"Tiêu Vinh đại thủ lĩnh, các người còn không xuất mạng các người sẽ bị kẻ xấu mang đi. Có ân không báo vốn không phải tác phong của Tiêu đại thủ lĩnh nha!” Dư Tiểu Thảo cất giọng nói.
“Ha ha ha...” Một trận cười sang sảng truyền tới, bỗng nhiên sắc mặt Lôi Đằng Phong biến đổi. Hắn vạn lần không nghĩ tới bọ ngựa ve sầu, thật sự có hoàng tước ở phía sau!
Đột nhiên một đám mấy trăm dũng sĩ giống như chui ra từ dưới lòng đất, nhảy lên một cái, bao vây người của Lôi Đằng Phong và Tiểu Thảo ở chính giữa. Quan sát kĩ một chút, thì ra đám người này khoác chiên tử được dệt bằng cỏ xanh, ầm thầm mai phục dưới đất, hòa làm một thể với đồng cỏ lại là một cách ẩn nấp rất tốt.
“Dư cô nương, sao ngươi biết người của Tiêu mỗ đang ở gần đây?” Người cưỡi ngựa tuấn mã tuyệt trần, đang siết dây cương ở cách đó không chính là Tiêu Vinh- thủ lĩnh của bộ tộc Thổ Cáp Nhĩ.
“Tiêu thủ lĩnh vẫn khỏe chứ?” Trong lòng Tiểu Thảo luôn giữ mấy phần kính nể với Tiêu Vinh. Người này dám làm dám chịu, có dũng có mưu. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, hắn ta đã có thể ổn định phản loạn bên trong bộ tộc, hơn nữa còn thu hẹp những bộ tộc nhỏ xung quanh Thổ Cáp Nhĩ. Nếu như sinh ra ở Đại Minh, chắc hẳn hắn sẽ là một lương tướng khó tìm. Nếu người như vậy trở thành đối thủ, vậy không thể không phòng!
Lôi Đằng Phong cắt ngang cuộc hàn huyên của hai người, hừ lạnh một tiếng, nói: “Tiêu thủ lĩnh, Lôi mỗ kính nể ngươi là một hán tử. Không ngờ ngươi đường đường là một thủ lĩnh vậy mà lại trở thành tay sai cho người Hán! Thật đáng buồn thật đáng tiếc"
Lôi Đằng Phong cắt ngang cuộc hàn huyên của hai người, hừ lạnh một tiếng, nói: “Tiêu thủ lĩnh, Lôi mỗ kính nể ngươi là một hán tử. Không ngờ ngươi đường đường là một thủ lĩnh vậy mà lại trở thành tay sai cho người Hán! Thật đáng buồn thật đáng tiếc!”
“Thiên sư đại nhân, Tiêu mỗ nghe thiên sư đại nhân đây vốn là nhân sĩ Trung Nguyên, là bách tính Đại Minh, bởi vì ân oán cá nhân mà tới đây tìm sự che chở của tộc Nưc Chân. Thiên sư đại nhân, vậy thì ngươi có tư cách gì bất bình với Tiêu mỗ chứ?” Tiêu Vinh hóa giải đòn khích bác âm mưu muốn ly gián của đối phương dễ như trở bàn tay.
“Nói hay! Một người ruồng bỏ quốc gia của mình thì có tư cách gì chỉ trích người khác? Hơn nữa Đại Minh chúng ta xây dựng quan hệ ngoại giao với Thổ Cáp Nhĩ dựa trên trao đổi mua bán ngang hàng, hai bên cùng có lợi. Sao ngươi dám xuyên tạc?” Sự khinh bỉ đối với tên Lôi Đằng Phong này trong lòng Dư Tiểu Thảo lại tăng thêm ba phần.
“Nếu Thổ Cáp Nhĩ đã không làm tay sai cho Đại Minh, vậy thì chuyện hôm nay, Tiêu thủ lĩnh không cần nhúng tay vào mới thỏa đáng, tránh để các bộ tộc khác ở quan ngoại cùng bị mất mặt!” Lôi Đằng Phong thấy người của đối phương gần như cùng một phe, lại cộng thêm thị vệ của nhóm người Dư Tiểu Thảo nữa, nếu như Tiêu Vinh thật sự nhúng tay vào, vậy thì phần thắng của gã rất mong manh.
Tiêu Vinh khẽ mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Ban đầu, lúc Tiêu mỗ chán nản, người lại bị thương nặng, nếu không có Dư cô nương ra tay cứu giúp, thế gian này chưa chắc còn người tên Tiêu mỗ này nữa. Dũng sĩ Thổ Cáp Nhĩ chúng ta từ trước đến giờ luôn có ân báo ân, có oán báo oán, là hán tử đội trời đạp đất. Hôm nay, cứ coi như là trả ân Dư cô nương tặng thuốc lúc trước!”
Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng ôm quyền về phía hắn ta nói: “Tiêu thủ lĩnh quá lời rồi! Cái gọi là thầy thuốc như mẹ hiền, ta cũng không giống như một số người học y nào đó, chỉ biết ỷ vào y thuật để hại người. Vốn chỉ là một cái nhấc tay, không cần giữ trong lòng!”
Người học y nào đó mặt liền biến sắc, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục trở lại. Lôi Đằng Phong nói với Tiêu Vinh: “Nếu như Tiêu thủ lĩnh không nhúng tay vào chuyện hôm nay, Lôi mỗ nguyện ý cung cấp thuốc men thường ngày cho Thổ Cáp Nhĩ suốt một năm!”
Dư Tiểu Thảo cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ mình người biết chế thuốc sao? Ngươi là một thầy thuốc, vậy mà lại vì tư lợi của mình, đi hạ độc trại nuôi ngựa. Thuốc do người không có y đức như vậy chế ra, ai dám dùng? Lỡ như ngươi tăng thêm chút gì đó trong thuốc...”
Lôi Đằng Phong thấy Tiêu Vinh vốn đã có chút động lòng lại đột nhiên thay đổi sắc mặt ngay sau khi nghe lời Dư Tiểu Thảo nói thì giận đến thét gầm như sấm: “Im miệng!! Lôi mỗ ta lấy nhân cách và danh dự bảo đảm..”
“Hừ! Một người đến cả sư môn dưỡng dục dạy dỗ gã cũng chối bỏ, còn nói gì đến nhân cách và danh dự?” Dư Tiểu Thảo từng bước áp sát, không nhường nửa bước! Hạ Uyển Ngưng không ngờ tới Tiểu Thảo muội muội xuất thân nhà nông lại có khí thế như vậy, đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ lại không chút sợ hãi, từng hơi thở của nàng ta đều mang đượm sùng bái, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Tiểu Thảo.
“Tiêu thủ lĩnh,” Dư Tiểu Thảo không cho Lôi Đằng Phong có cơ hội nói chuyện, nàng nhìn về phía Tiêu Vinh, trịnh trọng nói, “Giải quyết xong chuyện vụn vặt ở trại nuôi ngựa, sau khi bản Quận chúa hồi kinh sẽ lập tức tấu lên Hoàng thượng, xin mở rộng thêm một hạng mục thuốc dùng thường ngày- xuất phẩm của Xưởng chế thuốc Dư Ký trong danh sách thị trường trao đổi, sẽ bán cho Thổ Cáp Nhĩ các người một số lượng nhất định. Nhưng chỉ có thể là thuốc dùng thường ngày, đây là điều lớn nhất ta có thể cố gắng!”
Tiêu Vinh mừng rỡ, gật đầu liên tục nói: “Đa tạ Dư cô nương! Như vậy Tiêu mỗ đã rất cảm kích!!” Phải biết rằng quan ngoại lạnh giá, khí hậu khó chịu, hoàn cảnh gian khổ, hằng năm con số phụ nữ người già và trẻ em chết vì bệnh nhẹ nhưng không có thuốc để chữa trị không phải con số nhỏ!” Tiêu Vinh đã sớm nghe đến danh tiếng của thuốc “Dư Ký”, hiệu quả tuyệt đối không thể chê vào đâu được.
Đáng tiếc, quan ngoại không có chi nhánh của “Đồng nhân đường”, bọn họ chỉ có thể mua được ở châu phủ trong quan nội. Hơn nữa lượng tiêu thụ quá nhanh chóng, mỗi lần gần như đều phải tranh cướp, cửa hàng cũng luôn trong tình trạng thiếu hàng nghiêm trọng. Tiêu Vinh từng phái thủ hạ đến một châu phủ lớn trong quan nội canh chừng nửa tháng, khó khăn lắm mới cướp được hai bình thuốc trị phong hàn và ho khan. Đến tận bây giờ nó vẫn được tôn sùng là thánh dược cứu mạng trong bộ tộc.
Mùa đông năm ngoái, nếu như không phải con trai duy nhất của một trong hai tướng lĩnh trung thành với tên đệ đệ phản đồ đã chết kia của hắn ta bị nhiễm phong hàn, lúc nó sắp chết hắn ta đã tự mình mang thánh dược ra đổi lấy sự cảm kích và quy thuận của vị tướng lĩnh kia. Từ đó nghiệp lớn diệt phản loạn của hắn mới có thể thuận lợi hoàn thành như vậy!
Nếu quả thật có thể mở rộng thêm mục buồn bán thuốc men trong danh sách thị trường trao đổi, hơn nữa còn là thánh dược của Dư Ký, vậy thì sinh mạng con dân của hắn ta sẽ được bảo đảm thêm phần nào, uy vọng của hắn ta ở bộ tộc cũng sẽ tăng cao chưa từng có! Mà hắn ta vốn mang tâm tư tới cứu viện để báo ân, cho dù không có điều kiện này, hắn ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tiêu Vinh sống chết không thừa nhận sau khi nghe lời Lôi thiên sư nói xong, trong khoảnh khắc đó hắn ta đã giao động.
“Hỡi các dũng sĩ Thổ Cáp Nhĩ, vì thánh dược, vì không để bệnh tật cướp đi sinh mạng của vợ con chúng ta nữa, bảo vệ Quận chúa!” Tiêu Vinh dùng sức vung tay lên trời, hét lớn một tiếng đổi lại tiếng đáp “Vâng!” đinh tai nhức óc của các dũng sĩ trong tộc.
Mấy trăm dũng sĩ Thổ Cáp Nhĩ áp sát đoàn người Dư Tiểu Thảo, nhanh chóng bảo vệ các nàng trong vòng vây, binh khí trong tay bọn họ nhắm thẳng về phía Lôi thiên sư cầm đầu binh sĩ ngoại tộc. Đại chiến chỉ cần chạm một cái là bùng nổ!
Lôi Đằng Phong sắp cắn nát răng, trong lòng hỏi thăm tổ tông mười tám đời Tiêu Vinh- thủ lĩnh Thổ Cáp Nhĩ làm hỏng chuyện tốt của gã một lượt. Nếu như không phải bọn họ đột nhiên xuất hiện, Kim An Quận chúa đã là vật ở trong túi gã ta.
Như vậy, bí mật về thành phần đặc biệt trong thức ăn của ngựa cũng có thể thuận lợi hóa giải. Trải qua các nghiên cứu lặp đi lặp lại, hắn chắc chắn loại thành phần đó đối với thân thể con người trăm lợi không một hại, nói có thể kéo dài tuổi thọ tuyệt đối không khoa trương. Nói không chừng, sau khi phá giải loại thành phần này, hắn ta còn có thể bào chế ra tiên đan trường sinh bất lão trong truyền thuyết nữa!
Trải qua âm thầm nghe ngóng, hắn ta chắc chắn loại thức ăn cho ngựa này không khỏi liên quan đến tiểu cô nương bên người Quận vương mặt lạnh kia. Quả nhiên, khi hắn ta hơi dùng chút thủ đoạn hạ độc trại nuôi ngựa bằng một loại độc khó giải quyết, triều đình lập tức phái Kim An Quận chúa tới.
Không ngờ tới, lão Hoàng đế lại xảo quyệt giảo hoạt đến như vậy. Ngoài mặt hắn cho người giả hấp dẫn phần lớn binh lực của bọn họ, còn người thật lại nữ cải nam trang âm thầm tới trại nuôi ngựa. Nếu không phải tên Ba Trát ngu xuẩn kia bị súng làm bị thương, thì hắn thật sự đã bị lừa.
Bây giờ nhìn lại, nếu như giao chiến, phe mình cũng không thể chiếm được bao lợi. Dù có bắt được Kim An Quận chúa về tay, bọn họ cũng phải trả một cái giá rất lớn. Nhưng bắt gã ta cứ buông tha như vậy, gã thật sự không cam lòng! Liều mạng thôi!
Sau tiếng ra lệnh của Lôi Đằng Phong, trận chiến bắt đầu! Xuân Hoa Thu Thực và bốn ám vệ vây chặt Tiểu Thảo và hai tiểu thư muội ở chính giữa. Lúc này Tiêu Vinh cũng ở tư thế của người bảo vệ, đứng chắn ở trước người các nàng. Cho nên, chiến trường chiến đấu như dầu sôi lửa bỏng, còn Tiểu Thảo bên này lại vô cùng an toàn.
“Không hay rồi! Tên này quá gian trá, lại có thể dùng độc!” Ninh Đông Hoan bị Nhị ca gã nghiêm lệnh không thể xông lên chiến đấu, lúc này đang gấp đến giậm chân. Khi gã thấy trên chiến trận từng người từng trong đội ngũ phe mình liên tục ngã xuống một cách khó hiểu, sau khi liên tưởng đến Tiểu Thảo từng nói tên mặt người dạ thú kia biết chế độc, lập tức giận đến gầm vang.
Tiêu Vinh thấy người ngựa của mình từng người từng người ngã xuống, cho dùng chưa ngã xuống cũng chỉ đang ráng chống đỡ, trong lòng trở nên căng thẳng, vô thức siết chặt roi ngựa trong tay.
“Dùng độc? Ai có thể chứ? Bánh Trôi Nhỏ, mau thể hiện khả năng của ngươi đi! Để cho bọn họ biết một chút thế nào là “Gậy ông đập lưng ông”!” Dư Tiểu Thảo đâu có độc dược gì, cùng lắm nàng chỉ để Tiểu Bổ Thiên Thạch dùng linh lực của nó khiến đối thủ ngã xuống mà thôi. Tu vi của Tiểu Bổ Thiên Thạch lại tăng thêm một bậc, chuyện này đối với nó quả thật dễ như ăn một miếng bánh mà thôi.
Lúc Tiêu Vinh còn chưa hiểu rõ “Bánh Trôi Nhỏ” là cái gì, một tia sáng màu vàng đã đạp lên bả vai hắn ta xông về chiến trường. Nơi nào có bóng dáng màu vàng nho nhỏ đi qua, đối thủ ở nơi đó không khỏi ngã xuống đất trong nháy måt.
Sau khi Dư Tiểu Thảo biết phe địch có cao thủ chế độc, nàng đã chế ra loại giải độc đan có thể giải được bách độc. Nàng gật đầu với Xuân Hoa một cái, nàng ta lấy mấy chai đan dược ở trong hòm thuốc ra phân phát cho các thị vệ của Hạ Uyển Ngưng, để bọn họ chạy lên chiến trường làm “Thiên sứ áo trắng”.
Được đút một viên giải độc đan, chỉ chốc lát sau, dũng sĩ Thổ Cáp Nhĩ vốn đang đau đến lăn lộn trên mặt đất đã bình ổn lại, chỉ sau một hơi thở, bọn họ đã có thể đứng dậy. Một khắc sau, giống như chưa từng bị trúng độc, đã cầm vũ khí lên đi chém ngã từng tên đối thủ.
Lôi Đằng Phong nhìn một màn trước mặt đến nóng mắt, độc dược do gã tự phối chế, trong lòng gã ta rất rõ ràng dược tính của nó như thế nào. Khi hít phải thuốc bột, người trúng độc sẽ bắt đầu thối rữa nội phủ rồi đến toàn thân. Dù là giải dược do chính gã ta nghiên cứu cũng không thể có hiệu quả nhanh như giải độc đan của đối phương. Điều này nói lên cái gì? Vị Kim An Quận chúa này có phương pháp chế thuốc thượng thừa, nói không chừng là phương pháp luyện chế tiên đan được truyền từ thượng cổ nữa! Lòng ham muốn phải bắt bằng được Kim An Quận chúa lại càng rực cháy hơn.
“Thiên sư! Nơi này không an toàn, thuộc hạ hộ tống ngài rút lui trước!” Một tên thuộc hạ nhìn từng đội ngũ phe mình ngã gục một cách khó hiểu, còn dũng sĩ đối phương lại dần khôi phục sức chiến đấu nhờ công hiệu của giải độc đan. Nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn quân bị diệt cũng là điều có thể! Không nói nhiều, che chở thiên sư rời đi trước mới là quan trọng nhất!
“Không! Không!! Trong tay nha đầu thối kia nhất định có phương pháp luyện tiên đan. Nếu như có thể bắt nàng, ta có thể trường sinh bất lão, thọ ngang trời đất!” Lôi Đằng Phong rơi vào trong ma chướng, hơi mang vẻ điên cuồng hầm hừ.