Cho dù đang không hiểu chuyện gì xảy ra Chu Tuấn Hi vẫn ngoan ngoãn khai báo tình hình giữa hắn ta và Mộc tướng quân. Đây là câu chuyện mỹ nhân cứu anh hùng. Một tướng nhỏ vừa được điều đến biên ải Tây Nam, vì không quen địa hình tác chiến ở rừng núi Tây Nam hiểm trở nên trong một lần hành động vây quét thổ phỉ đã trúng phải mưu kế của địch, bị lạc trong rừng sâu núi thẳm.
Rừng rậm, chướng khí, côn trùng độc, còn có kẻ địch xuất quỷ nhập thần khiến tướng nhỏ dùng binh như thần này rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Ngay lúc hắn cùng đường mạt lộ hết lương thực thì Mộc tướng quân dẫn theo một đội tinh binh như thiên thần hạ phàm, cứu hắn ta khỏi cảnh nguy khó...
“Vì Mộc tướng quân có ơn cứu mạng với con nên con và hắn mới...” Tĩnh vương phi lại nghĩ linh tinh rằng Mộc tướng quân này là người thích nam sắc, lấy “Hành vi phạm tội” coi như đền ơn, nghiến răng kèn kẹt, mắng tên tướng quân biến thái này trong lòng vô số lần.
Nhớ đến từng cảnh tượng đã qua, Chu Tuấn Hi cười ha ha nói: “Đúng là Mộc Mộc bày tỏ tình cảm với con trước. Ban đầu con sợ người khác nói công quân của con đều lập được nhờ quan hệ nên không đồng ý, nhưng sau đó...”
Liệt nữ sợ triền lang, điều này cũng dễ hiểu. Từ nhỏ Hàn Tiểu Mộc lớn lên trong trại lính, hình thành tính cách độc lập, thẳng thắn, trước nay nàng ta chưa từng ngại ngần bày tỏ tấm lòng của mình với người mình thích. Có không ít binh tướng trẻ tuổi dưới trướng Hàn tướng quân có ý với Hàn Tiểu Mộc. Thấy người trong lòng có tướng mạo lại thông minh, võ công cao cường bị con sói đến từ bên ngoài này quyến rũ, đủ loại trò vặt xấu xa nhắm đến Chu Tuấn Hi.
Hàn Tiểu Mộc phát hiện “Âm mưu” của những người này, giúp đỡ Chu Tuấn Hi rất nhiều lần khiến “Trò xấu” của các đồng liêu liên tục thất bại. Sau này mấy lần sát cánh chiến đấu cùng nhau hai người dần dần hình thành sự ăn ý, phối hợp hoàn hảo lấy ít thắng nhiều, tích lũy chiến công hiển hách. Hàn Tiểu Mộc vị binh lính trong quân đùa gọi là “Mộc tướng quân” cũng không ghét bỏ gì, Chu Tuấn Hi lại không ổn, dần dần bị nàng ta hấp dẫn.
Lúc Chu Tuấn Hi nhập ngũ che giấu thân phận nên trong quân có rất ít người biết hắn là Nhị công tử của phủ Tĩnh vương. Nhưng mà dù sao thì hắn cũng họ Chu, xuất thân của hắn không giấu được Hàn tướng quân cáo già. Xoát hết một lượt con trai của các vương gia trong hoàng thất, xét tuổi tác, tướng mạo, chỉ có thể là lão Nhị nhà Tĩnh vương.
Cha nàng ta đánh giá cao Tĩnh vương, nói ông là người chính trực vô tư, có đức hạnh, năng lực mạnh mẽ nhưng Hàn tướng quân vẫn có ý kiến với lựa chọn của con gái mình.
Thật ra Hàn tướng quân rất đau đầu với đứa con duy nhất của mình. Hàn tướng quân và vợ mình rất yêu thương nhau, sau khi vợ sinh khó qua đời thì ông ở vậy không cưới thêm vợ nữa. Mà con gái càng ngày càng giống vợ nên Hàn tướng quân vẫn luôn cưng chiều con. Con gái không muốn sống ở Kinh thành ông bèn đưa con theo bên cạnh dạy dỗ.
Nhưng ông ta là võ tướng, sao biết dỗ con gái đây? Không cẩn thận dạy con thành nữ hán tử dụng binh như thần, đa mưu túc trí, có thể miêu tả bằng “Tiểu hồ ly”. Thấy con gái cũng đã hai mươi mà chuyện tình cảm không có tiến triển gì, ngày ngày chỉ biết đánh đánh đấm đấm làm Hàn tướng quân buồn bã không thôi. Ông cảm thấy con gái ông ở quân doanh lăn lộn với một đám đàn ông không phải cách hay! Vẫn nên đưa con trở về Kinh thành để ông nội nàng dạy dỗ thì hơn!
Vợ Hàn lão tướng quân đã mất nhiều năm, con trai từ năm hơn ba mươi tuổi lại không lấy thêm ai khác thành ra trong nhà không có nữ chủ nhân. Hàn lão tướng quân mời mama trong cung ra dạy lễ nghi và quy củ cho cháu gái.
Hàn Tiểu Mộc ở biên ải giống như ngựa hoang không bị quản thúc, đột nhiên bị tròng dây cương và yên ngựa giống như bị tròng xiềng xích trên người, không quen chút nào. Đứa nhỏ này vốn có hoài bão riêng, thừa dịp ông nội không chú ý, để lại một lá thư rồi chạy về biên ải. Từ đó dù Hàn tướng quân nói thế nào nàng ta cũng không rời khỏi trại lính biên ải nửa bước.
Hàn tướng quân cũng muốn tìm cho con gái một đối tượng trong đám binh tướng xuất sắc của mình. Nhưng mà con gái ông coi người ta như anh em, đồng liêu, chiến hữu, cứ ngó lơ hết không ít binh tướng có tài. Mà các tướng cũng không dám sáp đền gần nàng ta vì Hàn Tiểu Mộc thích tóm lấy người khác so tài, võ công còn cao, không cẩn thận sẽ bị nàng ta đánh cho tới tả, sưng mặt mũi rất mất mặt.
Hàn tướng quân buồn đến trắng tóc, râu cũng sắp bị ông vặt sạch. Đúng lúc này Chu Tuấn Hi xuất hiện trong tầm mắt hai cha con.
Từ sau khi Hàn Tiểu Mộc cứu Chu Tuấn Hi, nàng ta thường lấy ơn cứu mạng ra đe dọa hắn bắt hắn so võ công với nàng ta. Võ công của Chu Tuấn Hi tuy kém hơn thằng em trai yêu nghiệt trong nhà nhưng dù sao cũng khổ học cùng cao thủ trong phủ mời đến. Hơn nữa mấy năm nay ở biên ải mài giũa, có thể nói là thân thủ bất phàm.
Vì Hàn Tiểu Mộc là con gái, đồng thời còn là ân nhân cứu mạng của hắn ta, sợ nàng ta thua mất mặt nên lúc so võ hắn ta luôn nương tay, giả vờ như không đánh lại. Hàn Tiểu Mộc là người có kinh nghiệm thực chiến phong phú nhất trong đám tướng quân, làm sao mà không nhìn ta hắn ta đang nhường? Nàng ta không cảm kích mà còn giận hơn, cho rằng Chu Tuấn Hi không tôn trọng nàng ta, coi thường nàng ta nên không đánh thật. Vì thế mà nàng ta cứ như một cái bóng ngày ngày quấn lấy hắn ta!
Chu Tuấn Hi hết cách, chỉ đành lấy ra mấy phần bản lĩnh đánh bại tiểu cô nương. Không ngờ rằng sau khi Hàn Tiểu Mộc thua trận thì coi hắn ta như boss, cách vài ngày lại đến khiêu chiến một lần. Trải qua mấy lần khiêu chiến, hai người dần dần nảy sinh tình cảm, sau đó tình cảm vun đắp dần dần, cuối cùng nước chảy về biển đến với nhau.
Hai người song kiểm hợp bích, dựa vào sự ăn ý đôi bên nhiều lần lập công ở Tây Nam. Tuy rằng Hàn Tiểu Mộc được gọi là “Mộc tướng quân” nhưng lại là người ngoài biên chế, công lao của hai người đều do một mình Chu Tuấn Hi nhận. Đây cũng là lý do vì sao hắn thăng cấp lên chức tứ phẩm nhanh như vậy.
Tĩnh vương ngắt lời con trai, ngẫm nghĩ nói: “Mộc tướng quân mà con nói có phải cháu gái của Trung vũ hầu Hãn lão tướng quân, con gái của Hàn tướng quân tổng binh Tây Nam?”
“Ồ? Mộc tướng quân là nữ?” Tĩnh vương phi nhếch miệng, mắt mở to không thể tin được.
Tĩnh vương và Chu Tuấn Hi: ..
“Bẩm phụ vương, đúng vậy! Mẫu phi, Mộc Mộc đương nhiên là nữ, không lẽ người cảm thấy con sẽ cưới một người đàn ông làm vợ?” Chu Tuấn Hi đen mặt, không ngờ rằng mẫu phi lại nghĩ hắn ta đoạn tụ. Mà cho dù hắn ta thích đàn ông cũng không ngu si đến mức dẫn về cho cha mẹ nhìn, lại còn muốn cưới người ta!
Tĩnh vương phi nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, mỉm cười tươi hỏi: “Là nữ thì tốt, là nữ thì tốt! Lão Nhị, đều tại con lúc đầu không nói rõ ràng, hại ta sợ bóng sợ gió một trận! Nghe con nói lần này tiểu cô nương cũng theo về Kinh thành? Sao không dẫn người về cho mẫu phi nhìn xem?”
Haiz, việc này sao lại trách hắn! Là do mẫu phi nghĩ linh tinh đấy chứ, phụ vương cũng chẳng buồn quản! Chu Tuấn Hi cảm thấy rất bất đắc dī.
“Hôm qua hôn lễ của tiểu đệ Mộc Mộc cũng đi theo Hàn lão tướng quân đến. Lúc đó mẫu phi bận tiếp khách nên con chưa kịp giới thiệu với người. Mộc Mộc nói ngày khác sẽ đích thân đến cửa thăm, mẫu phi người định ngày đi?” Không hổ là con nhà tướng, lanh lẹ hào phóng, không hề ngượng ngùng, trong lòng Tĩnh vương phi đã có mấy phần hảo cảm với nàng ta.
“Hay là... ngày mai đi?” Tĩnh vương phi gấp không chờ nổi nói, muốn xem xem nữ tướng quân anh dũng hào phóng này rốt cuộc giỏi đến mức nào có thể thu phục đứa con thứ hai của bà ây.
Chu Tuấn Dương làm bù nhìn bên cạnh khá lâu đột nhiên nói: “Ngày mai là ngày thứ ba vợ con về nhà ngoại..”
Tĩnh vương phi rất muốn nói các con về nhà ngoại liên quan gì đến ta, ta muốn gặp con dâu tương lai. Nhưng sau lại thấy vẻ mặt hóng hớt của Tiểu Thảo thì nhịn lại: “Vậy thì... ngày kia đi!"
Chu Tuấn Nhã nhìn Tiểu Thảo, nghĩ nhanh nói: “Tuy nhị đệ và Hàn cô nương yêu nhau nhưng người nhà hai bên chưa gặp mặt lần nào mà chúng ta đã mời người đến phủ, có thể nào khiến Hàn gia cảm thấy chúng ta coi thường bọn họ không?”
Tĩnh vương phi cẩn thận cân nhắc, hình như làm vậy có chỗ không ổn thật. Bà ấy hỏi luôn con mình: “Vậy con cảm thấy làm thế nào mới ổn thỏa?”
“Mẫu phi, không phải người thường tổ chức hội ngắm hoa, tụ họp gì đó sao? Hay là tổ chức hội ẩm thực, mới các khuê tú trong Kinh thành đến dạo hoa viên, thưởng thức điểm tâm. Đến lúc đó chúng ta gửi thiệp cho Hàn cô nương, không phải có thể tự nhiên nhìn thấy nàng ta sao?” Chu Tuấn Nhã vừa nói vừa liếc nhìn Tiểu Thảo.
Chu Tuấn Dương đương nhiên nhìn thấu ý đồ của chị mình, hắn đen mặt mất hứng nói: “Mọi người tổ chức thì cứ tổ chức, nhìn vợ con làm gì? Đừng nói là muốn cô dâu vừa qua cửa đã phải cống hiến sức lực cho cái nhà này. Không được, con không đồng ý!”
“Đệ có đồng ý hay không không quan trọng, quan trọng là em dâu!” Chu Tuấn Nhã hiểu rõ, ở trước mặt vợ em trai mình chỉ là hổ giấy. Chỉ cần em dâu lên tiếng ý kiến của em trai đều bị gạt bỏ hết.
Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một lát nói: “Có thể làm mấy cái lò nướng lớn ở trong vườn, chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn nguyên liệu làm bánh để nhóm khuê tú cảm thấy hứng thú tự làm lấy.” Kiếp trước, DIY sô cô la, bánh ngọt, bánh quy rất được giới trẻ hoan nghênh. Tự mình làm điểm tâm ăn sẽ có cảm giác thành tựu!
“Ý kiến này của em dâu rất hay! Nhưng mà chỉ sợ đám khuê tú mười ngón tay không dính nước dương xuân kia nướng hỏng hết bánh thôi!” Chu Tuấn Nhã là loại nấu ăn tệ, nàng ấy thấy ý kiến này hay cũng nóng lòng muốn thử. Chỉ là vẫn có băn khoăn trong lòng.
Dư Tiểu Thảo cũng là đột nhiên nghĩ ra ý tưởng này, nàng nghĩ có thể tiến hành ở hậu viện trong cửa tiệm bánh ngọt, mở một phòng làm việc bánh ngọt DIY. Nếu như hội ăn uống này tổ chức thành công vậy nó không khác nào buổi tuyên truyền cho hạng mục của nàng cả! Một hòn đá trúng mấy con chim, ngại gì không làm!
Nàng mặc kệ chồng mình đang xụ mặt, hứng thú bừng bừng nói: “Hôm đó con sẽ chọn ra vài người làm bánh trong cửa hàng đến giúp đỡ. Làm một vài loại bánh đơn giản, chỉ cần chuẩn bị tốt nguyên liệu dù bề ngoài khó coi thì hương vị cũng không bị ảnh hưởng!”