Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Hắc Toàn Phong rất đau lòng chạy tới chỗ chủ nhân, khe khẽ tố cáo và làm nũng. Tiểu Thảo nhịn cười, khét một viên đường vào miệng nó, vỗ về tâm hồn nhỏ bị tổn thương của nó.

Linh khí nhanh chóng lan ra từ trong viên đường bị ngựa trắng đầu đàn nhạy bén đánh hơi được. Nó vội vàng ngẩng đầu nhìn qua theo mùi thơm. Bóng dáng mặc đồ trắng quen thuộc xuất hiện dưới ánh trăng, cả người như tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh, tựa như thần tiên ở nhân gian vậy. Sao ngựa trắng đầu đàn có thể biết thưởng thức vẻ ngoài của tiểu cô nương loài người được, cái nó quan tâm chính là viên đường con ngựa nhỏ đang nhai rôm rốp trong miệng kìa.

Ngựa trắng đầu đàn tao nhã bước về phía Tiểu Thảo. Tiểu Hắc Toàn Phong cảm nhận được sự ngông cuồng trên người đó, cho rằng nó muốn làm hại chủ nhân của mình, tiến lên hai bước ngăn lại, thân hình nhỏ nhắn chắn trước mặt Tiểu Thảo.

Lại là ranh con này! Ngựa trắng cúi đầu liếc nhìn Hắc Toàn Phong nho nhỏ, ánh mắt lộ vẻ khinh thường. Nếu nó muốn làm hại tiểu cô nương nhân loại này, dựa vào ngươi có thể ngăn được ai? Ngựa trắng nhẹ nhàng dùng chân trước đẩy đối phương qua một bên, ung dung đi tới trước mặt Tiểu Thảo, há miệng tới cái túi quen thuộc trong tay nàng.

Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ màu đen phóng tới, thiếu chút nữa đụng vào đầu ngựa trắng đầu đàn. Ngựa trắng lùi về sau một bước, né tránh bóng dáng như quả đạn pháo kia.

“Hí…” Không được làm hại chủ nhân của ta!! Bóng dáng nho nhỏ của Hắc Toàn Phong phát ra tiếng hí to và vang dội: Người đâu? Người nuôi ngựa đâu? Thủ vệ trại nuôi ngựa đâu? Đều ngủ chết hết rồi hay sao? Có con ngựa xấu xa muốn bắt nạt chủ nhân, mau tới giúp đỡ đi!!

Nhìn bóng dáng quyết tuyệt mà bi tráng như hy sinh anh dũng của Hắc Toàn Phong, Dư Tiểu Thảo không biết nên buồn cười hay nên cảm động nữa? Nàng tiến lên một bước, khom người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể đang run rẩy của nhóc con, sờ bờm ngựa non nớt của nó, cười trấn an: “Đừng lo lắng, đừng sợ, nó sẽ không làm hại chúng ta đâu!”

Đừng thấy Hắc Toàn Phong còn nhỏ, nhưng IQ của nó đã sắp bằng một đứa nhỏ năm tuổi, có thể nghe hiểu gần hết lời nói của chủ nhân rồi. Really? Chủ nhân quen tên trộm ăn vụng bữa khuya của nó? Hắc Toàn Phong quay đầu nghi ngờ nhìn thoáng qua Tiểu Thảo.

“Nhưng mà Hắc Toàn Phong thật dũng cảm, thưởng cho ngươi một viên đường!” Dư Tiểu Thảo lấy ra một viên đường vuông từ trong túi, đặt lên lòng bàn tay, muốn đưa đến bên miệng con ngựa nhỏ.

Đột nhiên có một cái đầu to chen tới, đầu lưỡi ấm áp cuộn tròn một cái cuốn lấy viên đường đi. Ngựa trắng vừa híp mắt hưởng thụ viên đường vừa thầm oán hận về linh khí trong viên đường ít hơn tiểu cô nương loài người cho nó lần trước. Không đã ghiền!

Hắc Toàn Phong tức chết rồi! Không chỉ trộm bữa khuya của nó, còn trắng trợn cướp đồ ăn vặt của nó, ông đây liều mạng với ngươi! Hắc Toàn Phong bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, phát điên xông về phía ngựa trắng, đến bên cạnh nó vừa đá vừa cắn, làm ầm ĩ vô cùng dữ dội.

Nhưng ngựa trắng không hề quan tâm tiểu tử chỉ đứng tới đầu gối mình này, hơi né tránh một chút rồi mặc kệ nó. Chút sức lực đó không hề làm tổn thương được đối phương. Quan trọng nhất là còn xin được thêm mấy viên đường!

“Hắc Toàn Phong, ở đây vẫn còn đường này, mau về đây!!” Dư Tiểu Thảo thật sự sợ tiểu tử kia bị ngựa trắng đạp trúng, vội vàng gọi nó trở về. Nàng lấy một viên đường ra, tránh đi miệng của ngựa trắng, nhét vào trong miệng Hắc Toàn Phong.



Đường ăn ngòn ngọt, lý trí đang tức giận của Hắc Toàn Phong mới từ từ quay lại. Hung hăng trừng mắt liếc ngựa trắng một cái, kiêu ngạo ngẩng đầu ngựa lên như đang nói: Nhìn đi, chủ nhân vẫn thiên vị ta thôi!

Ngựa trắng bất mãn nhìn Tiểu Thảo, đưa miệng tới muốn cướp cái túi trong tay Tiểu Thảo. Tiểu Thảo vừa trốn tránh vừa dụ dỗ: “Nhìn đi! Đãi ngộ của trại nuôi ngựa bọn ta không tệ, nếu ngươi tới trại nuôi ngựa sống, mỗi ngày đều sẽ có một viên đường đó! Thế nào? Có muốn suy nghĩ thử không!”

Động tác cướp đồ ăn của ngựa trắng hơi khựng lại, giả vờ không nghe thấy, sau đó tiếp tục tấn công cái túi trong tay nàng. Dư Tiểu Thảo thấy nó giả ngu, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, nhưng nếu đã nói ra ý của mình rồi, cũng sẽ không ép nó. Nàng tin vào câu mưa dầm thấm lâu, chắc chắn ngựa trắng và đàn ngựa của nó sẽ bị thuần phục!

Tiểu Thảo nhét một viên đường vào miệng ngựa trắng, vỗ cổ nó, cười nói: “Được rồi, cỏ khô cũng đã ăn, đường cũng nếm rồi, nhanh trở về chỗ của ngươi đi! Đúng rồi, sau này nếu gặp phải thời tiết xấu như mưa tuyết, nhớ đến chuồng mới xây ở đây trú. Đó là đặc biệt chuẩn bị cho các ngươi đấy!! Không có ai đến làm phiền các ngươi đâu. Tin ta, cho dù các ngươi đến trại nuôi ngựa này, cũng vẫn được tự do như cũ. Nhưng mà có một điều, các ngươi tìm vợ phải ưu tiên chọn ngựa trong trại nuôi ngựa đấy!”

Ngựa trắng đầu đàn lại xin thêm một viên đường, sau đó mới thỏa mãn không cướp đồ ăn nữa. Nó biết hấp thu linh lực mỗi ngày phải có mức độ nhất định, nhiều quá ngược lại còn có hại với thân thể, bèn không nỡ quay đầu nhìn thoáng qua tiểu cô nương loài người, sau đó xoay người rời khỏi.

Dư Tiểu Thảo nhìn theo bóng dáng con ngựa trắng thuần kia đạp ánh trăng sáng càng chạy càng xa, cảm thấy nó giống như nhân vật chính trong chuyện cổ tích vậy, chói mắt như vậy, khiến người ta không nỡ dời mắt đi.

Một cơn gió đêm lạnh ẩm thổi tới, nàng rùng mình một cái, hơi co co bả vai. Thời tiết ở phương Bắc vào tháng Mười, rất nhiều nơi đã có tuyết rơi, trại nuôi ngựa có hoàn cảnh địa lý được trời ưu ái, khiến mùa đông chậm hơn những nơi khác không ít. Nhưng gió đêm vẫn rất lạnh lẽo.

Lúc này, một cái áo choàng mang theo nhiệt độ cơ thể được khoác lên vai nàng, hơi thở quen thuộc bao phủ lấy nàng từ phía sau, khiến nàng cảm thấy ấm áp và yên tâm gấp bội.

“Nó đã đi rồi, chúng ta trở về thôi!” Tiểu Thảo vừa bước ra cửa phòng của mình, Chu Tuấn Dương đã nhận ra. Hắn biết trong lòng tiểu nha đầu lo lắng cái gì, vì để không làm con ngựa trắng sợ, hắn vẫn giấu đi hơi thở của mình, theo sát phía sau tiểu nha đầu từ xa xa, yên lặng bảo vệ nàng.

Cảnh ngựa đen nhỏ bảo vệ chủ thêm điểm cho ấn tượng của Chu Tuấn Dương với đời sau của Cuồng Phong không ít. Có can đảm đấm đá lung tung trước mặt ngựa hoang đầu đàn, sự can đảm và chân thành này đủ để đoán được năng lực của nó trong tương lai. Trại nuôi ngựa đang thiếu một con ngựa đầu đàn có thể thống lĩnh đàn ngựa, có lẽ tên nhóc này trời sinh để làm việc đó.

Người nuôi ngựa nghe thấy tiếng động thức dậy, lại bỏ thêm cỏ khô vào chuồng nuôi ngựa. Dư Tiểu Thảo thêm nguyên liệu vào trong cỏ ngon của Tiểu Hắc Toàn Phong, cảm xúc không vui của chú ngựa nhỏ được vỗ về trong nháy mắt, hí hửng ăn bữa khuya ngon miệng, cái đuôi nhỏ lắc lư, đủ để nhìn ra tâm trạng vui sướng của nó lúc này.

Dư Tiểu Thảo được Chu Tuấn Dương bảo vệ trở về tiểu viện, đương nhiên không biết sau khi ngựa trắng rời đi đã tiện đường tuần tra phương hướng nàng chỉ một lượt. Nó nhìn thấy từng cái chuồng ngựa rộng rãi sạch sẽ ở vòng ngoài trại nuôi ngựa, từng hàng máng ngựa thêm đầy cỏ khô, giống hệt như tiểu cô nương loài người kia nói, không có người qua lại và trông coi ở gần đó, không có lo lắng có âm mưu và bẫy rập gì cả.



Nghĩ đến mùa tuyết kéo dài sắp diễn ra, còn có già trẻ bệnh tật trong đàn. Mùa đông mỗi năm đều có một bộ phận ngựa trong đàn vì sức khỏe yếu ớt mà chết trong mùa đông khắc nghiệt của phương Bắc. Đây chính là mạnh thắng yếu thua của quần thể, nhưng làm một con ngựa đầu đàn, nó vẫn cảm thấy đau lòng vì những con ngựa kia. Nếu lúc trước có hoàn cảnh sinh tồn tốt như vậy, có lẽ những thành viên kia có thể tránh khỏi số phận phải chết đúng không? Mạng sống và tự do, cái nào quan trọng hơn? Trong lòng ngựa trắng có chút phân vân…

Buổi tối ngày thứ tư sau khi đi săn mùa thu trở về, những trận gió phương Bắc lạnh lẽo thổi cả một đêm, luồng khí lạnh tập kích trại nuôi ngựa. Lúc đầu, hoa tuyết chỉ rơi xuống ít ỏi, gió lạnh như con dao thổi vào người lạnh đến co tay rút chân.

Dư Tiểu Thảo làm ổ trên giường đất được đốt nóng, nàng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, quyết định thêu một cái hà bao mới, đổi với cái hà bao xấu xí đã phai màu bên eo Chu Tuấn Dương.

Trên giường đất, Ngô Đồng khéo tay đang dùng da chồn tuyết may xiêm y giữ ấm cho tiểu thư. Mùa đông phương Bắc đến sớm, bọn họ không chuẩn bị đầy đủ lắm, phải nhanh chóng làm ra mấy bộ quần áo lông cho tiểu thư chống rét. Trong mấy nha hoàn, Ngô Đồng không phải người có tay nghề tốt nhất, nhưng tài thêu thùa của nàng ta cũng xem như thượng thừa. Nếu không phải được chọn làm nha hoàn thiếp thân của tiểu thư, rất có khả năng phòng thêu thùa của Phòng phủ là nơi làm việc của nàng ta.

Nghênh Xuân ngồi ở đầu giường đất vừa se chỉ vừa buồn bực hỏi tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư, người bảo chúng nô tỳ se chỉ thô như vậy để làm gì thế ạ?” Nếu chỉ dùng để dệt vải, vậy vải dệt ra sẽ rất dày? Chẳng lẽ là dệt thảm sao?

Xuân Hoa và Thu Thực dùng dao nhỏ gọt kim trúc ở một bên nhìn thoáng qua kim trúc to mảnh để bên cạnh, trong lòng cũng tràn đầy nghi vấn như Nghênh Xuân.

“Đợi chuẩn bị xong rồi, các ngươi sẽ biết thôi!” Dư Tiểu Thảo cười thần bí, tiếp tục cúi đầu may vá, hà bao đã may xong rồi, đường may coi như ngay ngắn, nàng lật qua lật lại nhìn mấy lần, cảm thấy khá hài lòng. Khó nhất chính là thêu hoa văn ở mặt trên.

Nàng nhìn hoa văn Ngô Đồng chuẩn bị, chọn một loại đơn giản nhất… kiểu thêu tạo thành từ mấy cây trúc dài và lá trúc. Thật ra, trong lòng nàng có một suy nghĩ xấu xa, đó chính là thêu hình vẽ nhân vật hoạt hình ở bên trên, không biết Dương Quận vương lạnh lùng kiêu ngạo có dám đeo lên không?

Lúc này, một trận gió lạnh thổi tới qua khe hở của rèm cửa dày được vén lên, một bóng người cao ngất đi vào. Hắn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thảo, nhìn nàng cúi đầu vẽ một hình con chó kỳ lạ lên trên.

Tuy hình trên hoa văn chỉ được vẽ bằng mấy nét bút ít ỏi, nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được rõ ràng nàng vẽ cái gì. Vóc người nho nhỏ, lỗ tai dựng thẳng, đôi mắt có thần, trên cổ còn quàng một cái khăn, dáng vẻ kiêu ngạo kia, vừa nhìn đã thấy giống Tiểu Bạch đến mấy phần.

“Vẽ cái gì vậy? Đáng yêu đấy!” Lần đầu tiên Chu Tuấn Dương nhìn thấy hình vẽ… vừa trừu tượng vừa đáng yêu thế này, không nhịn được tán thưởng một tiếng.

Dư Tiểu Thảo nhịn cười nói: “Đây là hoa văn ta chuẩn bị thêu trên hà bao, nếu huynh thích thì ta yên tâm rồi.

Chu Tuấn Dương vừa nghe thế, vẻ mặt cứng đờ, đưa mắt nhìn thoáng qua mấy hoa văn khác, chọn ảnh lá trúc đơn giản nhất kia, nở một nụ cười mất tự nhiên: “Hoa văn này quá phức tạp, phải thêu bao lâu mới hoàn thành được chứ? Gia không nỡ để nàng vất vả, vẫn nên đổi cái này đi, đơn giản hơn một chú?”
Nhấn Mở Bình Luận