Đang lúc xuất thần, đột nhiên có một cái hộp tinh xảo xuất hiện trước mặt cậu bé, kẹo đỏ đỏ vàng vàng bên trong bay ra hương thơm ngọt ngào nồng đậm. Vừa ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười trong sáng không chút tạp chất của mợ ba lộ vẻ vô cùng chói mắt: “Nếm thử đi, kẹo mềm trái cây dì tự tay làm đấy. Màu đỏ là vị dâu tây, màu vàng là vị quýt, màu hồng là vị đào, màu xanh lá là vị táo... Cháu thích loại nào?”
Lư Gia Thùy nhận lấy hộp kẹo, cười lễ phép với mợ ba: “Đa tạ mợ ba!” Sau đó lại tịch thu hết tất cả hộp kẹo trong tay các đệ đệ, giao cho gã sai vặt ở phía sau.
“Á?... Đại ca.” Lư Gia Du vừa định lấy một viên kẹo mềm màu hồng, hộp trong tay lại không thấy đâu nữa, nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên, lại phát hiện bị đại ca lấy đi rồi, lập tức khôi phục lại dáng vẻ đáng thương, mềm mại gọi một tiếng.
“Chẳng lẽ gia giáo của Lư gia bảo các đệ ngăn mợ ba ở ngoại viện đòi kẹo ăn sao? Mục đích mẹ và bà ngoại bảo chúng ta ra ngoài, các đệ đều quên hết rồi ư?” Giọng nói của Lư Gia Thụy tràn đầy nghiêm khắc.
Bốn củ cải nhỏ trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ đại ca xụ mặt xuống. Nghe thế thì đưa mắt nhìn nhau, đều ra vẻ biết lỗi cúi đầu. Chỉ có Lư Gia Bội nhỏ nhất nằm trong lòng Tiểu Thảo, ôm cổ nàng, ngoan ngoãn nói: “Mẹ bảo bọn cháu đến đón mợ ba... Mợ ba, Bội Nhi ngoan lắm, không làm ầm ĩ, có phải có thể ăn một viên kẹo thơm thơm không ạ?”
Năm anh em kế thừa tướng mạo đẹp đẽ của người Lư gia, nhất là đứa nhóc tinh ranh Lư Gia Bội này, tướng mạo ngoài ưu điểm của người Lư gia, giữa mày mắt còn có mấy phần bóng dáng của Chu Tuấn Dương. Người ta đều nói cháu trai giống cậu, thằng nhóc này trưởng thành chắc chắn là yêu nghiệt!
Dư Tiểu Thảo hôn lên cằm đứa nhóc một cái, ôm cậu bé đi về phía nội viện, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên! Đợi lát nữa, cục cưng Bội Nhi ngoan ngoãn có thể được thưởng cả hộp kẹo luôn!”
Lư Gia Bội nghe vậy thì vui vẻ vỗ bàn tay mũm mĩm. Cậu bé đột nhiên kề sát bên tại Tiểu Thảo, nhỏ tiếng nói: “Mợ ba, mợ cất giúp cháu nhé? Lúc Bội Nhi muốn ăn sẽ tìm mợ ba!”
“Vì sao chứ?” Dư Tiểu Thảo cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Tứ ca sẽ lừa kẹo của Bội Nhi!” Lư Gia Bội bĩu môi, ghi hận nhắc tới lịch sử đen tối của lão Tử.
Tiểu Thảo cười đến híp mắt, Lư Gia Du thấy tiểu đệ nói xấu mình trước mặt mợ ba, tức giận trừng cậu bé một cái, nhưng lại không thể phản bác. Tên nhóc này ỷ mình khôn vặt thường xuyên lừa đồ ngon của các ca ca đệ đệ, ba người khác đều đề phòng cậu bé! Còn về đại ca Lư Gia Thụy, một là cậu bé không dám lừa, hai là mỗi khi đại ca có được đồ tốt luôn rất ít ăn, đều sẽ chia cho mấy đệ đệ bọn họ, không cần lừa.
“Mỗi người đều có một hộp mà! Ăn xong dì sẽ làm thêm cho các cháu! Nếu ai cướp của người khác, cứ phạt người đó không được ăn kẹo và bánh ngọt dì làm nữa!” Dư Tiểu Thảo nâng cái mông béo của Tiểu Ngũ lên, mặc dù thằng nhóc chẳng có bao nhiêu tuổi, nhưng thật sự rất nặng.
Chu Tuấn Dương đi sát bên cạnh nàng đưa tay đón lấy cậu nhóc mập mạp ôm vào lòng. Lư Gia Bội không vui, cho dù ai đang nằm trong vòng ôm thơm thơm mềm mềm bị đổi thành hoàn cảnh cứng rắn lạnh lẽo đều sẽ không vui.
Vừa định kháng nghị, một câu của Chu Tuấn Dương khiến cậu bé ngoan ngoãn hơn: “Mợ ba mệt rồi, sau này sẽ không có ai làm kẹo và bánh ngọt ngon cho cháu ăn đâu!”
Lư Gia Thụy thấy tiểu ma đầu Ngũ đệ bị cậu dùng kẹo làm khó dễ, thầm thở dài. Cậu nói: “Mợ ba, Nhị đệ mới thay răng xong, Tam đệ đang thay răng, Tứ đệ và Ngũ đệ còn nhỏ, không thể ăn quá nhiều kẹo. Người không cần phiền phức đâu...”
“Kẹo dì làm sẽ không tổn hại đến răng! Nhưng cũng không thể ăn nhiều, một ngày không được hơn năm viên, nhớ rồi chứ?” Dư Tiểu Thảo nhận ra sự khách sáo trong lời của lão Đại, cậu nhóc mới mười tuổi, thật sự vừa khiến người ta vui mừng vừa khiến người ta đau lòng.
Ở trong nhà, mẹ và đại ca quy định một ngày chỉ có thể ăn một miếng bánh ngọt và một viên kẹo. Vừa nghe Tiểu Thảo nói có thể ăn năm viên, mấy đứa nhóc lập tức trở nên hưng phấn, trong lòng cho rằng mợ ba vừa xinh đẹp lại biết làm kẹo này như tiểu tiên nữ cứu bọn họ trong biển khổ vậy.
Chẳng mấy chốc đã đến nội viện trong tiếng ríu ra ríu rít của bọn trẻ. Một nữ tử mày rậm mắt to, mang theo mấy phần anh khí và thoải mái đang đứng song song với Tĩnh vương phi dưới hiên, ngắm hoa sơn trà quý báu.
Chu Tuấn Nhã nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua trong viện, thấy bọn nhỏ đang vây bên cạnh một cô gái áo hồng. Mấy đứa con trai trước kia chưa từng yên tĩnh lại có thể ngoan ngoãn nắm góc áo của cô gái, lễ phép đi sát bên cạnh nàng, thỉnh thoảng sẽ để lộ vẻ mặt khâm phục lưu luyến. Ngay cả con trai cả rất đề phòng người lạ của nàng ấy cũng thoải mái dắt tay lão Tứ, lẳng lặng lắng nghe cô gái nói chuyện.
“Mợ ba, mợ thật sự không phải tiểu tiên nữ trên trời ạ? Mùa đông có thể trồng ra dưa bở và dâu tây, đúng là lợi hại!!” Người nói chuyện là lão Nhị Lư Gia Kỳ, cậu bé thích ăn dâu tây nhất, đáng tiếc vùng Lưỡng Quảng không trồng dâu tây, chỉ được ăn mứt dâu tây, còn là bà ngoại bảo người mang qua.
Lư Gia Du lập tức tiếp lời: “Mợ ba, chắc chắn người là tiểu tiên nữ quản lý kẹo trên trời hạ phàm, bị cậu ba ăn may nhặt được! Mợ ba, mợ thật sự không suy nghĩ thêm nữa sao? Cậu ba không xứng với mợ đâu...”
Chu Tuấn Dương đột nhiên cảm thấy ngứa tay, đám nhóc này đúng là khôn nhà dại chợ. Cũng không nghĩ lại xem, nếu không phải cậu ba của các cháu nhanh tay, mợ ba từ đâu ra chứ? Sao các cháu có thể ăn được bánh ngọt và kẹo ngon hå?
Lư Gia Kỳ vội vàng nhìn thoáng qua mợ ba, lén nhéo Tứ đệ một cái, nhỏ giọng nói: “Đệ thật ngốc! Nếu mợ ba thay đổi quyết định không gả cho cậu ba nữa, vậy cậu ba cưới người khác, mợ ba sẽ không phải mợ của chúng ta? Mợ ấy còn có thể làm kẹo ngon cho chúng ta không?”
Lư Gia Du mở to đôi mắt hoảng sợ, che kín miệng mình lại, làm sao đây? Bây giờ thu lại lời nói khi nãy còn kịp không? Mợ ba sẽ không thật sự nghe lời của mình rồi không gả cho cậu ba nữa chứ?
“Mợ ba, thật ra... tuy cậu ba của cháu sắc mặt hơi khó coi, dáng vẻ hơi giống con gái, tính tình hơi không dịu dàng... nhưng cũng không không tệ lắm, chẳng phải người là tiểu tiên nữ sao? Tốt bụng thu nhận cậu đi ạ! Nếu không, đến già cậu cũng không cưới được một người vợ, đáng buồn biết bao!” Lư Gia Du không giống một đứa nhỏ hơn bốn tuổi chút nào, đúng là nghịch thiên!
Dư Tiểu Thảo bị lời nói ngây thơ của bọn nhỏ chọc cười. Ngũ giác nhạy bén nhắc nhở cô có người đang quan sát mình. Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một phụ nhân xinh đẹp tư thế hiên ngang oai hùng đang cười khanh khách nhìn nàng. Dư Tiểu Thảo biết, đây chính là chị chồng tương lai.
Tỷ tỷ của Chu Tuấn Dương không hề giống hắn chút nào, ngũ quan xinh đẹp lại rất anh khí, ánh mắt trong veo sáng ngời, nụ cười rực rỡ sáng sủa. Nói thật, bốn huynh đệ tỷ muội của phủ Tĩnh vương, chỉ có Chu Tuấn Dương giống Tĩnh vương phi một chút, những người khác đều giống với Tĩnh vương. Lúc Chu Tuấn Dương sinh ra, Tĩnh vương phi từng nói thầm với Tĩnh vương rằng con trai út và con gái sinh lầm rồi, đáng lẽ phải thay đổi giới tính lại mới phải.
Nói ra đều là nước mắt! Chu Tuấn Dương tỏ vẻ hắn cũng muốn đổi với tỷ tỷ. Trước đây hắn luôn bị người ta hiểu lầm là con gái, thật là một lời khó nói hết.
Tĩnh vương phi giới thiệu hai người với nhau, hai người chào hỏi trò chuyện mấy câu rồi đi vào phòng khách. Chu Tuấn Nhã sợ bọn nhỏ làm ầm ĩ, sau khi bọn nhỏ khoe kẹo mợ ba tặng với nàng ấy thì Chu Tuấn Nhã bèn đuổi bọn nhỏ lấy kẹo ra sảnh bên chơi. Mấy đứa nhỏ này, ngược lại có ăn rồi cũng yên tĩnh được một lúc.
Không ngờ con trai út không chịu ngồi yên nhất của nàng ấy lại cầm cái hộp làm nũng trong lòng mợ ba của thằng bé, dáng vẻ cục cưng ngoan ngoãn: “Mẹ, Bội Nhi nghe lời nhất, Bội Nhi sẽ yên lặng nghe mợ ba và mẹ nói chuyện, sẽ không làm phiền đến mọi người. Mẹ để Bội Nhi ở lại nhé?”
Chu Tuấn Nhã thoáng nghi ngờ con trai út bị người ta đánh tráo, con trai út từ khi biết đi đã không muốn ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng người khác lại có thể ngồi nghiêm chỉnh trong lòng em dâu, ngoan ngoãn cầm hộp kẹo cậu bé thích nhất chia sẻ với người khác. Đúng là gặp quỷ rồi!!
Tĩnh vương phi vui mừng nói: “Bội Nhi của chúng ta có duyên với Tiểu Thảo nha đầu! Tiểu Thảo nha đầu rất có duyên với trẻ con. Trước kia tiểu đệ của con bé cũng rất dính với con bé, cái gì cũng nghe theo con bé! Bây giờ mới mười lăm tuổi đã tham gia thi Tiến Sĩ vào kỳ thi mùa xuân rồi. Hơn nữa đứa con trai duy nhất của Phòng gia, con trai của mẹ nuôi con bé cũng chỉ hận không thể ở luôn tại Dư phủ, ngay cả mẹ ruột cũng phải đứng sau đấy!”
Sau đó bà ấy lại tán gẫu với con gái chuyện duyên phận của mình và Tiểu Thảo: “Nhã Nhi, nếu không có nha đầu Thảo Nhi này, với sức khỏe của mẫu phi không biết có thể chịu đến khi gặp lại con một lần hay không nữa! Những lời Trịnh thái y nói riêng với phụ vương của con, trong lòng mẫu phi đều như gương sáng! Nói cái sức khỏe này của ta chịu đựng không tới được năm năm! Con xem bây giờ hai cái năm năm trôi qua rồi, mẫu phi không chỉ khỏi bệnh, còn ngày càng trẻ ra nữa! Mọi người đều nó mẫu phi nhìn qua như mới ba mươi mấy tuổi đó, đứng chung một chỗ với đại ca của con chẳng khác nào hai chị em cả. Hình dùng này cũng quá khoa trương rồi!”
Tuy trong miệng nghe như oán giận, nhưng lại mang dáng vẻ vui mừng. Nào có nữ nhân không yêu cái đẹp, nào có nữ tử không muốn ở lâu trong tuổi trẻ thêm mấy năm chứ?
“Con gái cũng cảm thấy như vậy! Hai mẹ con chúng ta đứng ở cạnh nhau thật đúng là như chị em vậy. Em dâu thật là có bản lĩnh, có bí quyết chăm sóc gì thế, tiết lộ một chút xem nào!” Chu Tuấn Nhã nói chuyện thẳng thắn, kéo bàn tay còn mịn màng hơn mình của mẫu phi, tấm tắc khen ngợi.
Tĩnh vương phi vỗ nhẹ lên tay con gái: “Nếu là bí phương chắc chắn không thể truyền ra ngoài rồi! Nhưng có thể bảo em dâu của con phối chút dược thiện và trà thuốc cho con, với bảo con bé giới thiệu đồ chăm sóc da thích hợp trong tiệm của con bé cho con. Đến lúc đó cứ tính vào sổ sách của mẫu phi. Mẫu phi là hội viên thẻ kim cương số lượng có hạn của “Hoa Tưởng Dung” đấy, được ưu đãi 50%!”
Tên tuổi của Hoa Tưởng Dung, cho dù Chu Tuấn Nhã ở vùng Lưỡng Quảng xa xôi cũng nghe như sấm bên tai! Ở vùng Hồ Quảng, nếu quý nữ mệnh phụ nào có một bộ mỹ phẩm dưỡng da của Hoa Tưởng Dung cũng đủ khiến người ta hâm mộ rồi. Chỉ cần là các quý phụ quan phu nhân có quan hệ trong Kinh đều sẽ nghĩ hết mọi cách, sử dụng mạng lưới quan hệ hiếm có chỉ vì có một bộ mỹ phẩm dưỡng da của Hoa Tưởng Dung mà thôi.