Dư Tiểu Thảo vừa nói xong, chỉ nghe “Xoẹt”, một bên quần của Ninh Đông Hoan bị xé rách từ bắp đùi, lộ ra làn da trắng như tuyết ở phía dưới và lông chân dài đen thui. Nhóm khuê tú thét lên kinh hãi, vội vàng xoay người lại, đỏ mặt ngượng ngùng. Mà ống quần rách rưới kia đang ở trong miệng Tiểu Hắc mặt đầy vô tội.
“Dừng tay… không, im miệng! Dư cô nương, ngươi mà không quản chó nhà ngươi nữa ta sẽ bị lột sạch mất! Ta là nam, không sợ bị người khác nhìn, quan trọng là sợ bẩn mắt khuê tú các ngươi thôi. Dư cô nương, ngươi đại phát từ bi, bảo Tiểu Hắc bỏ qua cho ta đi!” Ninh Đông Hoan cũng biết che kín bộ phận quan trọng, trong lòng vô cùng vui mừng gã có mặc quần lót, nếu không bây giờ sẽ cực kỳ mất mặt!
“Ta có thể bảo Tiểu Hắc thả ngươi. Nhưng ngươi phải nói thật, sao lại chọc Tiểu Hắc nhà ta? Nó sẽ không tự dưng nổi giận.” Dư Tiểu Thảo rất tò mò, cả trưa không thấy bóng dáng gã đâu, không lẽ là đi kiếm chuyện với Tiểu Hắc?
Một trận gió núi thổi qua lạnh căm căm, Ninh Đông Hoan ôm chặt bả vai, oan ức nói: “Không phải ngươi nói chỉ cần có thể thuần phục Tiểu Hắc Tiểu Bạch thì chúng nó sẽ thuộc về ta sao? Ta thấy Tiểu Bạch không dễ giao tiếp nên ỷ vào mình có vài cách huấn luyện chó tìm Tiểu Hắc. Ai biết nó cũng không dễ chọc. Không cắn người bị thương nhưng cứ cắn xé quần áo ta. Nếu các ngươi phát hiện ra ta chậm hơn chút nữa, có khi ta thật sự phải trần chuồng chạy trốn mất!”
Dư Tiểu Thảo không hề đồng tình với gã chút nào. Người này gan lớn thật, lại muốn thuần phục Tiểu Hắc. Nàng bĩu môi cười lạnh nói: “Ninh tam công tử, ngươi nên vui mừng vì ngươi đi cùng chúng ta, Tiểu Hắc cũng đã tiếp xúc với ngươi vài lần. Nếu đổi lại là người lạ, thứ nó xé không phải quần áo của ngươi mà là cái thân này đấy!”
Ninh Đông Hoan nghĩ đến hình ảnh đáng sợ nào đó, rùng mình. Cũng may, cũng may! Cũng may Tiểu Hắc nhận ra gã, nếu không gã đã biến thành một cái xác không lành lặn. Gã sẽ trở thành người đầu tiên bị chết do chó săn cắn trong Kinh thành….
“Thiếu gia, tam thiếu gia…” Lại một tiếng kêu khóc quỷ khóc thần gào truyền đến, nhìn theo thì thấy gã sai vặt bên người Ninh Đông Hoan kêu cha gọi mẹ chạy ra từ trong bụi cây thấp, giống như phía sau có nước lũ và mãnh thú đuổi theo gã vậy.
Tiểu Hắc lại hoạt bát, thích đùa dai, nó giống như mèo con thấy chuột, đôi mắt xanh biếc lóe lên vẻ phấn khích. Nó chưa kịp nhổ ra ống quần trong miệng đã lập tức vọt về hướng gã sai vặt bị dọa sợ mất mật kia. Gã sai vặt đó lập tức mềm oặt chân đặt mông trên đất không nhúc nhích được, vẻ mặt tái nhợt, cả người run rẩy, không ngừng kêu khóc.
“Thiếu… thiếu gia! Cứu mạng, thiếu gia bị chó dữ ăn rồi, cứu mạng…” Thấy trong miệng Tiểu Hắc ngậm ống quần quen mắt, gã sai vặt dồn hết sức lực còn sót lại trong người, tiếng kêu khóc vang khắp núi rừng, dọa cả chú chim nhỏ đang bay về tổ, vỗ cánh phành phạch hoảng hốt bay thẳng lên trời.
“Gào cái gì! Ngươi mới bị chó ăn! Thiếu gia nhà ngươi rất khỏe mạnh!” Khoác áo khoác tùy tùng bên cạnh cởi ra, Ninh Đông Hoan đi đến, đá một cước vào tên sai vặt đang nhắm mắt liều mạng gào thét. Người này quá vô dụng, lúc quan trọng nhất bị dọa sợ ngất xỉu, chẳng có tích sự gì. Xem ra gã nên đổi một gã sai vặt biết võ mới được!
“Thiếu gia! Ngài không sao, tốt quá! Hu hu hu, nếu ngài xảy ra chuyện gì, nô tài chỉ có thể lấy cái chết tạ tội!” Quế Trúc nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lau nước mắt nước mũi, ôm chân chủ tử gào khóc mãi.
Ninh Đông Hoan giãy giãy chân ra, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, được rồi! Không phải gia vẫn an toàn sao? Mau đứng dậy, khóc thành cái dạng gì! Sau này luyện gan to lên, đừng có động cái là bị dọa sợ ngất xỉu. Nếu không gia giữ ngươi có ích gì!”
Quế Trúc lồm cồm bò dậy, thút thít nói: “Khi còn nhỏ nô tài từng bị chó đuổi nên có bóng ma tâm lý. Sau này nô tài sẽ cố gắng tiếp xúc nhiều hơn với đám chó săn trong phủ, cố gắng vượt qua bóng ma này. Sẽ không để chủ tử mất mặt nữa! Thiếu gia, con chó vừa nãy quá hung dữ, ta không giải quyết được, hay là bỏ qua đi?”
Ninh Đông Hoan nghe gã nói vậy thì giận đến trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu!” Không bỏ qua thì có thể thế nào? Nếu ngươi có bản lĩnh bắt con súc sinh này lại cho gia, gia cung ngươi như chủ nhân! Nhưng mà gã không dám nói lời này ra trước mặt Tiểu Hắc, nếu không gã thật sự phải trốn chạy trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Ninh Đông Hoan về trang viên thay bộ quần áo khác rồi đi ra ngoài thì thấy trong ruộng có đủ các loại ngô, khoai tây giống, hô hào muốn trải nghiệm cảm giác “cày đồng đang buổi ban trưa” bèn lập tức xách cuốc xuống ruộng. Hạ Uyển Ngưng cũng xách giỏ nhỏ chứa hạt bắp theo phía sau vùi hạt. Đất bùn làm bẩn giày thêu của nàng ta, trên váy cũng dính đầy bụi bặm dơ bẩn nhưng nàng ta vẫn rất vui vẻ.
Dư Tiểu Thảo bận túi bụi dạy Ninh tam công tử căn đúng khoảng cách giữa các cây, còn phải dạy Hạ Uyển Ngưng vùi bao nhiêu hạt thì vừa, phải chạy tới chạy lui trong ruộng, quá mệt mỏi. Xem ra hoạt động kiểu này vẫn là ít tổ chức thì hơn, quá phiền phức!
Lúc ánh mặt trời chiều nhuộm đỏ núi rừng, đám thiếu gia tiểu thư này vẫn chưa rời khỏi hoàng trang. Cả người Hạ Uyển Ngưng bẩn từ trên xuống dưới không khác nào tượng đất nhưng vẫn rất có tinh thần, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn: “Tiểu Thảo muội muội, hạt đào chúng ta trồng sang năm có thể nảy mầm ra hoa kết trái sao?”
“Sang năm? Nảy mầm thì không thành vấn đề, ra hoa kết trái thì phải đợi ba năm nữa, từ từ chờ thôi!” Ở trong vườn cây ăn quả, đào mọi người ăn đều vùi hạt vào khu đất trống dự bị bên cạnh. Gần như mỗi người đều trồng ba, năm hạt, nói sang năm muốn ăn đào mình trồng.
Thật ra thì bọn họ trồng thẳng hạt xuống đất như vậy tỉ lệ nảy mầm rất thấp. Nhưng mà vì có đạo cụ gian lận nước linh thạch nên không cần lo lắng. Không chắc có thể nảy mầm hết một trăm phần trăm nhưng cũng đảm bảo chín mươi phần trăm sẽ nảy mầm.
“Cái gì? Còn phải chờ ba năm nữa sao! Ta còn nói rõ đầu mùa xuân năm sau muốn mời bạn tốt đến thưởng thức đào ta trồng nữa.” Hạ Uyển Ngưng hơi tủi thân nhìn móng tay bị gãy, cảm giác có chút mất nhiều hơn được.
Dư Tiểu Thảo cười cười an ủi nàng ta: “Không sao, muội đã sai người để ý cây giống, tranh thủ mùa thu đến thì trồng thêm hơn một trăm cây nữa, những loại cây ăn quả khác cũng sẽ mở rộng diện tích trồng. Đầu mùa xuân năm sau chúng ta sẽ cùng đến ngắm hoa đào. Đến lúc đó mọi người có thể tự hào giới thiệu với bạn bè cây giống mà mọi người tự tay trồng.”
“Còn phải chờ đến mùa xuân năm sau?” Hạ Uyển Ngưng suy nghĩ rất nhanh, cười cười nói: “Không phải muội nói qua hai tháng nữa nho sẽ chín sao? Ta còn chưa được thử tự hái nho nữa…”
Ánh mắt những khuê tú khác cũng lập tức sáng lên. Ở Kinh thành, đời sống tinh thần của mấy tiểu thư bọn họ quá mức nghèo nàn, ở nhà không phải đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, đánh đàn thì là tổ chức hội hoa, hội trà linh tinh. Cách trải nghiệm cuộc sống tràn đầy mới mẻ độc đáo này thật sự rất thú vị. Nếu như có cơ hội đến nữa, bọn họ đương nhiên rất vui mừng.
“Dư tỷ tỷ, lần sau hái nho chúng ta có thể đi cùng không?” Lý Hạo Minh chớp chớp đôi mắt to tràn đầy mong chờ hỏi nàng. Lần này bọn họ đi theo Mộng Như tỷ, không báo trước mà đến nhưng vẫn được chơi rất vui vẻ. Hy vọng lần sau có thể nhận được thiệp mời của Dư tỷ tỷ, danh chính ngôn thuận đến.
Hoa quả sau núi có rất nhiều loại đào và nho. Nguyên nhân trồng đào là hoa đào có thể chế thành trà hoa, đào không bán hết có thể làm thành đào sấy khô và đào đóng hộp. Trồng nhiều nho là vì giữ lại một phần để làm rượu nho. Loại rượu nho được tăng thêm nước linh thạch này hàm lượng cồn thấp, hương vị thuần túy, thường xuyên uống sẽ có lợi cho sức khỏe.
Mỗi lần Thái Thượng hoàng đến đều lấy một ít mang về. Dù sao ông cũng đã lớn tuổi, tuy sức khỏe rất tốt nhưng thái y và Hoàng thượng đều nghiêm khắc hạn chế ông uống rượu. Mà tính ông lại hào sảng uống bát rượu lớn ăn miếng thịt to, không cho ông uống rượu chẳng khác nào bóp cổ ông vậy, làm sao có thể chịu nổi.
Cũng may rượu nho này thái y nói là có thể uống, hơn nữa còn có lợi cho cơ thể. Đáng tiếc là số lượng quá ít, tổng cộng Dư gia chỉ ủ khoảng mười vò nên mang rượu về mà ông cũng không dám uống nhiều, sợ uống hết rồi thì những ngày tiếp theo lại phải khổ sở.
Vì thế mà khi ông biết Tiểu Thảo muốn trồng hoa quả sau núi sau hoàng trang, ông đã ra sức khuyên Tiểu Thảo trồng nhiều nho hơn. Ông còn giúp nàng thu xếp sẵn gốc nho, bây giờ sau núi có khoảng hai ba chục cây nho, đều đã kết quả nho xanh to bằng móng tay. Dư Tiểu Thảo định bán số quả của hai mươi cây nho ra cửa hàng hoa quả, còn lại giữ lại để ủ rượu.
Lần này, lúc nhóm khuê tú đang đi bộ trong vườn cây ăn quả để tiêu cơm thì đi đến vườn nho cách đó không xa, thấy bên trong sai trĩu quả mà chưa đến lúc hái. Nghe Dư Tiểu Thảo nói thì phải mất một hai tháng nữa nho mới chín, cả đám đành tiếc nuối rời đi.
Bây giờ có Hạ Uyển Ngưng và Lý Hạo Minh dẫn đầu nên những người khác cũng tỏ ý muốn đến nữa. Dư Tiểu Thảo cũng khó có dịp được đi chơi với nhiều bạn bè như vậy, hôm nay kết bạn với Lữ Hạo phóng khoáng cởi mở, Ninh Đông Lan lịch sự dịu dàng, Ninh Đông Hoan ngu ngốc, Lý Mộng Kỳ nhanh nhẹn hoạt bát, còn có anh em Lý Hạo Minh và Lý Hạo Vũ ngây thơ đáng yêu. Những cuộc tụ họp như vậy, tổ chức thêm mấy lần thì ngại gì chứ?
Dư Tiểu Thảo không hề nghĩ ngợi đồng ý. Lúc nho chín sẽ phát thiệp mời cho mọi người, còn nói đến lúc đó sẽ dạy mọi người ủ rượu nho, làm nước ép nho. Nhóm khuê tú đều rất mong đợi!
Dưới ánh nắng chiều, nhóm tiểu thư và thiếu gia tuy có hơi mệt mỏi nhưng ai nấy đều rất vui vẻ. Các nàng túm năm tụm ba bàn về vui thú của cuộc đi chơi này, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười trong trèo như chuông bạc. Tiếng cười không lo không nghĩ như vậy khiến ánh nắng chiều cũng trở nên tươi đẹp hơn, chim đang bay về tổ cũng sẽ dứng cánh đậu lại, tất cả đều như được gắn thêm hai chữ “vui vẻ” này.
Nhưng mà mấy khuê tú tự trải nghiệm sự vui thích lao động đều cảm thấy hơi đau eo. Ngày thường mấy thiên kim đại tiểu thư bọn họ uống nước cũng có người làm dâng tận nơi, nào có thể chịu được những công việc đồng ruộng thế này?
Vì thế mà ngày hôm sau bọn họ hẹn nhau ở phường làm đẹp dưỡng sinh “Hoa tưởng dung”. Chịu mệt mỏi xong được đến suối nước nóng tắm thuốc, làm spa, quá tuyệt vời. Mấy khuê tú này đều có thẻ vàng nên tiêu tiền không tiếc chút nào.