xứng danh làm mẹ.
“Tiểu cô, nếu bà nội biết nhị tỷ ăn chè trứng gà dùng để bồi bổ cơ thể cho người, sẽ đánh nhị tỷ ta đó. Người mau bưng về đi!” Tiểu Thạch Đầu xụ mặt, nói chuyện như người lớn.
Dư Thải Điệp nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao của cậu bé, nhét bát chè trứng gà vào trong tay Tiểu Thảo, nói: “Đừng lo, mẹ ta đi thị trấn mua kim chỉ giúp ta. Mau ăn đi để lạnh ăn không ngon đâu.”
Dư Tiểu Thảo do dự trong chốc lát, dưới ánh mắt tha thiết của tiểu cô, ăn từng miếng nhỏ một.
Trên mặt Dư Thải Điệp lúc này mới có chút tươi cười, nàng ấy khẽ thở dài, nói: “Tiểu Thảo, hôm qua bà nội ngươi đang tức giận, ngươi cũng biết tính tình bà nội ngươi, người khác càng khuyên, bà ấy càng tức giận. Ngươi không trách tiểu cô không ra mặt nói chuyện giúp ngươi chứ?”
“Tiểu cô, sẽ không đâu. Cám ơn chè trứng gà của người, rất ngọt!” Đối với tiểu cô tính cách mềm yếu nhu nhược, ở nhà giống như người vô hình, Dư Tiểu Thảo chưa nói thích hay không thích, cũng không có ý định có liên hệ gì với nàng ấy. Ai đối tốt với nàng, tương lai nàng sẽ trả lại gấp đôi.