Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Tiểu Thạch Đầu sờ cái trán bị cốc đỏ của mình, mấy lời vừa nãy đúng là không hay thật. Nhị tỷ là ai chứ, người có năng lực nhất nhà, chẳng lẽ còn để mình chịu tủi thân? Cậu cười ha ha với Tiểu Thảo tiếp tục nói: “Tiền hoa hồng tỷ chia cho chúng ta mấy năm nay chúng ta đều mua đất mua nhà ở Kinh thành phủ Tân Vệ, cũng được coi là có tài sản rồi! Mấy sản nghiệp đó tỷ cứ thu lại đi, tránh để người khác nói chúng ta chiếm lợi của Húc vương.”

Điều Tiểu Thạch Đầu khó chịu nhất là người bên ngoài nói Dư gia trèo cao, mà rõ ràng là tên Húc vương kia sống chết quấn lấy nhị tỷ mà cứ như bọn họ muốn bấu víu quan hệ với hắn vậy!

Dư Tiểu Thảo gõ trán em trai mình, giả vờ tức giận nói: “Ta còn chưa gả ra ngoài đâu mà đã phai nhạt cảm tình rồi? Mấy sản nghiệp này đều là của ta, ta thích chia cho ai thì chia, cần gì quan tâm người khác nói gì? Nếu mấy sản nghiệp bề nổi này mọi người không nhận thì mấy trang tử, cửa hàng làm ăn tốt còn có nhà ở mà người ngoài không biết, để lại hết có được không?”

Đến Kinh thành gần năm năm, quản lý nhiều chuyện làm ăn ngày ngày hốt bạc nhưng tiền dư trong tay Tiểu Thảo không hề giống như người ngoài tưởng tượng, xếp thành núi vàng núi bạc. Chịu ảnh hưởng của vài ý tưởng đầu tư, tiền đến tay nàng đều bị nàng đổi thành trang viên, cửa hàng và nhà ở.

Trong Kinh thành dù là Quan nha hay người môi giới đều biết đam mê nhỏ của Kim An Quận chúa, vừa tìm được nơi thích hợp sẽ lập tức liên lạc với nàng. Chỉ tính riêng trang viên trong Kinh thành Dư Tiểu Thảo đã sở hữu mười mấy cái lớn nhỏ. Ngoài nơi nhà nàng đang dùng ra, số cửa hàng cho thuê mướn ở thành đông thành tây tổng cộng có mười năm cái, nhà có địa thế khá tốt cũng có sáu, bảy căn. Đống giấy khế ước mua bán bất động sản dày một xấp ở trên bàn không khỏi khiến người khác thèm thuồng.

Lúc mua mấy trang viên, cửa hàng và nhà ở này nàng đều lấy danh nghĩa của Dư Hải – chủ nhân Dư gia mua, trên khế ước cũng viết tên Dư Hải. Nói cách khác, lúc Dư Hải không biết gì, Dư gia ở Kinh thành đã có một phần gia sản không hề nhỏ.

Dư Hải thổn thức không thôi, xem ra con gái nhỏ đã sớm quyết định thay chủ nhà là ông rồi. Ôi! Vẫn là người làm cha như ông vô dụng, để con gái nhỏ phải gánh vác trách nhiệm hưng thịnh Dư gia!

“Được rồi, mấy sản nghiệp này ta và mẹ con nhận. Ngay cả cửa hàng ở cảng biển cũng là bốn huynh đệ tỷ muội các con chia đều.” Dư Hải nhận lấy xấp khế ước bất động sản, cảm thấy tay nặng trĩu.

Tiểu Liên nghe vậy thì liếc nhìn chồng mình rồi nói: “Cha, mẹ! Những thứ này đều là sản nghiệp Dư gia, con đã gả cho người ta, sẽ không nhận phần chia chác này. Đưa một phần làm của hồi môn cho muội muội, còn lại chờ đệ đệ thành gia lập nghiệp thì để đại ca và đệ đệ chia nhau là được! Đúng rồi, muội muội, xưởng chế thuốc ở thôn Đông Sơn, muội tìm một quản sự có năng lực quản lý đi. Sau khi muội gả đi, tỷ tỷ bên nhà mẹ như tỷ thật không tiện nhúng tay vào việc làm ăn của muội.”

Thấy Tiểu Thảo định nói gì đó nàng ấy nhanh chóng chặn lại: “Bây giờ việc làm ăn hải sản trong nhà ngày một lớn, một mình Tiểu Mạc không quản lý được hết nhiều việc như vậy, cần có người thường ở trong Kinh thành giám sát, một người chạy qua chạy lại giữa Đường Cổ và Kinh thành, thật sự không thể phân tâm quản lý thêm xưởng chế thuốc... Muội tuyệt đối đừng nói sẽ tặng xưởng chế thuốc cho chúng ta. Cả Đại Minh này ai mà không biết thuốc của Dư Ký là tác phẩm của Kim An Quận chúa, nay thay đổi chủ nhân, người ta còn nhận ra không?”

Đến cuối cùng của hồi môn không hề giảm đi mà còn có xu hướng tăng thêm. Lúc Triệu bá mẫu được mời đến tham gia bàn bạc công việc liên quan đến của hồi môn, nhìn thấy tờ danh sách này cũng líu lưỡi.

Sản nghiệp chạm tay là bỏng trong Kinh thành ngoài Trân Tu lâu ra hầu như tất cả đều có mặt trên tờ giấy này. Xưởng chế thuốc, xưởng ủ rượu, xưởng trà hoa, xưởng mứt và đồ hộp, kho đông lạnh lớn của vườn hoa quả trong Kinh thành, cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây, hoa tưởng dung, dược thiện phường... Hơn nữa còn có sính lễ được đưa đến là Trí Ngọc trai và cửa hàng rau quả... Gần như nửa việc mua bán trong Kinh thành đều gói gọn trong này.



Của hồi môn Dư gia tặng con gái đúng là đáng nể thật, tất cả sản nghiệp trong Kinh thành đều không giữ lại cái gì! Của hồi môn như vậy chắc là ở khắp Kinh thành, thậm chí khắp Đại Minh đều là có một không hai, mười dặm hồng trang đã không đủ để hình dung sự trân quý bậc này. Triệu bá mẫu không nhịn được nói với Phòng phu nhân: Húc vương mệnh tốt, có thể cưới được bé cưng của bọn họ. Dù chỉ là một phần của hồi môn cũng đủ để không lo không nghĩ cuộc sống gia đình trong tương lai. Không, thật ra bọn họ lúc nào cũng nghĩ nhiều bạc như vậy nên tiêu thế nào mới phải!

Cuộc sống bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến Tết. Cái Tết cuối cùng Tiểu Thảo ở lại Dư gia, trải qua vô cùng náo nhiệt và ấm áp. Trang Tiểu Mạc là cô nhi, trong nhà không còn ai, cái Tết đầu tiên sau khi thành thân hắn ở lại tham gia với nhà cha vợ.

Lúc ăn cơm giao thừa, Dư Hàng giúp vợ mình múc một bát Phật nhảy tưởng. Món này bổ khí bổ máu, lại còn ngon miệng, Tuệ Phương ăn một lần là nghiện. Hôm nay sau khi ăn thìa canh đầu tiên nàng ấy không nhịn được nhíu mày, cảm giác muốn nôn dâng lên cổ họng khiến nàng ấy không nhịn được nôn khan vài tiếng.

“Sao thế? Chỗ nào không thoải mái?” Tuệ Phương vẫn luôn ăn uống rất tốt, ăn gì cũng ngon miệng. Nay thấy nàng ấy như vậy Dư Hàng lập tức quan tâm hỏi han.

Liễu thị cũng lo lắng nhìn sang, thấy vẻ mặt nàng ấy hơi lạ, vẻ mặt khó chịu vỗ ngực thuận khí thì nhẹ giọng hỏi: “Có phải gần đây bận quá nên mệt mỏi không?”

“Chị dâu, để tiểu thần y này bắt mạch cho chị nào!” Dư Tiểu Thảo đi đến nắm tay phải nàng ấy, ba ngón tay đặt trên mạch đập tập trung tinh thần bắt mạch.

“Thế nào rồi? Có gì lạ không?” Dư Hàng quan tâm lo lắng hỏi.

“Mạch bình thường, đập nhẹ lên ngón tay, giống như chân chim vậy..” Dư Tiểu Thảo mui mừng trong lòng, ra vẻ cao thâm khó lường, lấp lửng không nói.

Liễu thị không nhịn được vỗ đầu nàng, cười mắng: “Nói nghiêm túc! Chị dâu con không sao chứ?”

“Sao mà không sao cho được? Chuyện lớn rồi! Liên quan đến mạng người!!” Dư Tiểu Thảo tỏ thái độ nghiêm túc, giọng nói cũng nặng nề dọa Dư Hàng sợ tái mặt.

“Muội muội, muội là tiểu thần y người người kính trọng trong Kinh thành, bệnh của chị dâu muội có thể chữa khỏi được không?” Dư Hàng nắm chặt tay vợ mình, hốc mắt đỏ lên.

Dư Tiểu Thảo thấy mình đùa hơi lố thì lập tức cười thật to: “Bệnh của chị dâu con không có cách nào trị khỏi thật. Chỉ có thể chờ tám tháng sau dựa chín cuống rụng, cháu trai con cất tiếng khóc chào đời mới có thể khỏi hẳn!”

Mọi người nghe vậy thỉ sửng sốt trong chốc lát, sau mấy giây im lặng Tiểu Thảo lại ăn thêm một phát đánh. Liễu thị vui mừng mắng nàng: “Nha đầu nghịch ngợm này, nói gì chuyện lớn liên quan đến mạng người, muốn dọa chết chúng ta phải không? Chị dâu con mang thai thì nói là mang thai, cần gì phải cố tình dọa người như vậy!”



Dư lão gia ngồi ở vị trí chủ nhà cũng kịp phản ứng, cười to để lộ hàm răng thiếu mấy cái: “Chuyện tốt, nhà chúng ta sẽ nhanh chóng thành bốn thế hệ! Không ngờ rằng Dư Lập Thu ta còn có thể sống đến ngày thấy chắt trai.”

“Gia gia, ngày tốt thế này gia gia lại nói gì đó! Sức khỏe gia gia tốt như vậy, đương nhiên sống lâu trăm tuổi. Đừng nói bốn thế hệ, dù là năm thế hệ cũng có thể nhìn thấy!!” Dư Tiểu Thảo vui mừng hớn hở nhìn anh trai vây quanh chị dâu, thương vợ hẳn là truyền thống của Dư gia nhỉ? Khụ... nếu không phải ông nội quá dung túng Trương thị cũng sẽ không khiến bà ta đặt mắt lên trên đầu, hình thành tính cách như vậy!

Nói đến Trương thị, Tiểu Thảo lại nghĩ đến chú ba có chung nửa dòng máu với cha mình, không nhịn được hỏi: “Thạch Đầu, nghe nói tiểu thúc cũng tham gia thi hương cùng đệ, kết quả thế nào?”

“Từ sau vụ việc kia tiểu thúc dọn đến phủ thành ở chăm chỉ học hành, thi mất hai năm mới thi đỗ Tú Tài. Lần này sau khi thi hương kết thúc đệ có gặp thúc ấy ở bên ngoài, trò chuyện mấy câu, nghe ra kiểm tra không tệ lắm. Còn việc có đỗ hay không đệ không để ý. Sao tỷ đột nhiên hỏi chuyện này thế?” Tiểu Thạch Đầu vẫn chẳng có mấy cảm tình với người chú này, hơn nữa hắn ta còn có bà mẹ như vậy, tốt nhất là tránh càng xa càng tốt.

“Không có gì, thuận miệng hỏi thôi! Dù sao cũng là con của gia gia...” Lần trước trở về phủ thành thăm nhà đại cô, nghe nói Trương thị rất già, chi phí sinh hoạt của cả nhà đều đổ nặng lên vai bà ta. Hơn nữa bà ta còn muốn nuôi con ăn học, đúng là không dễ dàng gì. Người một khi làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, Trương thị vì muốn con mình thành tài chịu khổ chịu khó, chỉ cần vì con hẳn là bà ta đều cam tâm tình nguyện nhỉ?

Vì vợ Dư Hàng có tin vui mà Tết năm nay lại càng vui vẻ náo nhiệt viên mãn. Tiểu Thảo bất chấp sự ngăn cản của người nhà để lại xưởng mứt và đồ hộp coi như lễ vật cho cháu trai. Bé con đang ở trong bụng mẹ không biết cô mình tặng cho mình một phần quà thật lớn, vẫn đang ngoan ngoãn ở trong bụng mẹ hấp thu dinh dưỡng lớn lên!

người đều nói bé con này khẳng định rất ngoan, ngoài đêm giao thừa đạp một cái tìm độ tồn tại ra những lúc khác đều im lìm. Phản ứng mà một thai phụ nên có Lưu Tuệ Phương không hề cảm nhận được. Có đôi khi nàng ấy còn quên mất bản thân là người mang thai, hấp tấp đi theo mẹ chồng chuẩn bị những thứ cần thiết cho em chồng đi thi và công việc liên quan đến việc xuất giá của Tiểu Thảo.

Người nhà muốn nàng ấy nghỉ ngơi nhiều hơn mà nàng ấy lại hồn nhiên vô tư nói: “Nào đến mức đó? Rất nhiều phụ nữ trong thôn mang thai sắp sinh còn vác cái bụng to làm ruộng nữa!”

Liễu thị cũng nghe thế hệ trước nói phụ nữ mang thai hoạt động nhiều tương lai sẽ dễ sinh hơn. Thấy con dâu bận việc mấy ngày mà không xảy ra chuyện gì khác lạ nên Liễu thị cũng để con tự do hoạt động. Chỉ là thỉnh thoảng bà ấy sẽ dặn dò vài câu, không để Tuệ Phương quá mệt mỏi, phải chú ý nghỉ ngơi nữa.

Đầu tháng Giêng, chọn một ngày hoàng đạo, Phủ Tĩnh Vương gửi thư mời và lễ sách đến Dư phủ. Còn hơn một tháng nữa mới đến ngày mười tám tháng ba mà Chu Tuấn Dương đã thúc giục người nhà mau chuẩn bị lễ vật.

Phủ Tĩnh Vương chọn bốn người toàn phúc là Đoan vương phi, phu nhân Vinh quốc công, phu nhân Định Viễn Hầu và phu nhân Lễ bộ Thượng thư. Người được gọi là toàn phúc là người có cha mẹ khỏe mạnh, có con cái tài giỏi, vợ chồng yêu thương nhau và anh em trong nhà hòa thuận.

Bốn người toàn phúc thân phận cao quý này, tính cả bà mối là cha của Tĩnh vương - Thái thượng hoàng mang theo sính kim, tiền mừng và sính lễ đến Dư phủ. Nhìn tờ đơn sính lễ của Húc vương, bốn vị phu nhân cao quý quyền thế này đều không nhịn được líu lưỡi.
Nhấn Mở Bình Luận