Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Tháng Ba mùa xuân, cây cối đâm chồi nảy lộc. Trong các trang viên ở Kinh thành, giống lúa mì vụ Đông vừa nhú lên mạ xanh non, nhìn khắp nơi đều là màu xanh lá vô tận, giống như bức vẽ tranh thủy mặc màu xanh đang chuyển động vậy. Tiểu Thảo mặc quần áo màu vàng nhạt giống như một đóa hoa xuân đáng yêu duyên dáng, nghiêm túc đứng ở bờ ruộng giám sát nhóm tá điền cắt cỏ, trong lòng lại nghĩ mãi về người đang hành quân nơi đất khách quê người kia.

“Chủ tử! Hoàng thượng có lệnh truyền người lập tức về kinh!” Xuân Hoa chạy như bay đến mà không hề thở dốc, sau đó nàng ta khom người thi lễ với bóng người mảnh khảnh kia.

Dư Tiểu Thảo khẽ nhíu mày, lẩm bẩm với vẻ nghi ngờ: “Lệnh? Sao Hoàng thượng lại đột nhiên gọi ta về Kinh thành nhỉ?”

Tiểu Liên đang lúi húi trong ruộng lúa nhổ cỏ, nghe vậy thì bước nhanh đến nhẹ giọng nói: “Nhất định là có chuyện gấp, nếu không ngài đã chờ muội về Kinh rồi mới gọi vào cung rồi. Chỗ này đã có tỷ giám sát, muội mau trở về đi.”

Đầu mùa xuân là thời gian nhà nông bận rộn, vợ chồng Dư Hải cũng chẳng rảnh rỗi gì, bọn họ đã sớm dẫn con trai lớn trở về Đường Cổ. Sợ con gái út vì Dương Quận vương phải ra chiến trường bị ảnh hưởng tâm trạng nên bảo Tiểu Liên ở lại làm bạn với nàng. Ngày thường có người nói chuyện giải sầu, con gái nhỏ sẽ không suy nghĩ bậy bạ. Nếu như không phải Tiểu Thảo còn công vụ trên người, hai vợ chồng Dư Hải rất muốn dẫn nàng trở về Đường Cổ ở mấy ngày.

Tĩnh vương phi cũng thường gọi Tiểu Thảo đến nhà, mẹ chồng nàng dâu càng thêm thân thiết khiến thế tử phu nhân liên tục nói mẫu phi có mới nới cũ. Tiểu Thảo biết Tĩnh vương phi cũng lo lắng nên vì không muốn bà ấy quá nhớ con mà lần nào đến nàng cũng đều ra vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, thay đổi đủ cách nấu dược thiện khác nhau bồi bổ cho mẹ chồng tương lai khiến bà ấy trẻ ra trông thấy, nhìn qua phải trẻ hơn bảy tám tuổi so với tuổi thật. Điều này khiến các quý phụ trong Kinh thành ao ước không thôi, bọn họ càng thêm trông chờ vào dược thiện phường Dư Ký.

Thế tử phi cũng được hưởng ké phúc của mẹ chồng, được ăn rất nhiều đồ tốt, cả người được vỗ béo khiến cái bụng đã nhiều năm không có động tĩnh nay lại rục rịch trong khi mọi người không ai hay biết. Các chủ tử trong Tĩnh vương phủ mỗi tháng đều có thái y đến khám sức khỏe định kỳ. Có lẽ vì vừa mới có bầu mạch tượng còn yếu nên không hiện rõ, đến khi phát hiện ra đã là hơn một tháng sau đó.

Tĩnh vương phi liên tục khen Tiểu Thảo là tiểu phúc tinh nhà bọn họ, đúng như lời cao tăng Hộ quốc tự nói: Phúc đức đầy nhà, vượng phu vượng gia, còn vượng cả nhà chồng. Hơn nữa nàng còn chưa gả đến vương phủ, không những có thể điều dưỡng tốt thân thể ốm yếu của Tĩnh vương phi mà còn có thể khiến “Bệnh” của con trai bà ấy không thuốc tự khỏi. Bây giờ cả con dâu cả cũng được hưởng ké, lại mang thai sau tám năm không có tin vui gì. Bà ấy khen nhiều đến mức mấy ngày nay Tiểu Thảo xấu hổ không dám bước chân vào phủ Tĩnh vương.

Để tránh việc nghĩ đến Chu Tuấn Dương, Tiểu Thảo dùng công việc để lấp đầy thời gian rảnh của bản thân. Việc đồng áng của Hoàng trang vốn không cần nàng quản lý mà ngày nào nàng cũng đến khiến mấy quản sự ở Hoàng trang có tài mà không đất dụng võ. Từ sau khi Chu Tuấn Dương rời kinh, mười ngày thì có đến sáu ngày nàng ở lỳ trong Hoàng trang. Đương nhiên là không riêng gì việc đồng áng ở Hoàng trang, trang viên của Dương Quận vương ở bên cạnh và cả xưởng sau núi thỉnh thoảng nàng cũng đến nhìn xem thế nào.

Trang viên dưới chân núi, quy mô của xưởng cũng đã hình thành, nhìn bằng mắt thường cũng thấy quy mô của nó còn to hơn cả trang viên. Bây giờ ngoài xưởng trà hoa xây dựng ban đầu ra còn có thêm xưởng rượu trái cây, xưởng mứt và xưởng đồ hộp đều do Tích Xuân quản lý.

Nha đầu Tích Xuân này càng ngày càng ra dáng đại chưởng sự cả về khí chất lẫn năng lực. Nàng ấy quản lý mấy cái xưởng vô cùng gọn gàng hợp lý. Việc sản xuất và buôn bán đã vượt qua cả cửa hàng bánh ngọt Dư Ký do Dương Liễu quản lý. Tuy rằng không so được với “Hoa tưởng dung” của Hạ Xuân và xưởng chế thuốc của Anh Đào nhưng lợi nhuận như vậy đã rất tốt rồi.

Ngày thường mấy nha đầu này khá thân với nhau, nhưng lại không hề âm thầm giúp đỡ nhau. Đến cuối năm khi báo cáo sổ sách với chủ tử luôn khiến Tiểu Thảo cảm thấy bốn người này đều có xu hướng ganh đua, người này có năng lực hơn người kia khiến cho người làm chủ tử như nàng phải chịu áp lực rất lớn!



Trước mắt thì sản nghiệp do thuộc hạ Tiểu Thảo quản lý, “Hoa tưởng dung” vẫn luôn đi con đường kiếm tiền tót nhất, nhất là chế độ hội viên khiến các quý phụ thích cái đẹp thích đua đòi giống như ong thấy mật, đua nhau cống tiền cho Tiểu Thảo. Ngành làm đẹp và dịch vụ luôn cho lợi nhuận lớn nhất nên từ trước đến nay “Hoa tưởng dung” luôn là nguồn thu lớn nhất của nàng.

Tiếp đến là xưởng chế thuốc. Ngoài mấy loại thuốc trị cảm cúm, sốt, họ ra Tiểu Thảo còn nghiên cứu ra mấy loại thuốc viên nữa, ví dụ như chữa chứng mất ngủ, tắc nghẽn mạch máu, tiểu đường, cao huyết áp... Xưởng chế thuốc trong Kinh thành được Anh Đào phát triển đã mở rộng quy mô gấp mấy lần. Tất cả Đồng Nhân Đường ở phía Bắc đều có thể mua được thuốc viên của Dư Ký. Còn có thuốc trị thương của Dư Ký cũng rất được hoan nghênh. Xưởng chế thuốc ở trong mắt người khác chính là con gà đẻ trứng vàng!

Sau này Tích Xuân mới quản lý xưởng rượu, dù là rượu mạnh mát lạnh hay là rượu hoa quả ngọt ngào có thể dưỡng sinh tăng cường sức khỏe gần như đã trở thành loại rượu phổ biến dùng trong các quán rượu và quán cơm trong Kinh thành. Mứt và hoa quả đóng hộp đã bị Chu gia giành được quyền buôn bán. Xưởng chỉ phụ trách sản xuất, việc tiêu thụ hoàn toàn giao cho Chu gia xử lý.

Hoàng Thư Nhã dùng dao mổ trâu đi giết gà, phụ trách việc buôn bán mứt và hoa quả đóng hộp trong Kinh thành. Nàng ta gặp được thần tượng Dư Tiểu Thảo của mình cũng đã học hỏi được một vài cách bán hàng hiệu quả. Ví dụ như ngày lễ thì bán giảm giá, bán trong số ngày quy định, bán giới hạn, vân vân. Đề xuất của thần tượng đã giải được nút thắt trong lòng nàng ta giúp nàng ta ngày một vững bước trên con đường làm người phụ nữ tài năng. Từ đó địa vị của Tiểu Thảo trong lòng nàng ta chẳng khác nào thần.

Dương Liễu quản lý cửa hàng bánh ngọt Dư Ký, ở Kinh thành thì đây cũng là sản nghiệp khiến người khác thèm thuồng nhưng so với mấy chị em khác thì vẫn còn kém xa. Nhưng mà nàng ta chỉ say mê với đồ ăn nên cũng không quan tâm mấy việc này là bao.

Tiểu Thảo đang chuẩn bị giao dược thiện phường cho nàng ta quản lý. Bây giờ Dương Liễu đang bế quan khổ luyện nấu “Phật nhảy tường”. Chủ tử nàng ta chẳng tiếc gì mấy nguyên liệu nấu ăn đắt tiền kia, mà Dương Liễu rất có thiên phú nấu ăn nên chỉ sau một tháng, “Phật nhảy tường” do nàng ta nấu đã giống của Tiểu Thảo bảy tám phần. Nếu như khống chế lửa tinh chuẩn hơn một chút thì có thể xuất sư rôi.

Khụ... hình như hơi lạc đề, vẫn nên trở về việc Tiểu Thảo thường xuyên làm việc đến “Quên ăn quên ngủ” ở Hoàng trang đi. Vì thế mà, Hoàng thượng có việc triệu kiến nàng, không thể không phái người chạy từ xa đến đây truyền lệnh được.

Gần đây Hoàng thượng khá buồn bực. Cánh tay đắc lực Tô Nhiên đã ra chiến trường, tuy rằng mấy thuộc hạ còn lại cũng không tệ nhưng mà sự ăn ý giữa vua tôi không phải ngày một ngày hai có thể bồi dưỡng được. Nên gần đây Chu Quân Phàm luôn cảm thấy làm việc gì cũng không xuôi, một bụng lửa giận chỉ chờ Tô Đại tổng quản trở về sẽ xả hết lên người y.

Tiểu Thảo nhanh chóng thúc ngựa về Kinh thành, không tắm rửa cũng chẳng thay quần áo, phi thẳng đến hoàng thành. Ngọc bội hình rồng trong tay giúp nàng cả đường thuận lợi không bị cản trở đến tận khi nàng đặt chân vào ngự thư phòng. Hoàng thượng đang ngồi trước thư án cau mày nhìn chằm chằm tấu chương trong tay.

“Hoàng thượng, Dư cô nương đang chờ ở bên ngoài!” Tô Ly – Người Tô Nhiên đào tạo để nối nghiệp dè dặt liếc nhìn chủ tử của mình, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Mau gọi nàng vào!” Chu Quân Phàm thẳng người, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt mệt mỏi. Gần đây quá nhiều việc, hết chiến sự ở Tây Bắc thì các bộ tộc ở Đông Bắc lại rục rịch, còn có trại nuôi ngựa ở quan ngoại...



“Thần thỉnh an Hoàng thượng.” Tiểu Thảo còn chưa hành lễ xong đã bị Chu Quân Phàm ngăn lại.

“Được rồi, không cần phiền phức như vậy! Ngươi xem phần tấu chương này đi!!” Chu Quân Phàm uống một ngụm cà phê đã nguội, chân mày càng nhíu chặt hơn. Có phải nên đổi đầu bếp trong ngự thiện phòng rồi không? Ngay cả cà phê cũng pha không xong. Sao lại không có hương vị thơm nồng như lúc uống ở Dư gia nhỉ?

Dư Tiểu Thảo nhận tấu chương xem qua: Hóa ra là sau khi trại nuôi ngựa ở quan ngoài thuần hóa được một đám ngựa hoang mạnh mẽ thì khiến bộ tộc nào đó chú ý dẫn đến đủ loại ám toán. Nhưng mà có thuốc giải độc và nước giếng đã được cải tạo thành nước có chứa nước linh thạch Tiểu Thảo để lại, mấy loại âm mưu quỷ kế kia không thể gây ảnh hưởng đến đám ngựa trong trại nuôi ngựa.

Nhưng mà lúc đầu Chu Tuấn Dương sợ quá hấp dẫn sự chú ý của người khác nên thuốc viên và linh khí trong giếng nước Tiểu Thảo để lại đều có hạn, có thể đối phó với các loại độc thông thường. Nhưng trong thiên hạ có không ít người tài giỏi, có thể nghiên cứu ra loại độc mà thuốc giải độc thông thường không thể giải trừ được.

Lần này trại nuôi ngựa ở quan ngoại đã vấp phải gốc rạ cứng. Ngựa trong trại nuôi ngựa ngoài thủ lĩnh đàn ngựa Tuyết Ngân và Hắc Toàn Phong tràn đầy linh tính trời sinh cảm nhận được nguy hiểm, những con ngựa khác trong trại nuôi ngựa đều bị trúng chiêu.

Những con ngựa trong trại nuôi ngựa hình như gặp phải dịch ngựa, triệu chứng là nóng người, phổi phù lên, nội tạng xuất huyết. Nếu như không có cỏ khô và nước uống có chứa linh khí và thuốc giải độc thì chắc là trong trại nuôi ngựa chỉ còn lại mỗi Tuyết Ngân và Hắc Toàn Phong.

Cho dù phát hiện kịp thời, cho uống không ít nước giếng và thuốc giải độc, thì vẫn có một vài con ngựa tuổi già sức yếu mà bỏ mạng. Chuyện khiến người ta khó giải quyết chính là virus ngựa đã bắt đầu sản sinh ra kháng thể với thuốc giải độc, dần dần phá hủy thân thể của tuấn mã. Nếu tình trạng này tiếp tục tiếp diễn thì chỉ sợ...

Dư Tiểu Thảo lòng như lửa đốt, trại nuôi ngựa là công sức là tâm huyết của nàng và chồng tương lai. Nàng ở quan ngoại gần nửa năm, có thể nói là chứng kiến trại nuôi ngựa phát triển từng bước. Nàng có tình cảm khá sâu sắc với đám ngựa trong trại nuôi ngựa. Nên nàng nhất định sẽ không để cho công sức của nàng trôi theo dòng nước, không để chồng tương lai đang đánh giặc nơi tiền tuyến thắng lợi trở về lại nghe tin dữ trại nuôi ngựa bị tiêu diệt!!

“Hoàng thượng, người hạ chỉ đi!!” Dư Tiểu Thảo hiểu rất rõ ý Hoàng thượng gọi nàng về đây. Nàng tay cầm tấu chương, ánh mắt kiên định nhìn Chu Quân Phàm.

Chu Quân Phàm vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời để thuyết phục nàng, xem ra đều là dư thừa. Nhưng mà hắn ta nhìn Tô Ly bên cạnh, vẫn nói thêm: “Trẫm biết Dự ái khanh chế thuốc rất giỏi, y thuật cũng không tệ, cho nên chuẩn bị phái ái khanh và mấy đại phu thú y nổi tiếng qua đó...”

Nói đến đây hắn ta dừng lại một chút rồi nói: “Trẫm nghi ngờ bên cạnh mấy kẻ ngoại tộc kia có một cao thủ chế độc. Nhưng mà vì sao hắn không chế loại kịch độc có thể lấy mạng người trong một lần hạ độc mà chế loại độc kéo dài như ôn dịch thế này.

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ rất nhanh, khẽ cau mày nói: “Ý Hoàng thượng là, người hạ độc trại nuôi ngựa chỉ vì muốn dẫn dụ người nào đó cắn câu?”
Nhấn Mở Bình Luận