Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

"Bệnh thần kinh! Ta thấy ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi!! Phàm trần làm gì có phương pháp luyện chế tiên đạn? Cho dù có, chỉ với thảo dược phàm trần phổ thông của người cũng có thể luyện chế ra tiên đan trường sinh bất lão hay sao? Nếu như có đầu óc cũng sẽ không màng tính mạng thủ hạ, theo đuổi chuyện hư ảo giả dối như người!” Dư Tiểu Thảo cười lạnh, cất giọng nói.

Thật ra thì, khi nói ra những lời này, nàng cũng có chút chột dạ. Bởi vì phương pháp luyện chế đan trong tay nàng thật sự do Tiểu Bổ Thiên Thạch cho nàng. Nhưng luyện thuốc trường sinh bất lão ư? Tuyệt đối không thể nào, cùng lắm chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể hoặc gia tăng công lực gì đó thôi!

Hai thuộc hạ của Lôi Đằng Phòng nhìn nhau một cái, mau chóng đỡ thiên sư đại nhân lên ngựa chạy về phía xa xa. Dư Tiểu Thảo cảm thấy loại người não tàn hoang phí tính mạng người khác, gây ra nhiều rắc rối như vậy, nếu không dạy cho hắn ta một bài học, oán khí trong lòng nàng có chút không thông.

Nàng rút súng ra, bắn một phát về phía con ngựa dưới háng Lôi Đằng Phong. Vốn nàng muốn khiến tên kia bị thương chút nhưng hắn ta lại được thủ hạ bảo vệ ở trước mặt, không dễ ra tay. Vậy nên nàng chỉ có thể chữa cháy, bắn về phía con ngựa đáng thương kia.

Sau khi bị thương chân sau, con ngựa kia lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất. Theo quán tính, Lôi Đằng phòng và thủ hạ của hắn ta đang ngồi phía trên bay qua đầu ngựa, ngã xuống đất lại lăn thêm mấy vòng nữa mới dừng lại. Hai tên thủ hạ còn lại vội vàng tung người xuống ngựa, đỡ hai người đang chật vật không chịu nổi lên lưng ngựa của mình, hai người một ngựa chạy mất dạng. Dường như bọn họ rất sợ súng Đại Minh lại phát uy lần nữa!

“Ha ha ha! Buồn cười quá!! Tiểu Thảo muội muội, muội thật là lợi hại! Vừa nhìn đã biết tên kia bị ngã không hề nhẹ. Đáng tiếc, lần này để cho hắn ta chạy thoát, không biết lần sau sẽ còn gây ra chuyện gì nữa!” Hạ Uyển Ngưng cười ngã nghiêng ngã ngửa, vỗ tay tỏ vẻ khoái trá.

“Dư cô nương, muội cũng quá không có suy nghĩ rồi đó! Sao có thể che giấu suốt một đường! Nhưng mà thuật dịch dung của muội rất thành công, ta thật sự cho rằng muội là Quả Quận vương gì đó rồi. Giả bộ quá giống!” Ninh Đông Hoan chen qua, mở miệng oán trách.

Nhưng gã lại mau chóng bị thuật dịch dung hấp dẫn, liên tục quấn lấy Tiểu Thảo đòi học thuật dịch dung. Tiểu Thảo không chối nổi, quyết định ném cho gã tên ám vệ tinh thông thuật dịch dung, tùy gã muốn giày vò sao cũng được!

Hạ Uyển Ngưng lại không bỏ lỡ cơ hội châm chọc gã: “Cũng chỉ có kẻ không có đầu óc như huynh mới không biết thân phận của Tiểu Thảo mà thôi! Không tin huynh hỏi Nhị ca mình một chút mà xem!”

Ninh Đông Hoan chuyển tầm mắt về phía Nhị ca nhà mình, vừa thấy y khẽ gật thì lập tức kêu rên một tiếng nói, “Người khác không nói cho ta cũng thôi đi, ngay cả huynh cũng... Huynh đúng là ca ca ruột của ta! Nhị ca, huynh biết thân phận của Dư cô nương từ lúc nào?”

“Từ lúc bắt đầu đã biết, Hoàng thượng không yên tâm ba tiểu cô nương, cho nên đã bí mật gọi ta vào cung, hạ ý chỉ sai ta bảo vệ ba vị cô nương.” Bằng không làm sao Ninh Đông Lan có thể biết được nhóm Tiểu Thảo rời kinh lúc nào?

“Vậy ư? Thì ra huynh nói đưa ta ra quan ngoại đi săn cũng chỉ vì để che đậy chuyện đi chạy vặt của huynh mà thôi! Uổng công ta còn cảm động thật lâu!!” Ninh Đông Hoan làu bàu, trong lòng lại càng thêm khó chịu vì chỉ có duy nhất bản thân không biết gì.

Lúc này chiến trường đã được dọn dẹp xong hết. Hơn năm trăm người được Lôi thiên sư kia mang tới đã bị Tiểu Bổ Thiên Thạch đốn ngã hơn phân nửa. Số người còn lại hộ tống thiên sư chạy trốn cùng lắm chỉ khoảng một trăm người mà thôi. Lần này Lôi Đằng Phong có thể nói là trộm gà không được còn mất nắm gạo, thua thiệt cực lớn.



Mà Tiêu Vinh bên này, ngoại trừ những người bị trúng độc rồi bị kẻ địch sát hại ra, những người khác đều đã được giải độc hoàn toàn, đang trói từng tên đối thủ bị ngã xuống kia đứng lên. Bởi vì bọn họ phát hiện, nhưng tên địch ngã xuống đất không dậy nổi kia vẫn còn hơi thở, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà hôn mê bất tỉnh, ngay cả khi cắm lên người chúng hai đao cũng không thấy có dấu hiệu tỉnh lại.

Các dũng sĩ Thổ Cáp Nhĩ cho rằng bọn chúng rơi vào trạng thái này là do tác dụng của thuốc do Tiểu Thảo chế ra. Lại cộng thêm giải độc đan trước mắt của nàng có thể dễ dàng hóa giải độc của đối phương. Như vậy rõ ràng thuật chế thuốc của nàng cao hơn tên gọi là thiên sư kia rất nhiều. Vì thế, chuyện mở rộng trao đổi buôn bán thuốc men mà nàng nói lại càng đáng mong đợi thêm mấy phần.

“Thủ lĩnh, có một nhóm rất đông người tới!” Đức Lạp Thứ Đằng đang dẫn dắt các thủ hạ dọn dẹp chiến trường, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên đã thấy một đám người đi đến từ phía xa. Vì không biết là bạn hay thù cho nên hắn vội đi tới bên cạnh Tiêu Vinh bẩm báo để đề phòng.

Dư Tiểu Thảo nhón chân lên, nhìn qua khe hở giữa Tiêu Vinh và Đức Lạp Thứ Đằng. Thị lực của nàng không tệ, chỉ nhìn qua đã lập tức nhận ra là người của Hỏa khí doanh. Nàng buông lỏng tinh thần, nói với Hạ Uyển Ngưng: “Đừng lo lắng, là cứu binh của chúng ta.”

Hạ Uyển Ngưng khẽ thở phào nhẹ nhõm, lần ra ngoài này cũng đủ sợ hết hồn hết vía. Nếu như lại thêm một lần nữa, nàng ta không biết bản thân có thể sụp đổ luôn hay không. Nàng ta kẽ hừ hừ, liếc mắt nói: “Bây giờ tới còn cần gì nữa? Nếu không phải có người Thổ Cáp Nhĩ tới, không biết lúc này chúng ta bị sao rồi?”

Viên Tuyết Diễm vỗ về nàng ta một chút, nhẹ giọng nói: “Không phải giận cá chém thớt! Bên trại nuôi ngựa cũng không biết chúng ta sẽ gặp nạn!"

“Quận chúa, thuộc hạ đã tới muộn, xin người trách phạt!” Hỏa khí doanh do Dương Quận vương một tay huấn luyện cho nên bọn họ luôn tôn hắn là thủ lĩnh. Tin tức Dương Quận vương và Kim An Quận chúa đính hôn đã truyền tới quan ngoại cho nên thống lĩnh Hỏa khí doanh tới cứu viện trước mắt này tôn kính Tiểu Thảo như đối với Dương Quận vương vậy.

“Lý thống lĩnh quá lời rồi. Lần này may mà có Tiêu thủ lĩnh ra tay tương trợ. Nếu như Tiêu thủ lĩnh không ngại, ta muốn chuẩn bị trà rượu ở biệt viện cảm tạ các vị!” Dư Tiểu Thảo nhìn về phía Tiêu Vinh, cười ung dung.

Đối với tiểu cô nương mười mấy tuổi này, Tiêu Vinh lại coi trọng thêm vài phần. Hắn ta cũng từng đi tới Trung Nguyên, từng gặp những tiểu cô nương người Hán nũng nịu, nhất là cô nương nhà có chút quyền thế. Người nào cũng nhu nhược yếu ớt như hoa tơ hồng, gặp chuyện chỉ biết khóc sướt mướt.

Nhưng tiểu cô nương trước mặt này lại khiến hắn ta có cái nhìn hoàn toàn mới về tiểu cô nương người Hán. Đối mặt với đối thủ nhiều hơn bọn họ mấy chục lần, lâm nguy không sợ, ngạo nghễ phản bác, đối phó chu toàn. Gió tanh mưa máu trên chiến trường cũng không thể khiến nàng chớp mắt một cái. Lúc phe mình có xu thế nhất định sẽ thất thế, nàng lại có thể ngăn cơn sóng dữ, đánh cho đối phương không kịp trở tay, giúp bọn họ chuyển bại thành thắng. Còn lúc trước, khi cứu hắn ta, nàng cũng nhiệt tình giúp đỡ khiến cho người ta khâm phục không dứt.

Nàng đứng thẳng, tấm lưng nhỏ yếu giống như cây trúc non nớt giữa mùa xuân, tuy yếu mềm nhưng lại cao ngất đứng sừng sững, vốn không hề khác thường nhưng lại đặc biệt đến mức người ta không thể dời tầm mắt. Chỉ có người như vậy mới có tư cách sánh vai với Dương Quận vương anh hùng chứ? Trong lòng Tiêu Vinh có một loại cảm xúc không rõ tư vị gì.

Hắn ta nở nụ cười, chắp tay về phía tiểu cô nương khiến người ta khỏi kính nể, nói: “Đến biệt viện cũng được! Nhưng Tiêu mỗ nghe nói rượu của “Dư Ký” rất mạnh, rất ngon! Đáng tiếc vẫn luôn không có duyên được thưởng thức. Nếu Dư cô nương nguyện ý bỏ thứ mình yêu thích...”



“Tiêu thủ lĩnh quá khách khí rồi! Hôm nay may nhờ có Tiêu thủ lĩnh giúp đỡ, chỉ mấy vò rượu thì coi là gì! Thu Thực, gỡ mười vò rượu “Kiếm bắc xuân” trên xe hành lý của chúng ta chúng tặng cho Tiêu thủ lĩnh!” Mỗi lần xuất hành, Dư Tiểu Thảo đều chuẩn bị rất đầy đủ, nhất là chuyện ăn uống. Lần ra ngoài này, nàng mang theo rượu mạnh vốn là muốn thiết đãi huynh đệ Hỏa khí doanh hiện đang trú đóng tại trại nuôi ngựa. Không ngờ cuối cùng lại để người Thổ Cáp Nhĩ chiếm được lợi!”

Từ trước đến giờ Tiểu Thảo không phải loại người hẹp hòi. Nàng vung tay một cái chính là tặng mười vò, khiến cho Đức Lạp Thứ Đằng bên cạnh Tiêu Vinh há miệng thật lớn, cười tới nở hoa. “Dư cô nương quả nhiên thấu hiểu lòng người, thật sảng khoái! Đại ca, trong mười vò rượu này có thể thưởng cho thuộc hạ một vò không?”

Ngày thường, Đức Lạp Thứ Đằng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích lúc rảnh rỗi uống mấy ly. Đáng tiếc, chất lượng rượu ở quan ngoại quá kém. Hắn từng nghe nói, rượu mạnh do “Dư Ký” sản xuất rất mạnh. Nếu như không phải chính trị trong bộ tộc đang lúc bận rộn, hắn đã sớm lẻn tới Trung Nguyên nếm thử một chút cái gọi là rượu mạnh, xem nó tốt thế nào mà lại được truyền tụng thần kỳ đến như vậy.

“Đều có! Trở về chúng ta đốt lửa, làm thịt mấy con dê bò, khao thưởng tất cả dũng sĩ hôm nay!!” ở phương diện thu phục lòng người, Tiêu Vinh vẫn có những điểm độc đáo riêng.

Đức Lạp Thức Đằng vừa nghe nhất thời cảm thấy nhức nhối! Phải biết chỗ này ít cũng đến bốn năm trăm người, mười vò rượu chia mỗi người một bát đã là không tệ rồi. Hắn sao có thể uống tận hứng?

Tiểu Thảo nghe vậy, lúc này lại lên tiếng: “Hôm nay các vị dũng sĩ vì Dư mỗ mà xuất lực đổ máu! Mười vò rượu thiết đãi các vị vẫn nên do ta bỏ ra! Thu Thực, lấy thêm mười vò rượu nữa xuống. Mười vò rượu trước mặt vốn đã nói tặng cho Tiêu thủ lĩnh, ngài vẫn nên giữ cho mình di!"

Tiểu Thảo vừa mới dứt lời, các dũng sĩ Thổ Cáp Nhĩ lập tức lên tiếng reo hò một trận. Những tiếng reo hò kia truyền đi thật xa theo gió trên thảo nguyên. Trong lòng Đức Lạp Thứ Đằng nhất thời thư thái hơn nhiều, trong tay Đại ca có tới mười vò rượu, nói thế nào cũng có một vò cho hắn chứ.

Các dũng sĩ Thổ Cáp Nhĩ vui vẻ nhưng đổi lại các huynh đệ trong Hỏa khí doanh lại khó chịu. Hai mười vò rượu ngon cứ như vậy mất đi! Nếu như không có chuyện hôm nay, những vò rượu ngon này đều sẽ là của huynh đệ bọn họ. Haizzz! Không biết chuyến này phu nhân tương lai của thủ lĩnh mang tới bao nhiêu vò rượu, còn có thể dư lại chút cho bọn họ tráng miệng hay không?

Tiêu Vinh mang các dũng sĩ Thổ Cáp Nhĩ thô rượu trở về. Hạ Uyển Ngưng bày ra vẻ mặt sùng bái nhìn Tiểu Thảo, thở dài nói: “Tiểu Thảo muội muội, kẻ sĩ ba ngày không gặp, khi gặp lại phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa! Không ngờ muội đối mặt với chiến trường kịch liệt như vậy vẫn có thể lẫm nhiên không sợ, có thể hùng hồn đàm phán; đối mặt với thủ lĩnh một bộ tộc vẫn có thể đúng mực, ngạo nghễ, lại còn cân nhắc không hề thua kém đấng mày râu!”

Dư Tiểu Thảo cười khổ một tiếng, giờ bàn tay đang không ngừng run lên cho nàng ta nhìn: “Ai nói muội không sợ chứ? Chẳng qua muội làm bộ trấn tĩnh, không muốn lộ ra vẻ khiếp sợ trước mặt đối thủ mà thôi. Mau dìu muội, chân muội mềm nhũn rồi!”

Hạ Uyển Ngưng và Viên Tuyết Diễm nhìn nhau một cái, một trái một phải đỡ cánh tay của Tiểu Thảo. Mới vừa khen nha đầu này xong mà!! Nhưng đối mặt với tình cảnh tàn khốc như vậy, có thể giả bộ đến thế cũng là có bản lĩnh!

Hạ Uyển Ngưng và Viên Tuyết Diễm nhìn nhau một cái, một trái một phải đỡ cánh tay của Tiểu Thảo. Mới vừa khen nha đầu này xong mà!! Nhưng đối mặt với tình cảnh tàn khốc như vậy, có thể giả bộ đến thế cũng là có bản lĩnh!

Dưới sự hộ tống của các huynh đệ Hỏa khí doanh, nhóm Tiểu Thảo một đường bình yên đi tới trại nuôi ngựa. Nhưng đội ngũ của Lữ Hạo lại không được may mắn như vậy. Dọc đường đi liên tục bị đối thủ ám sát, hạ độc, chặn lại,... thủ đoạn nhiều vô số kể. Nếu không phải có giải độc đan Tiểu Thảo đưa, chỉ sợ phần lớn bọn họ đã chết ở trên đường
Nhấn Mở Bình Luận