Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Vì có thể tự mình đưa tiểu thư xuất giá mà tất cả cửa hàng của Dư gia đều nghỉ làm một ngày, treo bảng “Đông gia có hỷ”. Mấy đại chưởng sự Anh Đào, Dương Liễu, Hạ Xuân, Tích Xuân ngày thường bận túi bụi, nay là ngày vui của chủ tử, nhất định phải đến chúc mừng.

Nhìn cách trang điểm của người toàn phúc, những nha đầu trung thành này trơ mắt nhìn tiểu thư xinh đẹp đáng yêu nhà mình bị biến thành quỷ hút máu da trắng môi đỏ.

Kỹ thuật trang điểm của Hạ Xuân đã đạt đến trình độ nhuần nhuyễn chuyên nghiệp, nàng ấy muốn trang điểm thật đẹp cho tiểu thư. Đáng tiếc nàng ấy lại là cô nhi, là người làm Dư phủ mua về. Vì ngụ ý may mắn nên đã mời bốn người toàn phúc về để trang điểm cho tiểu thư. Nhưng mà kỹ thuật hóa trang bậc này, đúng là không dám khen ngợi!

Toàn phúc phụ nhân vừa khen ngợi mái tóc đen nhánh mềm mượt của Tiểu Thảo vừa chải tóc, cài trâm cho nàng. Lúc đội mũ lên cho nàng thì bị nàng ngăn cản: “Bây giờ mới là sáng sớm, còn chưa đến giờ đón dâu, giờ mà đội nó chờ lâu như vậy sẽ sái cổ mất. Vẫn nên chờ đến chiều để bọn nha hoàn đội giúp ta thì hơn. Phu nhân, bà vất vả rồi. Nghênh Xuân, mau đưa bà ấy đến phòng bên uống trà, ăn điểm tâm.”

Toàn phúc phụ nhân vừa nghe có trà ngon có điểm tâm thì lập tức mừng như điên. Ai mà không biết trà và điểm tâm của Dư gia nổi tiếng nhất Kinh thành. Đáng tiếc, với thân phận của bà ta không thể nào với đến chỗ Kim An Quận chúa. Hôm nay may mắn được mời đến trang điểm cho nàng – Húc vương phi tương lai đúng là phúc ba đời. Lại còn được chiêu đãi trà ngon và điểm tâm, đúng là được cưng chiều đến run sợ mà!

Chờ toàn phúc phụ nhân rời đi, Dư Tiểu Thảo nhìn chằm chằm mặt mình trong gương, nói với Hạ Xuân: “Nhanh, mau giúp ta lau lớp phấn này đi, bôi gì nhiều thế, y như chui từ trong lu ra!”

Hạ Xuân có hơi chần chừ, Dư Tiểu Thảo trợn mắt nhìn nàng ấy nói: “Có phải gả đi rồi, đủ lông đủ cánh nên không nghe lời chủ tử nữa? Bảo ngươi lau thì ngươi lau, bảo ngươi trang điểm thì ngươi trang điểm, do dự cái gì? Ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, có khi nào thấy ta để ý ánh mắt người đời, khi nào tuân thủ mấy quy củ cổ lỗ sĩ đáng ghét này? Nếu như hạnh phúc của hai vợ chồng bị ảnh hưởng chỉ bởi thân phận của người trang điểm, hôn nhân mong manh như vậy, duy trì có ý nghĩa gì đâu?”

Ngô Đồng nghe vậy thì vẻ mặt lập tức thay đổi, nhìn xung quanh, cũng may đều là nha hoàn thân thiết, nàng ta thở phào nhẹ nhõm khuyên nhủ: “Tiểu thư, đừng nói lời không hay! Hôm nay là ngày vui của người! Hạ Xuân, tiểu thư nói gì ngươi cứ làm theo là được. Quyết định của tiểu thư chúng ta có khi nào sai đâu?”

Hạ Xuân thấy vậy thì không chần chừ nữa, cầm đồ trang điểm trên bàn lên, đánh một tầng phấn mỏng trước cho nàng. Làn da của nàng trắng trẻo mịn màng, đánh quá nhiều phấn sẽ trở nên mất tự nhiên. Lông mày của tiểu thư rất có dáng, chỉ cần dùng bút vẽ qua qua là được rồi. Phần mắt thì chỉ cần vẽ chỉ mắt nhỏ dài và một lớp phấn mắt màu hồng đào là được. Gò má hồng nhạt kết hợp với đôi môi mật cùng màu. Đây là cách trang điểm thích hợp nhất trong ngày xuân, trong vẻ thanh thoát hồn nhiên lại ẩn chứa vẻ quyến rũ thành thục của phụ nữ.

Không thể không nói tài trang điểm của Hạ Xuân đã sớm trò giỏi hơn thầy, bảo sao bộ dụng cụ trang điểm “Hoa tưởng dung” tung ra thị trường lại được mua nhiều như vậy! Hạ Xuân cũng cảm thán nền tảng của tiểu thư quá tốt, không cần trang điểm quá nhiều đã có thể đạt được hiệu quả như mong muốn.

Anh Đào vừa mới sinh con trai trưởng, dáng người có vẻ nở nang tròn trịa, nàng ta mỉm cười vui vẻ nói: “Ngày thường tiểu thư không trang điểm, nay vừa trang điểm đã trở thành tiểu giai nhân tuyệt thế vô song rồi. Húc vương quá hời!”



Dương Liễu trừng mắt nhìn nàng ta cười mắng: “Tỷ ngoan ngoãn chút đi, chờ khi cô gia đến đón dâu, tỷ còn dám nói vậy tỷ sẽ là tỷ tỷ ruột của ta!!" Dương Liễu và Anh Đào sinh cùng tháng cùng năm, lại chỉ chênh lệch vài ngày. Anh Đào ỷ thế mình sinh ra trước nên lúc nào cũng tự cho mình là chị, bắt Dương Liễu gọi mình là chị.

Dương Liễu nhìn thì rất hiểu chuyện nhưng không phải loại dễ gạt. Hai người ganh nhau bảy tám năm cũng không phân cao thấp. Hôm nay Dương Liễu nói thế vì chắc chắn Anh Đào không dám láo nháo trước mặt Húc vương.

Đúng thật, vừa nghĩ đến cô gia có thể giết người bằng mắt kia, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Anh Đào lập tức xụ xuống, không cam lòng bĩu môi!

“Được rồi! Các ngươi đều là vợ người ta rồi, còn cãi nhau trẻ con như vậy, cẩn thận bị đám thuộc hạ thấy được, ảnh hưởng uy nghiêm!” Ngô Đồng khuyên hai chị em tốt.

Sơn Trà vẫn im lặng như ngày thương, nàng ta chỉ ở bên cạnh lẳng lặng thu dọn đồ trang điểm của tiểu thư, mỉm cười điềm tĩnh. Anh Đào, Dương Liễu, Ngô Đồng, Sơn Trà là những nha hoàn đi theo Tiểu Thảo lâu nhất. Bây giờ Anh Đào, Dương Liễu đều là trợ thủ đắc lực trong việc làm ăn của Tiểu Thảo, Ngô Đồng và Sơn Trà quản lý tất cả công việc lớn nhỏ trong phủ, đều là những vị trí cốt cán không thể thiếu.

Hạ Xuân quản lý “Hoa tưởng dung” và sản nghiệp quanh đó. Tích Xuân quản lý kho lạnh trong Kinh thành và xưởng mứt và đồ hộp. Nghênh Xuân và Thám Xuân đều là đại nha hoàn trong phủ, cũng có thể coi là cánh tay đắc lực của Tiểu Thảo. Mấy người này đều muốn bồi gả qua cùng số sản nghiệp.

Mấy chủ tớ ở trong viện cười đùa vui vẻ, bên ngoài phủ lại vô cùng ồn ào. Tất cả ngóc ngách trong Dư phủ đều bị bầu không khí vui mừng bao trùm, bạn bè thân thích đến chúc mừng nối đuôi nhau không dứt. Cả con phố người đến người đi ồn ào tấp nập, mà người đến xem náo nhiệt cũng có không ít. Đội hình đưa của hồi môn ngày hôm qua đã dẫn đến chấn động không nhỏ trong khắp Kinh thành. Có thể tham gia lễ thành hôn của Kim An Quận chúa và Húc vương là cơ hội nghìn năm có một!

Đám người đến chúc mừng có người thật lòng chúc phúc, có người vì quyền thế của hai người mà đến tìm độ tồn tại, nịnh hót, cũng có người nể mặt mũi ngọn sóng lớn này nên mới đến chúc mừng... Mỗi người một tâm tư riêng nhưng trên mặt đều là cười vui chúc mừng.

Dần dần, mấy chị em thân thiết của Tiểu Thảo cũng đến vây quanh nàng, chúc mừng nàng, đồng thời rất tán thưởng khuôn mặt đã trang điểm này của nàng, đặc biệt là mấy người đã thành hôn.

Hạ Uyển Ngưng chọc nhẹ hai cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, không vui dẩu miệng: “Tiểu Thảo muội không có nghĩa khí gì hết. Có cách trang điểm xinh đẹp như vậy mà không nói cho chúng ta biết! Hại ta lúc thành thân mặt đánh phấn dày trắng như tuyết, môi thì đỏ như vừa uống máu người. Ta nhìn mà không dám soi gương, lúc Lữ Hạo vén khăn voan lên, sự kinh ngạc và chán ghét trong mắt y ta nhìn thấy hết. Hừ! Nhọc lòng ta coi muội như muội muội ruột, vậy mà muội lại che giấu cách trang điểm đẹp thế này!”

Viên Tuyết Diễm thì khá hơn, lúc thành hôn, người toàn phúc sợ nàng ấy mấy phần nên trang điểm theo yêu cầu của nàng ấy, càng nhạt càng tốt, nhưng cũng chỉ là giảm được phần nào.



Minh Lan Quận chúa và Lý Mộng Kỳ đều lớn hơn Tiểu Thảo một hai tuổi, đều gả đi trong một hai năm này. Việc trang điểm của hai người đều do mấy người toàn phúc kia xử lý... Ôi, thôi đừng nhắc thì hơn!

“Không phải muội giấu giếm, không phải hai tháng này ‘Hoa tưởng dung của chúng ta mới tung ra bộ dụng cụ trang điểm mới sao? Chưởng sự Hạ Xuân mới học thêm vài cách trang điểm mới, vốn sẽ tuyên truyền khi tổ chức hoạt động. Hôm nay nhân cơ hội này cho muội thử nghiệm trước mà thôi. Tỷ cũng biết muội chẳng e ngại cái gì, không giống các tỷ cố kỵ nọ kia! Học kịp mấy cách trang điểm này trước khi mọi người thành thân thì người nhà mọi người sẽ cho phép Hạ Xuân qua đó giúp trang điểm sao?” Dư Tiểu Thảo bị chị em tốt oán trách thì vội vàng tự cứu mình.

Mấy người kia nghe vậy thì nhìn nhau không nói! Tiểu Thảo nói không sai, nếu như người nào cũng có thể trang điểm giúp vậy thì đã không cần mời toàn phúc phu nhân gì đó rồi!

Lý Mộng Như và Vu Uyển Tình đã đính hôn thì lặng lẽ chen lên nói nhỏ với Tiểu Thảo như kẻ trộm: “Dư tỷ tỷ, cách trang điểm của chưởng sự Hạ Xuân đều do tỷ dạy phải không? Vậy... chờ đến lúc bọn ta thành thân có thể mời tỷ đến trang điểm không?”

Dư Tiểu Thảo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của hai người, cười nói: “Có biết người nào được gọi là người toàn phúc không? Ngoài cha mẹ vẫn còn, vợ chồng yêu thương nhau, anh em trong nhà hòa thuận còn phải đầy đủ con cái! Nếu các ngươi có thể chờ thì có khi thêm bảy tám năm nữa khi ta sinh con sẽ trang điểm cho các ngươi. Vấn đề là chồng tương lai của các ngươi có thể chờ đến lúc đó không?”

Vu Uyển Tình thất vọng, nhưng vẫn ngây thơ nói: “Có khi tỷ vừa mang thai là song sinh một nam một nữ thì sao? Vậy mùa thu sang năm khi muội gả đi tỷ có thể trang điểm cho muội rồi...”

“Cảm ơn muội, coi lần mang thai đầu tiên của ta là một nam một nữ, sinh mấy con đều tính toán hết rồi! Quan trọng là con cái cũng phải dựa vào duyên phận, sao có thể muốn là có?” Dư Tiểu Thảo không nhịn được nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của nàng ta, cười đau bụng.

Sau khi Minh Lan Quận chúa gả chồng đã chững chạc không ít. Nàng ta liếc mắt nhìn hai nha đầu không biết xấu hổ này nói: “Các ngươi hai tiểu cô nương còn chưa gả đi, nói gì đến sinh hay không sinh, có biết xấu hổ không hả? Được rồi, giờ này chắc đội ngũ đón dâu cũng đến rồi, mau đội mũ phượng chùm khăn voan lên.”

Sau khi Tiểu Thảo mặc xong cả bộ hỷ phục đúng là khiến tất cả mọi người ngạc nhiên không thôi. Mũ phượng nàng đội khác với mũ phượng truyền thống, lấy vàng làm nền, tạo hình phượng bay lẫn kiểu cách đều tinh tế độc đáo. Mặt trên đính hồng bảo thạch và mảnh kim cương, đủ để chói mù mắt người khác. Trên trán rũ xuống mấy sợi tơ vàng quấn thành tua, phía trên cũng lấp lánh ánh sáng của hồng bảo thạch làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đã được trang điểm cẩn thận của nàng càng thêm hấp dẫn mê hoặc.

Nàng mặc hỷ phục đã được cách tân thành kỳ trang, kiểu cổ lật, nút bọc, tơ vàng thêu hình hoa mẫu đơn phú quý, thiết kế bó sát càng lộ ra vòng eo xinh thon gọn, cổ tay áo ống tay áo vạt áo trước được đính pha lê càng thêm ung dung quý phái. Bộ hỷ phục này Khương chuyên gia tốn mất hai tháng tỉ mỉ khâu may mới hoàn thành. Sau khi thêu xong nàng ta còn luyến tiếc không muốn đưa đi. Nàng ta liên tục nói bộ hỷ phục này là tuyệt tác đỉnh cấp trong sự nghiệp thêu thùa của mình!

Mọi người đang chậc lưỡi khen ngợi thì tiền viện truyền đến tiếng nhạc vui tươi. “Đến rồi, đến rồi!” Ngoài viện ồn ào hẳn lên.
Nhấn Mở Bình Luận