Nàng im lặng một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa tiểu thiếp ở nhà người có tiền chẳng khác nào một món đồ chơi, vợ cả muốn đánh muốn phạt thế nào chỉ cần nói một câu, đám người làm cũng chẳng coi tiểu thiếp ra gì. Ngay cả khi sinh con ra cũng chưa chắc có thể để đứa nhỏ gọi mình là mẹ, chỉ có thể gọi là “di nương”... Ta thật sự không hiểu, sao có người lại muốn làm tiểu thiếp cho người khác? Tuệ Phương tỷ, tỷ nói có đúng không?”
Lưu Tuệ Phương thấy khuôn mặt của Trịnh Tiểu Thúy càng lúc càng tái đi thì nhớ đến chuyện nàng ta nói xấu sau lưng nàng ấy, nói nàng ấy mê hoặc Dư Hàng thì cười cười phụ họa: “Còn không phải sao! Gả cho gia đình bình thường, dù hơi nghèo, hơi mệt nhưng sống có tôn nghiêm, có tự do. Nghe nói có lúc địa vị của một tiểu thiếp còn chẳng bẳng một nha hoàn đắc lực trong phủ. Cần gì phải xông lên làm người hầu cho người khác chứ?”
Trịnh Tiểu Thúy rất muốn cào nát khuôn mặt đắc ý của Lưu Tuệ Phương. Đứng nói chuyện không đau eo, nếu như Dư Hàng bị nàng ta đoạt lại thì Lưu Tuệ Phương có còn đắc ý như thế không? Đáng tiếc tên Dư Hàng kia chính là một tên đầu gỗ, mỗi lần nàng ta ân cần đều làm cho người mù nhìn!
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc thích hợp để giận dỗi tiện nhân này, Trịnh Tiểu Thúy miễn cưỡng mỉm cười, tò mò nhìn Tiểu Thảo: “Tiểu Thảo, Kinh thành như thế nào? Có vui không? Nơi xa nhất ta từng đến là thị trấn. Có phải Kinh thành lớn hơn thị trấn nhiều không?”
Tiểu Thảo không muốn để ý nàng ta, muốn nói vài câu cho xong việc, nhưng thấy ánh mắt tò mò của Tuệ Phương, chỉ đành chọn mấy đặc điểm tiêu biểu của Kinh thành sầm uất náo nhiệt nói cho bọn họ.
Trịnh Tiểu Thúy lộ ra vẻ mặt mong ước, lầm bẩm: “Nếu như có thể có cơ hội được dạo bước trên đường phố Hoàng thành, đời này ta có chết cũng không tiếc... Tiểu Thảo, muội được phong làm Quận chúa, có phải muốn xây lại căn nhà lớn hơn không? Nhà có thiếu nha hoàn không, muội xem ta có được không?”
Theo nàng ta thấy con nha đầu đần độn ngu ngốc như Nhị Nha còn được mua lại, nàng ta thông minh nhanh nhẹn, cũng biết làm việc, có thể làm nha hoàn.
Ngô Đồng sửa sang lại chỗ quà cáp và hành lý xong vừa khéo vào phòng ngay lúc này. Nàng ta nghe vậy thì quan sát Trịnh Tiểu Thúy một lượt từ trên xuống dưới, sau đó cười nhạo nói: “Ngươi? Kể cả tư cách làm nha hoàn thấp nhất trong phủ chúng ta cũng không có!”
Tiểu Thảo không coi nàng ta ra gì thì thôi, một nha hoàn cũng có thể cười nhạo nàng ta, cảm giác nhục nhã dâng lên từ đáy lòng, Trịnh Tiểu Thúy giận đến đỏ mặt: “Tiểu Thảo, muội quản nô tài của muội kìa!”
Dư Tiểu Thảo cố nể chút tình làng nghĩa xóm cuối cùng, lạnh nhạt nhắc nhở Ngô Đồng một câu rồi nói tiếp: “Tiểu Thúy, nha hoàn và người làm trong phủ đều do nàng ta và một nha hoàn tên Sơn Trà quản lý, nàng ta nghe ngươi nói đùa như vậy nên tưởng thật. Nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng, ngươi đừng để trong lòng.”
Ngô Đồng vừa nói dứt lời đã hơi hối hận. Dù sao người tới cũng là khách, tuy trước đây chưa nghe tiểu thư nhắc qua bao giờ, nhưng vừa nghe tin tiểu thư về đã đến chào hỏi trước tiên hẳn là có vài phần tình cảm. Nhưng sau khi nghe tiểu thư nói vậy, thấy tiểu thư không mắng mình mà con nói đỡ cho mình, nàng ta lập tức nhận ra - tiểu thư không thích tiểu nha đầu này!
Ngô Đồng vội vàng phụ họa, cười nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, Tiểu Thúy cô nương, hóa ra ngươi đang nói đùa! Thật ra thì nô tỳ cũng đang nói thật, trong Kinh thành chỉ cần là người có thân phận đều chọn lựa nha hoàn từ chỗ Quan nha. Ở đó một tiểu nha đầu bình thường cũng phải trải qua hai, ba năm dạy dỗ. Nha hoàn trong phủ chúng ta đều chọn lựa tỉ mỉ từ trong đó. Nói câu đùa vui, nếu ngươi thật sự muốn vào phủ chúng ta thì phải bán thân đến chỗ quan nha học làm nha hoàn vài năm. Nhưng mà quan nha không phải ai cũng nhận, chỉ nhận những tiểu nha đầu khoảng mười tuổi, dạy dỗ khoảng hai năm là được. Ngươi... nói thật, tuổi đã lớn, còn chưa thành thạo làm nha hoàn đã phải thả ra ngoài lập gia đình. Gia đình bình thường còn chọn nha hoàn có tuổi tác nhỏ hơn nữa.”
Trịnh Tiểu Thúy giận đến mức phát khóc, tức giận hét lên với Dư Tiểu Thảo: “Dư Tiểu Thảo, ngươi đừng tưởng ngươi là Quận chúa thì có thể tùy ý chà đạp người khác! Đừng quên ban đầu ngươi cũng chỉ là con nhà nghèo, cơm ăn không đủ no. Bây giờ có tiền có thế thì có thể coi thường bạn tốt lớn lên cùng mình từ nhỏ đến lớn? Dư Tiểu Thảo, ta không ngờ ngươi lại là loại người như vậy!”
“Câm miệng! Ngươi nghĩ ngươi đang nói chuyện với ai?” Ngô Đồng lập tức thay đổi vẻ mặt, nghiêm khắc quát: “Là ngươi nói muốn vào phủ làm nha hoàn nên ta mới rủ lòng nói tình hình trong phủ cho ngươi biết! Nếu ngươi không thích nghe thì nói với ta, kêu gào với Quận chúa chúng ta cái gì? Vì chủ tử ta nể tình làng nghĩa xóm, nếu không ngươi vô lễ với Quận chúa như vậy, ta đã sớm gọi người kéo ngươi ra ngoài đánh bản rồi!”
“Được! Ngươi đánh đi, ngươi đánh đi! Để tất cả người trong thôn đều biết sau khi Dư Tiểu Thảo giàu lên thì chà đạp, làm nhục bạn bè như thế nào. Ta đúng là nhìn lầm người!” Trong lòng Trịnh Tiểu Thúy có mấy phần khiếp sợ nhưng vẫn mạnh miệng cãi lại, chuẩn bị rời khỏi.
“Đứng lại!” Dư Tiểu Thảo thản nhiên bưng ly trà lên, uống một ngụm nhỏ, dùng khăn tay nhẹ nhàng chấm chấm khóe miệng, giọng nói không có chút cảm xúc nào: “Trịnh Tiểu Thúy, khi ta còn bé từng đi cùng người ra ngoài đào rau củ dại, nhặt hải sản ngoài biển, nhưng tất cả đều là ta nể mặt Tuệ Phương tỷ. Ban đầu ngươi lân la muốn tiếp cận Dương Quận vương nên mới có thể xuất hiện trước mặt ta nhiều lần. Cho nên hai chữ bạn tốt này, ngươi không cần tự dát vàng lên mặt mình đâu!”
Tiểu Thảo trước nay hiền lành, nói chuyện cũng luôn tươi cười, nay trở nên nghiêm túc khiến người khác cảm thấy rất xa lạ. Quý khí và khí thế tản ra từ người nàng khiến người khác không dám ngẩng đầu nhìn, ngay cả Tuệ Phương cũng không tự chủ thở nhẹ hơn, trong lòng dâng lên sợ hãi.
Ánh mắt trời xuyên thấu qua cửa kính cửa sổ, chiếu lên người nàng giống như một tầng ánh sáng màu vàng bao bọc, chói mắt như vậy khiến người khác không dám nhìn thẳng. Sự uy nghiêm toát ra từ nàng, ánh mắt nghiêm nghị này cũng nói cho bọn họ biết thiếu nữ trước mắt đã là người bọn họ không thể so sánh được.
“Hơn nữa, ngươi tự đề cử bản thân, muốn đến phủ chúng ta làm nha hoàn, chút khảo nghiệm nho nhỏ này cũng không chịu được. Thái độ và tính cách của ngươi, dù ta có nể tình làng nghĩa xóm cũng không thể nhận ngươi được. Ta cần người trung thành, nghe lời, có thể làm việc chứ không phải mời một đại tiểu thư về!” Dư Tiểu Thảo nói một câu liền biến cái gây khó dễ của Ngô Đồng lúc nãy trở thành một khảo nghiệm thái độ và tích cách.
Trịnh Tiểu Thúy hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí tranh cãi: “Được, vừa nãy cũng là ta không đúng! Ta chỉ là không cam lòng ngay cả nha hoàn bên cạnh ngươi cũng có thể tùy ý chà đạp tôn nghiêm của ta...”
“Tôn nghiêm? Ta thấy ngươi vẫn không hiểu ra vị trí của bản thân rồi. Người làm, ở trước mặt chủ tử tôn nghiêm không phải là thứ gì đáng nói. Lúc chủ tử xuống ngựa thì dùng lưng của mình làm bệ đỡ, giày của chủ tử bị bẩn phải quỳ xuống lau thật sạch. Chỉ cần phạm một sai lầm nho nhỏ thôi đã bị lột quần đánh bản ngay trước mặt mọi người.... Những hành động không có “tôn nghiêm” này đều là bổn phận của nô tài! Trịnh Tiểu Thúy, ngươi muốn có tôn nghiêm thì không nên tùy tiện nói muốn làm nha hoàn cho người khác!”
Dư Tiểu Thảo cầm một viên hạt dẻ lên, tiện tay đưa cho Xuân Hoa vừa bước vào bảo vệ chủ tử khi nghe thấy tiếng nàng dạy dỗ Trịnh Tiểu Thúy. Nàng ta lập tức sợ ngây người - chỉ thấy nha hoàn nhìn qua yếu ớt gầy nhom đó chỉ nhẹ nhàng bóp một cái, vỏ quả phỉ cứng rắn lập tức nứt ra.
Tiểu Thảo bỏ hạt phỉ đã được bóc vỏ vào trong miệng, phồng miệng ăn vui vẻ giống như chú sóc nhỏ. Nàng thích ăn hạt dẻ nhất, nhưng lại lười bóc vỏ. Trước đây khi Chu Tuấn Dương ở đây, công việc này thuộc về hắn.
“Khát nước... Ngô Đồng, mau lấy gói trà đại hồng bào Hoàng hậu nương nương ban thưởng ra pha một bình cho Tuệ Phương tỷ nếm thử!” Ăn chút hạt dẻ, Dư Tiểu Thảo đột nhiên mở miệng sai bảo.
“Dạ!” Ngô Đồng khéo léo hành lễ nói, lui ngược lại rời khỏi phòng. Dù sao cũng là chủ tớ nhiều năm, chủ tử muốn làm gì nàng ta lập tức có thể hiểu được.
Ngô Đồng mang đến một bộ dụng cụ pha trà, từng động tác ưu nhã khéo léo như nước chảy mây trôi. Từ tráng trà, ngâm trà, ủ trà, rót trà, dâng trà... Hơn nữa mùi trà thơm quanh quẩn nơi cánh mũi khiến người ta chỉ ngửi hương cũng thấy thỏa mãn.
Thu Thực bê đàn tranh đến ngồi ở góc phòng, khẽ gảy đàn, tiếng đàn thanh nhã trong trẻo lan tỏa trong không gian. Nghênh Xuân lấy lư hương ra, bỏ hà hương thanh nhã mà tiểu thư thích nhất vào...
“Tuệ Phương tỷ, nếm thứ đi. Trà đại hồng bào cao cấp này có nguồn gốc từ một gốc trà trăm tuổi trên núi Vũ Di cao chót vót, mùi thơm phức như hoa lan, thơm nồng và lưu lương rất lâu. Gốc trà già này một năm chỉ cho cân, cân rưỡi trà, tất cả đều tiến cống vào cung, người khác rất khó có cơ hội thưởng thức nó!” Dư Tiểu Thảo dùng ba ngón tay bưng ly trà lên, cúi đầu ngửi hương thơm dịu nhẹ của trà, khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Bàn tay trắng như tuyết mịn màng như ngọc, cách cúi đầu ưu nhã uống trà giống như tiên nữ vậy, càng tô thêm vẻ đẹp cho nàng. Lưu Tuệ Phương nhìn đến ngây người, ngay cả Ngô Đồng dâng trà lên cũng quên nhận.
Nhìn bốn nha hoàn hầu hạ Dư Tiểu Thảo, Trịnh Tiểu Thúy lại không thấy ghen tỵ và không cam lòng. Thân phận và địa vị của người ta khác nàng ta một trời một vực, mãi mãi không thể sánh bằng. Nàng ta chỉ có thể đứng ở xa kính sợ mà ngưỡng mộ nhìn Tiểu Thảo, không hề có ý nghĩ gì khác.
Còn nha hoàn của Tiểu Thảo, Trịnh Tiểu Thúy cũng biết xấu hổ không nói nữa. Có lẽ lúc này sâu trong nội tâm nàng ta đã thừa nhận những gì Ngô Đồng nói. Ở trước mặt bốn nha hoàn này, nàng ta chẳng là gì cả, có lẽ ngay cả việc làm nha hoàn làm công việc nặng trong phủ người ta nàng ta cũng chưa chắc có thể làm được.
Mấy nha hoàn bên cạnh Tiểu Thảo dù là tướng mạo hay khí chất, so bừa với một người trong đó đều khí chất và ưu nhã hơn mấy tiểu thư ở thị trấn nữa. Người như vậy lại cam tâm tình nguyện phục vụ Dư Tiểu Thảo, thật lòng coi nàng là chủ tử. Lúc này, nàng ta mới nhận ra, Tiểu Thảo bây giờ đã không còn là Tiểu Thảo trước đây rồi!
Nhưng mà nếu như không tranh thủ cơ hội này thì nàng ta sẽ bị bán cho một lão già còn lớn tuổi hơn ông nội nàng ta làm tiểu thiếp. Trịnh Tiểu Thúy nắm chặt hai tay, cố gắng giãy giụa lần cuối. Lần này, nàng ta không có ý đồ gì nữa mà nói thẳng tình hình của mình cho Tiểu Thảo nghe, hy vọng nàng có thể chỉ cho nàng ta một con đường sáng.
Trịnh Tiểu Thúy rưng rưng nước mắt, chậm rãi lắc đầu nói: “Bây giờ cha ta chỉ muốn bán ta đi lấy tiền cưới vợ cho đệ đệ ta, dành dụm tài sản. Trừ khi ta có thể trả số tiền tương đương, nếu không chỉ có thể cam chịu số phận gả cho một lão già gần sáu mươi làm tiểu thiếp thứ mười hai của lão.”
Không ngờ rằng Trịnh Lão Cửu lại là ngươi như vậy! Dư Tiểu Thảo nhăn mày, thở dài nói: “Chuyện này người khác chỉ giúp được ngươi một phần, chủ yếu vẫn phải dựa vào bản thân ngươi.”