Trong lòng Chu Tuấn Dương đột nhiên dâng lên cảm giác rùng mình, không lẽ lại có dự cảm xấu gì? Hắn liếc nhìn “biểu muội” kia, đối mặt với một đôi mắt to long lanh ngập nước khiến người khác yêu thích. Tuy nàng ta và Tiểu Thảo đều có đôi mắt to trong veo như nước nhưng đôi mắt của Tiểu Thảo mãi mãi trong sáng, lấp lánh rực rỡ khiến người khác không tự chủ cảm thấy ấm áp trong lòng. Nàng như ánh nắng mai trong đầm sâu, thấp thoáng trong màn sương mỏng, mang theo mấy phần thần bí.
Hắn không nhịn được tập trung tinh thần thăm dò suy nghĩ của “biểu muội” này, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, không cảm giác được gì. Giống như bị vật gì đó phản lại, trán mơ hồ đau.
Kỳ lạ thật, cho đến bây giờ hắn chưa từng gặp tình huống nào như vậy. Tuy hắn cũng không đọc được suy nghĩ của Tiểu Thảo nhưng cả người nàng giống như trong suốt vậy, ý thức của hắn có thể ở lại trong đó, vô cùng thoải mái. Nhưng “biểu muội” này thì khác, hình như có thứ gì đó che chở nàng ta, phản kháng và phòng bị ý thức của hắn. Không lẽ… nàng ta tu luyện công pháp gì sao? Chu Tuấn Dương nhíu mày, nhìn Ngô Quân Linh với ánh mắt dò xét.
Ngô Quân Linh thấy cuối cùng biểu ca cũng chịu nhìn thẳng mình thì vội nở nụ cười trong sáng, vẻ mặt ngại ngùng, hơi rũ mắt, lộ ra cái cổ dài như thiên nga. Nàng ta biết vẻ bề ngoài của mình khiến rất nhiều đàn ông không thể cưỡng lại. Không lẽ, lần gặp mặt đầu sau nhiều năm, biểu ca cũng bị nàng ta hấp dẫn? Đây không phải điều nàng ta muốn sao? Nghĩ vậy, nàng ta lại im lặng ngước mắt lên, nhìn ngắm dung nhan tuấn tú khiến người khác đắm chìm đó.
Giang Mỹ Vân thấy con gái nhỏ làm dáng thì liếc mắt nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú của cháu ngoại, ánh mắt hơi lóe sáng. Đứa con trai này của tỷ tỷ còn trẻ đã được phong làm Quận vương, toàn nhận những nhiệm vụ quan trọng, là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng. Nếu như con gái bà ta có thể gả cho người như vậy, gả cho cháu ngoại tiền đồ vô lượng này, tương lai nhất định là cánh tay trợ giúp đắc lực của Ngô gia. Cho nên, khuôn mặt nghiêm túc cũng thân thiện hơn vài phần.
“Ôi ôi ôi! Dư cô nương, Dương Quận vương của cô sắp bị đoạt đi rồi, còn không mau ra tay?” Ninh Đông Hoan cười rất lưu manh, dáng vẻ hóng kịch vui.
Dư Tiểu Thảo nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông cao lớn ở bên cạnh, trong lòng thầm mắng “trêu ong ghẹo bướm”, sau đó không nóng không lạnh nói: “Nếu như dễ dàng bị cướp đi thì nhất định không phải thuộc về mình. Vì thứ vốn không thuộc về mình mà tranh giành đến vỡ đầu chảy máu, ngươi cảm thấy có đáng không?”
Nhìn hai người này “mắt qua mày lại”, Dư Tiểu Thảo có chút buồn phiền. Bảo sao người ta hay nói: Biểu ca biểu muội dễ xảy ra chuyện! Quả nhiên câu danh ngôn “Phòng lửa phòng trộm phòng biểu muội” rất đúng.
Ninh Đông Hoan lập tức gật đầu như giã tỏi, không ngại chuyện bé xé ra to: “Dư cô nương rộng lượng! Thiên hạ biển không thiếu cá, thiếu gì thanh niên tuấn tú đẹp trai, trong Kinh thành này cũng đâu thiếu! Trước mắt cô không phải có một người… không, hai người sao?” Vừa nói gã vừa liếc nhìn nhị ca gã: Sao lại cầm quạt chọc đệ?
Tên ngốc này nói khá to nên hấp dẫn được sự chú ý của Ngô Quân Linh. Ánh mắt như đầm nước sâu được thổi một trận gió mát, lăn tăn gợn sóng: Trong Kinh thành quả nhiên mỹ nam mỹ nữ nhiều như mây. Hai vị nam tử tuấn tú trước mặt mỗi người một phong cách. Một vị phóng khoáng không câu nệ, nụ cười xấu xa ẩn chứa vài phần cám dỗ trí mạng, một vị dịu dàng như ngọc giống như có thể sưởi ấm nội tâm người khác.
Mấy vị khuê tú đứng sau không phải nhiệt tình như lửa thì là lạnh lùng như băng, dịu dàng như nước, hoạt bát như sao trời… Về dung mạo, tuy nàng ta cảm thấy nàng ta hơn hẳn bọn họ một bậc nhưng đối phương ai nấy đều có nét đặc sắc riêng. Không lẽ biểu ca đã bị một trong số những người này nhìn trúng? Không được! Nàng ra nhất định không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Người Ngô Quân Linh nàng ta muốn, không ai có thể cướp đi!
Đáy mắt nàng ta càng trở nên sâu hơn, nụ cười càng vui vẻ trong sáng: “Biểu ca, huynh không định giới thiệu mấy người này cho mẹ con muội quen biết sao?”
Chu Tuấn Dương nhìn sâu vào trong mắt nàng ta, giống như có thể xuyên qua cái vỏ bọc rỗng nhìn sâu vào trong linh hồn vậy. Ngô Quân Linh thấy vậy thì cảm thấy rét lạnh trong lòng, hành vi cử chỉ càng thêm cẩn thận hơn.
“Hôm nay quá muộn, dì và biểu muội mau vào thành đi. Chờ sau khi mọi người nghỉ ngơi xong ta sẽ dẫn bạn bè đến giới thiệu cho biểu muội biết. Ta và Dư đại nhân còn muốn đến bộ Hộ báo cáo tình hình, chuyện công trên người, không tiễn mọi người được.” Chu Tuấn Dương dời tầm mắt, biểu cảm lạnh nhạt, giọng nói vẫn rất lạnh lùng.
Ngô Quân Linh không hề che giấu sự thất vọng của bản thân, ngoan ngoãn nói: “Chuyện công quan trọng, biểu ca cứ tự nhiên.”
Chu Tuấn Dương nhìn đoàn xe của Ngô gia tiến vào Kinh thành mới quay đầu nhìn Dư Tiểu Thảo, nhẹ giọng nói: “Nàng trở về Dư gia hay Phòng phủ? Ta đưa nàng về.”
Dư Tiểu Thảo có hơi giận dỗi, hừ lạnh nói: “Không đi đâu cả! Mọi người, ta mời mọi người đến Trân Tu Lâu ăn cơm, đi không?”
“Đi! Đương nhiên đi!” Ninh Đông Hoan vui mừng kêu to nhất. “Nhưng mà, ta biết ngươi chỉ thuận miệng nói, không hẹn trước nửa tháng, ngay cả phòng khách của Trân Tu Lâu cũng không có chỗ ngồi, chứ đừng nói là nhã gian.”
Quận chúa Minh Lan liếc mắt nhìn tên ngốc này, nhìn Tiểu Thảo mỉm cười nói: “Chúng ta nhất định sẽ đi, nhưng ngươi nhìn đi, quần áo thế này, không khác nào chui từ dưới đất lên, vẫn nên mau chóng về nhà tắm rửa sạch sẽ, ngày khác đến Trân Tu Lâu. Đến lúc đó ta mời khách, mọi người cứ chờ thiệp của ta.”
Hình như Viên Tuyết Diễm cũng nhận ra điều gì, nhàn nhạt nói: “Tiểu Thảo muội muội, hôm nay mọi người cũng mệt rồi, ngày khác chúng ta lại tụ họp đi. Để Dương Quận vương đưa muội trở về, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Không cần hắn đưa, tự muội biết đường về nhà! Các vị tỷ tỷ, chờ nho chín, chúng ta cùng hẹn nhau đến đó chơi.” Dư Tiểu Thảo vung cánh tay nhỏ bé, vẫn nói lời tạm biệt với các khuê tú như cũ nhưng không thèm liếc Chu Tuấn Dương một cái.
Chu Tuấn Dương mơ hồ cảm thấy tiểu nha đầu có gì đó không đúng lắm, khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Sao đột nhiện giận gia rồi? Gia đắc tội nàng lúc nào vậy?”
Ninh Đông Hoan cười càng vui vẻ hơn: “Dương Quận vương, không phải ngươi đắc tội Dư cô nương, là biểu muội yêu kiều kia của ngươi chọc Dư cô nương không vui!”
“Ai? Linh Nhi? Sao muội ấy lại chọc nàng?” Chu Tuấn Dương nhíu mày, nhớ lại xem vừa nãy nha đầu Ngô gia có biểu cảm và hành vi khiêu khích nào không. Nếu tiểu nha đầu giận nàng ta, vậy nhất định là nàng ta không đúng, từ trước đến nay tiểu nha đầu của hắn không chủ động gây chuyện với ai bao giờ.
Ninh Đông Hoan càng cười to hơn: “Tình địch xuất hiện, ngươi nói Dư cô nương có thể vui vẻ sao?”
“Không nói không ai bảo ngươi câm đâu!” Dư Tiểu Thảo cảm thấy tên ngốc này quá phiền phức, hận không thể thắt cái lưỡi phiền phức của gã lại, đá sang một bên!
“Tình địch?” Chu Tuấn Dương cúi đầu nhìn Tiểu Thảo chằm chằm, cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên mặt nàng, phát hiện trong nháy mắt vẻ mặt nàng mất tự nhiên, nơi nào đó trong lòng liền trở nên mềm mại ngọt ngào, “Nha đầu, đừng lo lắng, gia không phải loại người sáng ba chiều bốn. Nếu gia đã nhận định nàng thì mãi mãi không thay đổi.”
“Hừ! Ai lo lắng? Đừng tự mình đa tình!” Biểu cảm mất tự nhiên trên mặt Dư Tiểu Thảo càng rõ ràng hơn. Nàng mạnh miệng nói: “Lời của Ninh Đông Hoan sao có thể tin được? Tình địch gì chứ? Huynh đừng quên thân phận của huynh còn chưa chính thức đâu! Thời kỳ khảo sát không đạt, hậu quả huynh tự gánh!”
Chu Tuấn Dương hung hăng trừng mắt nhìn hai anh em Ninh gia đang ở bên cạnh xem kịch vui, tiếp tục dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành bảo đảm: “Yên tâm đi, gia sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày định rõ thân phận. Nữ nhân khác có đẹp hơn nữa cũng không bằng Tiểu Thảo trong lòng gia!”
Biểu cảm của Ninh Đông Hoan rất chân thật: Không ngờ rằng ma tinh mặt lạnh gặp khắc tinh lại có thể nói lời sến sẩm như vậy. Chậc chậc, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài!
Ninh Đông Lan thấy đáy mắt Dương Quận vương đã xẹt qua tia nguy hiểm, rất sợ thằng em trai ngu ngốc nói thêm câu nào nữa kích thích người ta, y vội vã lôi Ninh Đông Hoan đi. Màn đêm mờ sương bắt đầu phủ xuống, cửa thành chỉ còn lại một bóng người cao lớn và một bóng người xinh xắn, hình thành đối lập rõ rệt.
“Đi thôi, gia đưa nàng về nhà! Về phủ Tướng quân đi, tránh việc nàng ở nhà một mình lại suy nghĩ bậy bạ.” Khóe miệng Chu Tuấn Dương ẩn chứa ý cười, nha đầu để lộ chút ghen tuông khiến hắn rất thỏa mãn. Tiểu nha đầu của hắn cuối cùng cũng nghĩ thông rồi!
Suốt đường đi cả hai người đều không nói câu gì, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên rõ ràng trên đường phố trống trải. Cuối cùng, Dư Tiểu Thảo vẫn không nhịn được, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt của Chu Tuấn Dương, hừ lạnh nói: “Nếu huynh không có ý gì với biểu muội huynh thì cách xa nàng ta một chút. Theo trực giác phái nữ của ta, nàng ta nhất định nhìn trúng huynh rồi. Nếu như huynh có ý với nàng ta thì phải sớm nói với ta, đừng mơ một chân đạp hai thuyền, hoặc là chỉ ngồi không hưởng phúc của hồng nhan. Nếu không… hừ, hừ!”
Ý cười bên môi Chu Tuấn Dương càng đậm hơn, cưng chiều nói: “Trực giác phái nữ? Phái nữ vĩ đại mười ba tuổi? Được rồi, gia bảo đảm với nàng, nhất định không cho nàng ta cơ hội cũng như hy vọng nào! Gia nói rồi, vợ của gia chỉ có một mình nàng, người khác không lọt được vào mắt của gia.”
“Mẹ ta nói, nhất định không thể tin vào lời ngon ý ngọt của nam nhân!” Dư Tiểu Thảo hừ lạnh, không hề động đậy, nàng chần chừ trong chốc lát rồi nói tiếp: “Đàn ông đều là động vật dùng mắt nhìn, biểu muội kia của huynh rất xinh đẹp, vừa nãy không phải huynh cũng ngây người nhìn đó sao? Phụ nữ theo đuổi đàn ông, nói không chừng ngày nào đó huynh cũng bị đóa bạch liên hoa đó câu đi mất! Đừng nói trước như vậy!”
Chu Tuấn Dương giơ hai tay lên, biểu cảm oan ức nói: “Oan uổng quá, gia ngây người nhìn nàng ta khi nào? Vu oan, nàng vu oan gia rồi!”
Dư Tiểu Thảo liếc hắn, bĩu môi nói: “Huynh còn dám nói, vừa nãy không phải huynh còn nhìn nàng ta chằm chằm sao? Không chỉ ta nhìn thấy mà mọi người cũng thấy nữa! Đổng thị vệ, ngươi nói đi, chủ tử nhà ngươi có phải mong sao có thể móc mắt xuống dính trên người “biểu muội” đó không?”
Đổng Đại Lực nằm không cũng trúng đạn, vẻ mặt kinh hãi, mở to mắt nói lắp bắp: “Dư… Dư cô nương, vừa nãy ta đứng sau lưng chủ tử nên không nhìn thấy biểu cảm của người, cho nên…”
Một người là chủ tử mình hầu hạ nhiều năm, người còn lại nếu không ngoài dự đoán thì chính là chủ tử phu nhân tương lai, hắn ta bị kẹp giữa hai người, nói ai đúng ai sai cũng không đúng, tình huống khó xử thế này hắn ta chỉ có thể giả ngu cho qua chuyện.
“Được rồi, không hỏi ngươi! Ngươi là thuộc hạ của huynh ấy, đương nhiên sẽ nói giúp huynh ấy rồi!” Dư Tiểu Thảo trừng mắt nhìn hắn tiếp tục nói “Dù sao ta cũng không mù! Chu Tuấn Dương, huynh tự nhìn vào lương tâm mình nói đi, huynh có nhìn chằm chằm biểu muội mỹ nhân của huynh không?”