"M ợ ba! Mẹ nói, bắt đầu từ hôm nay, mợ đã là mợ ba thật sự của con rồi!” Lư Gia Bội cố gắng bò lên giường cưới, ôm lấy cổ Tiểu Thảo, làm nũng trên người nàng, thân mật mặt dáng mặt với nàng.
Chu Tuấn Nhã hơi ghen tị, từ sau khi con trai út biết đi, mỗi ngày cứ như khỉ con, là một đứa nhóc lém lỉnh, đã rất lâu không thân mật với nàng ấy như thế rồi. Không nhịn được cảm thán nhân duyên của Tiểu Thảo với trẻ con, hình như mấy đứa con trai đều rất thích cô em dâu này.
“Tứ ca nói, sau khi mợ gả cho cậu ba, chúng con nhớ mợ thì có thể đến đây làm khách, mợ sẽ làm món ngon cho chúng con!” Lư Gia Bội nhìn thoáng qua bánh ngọt kiểu Trung Quốc trên bàn, sau đó dời mắt đi. Tuy bánh ngọt của nhà cậu ba cũng ngon, nhưng ăn ngon nhất vẫn là bánh nướng nhỏ và bánh trứng mợ ba tự tay làm. Mợ ba còn nói mình biết làm pudding. Pudding là cái gì? Trông như thế nào? Ăn có ngon không?
Lư Gia Du cảm thấy sốt ruột vì trí thông minh của em trai, không phải từng dặn dò thằng nhóc chỉ nói nhớ mợ, không được nhắc tới chuyện ăn à? Sao thằng nhóc này lại nói ra rồi?”
Dư Tiểu Thảo nhìn thoáng qua vẻ mặt vừa tức vừa vội của Lư Gia Du, nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lư Gia Bội, cười nói: “Là nhớ mợ, hay là nhớ bánh ngọt mợ làm vậy?"
“Đều nhớ! Nhớ mùi thơm thơm trên người mợ ba, mùi còn thơm hơn cả kẹo và bánh ngọt nữa!” Đó là thân thể từng được nước linh thạch cải tạo, không có bao nhiêu tạp chất, cho dù chảy mồ hôi cũng là hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái. Chỉ có khi dựa vào rất gần mới có thể cảm nhận được hương thơm đặc biệt này. Cảm giác của trẻ con rất giống với động vật, đây cũng là một trong những lý do Tiểu Thảo được trẻ con hoan nghênh.
Chu Tuấn Nhã kéo thằng nhóc béo nhà mình trên người em dâu xuống, nói: “Mợ ba mệt mỏi cả ngày rồi, để mợ nghỉ ngơi một lát đi. Ngồi ngoan ngoãn trên ghế, trò chuyện với mợ ba.”
Có hai cậu nhóc đáng yêu làm bạn, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân quen thuộc, chỉ là nhịp bước hơi vội vàng mà thôi. Chu Tuấn Nhã đứng dậy, ôm lấy con trai út bắt đầu dụi mắt, không có chút tinh thần, cười nói: “Tiểu đệ đến rồi, tỷ cũng không ở đây làm chướng mắt nó nữa.”
Sau khi ra ngoài, chạm mặt tiểu đệ, Chu Tuấn Nhã còn không nhịn được trêu chọc khuôn mặt như tảng băng của tiểu đệ mấy câu. Không ngờ tiểu đệ khiến người trong nhà lo lắng nhất lại cưới vợ trước Nhị đệ một bước.
Theo tiếng cửa phòng mở ra lần nữa, Dư Tiểu Thảo hơi căng thẳng và ngượng ngùng đan tay, ngón tay quấn lại với nhau. Ặc... làm người hai kiếp nhưng nàng cũng không có kinh nghiệm tiếp xúc thân mật với nam nhân. Đêm động phòng hoa chúc này nên vượt qua thế nào đây?
Nến đỏ lay động, ánh sáng nhảy múa. Trong ánh nến, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng mịn màng của Tiểu Thảo hơi đỏ ửng vì ngượng ngùng, tựa như hoa đào tháng ba, xinh đẹp tuyệt trần. Chu Tuấn Dương nhìn đến ngơ ngác, không kìm lòng được tiến lên một bước, ôm chặt thân thể nhỏ nhắn lả lướt của tiểu nha đầu vào lòng. Vào khoảnh khắc hắn bước vào, Mai Hương và Ngô Đồng trong phòng đều rất có mắt nhìn lui ra ngoài, đóng màn cửa lại.
“Sau hôm nay, nàng sẽ hoàn toàn trở thành người của gia rồi.” Trái tim Chu Tuấn Dương cực kỳ thỏa mãn, như có vô số hoa tươi đang nở rộ từng đoá, lại như pháo hoa rực rỡ khiến người ta mê muội say đắm. Đây là hương vị của hạnh phúc đúng không?
Dư Tiểu Thảo căng thẳng đến thân thể hơi cứng đờ, nàng như con dê nhỏ bị hổ dữ bắt lấy, không dám cử động dù là một chút. Vì giảm bớt căng thẳng, nàng nhỏ tiếng oán giận: “Cả người chàng đều là mùi rượu, khó ngửi chết đi được. Cách ta xa một chút!”
Chu Tuấn Dương vùi mặt vào tóc Tiểu Thảo, hít sâu một hơi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã trang điểm của nàng lên, làm thế nào cũng không khống chế được nụ cười trên mặt, xấu xa nói: “Nương tử cũng chưa tắm rửa, có phải đang đợi vi phu tắm cùng không? Sao gia có thể làm nàng mất mặt được, gắng gượng tắm uyên ương với nương tử nhé?”
Mặt Dư Tiểu Thảo càng đỏ hơn, xấu hổ đẩy hắn ra: “Ai muốn tắm uyên ương với chàng chứ! Không biết xấu hổ... Sao chàng lại biết “tắm uyên ương hả? Nói thẳng xem, có phải từng tự trải nghiệm không?”
Chu Tuấn Dương nhìn một cái đã hiểu rõ tiểu nương tử đang giương nanh múa vuốt che giấu bản chất ngại ngùng căng thẳng của mình. Lúc này Tiểu Thảo đã thay thành kỳ bào bó eo có thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, làm tôn lên vòng eo chưa tới một nắm tay của nàng, vóc dáng thon dài, sắc mặt kiều diễm. Mày ngài nhàn nhạt, lớp son tô nhẹ, còn cả làn da nhẵn nhụi như mỡ kia... Đôi mắt phương của Chu Tuấn Dương lập tức trở nên sâu thẳm, trong đôi mắt hiện lên ngọn lửa nhỏ không an phận.
“Nương tử hiểu lầm vi phu rồi. Trái tim của vi phu rất nhỏ rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một mình nàng, không nhìn thấy một ai khác nữa. Nàng không hiểu nam nhân, có một vài chuyện đều là vô sự tự thông, ví dụ như...” Trong giọng nói trầm thấp của hắn mang theo mấy phần khàn khàn khêu gợi, âm thanh mê người kích thích dây đàn trong lòng nàng, sự rung động dâng lên trong nội tâm.
Hơi thở ấm áp kia quanh quẩn bên tai Tiểu Thảo. Vành tai khéo léo tinh xảo lập tức biến thành màu đỏ đáng yêu. Môi mỏng nóng bỏng ngậm lấy vành tai tinh xảo kia, đầu lưỡi qua lại phác hoạ đường nét của nó. Tiểu Thảo cảm thấy hơi ngứa, nhẹ nhàng trốn tránh...
Môi mỏng ấm áp dọc theo vành tai đến gò má, cằm, sau đó dừng lại trên đôi môi đỏ mọng tản ra hương thơm mê người. Đây không phải lần đầu tiên Chu Tuấn Dương hôn nàng, nhưng rõ ràng lúc này không giống thế, dường như có thứ gì đó muốn thoát ra ngoài. Hô hấp của Tiểu Thảo bị chặn lại, hai má trở nên nóng bỏng, nếu nói cường điệu một chút là nóng đến sắp có thể chiên cả trứng gà rồi.
“Ta... ta vẫn chưa rửa mặt, phấn trên mặt đều bị chàng ăn sạch rồi...” Tiểu Thảo cứ căng thẳng thì miệng lại không nhịn được muốn nói gì đó, dường như chỉ có thể mới có thể khiến trái tim đang căng thẳng thả lỏng hơn.
Chu Tuấn Dương cũng phát hiện điều này, cắn nhẹ một cái lên cần cổ thon dài của nàng, khiến nàng lại run rẩy, giọng nói mang theo ý cười vang lên: “Không sao, gia không ghét bỏ nàng đâu. Gia không chỉ ăn sạch phấn của nàng, còn muốn ăn cả son của nàng nữa...” Cuối cùng là cả người nàng!
Từng món quần áo rời khỏi người nàng, trải thành một tầng trên mặt đất, không thể phân biệt đâu là của nàng, đâu là của hắn. Tiểu Thảo bị đưa vào trong màn, cố gắng giãy giụa: “Không được, ta phải tắm rửa trước!”
“…” Chu Tuấn Dương cạn lời nhìn chằm chằm khuôn mặt kiên trì của nàng, đưa tay ôm người lên: “Nếu tiểu nương tử của gia đã yêu cầu như thế, vậy gia tự hạ mình hầu hạ Vương phi nương nương tắm rửa thay quần áo nhé! Thế nào? Gả cho phu quân săn sóc như vậy, hạnh phúc lắm đúng không?”
Thật ra không có đâu, ok? Dư Tiểu Thảo thầm trợn trắng mắt.
Trong phòng tắm, một thùng tắm lớn có nước sâu tới trước ngực Tiểu Thảo đang bốc lên khí nóng! Tiểu Thảo không có sức phản kháng, sau khi bị để vào thùng thì cố gắng từ chối nam nhân mặt dày nào đó muốn vào chung: “Không được, chàng ra ngoài trước đi! Chàng ở đây ta sẽ căng thẳng đến không biết làm sao!”
“Không sao, gia biết là được!” Sức lực như mèo con này sao có thể ngăn được con sói nào đó? Trong ánh mắt thẹn thùng trốn tránh của tiểu nha đầu, con sói nào đó thành công bước vào trong thùng tắm.
Tiểu Thảo xấu hổ đẩy hắn, chút sức lực này của nàng sao có thể lay chuyển được hắn chứ? Tiểu Thảo lùi về một bên trong thùng tắm, cố gắng muốn cách xa con sói nào đó. Nhưng thùng gỗ chỉ lớn có nhiêu đó, người nào đó tay dài chân dài, muốn né tránh hắn thật sự hơi khó khăn. Trong lúc bọt nước văng khắp nơi, Tiểu Thảo liên tục giãy giụa, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận bị kéo đi mảnh vải cuối cùng trên người, bị ép phải “đối mặt thẳng thắn” với con sói nào đó.
Hai tay Dư Tiểu Thảo đan chéo trước ngực, thở hổn hển nhìn nhân vật nguy hiểm nào đó. Tuy chỉ cách một tầng hoa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện dưới làn nước. Cổ họng Chu Tuấn Dương căng thẳng một trận, đôi mắt phượng xinh đẹp toát lên ánh nhìn sáng ngời.
“Không... không phải chàng nói sau khi kết hôn cái gì cũng nghe theo ta sao? Bây giờ ta ra lệnh cho chàng xoay người đi, không được nhìn nữa!” Giọng nói của Tiểu Thảo yếu ớt, đã không còn khí thế như trước đây nữa rồi.
Con sói nào đó đảo mắt qua lại, da mặt dày cười đáp: “Nương tử, hôm nay mệt lắm rồi đúng không? Chuyện mệt nhọc như tắm rửa, vẫn nên để vi phu ra sức vì nàng nhé?” Nói xong, chẳng những không quay người đi còn tiến lên mấy phần, dẫn đến thế tấn công bọt nước của con dê nhỏ giãy chết nào đó.
Mặc dù dê con cố gắng chống cự, nhưng sức lực cách xa nhau, con sói nào đó có sức chèn ép dễ con đang giãy giụa, sau đó lấy cớ giúp tắm rửa, ăn đậu hũ của dê con từ đầu đến chân, mãi đến khi nước lạnh, việc tắm uyên ương của hai ngươi mới đến giai đoạn kết thúc.
“Hư hỏng!” Tiểu Thảo vỗ mạnh lên bàn tay to không yên phận của con sói nào đó, nhưng chút sức lực của nàng chẳng khác nào gãi ngứa đối phương, mình còn đánh người ta đến đau tay, mặt nàng đỏ như đánh lên cả hộp má hồng. Tuy ở trong thùng nước không làm đến bước cuối cùng, nhưng... Haiz, một lời khó nói hết!
Con sói nào đó đứng dậy từ trong nước, xách dễ nhỏ như đà điểu ra khỏi thùng tắm, dùng một cái khăn tắm thật to quấn lấy, bước nhanh tới giường cưới. Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của hắn, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn có được nàng, vì khoảnh khắc này, hắn đã đợi suốt tám năm rồi, nhất định phải nắm chặt cơ hội.
“Nương tử, vi phu sẽ cho nàng biết, cái gì là ‘Hư hỏng thật sự!” Chăn cưới đỏ thẫm khiến màu da của tiểu nha đầu càng sáng hơn, tựa như viên ngọc tinh xảo, hình ảnh cực kỳ cảnh đẹp ý vui.
Hắn lau qua loa nước trên người, đè tiểu nha đầu che mắt lại nhìn lén mình từ khe hở ngón tay xuống dưới người, trong giọng nói tràn đầy ý cười: “Thế nào, hài lòng với cái nàng thấy không?”
Hài lòng, cực kỳ hài lòng! Con dê nhỏ đợi bị thịt nào đó suýt chút thổ lộ ra tiếng lòng. Vai rộng, eo thon, mông vểnh, chân dài, cơ thể cân xứng rắn chắc, thật sự còn hoàn mỹ hơn tác phẩm nghệ thuật dưới dao của nhà điêu khắc phương Tây. Dư Tiểu Thảo đỏ mặt cười trộm, thật sự là lời rồi!
Thân thể cường tráng bao vây dê nhỏ giữa hai tay, Chu Tuấn Dương cúi đầu hôn lên cần cổ mịn màng của nàng, một đường dọc xuống dưới... Đôi bàn tay to ấm áp kia của hắn như mang theo điện, khiến Tiểu Thảo liên tục run rẩy.
Trong đôi mắt trong veo như nước của dê nhỏ phủ một tầng hơi nước mông lung, lúc mơ màng như say như tỉnh nhìn hắn, lại càng kích thích bản tính “chó sói” của hắn hơn