Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Đan dược Tiểu Thảo đặc chế công dụng chỉ kém tiên đan một chút, có nó Tô Nhiên muốn chết cũng không có cơ hội.

“Hèn hạ! Lại dám đánh lén!! Nếu mặt đối mặt đánh nhau Tô tiên sinh chưa chắc đã thua gã ta!!” Vừa nghe Tô Nhiên không sao, Tiểu Thảo thở phào nhẹ nhõm, vung quả đấm nhỏ bất bình thay y.

“Đúng, đúng! Tô tiên sinh của nàng rất giỏi, được chưa!” Chu Tuấn Dương suýt vả miệng mình một cái, biết rõ tiểu nha đầu là fan não tàn của y lại còn nhắc đến tên thái giám già chết bầm đó trong bầu không khí hạnh phúc này!

Dư Tiểu Thảo nhướng mày, không hài lòng quát hắn: “Huynh giọng điệu gì? Thái độ gì? Sao lại qua loa lấy lệ như vậy?”

Chu Tuấn Dương thầm trợn mắt trong lòng, nghĩ: Tô tiên sinh rất giỏi của nàng là chồng nàng liều mình cứu về. Cả quân doanh ngoài Tô Nhiên bị thương nặng ra cũng chỉ có mình hắn có thể đấu một trận với tên kia. Tuy rằng cuối cùng đối phương chết dưới nòng sùng của hắn, nhưng mà trong khoảnh khắc Tô Nhiên Đại tổng quản bị thương người đầu tiên phản ứng chính là chồng nàng. Nếu như không phải chồng nàng tiến đến ngăn cản thì Tô Nhiên đã sớm chết rồi, ngay cả cơ hội cứu chữa cũng không có!

Bây giờ hắn phải kéo lại sự chú ý của nàng về phía mình: “Đúng là Tô tổng quản võ công cao cường nhưng y bị thương. Là người đàn ông của nàng không màng nguy hiểm chặn kẻ địch của y lại, giết được gã ta, đồng thời cứu kịp cái mạng của Tô Nhiên. Nàng nói xem, ai mới là người giỏi nhất?”

Ô! Hắn ghen sao? Đàn ông gì mà hẹp hòi! Nhưng mà nàng thích! Dư Tiểu Thảo nhảy lên hôn một cái vào khóe môi bình giấm nào đó, cong môi cười nói: “Huynh giỏi nhất! Ở trong lòng ta huynh là đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, không ai giỏi hơn huynh!! Kẻ địch của Tô tiên sinh mạnh như vậy, để ta xem xem huynh có bị thương không?”

“Không bị thương! Không phải lúc đi gia đã bảo đảm với nàng sao, không mất một sợi tóc nào!” Chu Tuấn Dương phối hợp theo động tác của nàng xoay người để Tiểu Thảo kiểm tra một lượt. Ngay lúc nàng muốn cởi quần áo hắn ra kiểm tra thêm thì bị hắn túm hai tay lại: “Gia cũng đâu ngu, đánh không lại không phải còn súng sao? Một phát súng gã ta đi đời rồi!”

Hóa ra còn có bước này nữa, Tiểu Thảo hoàn toàn yên tâm: “Tuấn Dương Dương nhà chúng ta thông minh nhất! Huynh nói đúng, đánh không lại mà cứ muốn xông lên liều chết đó mới là chuyện ngu ngốc! Súng có ích thật, có súng không dùng mới là ngu!” Vừa nói vừa cầm tay hắn nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ khiến Chu Tuấn Dương cảm thấy rất vinh dự!

“Tuấn Dương Dương, huynh ăn cơm trưa chưa? Bữa tối muốn ăn gì? Lâu rồi chưa được ăn cơm ta nấu, hôm nay ta sẽ đền bù cho huynh thật tốt!” Dư Tiểu Thảo xoa tay, chuẩn bị nắm chắc dạ dày của vị Đại tướng quân này.

“Ta chưa ăn! Vì muốn về sớm gặp nàng nên bữa sáng cũng là ăn trên lưng ngựa, ăn tạm hai miếng lương khô.” Hắn vừa nói vừa che bụng, dáng vẻ đáng thương cần được cho ăn.

Dư Tiểu Thảo lập tức mềm lòng: “Ôi! Vậy sao được? Không được! Ngô Đồng, Ngô Đồng! Mau mang điểm tâm ta làm lúc trưa mang đến phòng khách! Huynh ăn điểm tâm tạm nhé, ta xuống bếp nấu cho huynh mấy món ngon!”

Tuy rằng đã tránh đi khá xa nhưng Ngô Đồng vẫn chú ý động tĩnh trong sân. Tiểu thư nhà mình thấy Dương Quận vương tủi thân khóc lóc, tiểu thư nhõng nhẽo, tiểu thư thân mật với Dương Quận vương... khụ, nàng ta đều nhìn thấy hết. Trước đây nàng ta phòng Dương Quận vương như phòng cướp, bây giờ thì không cần nữa rồi, sang năm tiểu thư đã trở thành Dương Quận vương phi, còn đề phòng nữa thì đúng là ngại bản thân sống quá lâu mà. Có khi ngay cả tiểu thư cũng không tha cho nàng ta!



Nghe thấy tiểu thư gọi, Ngô Đồng nhanh chóng đáp lại, đi về phía phòng bếp. Trưa nay, tiểu thư chán chường đã lâu đột nhiên nổi hứng làm một mẻ bánh quy nhân sô cô la. Sau khi làm xong bản thân tiểu thư cũng không ăn mấy miếng. Không lẽ là vì tiểu thư cảm nhận được Dương Quận vương sẽ về nên chuẩn bị trước cho hắn?

Lúc này Tiểu Thảo đã bận rộn trong phòng bếp rồi. Chu Tuấn Dương không nỡ xa nàng một phút giây nào nên hắn bưng một đĩa bánh quy, đi tới đi lui trong nhà bếp. Nhìn bóng lưng bận rộn của Tiểu Thảo, trong lòng tự nhiên cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Thật muốn nhanh chóng cưới nàng về, để nàng chỉ nấu cơm cho mình hắn, tất cả của nàng đều thuộc về mình hắn!

“Nàng chuẩn bị nấu món ngon nào cho gia?” Chu Tuấn Dương cắn một miệng bánh quy giòn rụm, vừa nhai từ từ vừa hỏi.

“Tôm nương đưa đến ngày hôm nay rất tươi ngon, ta nấu cho huynh món ‘Tôm khổng tước trong Mãn Hán toàn tịch.” Dư Tiểu Thảo thành thạo lột vỏ tôm, cắt dọc theo thân tôm, ướp gia vị, sau đó đánh đều lòng trắng trứng đến khi thành bọt kem trắng, thả tôm vào trong hỗn hợp trứng, nhấc ra chiên đến khi vàng sáng thì vớt lên “Nếm thử xem, a...”

“Cái này…. được rồi hả?” Không phải nói “Tôm khổng tước” sao? Khổng tước đâu? Chu Tuấn Dương nói ra nghi ngờ trong lòng.

“Khổng tước?” Dư Tiểu Thảo chột dạ sờ mũi, đảo mắt nói “Đó chỉ là dùng bí đao khắc hình để trang trí mà thôi, quá phiền phức. Chúng ta là người một nhà nên ta cũng không muốn cầu kỳ như vậy!”

Đầu bếp đang yên lặng giúp chủ tử nấu ăn tiện tay lấy một quả bí đao khắc gọt một con khổng tước vô cùng sống động đưa đến trước mặt nàng. Tiểu Thảo vui vẻ bật cười, làm mặt quỷ với Chu Tuấn Dương: “Được rồi, bây giờ khổng tước cũng có rồi! Gia của ta, ngài còn yêu cầu gì không?”

Tôm nướng chiên vàng óng, khổng tước màu xanh nhạt tản ra mùi thơm mê người khiến người khác nhìn thẩm mỹ rất hài lòng. Có tôm nương thơm ngon ai còn muốn ăn bánh quy nhạt nhẽo? Chu Tuấn Dương nhét đĩa bánh quy vào tay Hầu Hiểu Lượng đã sớm thèm nhỏ dãi: “Cho ngươi!”

“Cảm ơn chủ tử!!” Hầu Hiểu Lượng cả đường theo sát chủ tử về đây vừa mệt vừa đói, tuy rằng vừa nãy Ngô Đồng có cho gã ta một miếng bánh táo đỏ nhưng gã ta thấy bánh quy thơm ngon trong tay chủ tử, nghe nói là do chủ mẫu tương lai tự tay làm, bánh táo đỏ lập tức mất vị.

Tài nấu ăn của chủ mẫu tương lai được cả Kinh thành công nhận, đáng tiếc gã ta không có lộc thưởng thức tài nấu nướng của nàng. Không ngờ rằng chủ tử tốt bụng thưởng bánh quy nhân sô cô la cho gã ta, hu hu... quá cảm động, phải làm sao bây giờ? Sau này gã ta sẽ cố gắng gấp đôi hầu hạ chủ tử, chỉ mong chủ tử có thể thưởng nhiều đồ ăn ngon cho gã ta hơn!

Chu Tuấn Dương nào biết suy nghĩ của thuộc hạ mình. Lúc này hắn đã sớm cầm một con tôm vàng rụm nhét vào trong miệng tỉ mỉ thưởng thức. Ừ, ngoài giòn trong mềm, lại còn rất thơm. Không hổ là đồ do tiểu nha đầu tự tay nấu!

“Đúng rồi! ‘Mãn Hán toàn tịch là gì?” Chu Tuấn Dương ăn liên tiếp ba con tôm mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

“Hả? À! Ừ!” Dư Tiểu Thảo có hơi dừng động tác tên tay, ậm ừ trong chốc lát mới nói “Mãn Hán toàn tịch là một loại thịnh yến cung đình đã thất truyền, nó vừa có thức ăn đặc sắc trong cung, vừa có tinh túy của các nơi khác nhau, dung hợp sự đặc sắc trong món ăn của tộc Mãn và tộc Hán, được coi là cảnh giới cao nhất và văn hóa ăn uống của Trung Quốc. Mãn Hán toàn tịch có tất cả một trăm linh món ăn, có đủ các vị, nguyên liệu cũng lấy từ khắp nơi, chế tác tinh xảo, sơn hào hải vị không thiếu món nào.”



Ồ! Một trăm linh tám món? Chu Tuấn Dương nghe vậy thì sáng mắt, vậy không phải sau khi cưới nàng về hắn có lộc to ăn rồi sao?

“Vợ, ‘Mãn Hán toàn tịch đã thất truyền này có phải được ghi trên quyển công thức nấu ăn bị thiếu của nàng không?” Chu Tuấn Dương rất tri kỷ viện cớ cho nàng.

Dư Tiểu Thảo khẽ gật đầu nói: “Đúng rồi! Nhưng mà sách thiếu chỉ là sách thiếu, ta chỉ biết nấu vài món trong đó thôi!”

“Biết nấu vài món đã rất giỏi rồi! Vợ của gia giỏi nhất!” Dương Quận vương, thiết lập cao ngạo lạnh lùng của ngươi đâu?

(Dương Quận vương: Cao ngạo lạnh lùng? Gia ở trước mặt vợ không phải là trung khuyển sao?)

“Ai là vợ huynh! Đồ ăn cũng không chặn nổi cái miệng huynh!” Dư Tiểu Thảo trắng mắt liếc hắn, tiếp tục nấu nướng.

Chu Tuấn Dương tiến lên, nhét một con tôm nương vào trong miệng nàng, nhìn nàng ăn vui vẻ như vậy hắn càng cảm thấy món “Tôm khổng tước” này rất vừa miệng.

“Vợ, nàng đương nhiên là vợ ta rồi! Sang năm nàng mười tám, không phải chúng ta đã chọn sẵn ngày lành rồi sao” Ngày thành hôn của hai người đã sớm chọn từ một năm trước. Tháng Ba đầu mùa xuân năm sau, thời tiết không nóng không lạnh, rất thích hợp!

Chu Tuấn Dương thấy Tiểu Thảo chuyên tâm nấu ăn, dáng vẻ chuyên chú của tiểu nha đầu khiến người khác không thể dời mắt, hắn ngây ngốc nhìn nàng, ngay cả con tôm thơm ngon trong tay cũng không thể kéo lại chút chú ý nào của hắn: “Vợ à, nàng đang nấu món gì?”

“Ta thấy trong phòng bếp có cá có thịt, nghĩ đến món long phượng nhu tình trong Mãn Hán toàn tịch nên định nấu món đó!” Dư Tiểu Thảo không ngẩng đầu lên, nàng lọc da và xương cá, lọc luôn cả da và gân trên miếng ức gà, sau đó cắt thành sợi mỏng, để vào hai cái bát riêng. Nàng cho thêm rượu nấu, muối rồi quấy đều, sau đó cho thêm lòng trắng trứng và bột ngô.

“Vợ, cái tên này rất dễ nghe! Nhưng nếu muốn truyền ra bên ngoài thì nên đổi tên, tránh cho có người lấy đó làm cớ công kích chúng ta!” Chu Tuấn Dương vừa lập được công lớn, hắn không muốn bị người khác lôi cái cớ công cao chấn chủ ra chèn ép.

“Vợ, tên này hay! Cảm giác như món ăn nấu riêng cho gia vậy!” Còn không phải tình yêu của người đàn ông sắt đá kiên cường sao, một người đàn ông như hắn đứng trước mặt nàng cũng trở nên ngoan ngoãn dễ sai bảo.

“Nhưng mà món này nấu phức tạp thật! Mấy nguyên liệu nấu ăn này để đầu bếp sơ chế là được rồi!” Chu Tuấn Dương thương tiểu nha đầu nhà mình, nấu cơm quá phiền phức, nàng gả cho hắn là để hưởng phúc, chứ không phải làm đầu bếp. Sau này ít nấu thì hơn!
Nhấn Mở Bình Luận