Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

D ư Tiếu Thảo thấy hai khuôn mặt giống nhau với vẻ mặt khát khao giống nhau thì rất buồn cười. Nếu như đổi một hoàn cảnh khác, ai có thể nghĩ đến hai người đang dõi mắt chờ mong này lại là hai người có thân phận tôn quý nhất triều Đại Minh đây?

“Lúc vị thần ở nhà rảnh rỗi đã nghĩ ra mấy cách làm bánh ngọt, cảm thấy hương vị không tồi nên mang một ít đến biểu Hoàng thượng! Bánh kem mousse trẻ con cũng thích ăn, Thái tử điện hạ không chê thì ăn thử đi?” Dư Tiểu Thảo đứng dậy, đặt hộp đồ ăn lên trên bàn dài trong thư phòng. Nàng nhẹ nhàng mở nắp hộp, từng cái bánh ngọt nhỏ xinh hiện ra trước mặt hai cha con.

Chu Hãn Văn còn muốn vớt vát một câu: “Bản hoàng tử đã không phải trẻ con...” Nhưng lúc thấy bánh kem mousse tinh xảo xinh xắn kia cậu lập tức quên sạch mình định nói gì, trong đầu chỉ có mấy chiếc bánh xinh xinh.

Cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây của Dư Ký vừa khai trương đã thanh danh vang xa. Những món bánh ngon ngọt mà không ngấy đó rất được ưa chuộng. Nhưng mà những thứ đó so với sô cô la mousse, bánh kem sô cô la nhân anh đào và bánh tiramisu trong truyền thuyết mà Kim An Quận chúa tự tay làm thì chẳng đáng nhắc tới.

Đáng tiếc rằng bánh Kim An Quận chúa làm không phải ai cũng được ăn. Những loại bánh ngọt trong truyền thuyết kia đều không bán ra ngoài, chỉ có người thân thiết với nàng mới may mắn được thưởng thức. Lần trước những đại thần phu nhân, và thiếu niên được mời đến Tĩnh vương phủ tham gia tiệc, sau khi trở về không tiếc lời phóng đại sự ngon miệng của mấy loại điểm tâm đó lên, đồng thời cũng làm chúng càng thêm thần bí.

Trong cung đương nhiên không thể thiếu bánh ngọt Tiểu Thảo dâng lên. Chu Hãn Văn từng được ăn ở chỗ mẫu hậu của mình, lập tức yêu thích vị sô cô la. Nhưng mà phụ hoàng nói, làm quân vương một nước, trước tiên phải rèn giũa qua cảm giác tâm trí đau khổ, gân cốt rã rời, thể xác đói khát, vật chất thiếu thốn... sao có thể quan trọng việc ăn uống được? Sau đó đa số điểm tâm được đưa vào trong cung đều chui vào bụng Hoàng thượng. Chu Hãn Văn vô cùng nghi ngờ, bài học này của phụ hoàng chỉ là để cướp điểm tâm của cậu mà thôi!

Tay nghề làm bánh của Dư đại nhân khắp Đại Minh không tìm được người thứ hai. Đáng tiếc ngày thường nàng quá bận rộn! Bận việc của triều đình, bận việc làm ăn, có rất ít thời gian nghiên cứu món mới. Chu Hãn Văn vẫn luôn nhớ mong hương vị ngọt ngào đặc trưng kia. Nhiều loại bánh mousse khác nhau trong hộp bánh lập tức gợi lên ký ức của cậu.

“Hoàng thượng xin chờ, để nô tài thử độc trước cho ngài.” Bình thường thì vì các lý do khác nhau mà vào cung sẽ không mang theo đồ ăn. Trước khi Hoàng thượng ăn sẽ có thái giám thử độc, đây là truyền thống lâu đời. Lúc này Tô Ly công công nói vậy cũng không sai chút nào.

Nhưng mà Hoàng thượng lại đá mông hắn ta, cười mắng: “Ngươi cút sang một bên! Tên nô tài này, thấy mùi thơm là sáp đến gần. Tay nghề của Dư nha đầu trẫm còn chưa được thưởng thức ngươi đã muốn cướp trước rồi. Chỗ nào ngon là muốn tranh trước, hộp đồ ăn nhỏ như vậy chỉ đựng được mấy miếng bánh, ngươi còn muốn thử, mơ đi!!”

“Hoàng thượng, thức ăn mang từ ngoài cung vào đều phải.” Trên quần áo của Tô Ly xuất hiện một dấu chân mà không dám phủi, vẻ mặt bất đắc dĩ liên tục nói không hợp quy củ.

“Quy củ do người đặt ra! Nếu cả Dư nha đầu trẫm còn không tin thì còn tin ai được nữa? Được rồi, đừng tìm lý do cướp điểm tâm của trẫm nữa, còn không mau lui xuống?” Người này sao lại không có mắt như vậy? Nếu đổi lại là tên Tô Nhiên kia chắc chắn y sẽ không phá hoại thế này.

Dư Tiểu Thảo nhịn cười, bày từng tầng bánh ngọt ra, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, lần này vị thần mang đến bốn loại bánh mousse, mỗi loại đều có chín miếng. Hay là cứ để Tô Ly tổng quản thử độc giúp ngài đi?”

“Không cần, không cần! Có chín miếng, còn không đủ để trẫm nhét kẽ răng đâu, sao có thể chia cho người khác được?” Chu Quân Phàm tóm hộp đồ ăn đến trước mặt mình thủ thế bảo vệ, không kiềm chế nổi lấy một miếng bánh mousse hình quả vải.



“Phụ hoàng…” Chu Hãn Văn thấy phụ hoàng đã quên mất sự tồn tại của mình thì tủi thân lên tiếng. Cậu luôn cảm thấy phụ hoàng cố ý không muốn chia bánh ngọt cho cậu.

“Hừ! Nhìn con đi, còn ra dáng trữ quân sao? Nếu ngay cả ham muốn ăn uống cũng không khống chế được, tương lai sao có thể tiếp quản giang sơn Đại minh này?”

Chu Quân Phàm vừa nói vừa cầm bánh ngọt nhét vào trong miệng, say mê thưởng thức. Chu Hãn Văn oán thầm: Phụ hoàng người cũng ham ăn ham uống mà, không phải vẫn cai trị giang sơn Đại Minh thật tốt sao? Hai việc này không mâu thuẫn gì hết được không? Ngài chỉ muốn ăn một mình, để nhi thần nhìn phải không?

Thấy dáng vẻ đáng thương của con trai làm Chu Quân Phàm hơi áy náy. Hắn ho khan một tiếng nói: “Được rồi! Nể tình gần đây con học tập chăm chỉ, thưởng con một miếng!”

“Cảm ơn phụ hoàng!” Vẻ mặt Chu Hãn Văn lập tức thay đổi, cẩn thận cầm một miếng bánh ngọt lên ăn “Oa! Ăn ngon thật đó! Có vị ngọt của hoa quả lại còn mềm mịn. Dư đại nhân, món này tên là gì?”

“Bẩm điện hạ, đây là ‘Bánh mousse hoa quả bánh mousse thơm ngon được hoa quả tươi ngon bao bên ngoài, làm theo hình dạng và vị của quả vải, vị càng thuần hơn.” Dư Tiểu Thảo nhìn vẻ mặt giống nhau của hai cha con, trong lòng đột nhiên cảm thấy, có lẽ tính tham ăn cũng là di truyền. Thái thượng hoàng là một ông lão ham ăn, Hoàng thượng cũng vậy, bây giờ nhìn Thái tử điện hạ xem, khác gì hai người họ đâu!

“Cái này là vị sô cô la sao? Ta thích sô cô la nhất!” Chu Hãn Văn nhìn tầng bánh ngọt thứ hai, lập tức vứt ngay lời nhắc chỉ có thể ăn một miếng của phụ hoàng, vươn tay ra lấy một miếng chậm rãi thưởng thức.

Hoàng thượng hung hăng trừng mắt nhìn con mình, đúng là không coi hắn ta ra gì mà! Dư Tiểu Thảo mím môi nhịn cười, chỉ sợ mình bật cười thành tiếng: “Điện hạ, đây là bánh mousse vị hồ trăn, vỏ ngoài bằng sô cô la, bên trong là mousse sô cô la bọc nhân hồ trăn. Sô cô la kết hợp hoàn hảo với hồ trăn, hơn nữa vẻ ngoài tinh xảo xinh xắn, nó được coi là một trong những loại bánh ngọt thành công nhất của ta!”

Chu Quân Phàm cũng lấy một miếng đưa vào trong miệng, cẩn thận thưởng thức, một lúc sau mới nói: “Ừ….. cắn một miếng mùi thơm của bánh mousse tan ra trong miệng, kết hợp với hoa quả giòn giòn, một miếng này đúng là khiến người khác hài lòng!”

Mousse lê nhìn bề ngoài sống động như thật. Dù là màu sắc hay trang trí đều giống như một quả lê châu Âu thật sự, nhân bên trong đương nhiên là lê châu Âu ngon ngọt rồi. Hương vị càng không cần phải nói.

“Loại cuối cùng là bánh mousse anh đào, ngài nhìn màu sắc tươi sáng của nó đi. Bởi vì càng muốn bề ngoài giống mà thần cố ý để ít kem mousse hơn, nhét thêm nhiều anh đào vào tăng khẩu vị- ngài nếm thử đi!” Dư Tiểu Thảo giới thiệu xong bốn loại bánh mousse, chỉ thấy hai cha con này chỉ lo ăn, ngay cả nói chuyện cũng không kịp, chứng tỏ bọn họ rất hài lòng về mấy món điểm tâm này.

Chu Quân Phàm thấy mỗi loại con trai đều ăn một miếng lại còn muốn lấy thêm thì mau chóng che lại hộp đồ ăn nói: “Đừng ăn nữa, chờ lát nữa ăn cơm lại không ăn được. Phần còn lại để dành cho mẫu hậu con!”



Bánh ngọt mousse, mỗi loại cùng lắm chỉ to như quả bóng bàn, ăn bốn miếng mà Chu Hãn Văn còn chưa thấy thỏa mãn. Nhưng mà cậu là đưa con hiếu thuận, vừa nghe thấy để dành cho mẫu hậu thì không nói gì nữa. Mẫu hậu thương cậu như vậy, có thứ gì tốt đều nghĩ đến cậu đầu tiên, nên cậu không muốn tranh đồ ăn với mẫu hậu.

“Dư đại nhân, nguyên liệu làm mấy loại bánh ngọt này có dễ kiếm không? Trong cửa hàng bánh ngọt Dư Ký có bán mấy loại này không?” Chu Hãn Văn khá quan tâm việc này, nếu như có thể mua được thứ này ở trong cửa hàng thì sau này muốn ăn cứ sai tiểu thái giám xuất cung mua về là được.

Cậu nhớ rằng trước đây bánh vị sô cô la không bán ra ngoài vì nguyên liệu khan hiếm. Nếu như nguyên liệu không có vấn đề thì bánh ngọt ngon như vậy mà không bán ra ngoài thì thật đáng tiếc. Dư đại nhân biết kiếm tiền như vậy sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này nhỉ?

Dư Tiểu Thảo nghiêm túc nói: “Mấy loại bánh ngọt mousse này đều đang cho thợ bánh ngọt thử làm, nếu không huấn luyện nửa năm đến một năm khó mà làm ra sản phẩm khiến người khác hài lòng. Nhưng mà Thái tử điện hạ không cần lo lắng, nếu như Hoàng thượng không thăng chức cho vi thần, vi thần rảnh rỗi sẽ làm vài món bánh mới đưa vào trong cung.

“Dư đại nhân ngươi lạ thật đó. Người khác vì muốn thăng chức mà tranh nhau đến máu chảy đầu rơi. Ngươi thì hay rồi, phụ hoàng cảm thấy ngươi công to, muốn thăng chức tăng lương cho ngươi, ngươi lại phản ứng như muốn hại ngươi vậy? Nói ngươi thế nào đây? Không màng danh lợi, vô dục vô cầu?” Chu Hãn Văn rất tò mò, sao nàng lại không coi trọng lần thăng quan tiến chức này chứ.

“Ôi... chức quan càng to trách nhiệm càng lớn. Ta chỉ là một cô nương, lại sắp lấy chồng sinh con, mỗi ngày đều phải lo cuộc sống gia đình, làm gì có nhiều sức lực lo việc khác như vậy? Quan trọng nhất là, vi thần nhớ quan viên ngũ phẩm trở lên phải lên triều.” Dư Tiểu Thảo không cẩn thận nói ra nỗi lo trong lòng.

Chu Quân Phàm bật cười, chỉ Tiểu Thảo, hận rèn sắt không thành thép nói: “Hóa ra hơn nửa lý do từ chối của ngươi là thế! Năm ngày mới lên triều một lần, khó thể à?”

“Vi thần lười, thích ngủ nướng, sợ đến chậm, bị phạt..” Dư Tiểu Thảo nhỏ giọng nói. Đùa chứ năm giờ sáng lên triều, bốn giờ sáng đã phải chuẩn bị đi, vậy chẳng phải là chưa đến bốn giờ đã phải dậy rồi sao? Đúng là lấy mạng nhau mà, hồi em gái em trai nàng ôn thi cấp tốc vào đại học cũng không chăm chỉ như vậy!

Chu Quân Phàm hừ lạnh nói: “Nếu như miễn cho ngươi lên triều, nhưng vẫn thăng chức cho ngươi ngươi có đồng ý không?”

“Khụ... sau khi thăng chức vẫn quản lý việc trong căn cứ gây giống sao? Nếu phải quản cả việc khác nữa ta sẽ không nhận!” Dư Tiểu Thảo vẫn khá tỉnh táo, nàng biết năng lực của mình có hạn. Nếu bảo nàng làm những việc khác nàng thật sự không làm được.

“Nhiệm vụ sẽ không thay đổi! Nếu có gì thay đổi thì hẳn là lượng công việc của ngươi sẽ nhiều hơn. Trẫm sẽ phái những quan viên khác hỗ trợ ngươi, ngươi chỉ cần lo việc gây giống cây trồng sản lượng cao là được!” Chu Quân Phàm phải nhọc lòng rồi! Hắn ta nhọc công thăng quan cho nàng, nàng còn không cảm kích.

“Vậy... cũng được!” Dư Tiểu Thảo miễn cưỡng chấp nhận, giống như bị người ta kề dao trên cổ đe dọa vậy “Vậy ngài phải phái cho ta hai người có năng lực, hơn nữa phải hòa nhã dễ gần. Còn lại thì thôi đi!”

Chu Quân Phàm: ..
Nhấn Mở Bình Luận