Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

A Ai ya, Húc vương muốn chuyển cả phủ Tĩnh vương đến Dư gia sao? Ngoài sản nghiệp của riêng hắn, thêm vào một ít kỳ trân dị bảo, gần như cả nửa kho của phủ Tĩnh vương đều đổ vào đây, còn thêm cả một phần của hồi môn của Tĩnh vương phi nữa. Phần sính lễ này không hề nhẹ chút nào!! Húc vương đúng là muốn để vợ mình nở mày nở mặt mà.

Nhưng mà sau khi bọn họ thấy tờ đơn của hồi môn của Tiểu Thảo cũng không biết nên nói gì! Ban đầu đứa con gái duy nhất của phủ Tĩnh vương gả đi, của hồi môn có khoảng một trăm hai mươi tám loại đã khiến khuê tú trong Kinh thành hâm mộ không thôi. Của hồi môn của Kim An Quận chúa còn ăn đứt con số này, đủ để tạo ra một kỷ lục mới về của hồi môn! Hơn nữa nhìn chất lượng của hồi môn của nàng không phải người bình thường có thể so được. Chắc khoảng mấy trăm năm nữa cũng không thể xuất hiện thêm một lần của hồi môn nào đồ sộ như thế này.

Thú vị nhất là khi hai bên bàn về sính lễ trước nạp chinh, quá trình này chủ yếu là bậc cha chú hai bên ra mặt, người mai mối ở giữa lo liệu. Cái chính là người mai mối hai nhà mời quá có mặt mũi. Thái thượng hoàng còn tốt, nhớ thương tay nghề của Tiểu Thảo, rất chăm chỉ chạy đến chỗ nàng, nhưng quan trọng là ai dám sai sử ông truyền lời chứ! Hoàng thượng thì trăm công nghìn việc, lộ được cái mặt ra đã là ân sủng lớn lao. Chỉ khổ cho Viên Tư Niên, chạy tới chạy lui giữa phủ Tĩnh vương và Dư phủ, đôi chân già của ông sắp gãy đến nơi!

Nhà bình thường bàn về sính lễ đều là nhà gái muốn được nhiều sính lễ hơn, nhà trai lại muốn bớt được chỗ này hay chỗ đó, hai bên tranh cãi không ngừng. Hai nhà này lại khác, sau khi phủ Tĩnh vương gửi thiếp đến đây, Dư phủ nhìn thấy sính lễ quá nhiều, đề nghị có thể bớt cái này cái kia. Dù sao phủ Tĩnh vương vẫn còn một lão nhị chưa thành thân, hai đứa con nhất định phải đối xử công bằng. Nếu đều đưa sính lễ phong phú như vậy thì chắc của cải của phủ Tĩnh vương sẽ bị đào rỗng mất.

Còn phủ Tĩnh vương, sau khi người mai mối đến truyền lại ý của Dư gia thì họ không những không đồng ý mà còn đưa thêm vài thứ nữa. Tĩnh vương phi nói, phần lớn sính lễ đều do tự con trai út góp nhặt, hắn tình nguyện đưa nên người khác cũng không tiện nói gì. Người con thứ hai cắm rễ ở biên ải, nhiều năm như vậy chưa từng về nhà lần nào, thỉnh thoảng nhận được một hai lá thư báo bình an. Trong quân ngay cả một con heo cái cũng chưa chắc thấy được chứ đừng nói đến phụ nữ. Tĩnh vương phi chẳng có cách gì xử lý hôn sự của con trai cả. Sính lễ chuẩn bị cho hắn Tĩnh vương phi đã chuẩn bị sẵn từ lâu, lại thêm mấy năm nữa nhất định sẽ không để hắn thiệt thòi.

Tĩnh vương phi vốn cho rằng trong ba người con trai, con trai út sẽ là người khó cưới nhất, dù sao với tình huống của hắn thì đúng là không dám tưởng tượng sau khi hắn thành thân có xảy ra thảm án giết vợ hay không. Không nghĩ đến trời cao đối xử với con trai nhỏ khá tốt, để nó gặp được đúng người từ sớm. Bình thường hắn lạnh lùng khô khan như cục đá nhưng lại trường thành sớm, biết giành vợ từ sớm. Này còn chưa đến đâu, đối phương vừa đến tuổi thành thân là lập tức rước về nhà.

Con trai thứ hai nhìn như có thể khiến người khác bớt lo, ai ngờ lại thành tên khó xử nhất. Ôi! Không biết em trai hắn thành thân hắn có chịu xin nghỉ trở về hay không. Bây giờ thực lực của Đại Minh ngày một mạnh hơn, dân giàu nước mạnh, biên ải cũng không có nhiều chiến sự, hắn ru rú trong quân làm gì? Còn không mau trở về xem mắt mấy khuê tú trong Kinh thành, mau chóng quyết định chuyện thành thân. Thằng con bất hiếu này đúng là không hiểu cho nỗi lòng mẹ cha!

Trong lúc buồn bực, Tĩnh vương phi giận dỗi bỏ thêm mấy bộ trang sức xa xỉ trong của hồi môn của bà ấy vào trong đống sính lễ. Bà ấy còn đang suy nghĩ có nên thêm vào mấy cửa hàng kiếm ra tiền không nữa. Ngay cả Chu Tuấn Dương nhìn thấy cũng cảm thấy có phải mẫu phi đã quên mất bà ấy còn một đứa con trai chưa thành thân không nữa. Tiết tấu này là muốn móc sạch của cải ra mà!

“Mẫu phi, trong sính lễ đã có mười mấy cửa hàng rồi, không cần thêm nữa đâu. Của hồi môn của người cứ để lại cho nhị ca đi? Nếu không huynh ấy sẽ cảm thấy người thiên vị con!” Chu Tuấn Dương cảm thấy hắn không thể không lên tiếng, bên kia càng cảm thấy sính lễ nhiều mẫu phi càng không biết mệt tăng thêm. Sính lễ thế này dù cưới một cô công chúa về cũng dư dả. Khụ... hắn chỉ miêu tả vậy thôi, sao hắn có thể cưới công chúa được? Vậy không phải kết hôn cận huyết sao? Vai vế còn sai lệch nữa!

Tĩnh vương phi nghe vậy thì thả bút lông trong tay xuống, thở dài nói: “Cái tính này của nhị ca con là kiểu trong ngoài không đồng nhất! Cũng khó trách nó cảm thấy ta thiên vị, từ nhỏ nó đã là người ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất. Đại ca con tương lai phải gánh vác cả vương phủ nên phụ vương con đương nhiên sẽ dẫn nó theo bên người dạy bảo cẩn thận. Con lại là tình huống đặc thù, ta đương nhiên phải quan tâm con nhiều hơn! Không ngờ rằng đứa con nhìn như ngoan ngoãn nhất lại ẩn giấu nhiều khó chịu và bất mãn như vậy. Nhị ca con vào quân đã bảy tám năm còn chưa từng trở về thăm người thân, chắc chắn vẫn còn giận chúng ta!”

Lúc Chu Tuấn Dương dẫn binh đến Tây Bắc nhị ca hắn đã bị điều đến biên ải Tây Nam. Nghe Triệu lão tướng quân nói nhị ca ở trong quân biểu hiện rất xuất sắc, thăng cấp từ binh lính bình thường lên chức chỉ huy thiêm sự tứ phẩm, tất cả đều dựa vào quân công rành rành của hắn. Lần này chiến thắng trở về hắn cũng nghe tin nhị ca ở Tây Nam diệt trừ thổ phỉ lập được công lớn, chắc chắn năm nay sẽ được thăng chức.

Còn nhiều năm như vậy không về nhà, ban đầu là vì Chu Tuấn Hi chức thấp không được nghỉ, sau lại bận lập quân công không có thời gian, chứ thật ra không có ý giận dỗi gì.

Chu Tuấn Dương an ủi: “Chuyện con thành thân con đã viết thư cho nhị ca. Gần đây mới nhận được hồi âm của huynh ấy, nói việc thành thân của con sao có thể vắng mặt huynh trưởng như huynh ấy được? Mẫu phi, người sẽ nhanh chóng gặp được nhị ca người nhớ thương thôi!”



“Thật sao? Lúc nào thế? Con thật là, có tin tức của nó sao bây giờ mới nói cho ta?” Tĩnh vương phi nghe vậy lập tức sai con trai út lấy thư đến, đọc đi đọc lại rất nhiều lần mới hài lòng gấp thư lại. Nhưng mà bà ấy không trả thư lại cho con trai mà cẩn thận cất vào trong hộp trang sức trên bàn trang điểm. Trong đó đều là đồ trang sức bà ấy yêu thích nhất, có cả bộ ngọc phỉ thúy xanh đế vương mà con dâu tương lai tặng.

Chu Tuấn Dương nhìn thấy thì mềm lòng. Người làm mẹ, ngoài miệng có oán trách đến đâu thì nỗi nhớ nhung dành cho con trai cũng không bớt đi một phần. Nhớ trước đây khi hắn chưa gặp được tiểu nha đầu, sức khỏe mẫu phi đã không tốt lại còn luôn lo lắng cho hắn. Hắn cảm thấy mẫu phi của hắn vì hắn nên mới ốm bệnh. Nhất thời, hắn tiến lại gần ôm lấy bả vai bà ấy, nhẹ giọng nói: “Mẫu phi, người là bà mẹ tốt nhất thiên hạ!”

Tĩnh vương phi ngây người bởi hành động bất ngờ của hắn. Từ sau khi con trai út bị rơi xuống nước vào năm tuổi khí ấy, hắn không muốn tiếp xúc thân thể với bất kỳ ai, tính cách cũng ngày một quái lạ và táo bạo. Nếu không phải nha đầu Tiểu Thảo xuất hiện bà ấy không dám tưởng tượng con trai sẽ biến thành dạng người nào! Không ngờ rằng nay con trai lại chủ động ôm bà ấy. Cái ôm này khiến bà ấy nhớ lại trước đây khi con trai út còn nhỏ luôn thích được bà ấy ôm trong ngực, cơ thể nhỏ nhắn mũm mĩm mang theo mùi sữa.

Nghe thấy lời cảm thán của con trai, hốc mắt bà ấy nóng lên, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất may mắn: Cũng may ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của bà ấy, vận mệnh đã đưa Tiểu Thảo đến bên cạnh con trai út. Con trai út càng ngày càng dịu dàng ấm áp, tuy rằng mặt ngoài vẫn là thái độ lạnh nhạt xa cách nhưng hắn càng ngày càng đồng ý thể hiện tình cảm với người hắn yêu thương! Tất cả đều là công lao của nha đầu kia!

Nhưng mà Tĩnh vương phi cũng cảm thấy hơi xót lòng. Con trai bà ấy vất vả nuôi lớn sắp tung cánh bay xa, nay đến vòng tay của một người phụ nữ khác. Ôi, con lớn không do mẹ, cưới vợ là quên mẹ ngay... Cũng may bà ấy có một người con dâu đáng tin cậy, có thứ gì tốt đều nghĩ đến mẹ chồng tương lai này!

“Khụ khu!!” Tĩnh vương giải quyết xong công việc vào nhà thì thấy thằng con mình đang ôm vợ mình, ông khó chịu nói: “Làm cái gì đấy? Bao tuổi rồi mà con làm nũng với mẫu phi ngươi? Mau thả vợ của bản vương ra, muốn ôm thì đến Dư gia ôm vợ ngươi đi!”

“Sao lại nói chuyện với con như vậy?” Tĩnh vương phi vừa bực mình vừa buồn cười liếc mắt nhìn ông sau đó lấy ra lá thư của lão nhị đưa cho ông xem: “Chắc tháng sau là lão nhị có thể trở về rồi. Lần này không biết nó sẽ ở lại nhà bao lâu, lần sau không biết khi nào sẽ trở về. Thiếp nhìn trúng tiểu cô nương của mấy nhà, lần này đều sắp xếp cho nó gặp mặt một thể đi? Nói sao thì lần này cũng phải quyết xong chuyện thành thân của nó!! Ôi!! Chàng nhìn đám con ngoan của chàng đi, ai cũng không khiến ta bớt lo. Lão nhị bao lớn rồi? Sắp ba mươi rồi! Chàng nhìn xem trong Kinh thành lớn như vậy còn chưa thành thân, có thể tìm ra người thứ hai sao?...”

Chu Tuấn Dương thấy mẫu phi bắt đầu khởi động trạng thái lảm nhảm thì liếc nhìn phụ vương với ánh mắt đồng tình, kiếm cớ rời khỏi: “Cái đó... phụ vương, mẫu phi, tháng sau em vợ con phải tham gia kỳ thi mùa xuân, con đi xem có thể giúp được gì không…”

Nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của con trai út, Tĩnh vương phi thở dài nói: “Đều nói con gái hướng ra ngoài, con trai cũng chẳng kém gì! Này còn chưa là gì, vợ thì chưa cưới về đã vứt cha mẹ sang một bên. Chàng nói đi, người ta thi cử một võ tướng như nó giúp ích được gì? Còn không phải muốn tìm cơ hội gặp vợ nó sao? Còn có hơn hai mươi ngày nữa đã có thể cưới về nhà rồi, đến lúc đó không phải muốn gì được nấy sao?”

“Đúng, đúng, đúng! Đều là lỗi của bản vương! Con trai thương con dâu, đây là học theo bản vương!!” Tĩnh vương thấy con trai út đi ra ngoài, nha hoàn và các ma ma cũng thức thời lui ra hết, ông kéo bàn tay trắng trẻo mềm mại thon dài của vợ mình vuốt ve.

Tĩnh vương phi nghe vậy thì đỏ mặt, liếc mắt nhìn ông cười mắng: “Chàng đúng là không biết xấu hổ! Nói bậy bạ gì đó, cẩn thận bị người khác nghe thấy!”

Tĩnh vương bóc vỏ nho, bỏ hạt đưa đến bên miệng Tĩnh vương phi, nói: “Trong phòng chỉ có chúng ta, còn ai nghe thấy đây? Hơn nữa, bản vương nói câu nào câu nấy đều là thật lòng!”

Tĩnh vương phi ăn nho ông đút, trong lòng vô cùng ngọt ngào, nhưng cứ nghĩ đến việc thành thân của lão nhị thì lại nhíu mày: “Ta mặc kệ, chờ Tuấn Hi trở về chàng nói với nó! Nhất định phải quyết định xong việc chung thân đại sự mới được rời khỏi Kinh thành, tốt nhất là làm luôn hôn sự cũng được!”
Nhấn Mở Bình Luận