“Dư thúc, việc này ngài cứ yên tâm đi! Nếu như phụ vương mẫu phi không đồng ý thì lễ trưởng thành của Thảo Nhi bọn họ sẽ không đến thêm vinh dự giúp nàng! Ngày nào ta cũng chạy đến chỗ nàng là do được phụ vương và mẫu phi ngầm đồng ý. Người cũng không phải không biết, mẫu phi ta rất thích nàng, còn sớm thúc giục ta cưới nàng về!”
Bởi vì trước đây không biết lúc nào thì Chu Tuấn Dương lại “Nổi điên” nên Tĩnh Vương phi đã sớm lo việc hắn có cưới được vợ hay không, sợ lúc hắn đánh mất lý trí lại làm vợ hắn bị thương, thậm chí còn…
Sự xuất hiện của Tiểu Thảo khiến Tĩnh Vương phi nhìn thấy hy vọng. Tiểu nha đầu này lại có thể ngăn cản con trai bà ấy nổi điên, hơn nữa còn điều chỉnh tính cách bạo ngược của hắn ngày một ôn hòa, gần hai năm nay gần như không xuất hiện tình huống mất khống chế nào. Tĩnh Vương phi không biết đã lặng lẽ thắp bao nhiêu cây hương trong Phật đường trong Vương phủ. Bà ấy cho rằng Tiểu Thảo được trời cao phái xuống cứu giúp con trai, hai người là trời sinh một đôi. Con trai bà ấy cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh cô đơn đến cuối đời!
Nếu như không phải Tiểu Thảo còn nhỏ tuổi thì bà ấy đã sớm thúc giục hai người thành thân, sớm sinh mấy tiểu tử cho bà ấy chăm bẵm rồi. Lúc bé con trai nhỏ mềm mại đáng yêu, con của nó nhất định không kém nó bao nhiêu! Bánh bao nhỏ mềm mềm đáng yêu khiến người khác thấy mà mong!
Dù là người có thân phận đến đâu đến độ tuổi nhất định đều mong mỏi con cháu đầy nhà. Tĩnh Vương phi được Tiểu Thảo giúp điều dưỡng sức khỏe, tuy đã sắp năm mươi nhưng nhìn qua chỉ như hơn ba mươi. Nhưng mà bà ấy vẫn rất hâm mộ cảnh được con cháu vây quanh làm nũng.
Đáng tiếc bánh bao nhỏ duy nhất của con trai cả lại bị vương gia dẫn theo bên cạnh dạy dỗ nghiêm khắc, chẳng khác nào ông cụ nhỏ, chẳng đáng yêu chút nào. Người con thứ hai ở trong quân đội thì như cá gặp nước, đã hai mươi lăm mà ngay cả tin tức về người tình trong mộng cũng không có, buồn chết bà ấy mà!
Con trai út là người khiến bà lo lắng nhất nhưng lại là người tìm được vợ sớm nhất. Đáng tiếc cô vợ kia quá nhỏ, đợi tận sáu bảy năm, rốt cuộc cũng chờ đến ngày tiểu nha đầu trưởng thành. Nhưng mà nó lại nghe lời Hoàng thượng, phải chờ đến khi tiểu cô nương mười tám tuổi mới được cưới! Thế thì bao giờ bà ấy mới có thể bế cháu yêu mềm mềm đáng yêu thơm mùi sữa đây!
Cho nên, môn đăng hộ đối gì đó trước nay bà ấy đều không để ý. Chỉ cần Tĩnh Vương phi thích, Tĩnh Vương đương nhiên cũng thích. Hơn nữa sau khi Chu Tuấn Dương thành thân sẽ chuyển ra ở riêng, chuyển đến ở trong phủ Quận vương do Hoàng thượng ban thưởng. Thái độ huynh tẩu đối xử với Tiểu Thảo cũng chẳng để tâm làm gì!
Tất cả vấn đề Chu Tuấn Dương đều đã thay Tiểu Thảo suy nghĩ chu toàn. Sao hắn có thể để cho cô vợ hắn chờ đợi nhiều năm chịu tủi thân chứ? Cho nên tất cả lo lắng của bọn họ đều là dư thừa.
Nói rõ ra hết những lo lắng, người Dư gia đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa còn quyết định ngày mùng hai tháng Hai phủ Tĩnh Vương sẽ đến cầu hôn.
Lúc Chu Tuấn Dương và người Dư gia bàn bạc, Tiểu Thảo dẫn theo đám nha hoàn của mình đến phòng bếp nấu cơm. Nàng liệt kê hết các món ăn ra, trong đó phần nhiều đều là món Tiểu Thạch Đầu thích ăn. Nhìn sắc trời thì xem ra Chu Tuấn Dương sẽ ở lại ăn cơm chùa rồi, nàng lại nấu thêm mấy món hắn thích ăn nữa.
Nói là tự nàng vào bếp chứ thật ra tất cả nguyên liệu nấu ăn đều do đám người làm chuẩn bị đầy đủ. Món ăn đơn giản thì nàng thuật lại để nữ đầu bếp nấu, nàng chỉ ở bên cạnh chỉ điểm vài câu. Món ăn phức tạp hơn nàng sẽ xắn tay áo tự nấu lấy.
Mười mấy món thức ăn chưa đến nửa tiếng đã nấu xong. Lúc ăn cơm, Tiểu Thạch Đầu vẫn còn hơi ấm ức, cứ cảm thấy chị gái bị kẻ nào đó đoạt mất, cứ thích tranh cướp đồ ăn với anh rể tương lai. Cậu không những ăn không ít món tủ mà còn tranh đoạt không ít món ăn của Chu Tuấn Dương. Cậu nhóc không cẩn thận ăn no căng bụng, nằm trên giường đất hừ hừ mãi. Cũng chỉ có ở trước mặt người nhà cậu mới để lộ vẻ trẻ con tức giận như vậy. Trong mắt bạn cùng trường và người ngoài, Dư Phàm là một thiếu niên tài hoa hơn người, thông minh lanh lợi, lịch sự nho nhã!
Dư Tiểu Thảo vừa tức giận vừa buồn cười nhét một viên thuốc tiêu cơm vào miệng cậu, đuổi cậu ra hậu viên chơi với Nhóc Con. Chu Tuấn Dương sau khi đạt được thỏa thuận ngồi chơi trong chốc lát rồi cũng ra về. Tiểu Thảo tự mình tiễn hắn ra cửa.
Chu Tuấn Dương xoay người chỉnh lại mũ trùm đầu cho nàng, nắm đôi tay nhỏ bé đã đeo bao tay của nàng, cười tươi như ánh mặt trời ấm áp mùa xuân: “Sang năm mới nàng sẽ trở thành người của gia rồi. Ngoan ngoãn ở nhà chờ gia đến cầu hôn!”
“Có lúc nào ta không ngoan chứ?” Dư Tiểu Thảo trợn tròn mắt tỏ vẻ không đồng ý.
Chu Tuấn Dương dịu dàng vén sợi tóc mai nghịch ngợm của nàng ra sau tai, mắt phượng dịu dàng sóng sánh ánh nước, môi mỏng khẽ hé mở: “Ngày nào nàng cũng không ngoan, luôn chạy loạn trong lòng gia khiến trong đầu gia lúc nào cũng nghĩ về nàng!”
Đậu má! Từ khi nào mà người cổ đại biết thả thính như vậy? Chỉ trong chớp mắt nàng cảm thấy tên yêu nghiệt trước mắt này cũng như nàng, xuyên đến từ thời hiện đại!
Tiểu Thảo che lại trái tim nhỏ đang đập thình thịch, mắt hạnh trợn tròn, đôi môi xinh xắn đỏ hồng hơi cong thành chữ “O”, trong đôi mắt đen nhánh đều phản chiếu khuôn mặt đẹp trai đang mỉm cười của hắn.
Chu Tuấn Dương xoa đầu nàng, lại giúp nàng thắt chặt áo choàng bị lỏng dây, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: “Mau trở về đi, mấy ngày nữa gia lại đến thăm nàng... mấy món ăn hôm nay nàng nấu gia rất thích ăn. Nhưng mà sau này nhà có nữ đầu bếp, những việc này cứ giao cho bọn họ là được, không cần tự làm.”
Dư Tiểu Thảo khá cảm động, tinh nghịch cười với hắn, nháy mắt nói: “Ta còn nghĩ lần sau huynh tới ta sẽ nấu ‘Phật nhảy tường’ cho huynh ăn nữa. Nếu huynh đã thương ta như vậy, vậy…”
“Khụ… Phật nhảy tường cách nấu phức tạp, hơn nữa còn tốn nhiều thời gian… Nhưng mà thỉnh thoảng nấu một hai lần vẫn được! Ba ngày sau gia sẽ đến tặng quà năm mới cho nhà nàng…” Sau khi tiểu nha đầu đến Kinh thành vẫn luôn bận làm việc Hoàng thượng giao, bận kiếm tiền, đã lâu rồi nàng không tự tay nấu ăn.
Mấy món ngon hôm nay cũng phải cả năm rồi Chu Tuấn Dương mới được nếm lại một lần. Phật nhảy tường càng không phải nói, chỉ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thôi cũng đã tốn thời gian rồi. Lần cuối hắn ăn món này còn là ăn ké của Thái thượng hoàng nữa! Tuy rằng hắn không nỡ để tiểu nha đầu xuống bếp trong tiết trời lạnh giá thế này nhưng sự hấp dẫn của phật nhảy tường khiến hắn không kiềm chế được.
Tiểu Thảo cũng biết người này mặt ngoài lạnh lùng cao ngạo cách xa người, mặt trong lại là một con hàng ăn uống chính hiệu. Nhưng mà đối mặt với khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt này nàng sẽ làm không nề hà gì cả: “Biết rồi! Huynh nói nếu ta lấy phật nhảy tường làm món ăn chính của tửu lâu có thể kiếm được rất nhiều tiền phải không?”
“Đương nhiên rồi! Nếu nàng mở tửu lâu, Trân Tu lâu còn lâu mới so được!” Chu Tuấn Dương vẫn luôn cảm thấy tức giận vì tên họ Chu kia dùng công thức nấu ăn của Tiểu Thảo kiếm tiền nên hắn đương nhiên sẽ ủng hộ tiểu nha đầu mở tửu lâu vô điều kiện. Đến lúc đó nàng chỉ cần để ý việc huấn luyện đầu bếp, những chuyện khác cứ giao cho hắn là được. Bình thường rảnh rỗi đi dạo qua đó xem xét một chuyến, không rảnh thì không đi, cũng chẳng có việc gì.
Dư Tiểu Thảo cũng chỉ nói vậy thôi chứ dù sao thì Chu Tam thiếu cũng coi như là bạn làm ăn lâu năm của nàng, tranh cướp việc làm ăn với hắn đúng là không phải việc tốt đẹp gì: “Được rồi! Ta có nhiều việc phải xử lý như vậy, làm gì có thời gian rảnh kinh doanh tửu lâu đây? Nếu không thì cứ bán công thức nấu ăn là được rồi!”
“Không phải nàng luôn muốn làm một Dược thiện phường hoàn chỉnh sao? Không phải nàng nói phật nhảy tường có thể làm chậm quá trình lão hóa, tăng cường sức đề kháng à? Chúng ta có thể lấy phật nhảy tường làm đòn chính, tung ra dược thiện vừa ngon vừa bổ dưỡng, hơn nữa chỉ mở ở Kinh thành, cũng không tính là đoạt mối làm ăn của Chu gia.”
Chu Tuấn Dương đề nghị như vậy chủ yếu là vì hắn rất thích hương vị của phật nhảy tường, lại không nỡ để tiểu nha đầu nhà hắn phải vất vả. Nếu như có thể có một nơi có thể thích là ăn được món này thì dạ dày của hắn sẽ rất thỏa mãn! Hắn tin rằng nếu Hoàng gia gia biết được chuyện này cũng sẽ đồng ý lời đề nghị của hắn.
Dư Tiểu Thảo cũng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Thật ra thì trong phường làm đẹp và dưỡng sinh “Hoa tưởng dung” có phục vụ dược thiện, hơn nữa càng ngày càng làm ăn tốt hơn. Rất nhiều quyền quý trong Kinh thành vì muốn nâng cao sức khỏe cho người trong nhà đều đặt thuốc từ trong phường. Hậu viện trong phường đều phục vụ dược thiện mà vẫn không cung cấp đủ được nhu cầu của người trong Kinh thành. Đúng thật là đến lúc tách ra làm một nơi bán dược thiện riêng.
“Ừm… chuyện này, hay là chờ ta gặp Chu Tam thiếu nói với hắn vài câu trước đã? Dù sao cũng là làm ăn trên phương diện ăn uống, ắt sẽ có cạnh tranh.” Dư Tiểu Thảo động lòng nhưng lại không muốn bạn tốt có vướng mắc trong lòng nên do dự một lát vẫn chưa quyết định được.
Chu Tuấn Dương không hề che giấu sự bất mãn trong lòng: “Nha đầu, sao nàng lại để ý cảm nhận của tên họ Chu đó như vậy? Hắn cũng không phải thân thích của chúng ta, cùng lắm chỉ là bạn hợp tác làm ăn mà thôi. Nàng coi trọng hắn như vậy người ta chưa chắc đã cảm kích!”
“Ồ? Sao ta lại ngửi thấy mùi chua thế này? Bình giấm nhà ai đổ vậy? Sao huynh còn ghen với cả người đã thành thân vậy?” Dư Tiểu Thảo đúng là không biết nên làm gì, người này cái gì cũng tốt, chỉ là - thiếu rộng lượng.
“Hừ! Đừng tưởng gia không biết trước đây tiểu tử đó có ý với nàng! Nếu không phải gia bảo vệ nàng kín kẽ thì không biết hắn sẽ làm ra chuyện xấu gì đâu!” Chu Tuấn Dương vẫn tự cho rằng mình có mắt nhìn người, cũng may khi đó nha đầu nhà hắn còn nhỏ tuổi, còn chưa hiểu biết gì.
Dư Tiểu Thảo thở dài nói như giống dỗ trẻ con: “Được rồi! Huynh đừng nói chuyện không có thật nữa. Người chẳng có nhan sắc cũng chẳng có vóc người như ta, công dung ngôn hạnh không đầy đủ cũng chỉ có mình huynh coi ta như bảo bối thôi. Người khác sẽ không để ý đâu!”
“Ai nói nàng không có nhan sắc không có vóc người? Mắt người đó mù chắc rồi! Tiểu nha đầu của gia rất đẹp! Cũng rất tốt!!” Chu Tuấn Dương vừa nghe đã cảm thấy không vui! Không lẽ tiểu nha đầu nghe thấy ai nhiều lời rồi? Phải bảo Hầu Hiểu Lượng điều tra một chút, hắn cũng muốn xem xem ai dám nói nha đầu nhà hắn như vậy!
Đôi mắt biết cười của Dư Tiểu Thảo khẽ liếc nhìn hắn, ẩn chứa vài phần phong tình cười cười nói: “Huynh quý trọng bảo bối trong tay huynh, nhà huynh có cái gì mà huynh không cảm thấy tốt đây! Không ai nói gì cả, ta chỉ không tự tin về bản thân thôi. Dáng đẹp là phải ngực nở mông cong, mà ta…”