Đàn ngựa bị Tiểu Hắc truy đuổi đến sắp hộc máu, thoáng chốc đã hồi phục nhờ viên đường kia. Mấy con ngựa con đã đuổi kịp bước chân của con ngựa trắng, chúng nó con nào con nấy đều là thần tuấn bất phàm. Tuy rằng hiệu quả khai sáng thần trí không tốt như ngựa trắng, nhưng là ít nhất chúng đều biết Dư Tiểu Thảo có thứ tốt đối với chúng nó. Trên mỗi khuôn mặt ngựa kiêu ngạo bất kham đều lộ ra biểu cảm thuần phục.
“Suy nghĩ một chút đi, nếu các người trở về cùng ta, ta sẽ sai người chăm sóc các ngươi thật tốt. Mỗi ngày còn được ăn một viên đường ngon như vậy nữa!” Dư Tiểu Thảo ôm cổ mỗi con ngựa vuốt ve một hồi để lôi kéo tình cảm, rồi mới từ từ mưu.
Con ngựa trắng vẻ mặt khinh thường, những con ngựa được nuôi trong chuồng đó đều đã quên mất bản tính phóng khoáng rong ruổi, nằm dưới háng hầu hạ con người, làm mất hết thể diện của loài ngựa, còn lâu nói mới như vậy! Nó là một con ngựa xuất chúng gặp quyền thế không sợ hãi, giàu sang không mê hoặc được trong đàn ngựa. Nhưng... suy nghĩ của nó sẽ càng có tính thuyết phục hơn, khi những lời của Tiểu Thảo được Tiểu Bổ Thiên Thạch phiên dịch thành ngôn ngữ mà nó có thể hiểu được, tầm mắt nó không cứ mãi tập trung vào túi nhỏ bên hông nàng.
Tiểu Thảo ôm cổ con ngựa trắng, tiến thêm một bước dụ dỗ nói: “Nếu các ngươi tới trại nuôi ngựa với ta, ta bảo đảm các ngươi sẽ không bị bất kì kẻ nào thuần phục để cưỡi cả, trừ khi các ngươi bằng lòng. Ta còn có thể bảo đảm, mỗi ngày các ngươi ít nhất có thể ăn một bữa thức ăn cho ngựa như ta vừa mới đút cho các ngươi. Các người vẫn còn nguyên vẹn sự tự do, có thể hoạt động trên thảo nguyên bất cứ lúc nào, mà không cần lo lắng sẽ bị người bắt được, người ở trại nuôi ngựa còn sẽ bảo vệ cho sự an toàn của các ngươi. Buổi tối, còn có chuồng ngựa ấm áp che mưa chắn gió cho các ngươi. Các ngươi sẽ không cần màn trời chiếu đất, dãi dầu mưa nắng gió sương ở trên thảo nguyên!”
Có một vài từ ngựa không thể hiểu hết được, nhưng Tiểu Thảo để Tiểu Bổ Thiên Thạch làm phiên dịch, giải thích đầy đủ ý của nàng cho mấy con ngựa nghe. Tiểu Bổ Thiên Thạch bỗng nhiên bị kéo ra làm lao động miễn phí, nó lại hóa thành hình tượng một con ngựa mini, nhảy qua nhảy lại giữa mấy con ngựa hoang. Nó còn không cao đến đầu gối của con ngựa, nhưng lại không sợ bị ngựa hoang dẫm phải.
Hiển nhiên, năm sáu con ngựa khác đều đã động lòng, chỉ có con ngựa trắng đầu đàn vẫn còn do dự. Một mặt tôn nghiêm của tộc ngựa, một mặt cám dỗ của đồ ăn ngon, nó đang không ngừng đấu tranh trong lòng, không ngừng lung lay.
Dư Tiểu Thảo trấn an vỗ vỗ cổ nó, tươi cười nhìn về phía bóng dáng thẳng tắp đang lao đên từ xa xa, thở phào nhẹ nhõm nói: “Bây giờ chưa cần ngươi phải quyết định ngay, người trở về suy nghĩ lại thật kỹ nhé. Trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn ở trại nuôi ngựa, nếu muốn ăn viên đường hoặc thức ăn cho ngựa thì có thể tới tìm ta. Bạn ta tới rồi, sắc trời đã tối, ta cần phải trở về!”
Vừa nói, nàng vừa nhét một viên đường cuối cùng trong túi cho vào trong miệng con ngựa trắng. Con ngựa trắng nhận thấy được có những người khác tới gần, trở nên hơi có vẻ bất an, những con ngựa khác lại có vẻ trấn tĩnh hơn rất nhiều. Có lẽ, Tiểu Thảo là người chúng nó tiếp xúc gần gũi thân thiết duy nhất, nên khiến cho mâu thuẫn trong lòng chúng đối với con người cũng giảm đi phần nào.
Nhưng chưa trấn tĩnh được vài giây, hơi thở của sói là truyền tới, tuy rằng con ngựa trắng ý thức được sói đen là thú cũng tiểu cô nương loài người nuôi dưỡng, những cũng không dám lấy tộc mình ra mạo hiểm. Nó dùng cổ cọ cọ Tiểu Thảo, lưu luyến bước từng bước chạy về phía xa xa.
Chu Tuấn Dương không chờ Cuồng Phong dừng lại hẳn đã vội vàng chạy về phía bóng dáng mảnh mai kia. Giây tiếp theo, Tiểu Thảo được một vòng ôm ấm áp ôm vào trong lồng ngựa. Nàng cong miệng, vừa định dịu dàng ôm lại người đàn ông đang lo lắng này một chút, lại phát hiện mông nhỏ của mình bị đánh vài cái không nặng không nhẹ.
“A...” Tiểu Thảo thét lên tiếng thảm thiết, cũng không phải mông đau thế nào, cũng không phải muốn nhân cơ hội để được đồng tình, mà là mông nhỏ của mình bị người đàn ông tập kích, nên có thêm cảm giác vô cùng xấu hổ.
Chu Tuấn Dương lại bị tiếng kêu thảm thiết của nàng làm hoảng sợ, cho rằng mình không khống chế lực tốt, đã đánh nàng bị đau, nên vội vàng cúi người muốn kiểm tra mông nhỏ của nàng. Mông của thiếu nữ, há có thể cho kẻ phàm nhân như ngươi có thể xem? Dư Tiểu Thảo vội vàng che mông mình, nhảy về phía sau vài bước, vẻ mặt đề phòng mà nhìn hắn, lời lẽ chính đáng mà trách mắng: “Dừng tay! Ngươi muốn làm gì? Giở trò lưu manh à?”
Chu Tuấn Dương thấy nàng vội vàng lùi lại phía sau, xem ra mông nàng không sao cả, không hề ảnh hưởng tới độ linh hoạt của nàng, nên lại lần nữa đen mặt, nặng nề mà hừ một tiếng, nghiêm khắc mắng:
“Nàng còn không biết xấu hổ trách cứ gia? Nàng có biết lúc mình ở giữa đàn ngựa hoang gia lo lắng như thế nào hay không? Nàng có biết, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể nguy hiểm bị đàn ngựa hoang dẫm thành thịt nát hay không? Nàng có biết cả ngày hôm nay, gia đã phải chịu đựng thế nào không? Đánh mông nàng đã là nhẹ rồi đó! Nói! Nàng có sai hay không? Lần sau còn dám dám một mình lao vào nguy hiểm nữa không?”
“Được rồi! Ta thừa nhận lần này mình hơi lỗ mãng, lần sau sẽ không dám nữa đâu!” Thái độ nhận sai của Dư Tiểu Thảo vô cùng thành khẩn. Trong lúc nàng ở trong đàn ngựa hoang, có một nháy mắt nàng cũng cho rằng mạng nhỏ của mình chắc chắn xong rồi! Cũng may nàng phúc lớn mạng lớn, vòng quang thảo nguyên mấy vòng cùng đàn ngựa hoang, cuối cùng vẫn bình an trở về.
Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu rũ bả vai, gục đầu xuống, trông vô cùng ăn năn, trái tim lập tức mền nhũn ra, nhưng miệng lại không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy: “Hừ! Nếu như còn làm việc lỗ mãng như vậy nữa thì sẽ không phải là đét mông đơn giản như vậy nữa đâu! Nàng có biết nô tài trong phủ phạm sai lầm sẽ bị xử phạt biết như thế nào không?”
“Không biết!” Dư Tiểu Thảo giống như học sinh tiểu học phạm sai lầm khi đối mặt với giáo viên, ngoan ngoãn mà nghiêm túc nghe dạy dỗ.
“Đó là phải lột quần, đánh trượng trước mặt mọi người!” Chu Tuấn Dương hù dọa nàng, trong đầu lại hiện lên cảnh tiểu nha đầu bị hắn lột quần, lộ ra mông nhỏ đầy đặn, thì mũi nóng lên, thiếu chút nữa chảy máu mũi.
Dư Tiểu Thảo cau mũi nhỏ, ngẩng đầu lên án nhìn hắn, hỏi: “Huynh xác định muốn để mọi người chiêm ngưỡng mông vợ tương lai của mình?”
“Ấy... Đương nhiên là không!” Chu Tuấn Dương có loại cảm giác bê đá tự đập vào chân mình, vội vàng bổ sung nói: “Gia sẽ lột quần đánh mông nàng ở trong phòng chỉ có hai chúng ta!”
“Lão lưu manh!” Dư Tiểu Thảo hung hăng trừng hắn, quay đầu nhào lên trên người Tiểu Bạch, cố ý chọc nó. Tiểu Bạch vừa rồi trong nháy mắt mông chủ nhân bị tập kích đã chuẩn bị lao tới công kích, cho dù người đàn ông kia là người chủ nhân quen thuộc nhất. Tiểu Bạch trung thành bảo vệ chủ như vậy, so với Tiểu Hắc ở bên cạnh cười ngây ngô thì đáng tin cậy hơn nhiều.
Tiểu Hắc thấy chủ nhân vùi mình lăn lộn trong bộ lông dài mượt của huynh đệ của mình, thầm hâm mộ không thôi, cũng nhào tới góp vui, nhào lên trên người chủ nhân và Tiểu Bạch. Nhưng nhóc này vẫn còn có chút thông minh, vẫn biết khi vui đùa thì trập trung hết sức nặng lên người Tiểu Bạch. Tiểu Thảo kẹt ở giữa hai con sói, bị bộ lông rậm rạp bao trùm, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc tràn ra từ trong miệng.
Chu Tuấn Dương gạt Tiểu Hắc ra, nhưng lại không dám trêu vào Tiểu Bạc. Bởi vì vừa rồi khi hắn đánh mông tiểu nha đầu, trong nháy mắt đó, hắn cảm giác nếu mình còn “bạo hành” Tiểu Thảo nữa, Tiểu Bạch thật sự sẽ nhào tới cắn hắn.
Hắn lôi tiểu nha đầu ra từ trên người Tiểu Bạch, hắn chỉ con ngựa trắng dừng lại ở nơi xa nhìn lại đây, nói với Tiểu Thảo: “Những con ngựa hoang đó hình như đang đứng từ xa nhìn lại chúng ta phải không! Nàng ở chung với đàn ngựa hoang cả ngày, có thu hoạch gì không?”
“Đương nhiên, thu hoạch rất lớn đó! Con ngựa đầu đàn kia bằng lòng cho ta cưỡi, đó là minh chứng tốt nhất! Nhưng muốn thu phục nó, còn cần cần một quá trình tuần tự dần dần! Trở về, huynh hãy triệu tập tất cả những người nuôi ngựa để mở một cuộc họp, nếu phát hiện đàn ngựa hoang tới gần trại nuôi ngựa, nhất định không được kinh ngạc, càng không được kinh động tới chúng nó, cứ coi như không nhìn thấy chúng nó là tốt rồi.”
Dư Tiểu Thảo không hề cảm thấy mình làm chủ giúp Chu Tuấn Dương có chút gì không đúng cả. Thói quen này là do được đàn ông chiều thành quen. Dương Quận vương ngày thường nhìn đẹp trai lạnh lùng, nhưng ở trước mặt tiểu nha đầu của hắn thì lại ngoan ngoãn phục tùng, Cho dù là chuyện trại nuôi ngựa và xây dựng kỵ binh quan trọng nhất cũng phải xếp sau tiểu nha đầu.
Sau khi Hoàng thượng biết được luôn không nhịn được trêu ghẹo hắn, nói người ta đều là “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, hắn là anh hùng khó qua ải nhóc con chưa lớn! Còn nói Dư Tiểu Thảo nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như tiểu giai nhân thanh tú. Nếu như so sánh với những những giai lệ khuê tú hoặc mặn mà hoặc kiều diễm như tranh kỳ khoe sắc trong kinh thì có thể nói là một đĩa rau cải xanh xào mà thôi.
Ai biết đường đệ này của hắn ta nghe xong rõ ràng là rất mất hứng, còn rất không khách khí cắt đứt lời hắn, cho thấy mình chỉ thích ăn cháo trắng rau xào, không nhọc hắn lo lắng!
Dư Tiểu Thảo đề nghị, Chu Tuấn Dương cũng không có bất cứ do dự và nghi ngờ gì, chỉ đơn thuần là tò mò hỏi một câu: “Vì sao lại phải làm như vậy thế?”
“Đàn ngựa hoang luôn hướng tới tự do phóng khoáng, tựa như con người vốn tự do lại không có lý do gì mà đột nhiên bị bán làm nô tỳ, trở thành một thứ thuộc về người khác, nhất định sẽ có mâu thuẫn tâm lý. Con ngựa cũng như vậy! Ta dùng mã lương và viên đường làm mồi dụ, dẫn chúng nó tới trại nuôi ngựa. Chỉ cần trại nuôi ngựa cũng cho chúng nó đủ tự do, để chúng nó chân chính ý thức được tới trại nuôi ngựa cũng không phải muốn cướp đoạt địa vị chủ nhân trên thảo nguyên của chúng nó. Dần dà, chúng nó hiểu và ý thức được trại nuôi ngựa và con người ở trại nuôi ngựa cũng không phải mãnh thú độc ác, dần dần nó sẽ sinh ra lòng thân thiết.”
Dừng một chút, nàng lại tiếp tục nói: “Có lẽ thế hệ này chúng ta sẽ không thể sử dụng được chúng nó, nhưng khi chúng nó có thế hệ sau sinh ra ở trại nuôi ngựa, lớn lên ở trại nuôi ngựa, chúng sẽ sinh ra lòng trung thành với trại nuôi ngựa, đến lúc đó này đó những con ngựa thế hệ sau này cho dù là đuổi chúng nó đi chúng nó cũng sẽ không rời đi!”
Chu Tuấn Dương không phải người bất tài, không những vậy hắn nghĩ càng thêm lâu dài: “Hay lắm! Đến lúc đó, lai giống giữa ngựa hoang và ngựa cái trong trại nuôi ngựa, vậy không phải là có sẽ ngựa giống hay sao? Giải quyết được việc cấp bách là thiếu ngựa giống của trại nuôi ngựa! Hay lắm, hay lắm! Nàng nói xem cái đầu này của nàng lớn lên như thế nào, sao có thể nghĩ ra kế lâu dài thượng sách như thế, không hổ là người gia nhìn trúng!”
“Hừ! Vừa rồi là ai mới xông tới đánh ta, còn nói trở về muốn dạy dỗ ta nữa?” Dư Tiểu Thảo khoanh hai tay ở trước ngực, khuôn mặt nhỏ hơi hơi giơ lên, nếu như hiện tạinàng có cái đuôi, trông cũng phải như đã vênh đến tận bầu trời rồi.
Chu Tuấn Dương đi tới, lại lần nữa tập kích mông nhỏ của nàng trước khi nàng phản ứng lại được. Nhưng lần này hắn đang giúp nàng xoa xoa! Lòng bàn tay truyền đến cảm xúc mềm mại vô cùng co dãn, làm hắn thoải mái thỏa mãn, nhưng hắn còn nhớ rõ phối hợp trấn an cảm xúc của tiểu nha đầu: “Gia lo lắng cho an nguy của nàng! Tuy rằng trại nuôi ngựa quan trọng, nhưng nàng mới là nhất quan trọng đối gia, không có gì có thể thay thế được vị trí của nàng trong lòng gia!”