"Bớt đi! Huynh tưởng ta dễ gạt thế à! Khách của Dược thiện phường chúng ta hoàn toàn chẳng có chút xung đột nào với việc làm ăn của Trân Tu lâu cả. Người đến Dược thiện phường đều có vấn đề về sức khỏe, muốn điều dưỡng. Chứ có ai nhà giàu như vậy, chỉ vì ham muốn ăn uống mà hở tí là tiêu một trăm lượng bạc cho một món ăn? Cho nên, người muốn đến Dược thiện phường ăn cơm và tổ chức tiệc đã ít lại càng ít! Hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến việc buôn bán của Trân Tu lâu cả, được chứ?” Dư Tiểu Thảo nói có lý có tình, không cho Chu Tam thiếu ăn vạ.
Chu Tam thiếu muốn dùng kế ăn vạ moi mấy công thức nấu ăn mới từ chỗ nàng. Với quan hệ của hắn và nàng, không cần phải vòng vo, nói thẳng ra là được. Tiểu Thảo cũng rất rộng rãi đưa cho hắn mấy công thức nấu ăn mới. Dù sao thì bây giờ nàng cũng là cổ đông của Trân Tu lâu, lấy công thức nấu ăn nhập cổ, tiền hoa hồng hàng năm cũng không ít!
Việc làm ăn của Dược thiện phường càng lúc càng thịnh, dù là bán trong tiệm hay giao hàng đều là cung không đủ cầu. Những lão tướng và lão thần từng đi theo Thái thượng hoàng chinh chiến, trên người ai mà không có vết thương cũ chưa khỏi hắn? Trước đây để đại phu khám, không nói thuốc rõ đẳng và khó uống, hiệu quả còn kém, không trị được tận gốc.
Từ sau khi Dược thiện phường Dư Ký khai trương, nhóm con cháu lúc đầu ôm tâm tư muốn người lớn trong nhà nếm thử dược thiện thấy cơ thể của ông nội, cha càng ngày càng khỏe mạnh, dù là bệnh cũ cứ đến mùa đông là tái phát nay cũng không thấy đâu thì rất vui mừng, đồng thời cũng giúp Dược thiện phường tuyên truyền miễn phí.
Một truyền mười, mười truyền trăm. Thời đại này vấn rất trọng chữ hiếu, chỉ cần là nhà có điều kiện sẽ không ngại chi số tiền lớn ra đặt thuốc điều dưỡng thân thể cho trưởng bối trong nhà. Phụ nữ ở thời đại này ít nhiều đều sẽ mắc phải một ít bệnh hậu sản, hoặc là vấn đề về kinh nguyệt này nọ. Vì thế mà dược thiện điều dưỡng thể chất cho phụ nữ cũng là cung không đủ cầu.
Sau năm mới, để đáp ứng yêu cầu của nhiều khách hàng, dịch vụ của Dược thiện phường lại mở rộng. Chỉ tính việc giao hàng thôi đã thu được nhiều hơn việc bán trong lâu rồi. Số nhân lực dự trữ Tiểu Thảo chuẩn bị ban đầu bây giờ đều đưa ra dùng hết, thậm chí còn thiếu. Dương Liễu lại bắt đầu huấn luyện thêm một nhóm dược thiện sư.
Vì tiền lương liên kết với số lượng và chất lượng dược thiện, tuy nhóm dược thiện sư khá mệt nhưng nghĩ đến lúc phát lương, ai nấy đều vui vẻ ra mặt. Nhiều nhất thì một tháng có thể nhận được gần tám lượng bạc, khắp Kinh thành không thể tìm thấy nơi nào trả lương cao hơn giá này được. Nghe nói ngày cả đầu bếp trưởng Vương mập đã làm việc cho Trân Tu lâu gần mười năm cũng chỉ kiếm được năm trăm lượng một tháng.
Nhóm dược thiện sư của Dược thiện phường tính tới tính lui, mới làm việc được nửa năm mà đãi ngộ đã cao như vậy, tinh thần nhiệt tình với công việc của bọn họ càng lên cao, cố gắng biểu hiện thật tốt trước mặt Dương Liễu, sợ bản thân cố gắng không đủ sẽ bị sa thải.
Việc làm ăn sôi động như vậy đương nhiên sẽ khiến nhiều người đỏ mắt. Nhưng mà dù bọn họ có đỏ mắt cũng chỉ dám nói nhỏ sau lưng mà thôi. Hậu đài của “Dư Ký” quá mạnh, không phải ai cũng có thể đắc tội. Không nói chủ nhân của Dư Ký là Quận chúa được Hoàng thượng sắc phong, chỉ nói thân phận vợ tương lai của Dương Quận vương thôi, dù là kẻ ăn chơi nào có bối cảnh gia đình cao đến đâu cũng không dám trêu chọc nàng, rất sợ Dương Quận vương trở về sẽ tìm bọn họ tính sổ!
Không nói ngọn núi lớn Dương Quận vương, chỉ nói đến Thái thượng hoàng vẫn thường đến ăn ké một hũ “Phật nhảy tưởng”, bao hẳn một nhã gian riêng. Đoan vương thì coi Dược thiện phường như nhà bếp nhà mình, luôn cải trang ra ngoài, đến Dược thiện phường ăn bữa ngon với Hoàng thượng và Hoàng hậu.... Mấy người này đều là nhân vật tai to mặt lớn, giậm chân một cái cũng đủ khiến giang sơn Đại Minh rung lên. Có bọn họ làm chỗ dựa, dù người khác có ghen tị đến đâu cũng không dám giở trò.
Dư Tiểu Thảo thật sự cảm nhận được cảm giác “Đếm tiền đến mỏi tay”. Ở Kinh thành, nàng là một tiểu phú bà, nói là giàu nhất thì không dám khẳng định nhưng nếu có một bảng danh sách người giàu, nàng nhất định đứng một trong mười vị trí đầu. Những phú hào khác ít nhiều đều mượn sức này nọ làm nên, mà nàng dựa vào chính sức lực của bản thân sáng tạo ra thần thoại kinh doanh trong Kinh thành. Danh tiếng của Dư Tiểu Thảo lan xa, đại danh của nàng dù là trẻ nít năm tuổi hay ông già tám mươi đều biết.
Cứ như vậy, lại một năm trôi qua. Tình hình chiến sự ở Tây Bắc đã đến hồi kết, các bộ tộc Tây Cương đã bị Dương Quận vương thống lĩnh quân đội Đại Minh truy đuổi đến tận biên giới Ca-dắc-xtan, mà bọn chúng cũng không có năng lực tái chiến với Đại Minh lần nữa. Tương lai ít nhất ba mươi năm tới biên cương Tây Bắc sẽ không có thêm trận chiến lớn nào.
Chiến tranh sắp kết thúc, khoảng cách Dương Quận vương được về nhà đã không còn xa. Trong một năm này, Dư gia có chuyện vui liên tiếp. Đầu tiên là con trai út của Dư gia đoạt giải nhất trong kỳ thi Hương, nhận được danh hiệu Giải Nguyên. Thiếu niên gần mười lăm tuổi này đã trở thành cử nhân đầu tiên trong lịch sử thôn Đông Sơn. Đây không chỉ là chuyện vui của Dư gia mà cũng là chuyện vui của cả thôn.
Sau đó là hôn sự của anh trai Tiểu Thảo. Mùa xuân Dư Hàng mười chín tuổi thành thân với Lưu Tuệ Phương đã đính hôn từ nhiều năm về trước. Hôn sự tổ chức ở tổ trạch Dư gia ở thôn Đông Sơn. Đây là chuyện vui của lứa trẻ đầu tiên trong Dư gia nên tổ chức rất long trọng. Tất cả quan viên lớn nhỏ, sĩ thân, hào thương và khách hàng có quan hệ làm ăn với Dư gia đều đến chúc mừng.
Trong Kinh thành, ngay cả thế tử phủ Tĩnh vương cũng đến Đường Cổ thêm mặt mũi cho thông gia tương lai. Còn có rất nhiều người quan hệ tốt với Tiểu Thảo đều sai người đến tặng lễ vật quý giá chúc mừng hôn lễ của chủ nhân tương lai Dư gia.
Tiệc cưới tổ chức ở Trân Tu lâu Đường Cổ. Bây giờ Trân Tu lâu độc quyền buôn bán ở Đường Cổ, quy mô mở rộng không ít. Dư gia có rất nhiều khách đến nhưng vẫn có thể chứa được.
Hôn lễ của Dư Hàng đã dẫn đến chấn động không nhỏ ở Đường Cổ, không còn kẻ nào nhìn ra Dư gia xuất thân “Chân đất” nữa. Dù mà mạng lưới quan hệ hay tài lực, vật lực của Dư gia đều có vị trí nhất định ở Đường Cổ. Không ít người vốn coi thường Dư gia, cho rằng bọn họ chỉ là nhà giàu mới nổi dần dần đều cố gắng lấy lòng Dư gia, coi nhà họ là đối tượng đáng để kết bạn.
Thân thích của Dư gia cũng đã đến thôn Đông Sơn từ sớm, giúp Dư gia chuẩn bị hôn sự cho Dư Hàng. Sức khỏe của ông bà ngoại Dư Tiểu Thảo có đồ ăn dưỡng sinh mà nàng gửi đến nên tuy đã bảy mươi còn khỏe hơn cả nhiều người năm mươi trong thôn. Không có bệnh tật, có thể đi liền mạch từ nhà đến thôn Đông Sơn mà không cần nghỉ ngơi.
Ba anh em Liễu gia lui tới phủ thành và các châu huyện xung quanh, vận chuyển rau củ cho các cửa hàng. Rau củ trưởng thành sớm vào đầu mùa xuân, dưa hấu, dưa bở cuối xuân đầu hạ, các loại hoa quả mùa thu, rau quả trái mùa vào mùa đông... Một năm bốn mùa ít khi có thời gian rảnh rỗi.
Ban đầu cậu cả của Liễu gia lo việc vận chuyển, cậu hai ở nhà trồng trọt thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ một chuyến, cậu ba làm việc ở bến cảng. Sau đó cậu cả làm việc kiếm được không ít tiền lời, dần dần không xử lý hết công việc, cậu hai vừa nhìn hóa đơn mua bán hàng hóa thì thấy việc này thu được nhiều tiền hơn hắn ta ở nhà trồng trọt nên chạy theo giúp đỡ mấy lần, phát hiện ra một tuyến đường mới, từ đó cũng dẫn theo mấy chiếc xe ngựa cùng làm với anh cả.
Sau này bến tàu xây xong, cậu ba chỉ có thể nhận một vài công việc lẻ tẻ vụn vặt, thành ra kiếm được ít tiền nhất. Cậu cả bèn mời hắn làm chung, lui tới phủ thành và các châu huyện xung quanh. Thật ra việc làm của bọn họ không khác nào bán sỉ lẻ rau củ ở thời hiện đại.
Rau quả và rau củ trái mùa của Dư gia vừa sạch vừa ngon, đương nhiên trở thành hàng hóa khiến người khác tranh cướp! Không phải ai muốn mua cũng có thể mua! Ba anh em Liễu gia không chịu hạn chế về việc lấy hàng bán nên rất nhiều cửa hàng rau củ ở phủ thành và châu huyện xung quanh đều đồng ý nhập hàng từ chỗ bọn họ. Tuy rằng lấy hàng phải trả thêm hai phần lộ phí so với mua trực tiếp từ Dư gia nhưng vẫn có lời.
Đại cô của Tiểu Thảo vì muốn tham gia hôn lễ của cháu trai mà giao phó toàn bộ các cửa hàng đồ kho và dưa muối cho chưởng quầy, trở về thôn Đông Sơn giúp đỡ từ sớm. Tuy rằng tiệm đồ kho vẫn để tên là “ Dư Ký” nhưng bây giờ nó đã trở thành sản nghiệp của đại cô. Tiệm đồ kho và cửa hàng dưa muối làm ăn quá tốt, lại mở thêm mấy chi nhánh ở phủ thành, làm ăn rất phát đạt.
Ngày tổ chức hôn lễ còn xuất hiện một người thân mà ai cũng không ngờ đến, chú Dư Ba của Dư Hàng. Từ sau khi dọn đến phủ thành sinh sống, Dư Ba đã thay đổi tính tình, cố gắng học hành ba năm cuối cùng cũng thi đỗ tú tài như ý nguyện. Trương thị dựa vào việc bán sỉ đồ kho của tiệm đồ kho Dư Ký, nuôi sống cả gia đình. Hơn nữa còn có tiền dư mua mười mẫu đất ở ngoại thành, cho nông dân thuê.
Dư Ba biết rõ khả năng của bản thân, thi đỗ tú tài đã là cực hạn, không thi nổi cử nhân nên mở một lớp học nho nhỏ ở thành Nam, dạy đám trẻ con học vỡ lòng kiếm ít thu nhập.
Dư Ba và Trương thị đã lâu không xuất hiện trước mặt Dư gia. Lúc này, hắn ta mang lễ vật đến tham gia hôn lễ của Dư Hàng khiến người Dư gia rất kinh ngạc, hơn nữa cũng rất nhiệt tình chiêu đãi hắn ta. Tuy ban đầu đúng là Dư Ba có hơi ích kỷ nhưng cũng chẳng làm gì có hại đến Dư gia. Cái sai lớn nhất của hắn ta là có người mẹ như Trương thị. Hôn sự của Dư Hàng vừa kết thúc không bao lâu thì Trang Tiểu Mạc mang sính lễ đến, trịnh trọng xin cưới thanh mai trúc mã Dư Tiểu Liên.
Hôn sự của hai người tổ chức vào đầu mùa đông. Lúc này Trang Tiểu Mạc không còn bán rau củ và hoa quả trong lều lớn nữa mà làm việc cung cấp hải sản cho các tửu lầu trong Kinh thành.
Ban đầu vì sức tiêu thụ chóng mắt của món “Phật nhảy tường” ở “Dược thiện phường Dư Ký” nên cần nhập rất nhiều hải sản, tìm người khác cũng là tìm, không bằng giao việc này cho con rể tương lai Trang Tiểu Mạc.
Trang Tiểu Mạc làm ăn mấy năm ở Đường Cổ cũng quen biết không ít người, có được được mạng lưới quan hệ nhất định. Hơn nữa trước đây khi xuống biển bắt hải sản đã quen được mấy người bạn kiếm ăn nhờ biển nên đường đi không quá khó khăn. Thế nên hắn nhập mua hải sản đều là loại ngon và tươi nhất trên thị truong.
Chu Tam thiếu vô tình biết được chuyện này thì cũng giao việc cung cấp hải sản cho Trân Tu lâu cho hắn. Cứ như vậy, việc buôn bán hải sản của Trang Tiểu Mạc dần dần nổi lên, rất nhiều tửu lâu trong Kinh thành đều liên hệ hắn, đồng ý hợp tác với hắn. Chỉ trong một năm rưỡi, Trang Tiểu Mạc mới hơn hai mươi đã trở thành thương nhân cung cấp hải sản lớn nhất Kinh thành.