Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Nhắc tới, Viên Tư Niên còn lo lắng về chuyện thi cử của Tiểu Thạch Đầu hơn cả cậu bé. Vừa ra khỏi trường thi, ông đã bảo tiểu đồ đệ viết lại câu trả lời, hơn nữa còn tìm tới nhóm tiên sinh Quốc Tử Giám để cùng xem xét. Tứ thư ngũ kinh*, thơ ngũ ngôn bát cú thì không cần phải nói, Tiểu Thạch Đầu sớm đã nằm lòng rồi. Đến cả thi vấn đáp, với giải thích độc đáo của mình, Tiểu Thạch Đầu cũng khiến cho một thế hệ đại nho của sư phụ cậu đều khen không dứt miệng. Ở trong mắt Viên Tư Niên, tiểu đồ đệ đạt Trạng nguyên là điều chắc chắn! Trừ phi bên trong có nội tình!!

(*) Tứ thư ngũ kinh; là những cuốn sách kinh điển của Nho giáo. Tứ thư là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa minh họa giá trị cốt lõi và hệ thống tín ngưỡng trong Nho giáo. Ngũ Kinh được Khổng Tử biên soạn, bao gồm: Kinh thi, Kinh thư, Kinh lễ, Kinh dịch và Kinh xuân thu.

Đến kỳ thi Đình, Tiểu Thạch Đầu nhờ phúc của Nhị tỷ cho nên từng được gặp Hoàng Thượng vài lần, căn bản sẽ không rụt rè. Nhị tỷ nói rất đúng, cứ bình tĩnh phát huy thì sẽ tuyệt đối không thành vấn đề!

Trong lòng Chu Tuấn Dương tràn đầy bất đắc dĩ khi phải nhìn cô vợ nhỏ của mình bị cậu em vợ đoạt hết toàn bộ lực chú ý, hắn chỉ có thể yên lặng đi phía sau hai người. Có một cậu em vợ đặc biệt không muốn xa vợ mình quả thật là chuyện nhức trứng. May mắn cha vợ và anh vợ, ngoài lúc đầu chỉ chú ý đến vợ hắn thì những lúc còn lại đối với hắn rất nhiệt tình.

Đi vào Dư phủ, cô vợ nhỏ bị đưa vào bên trong cửa thứ hai, còn hắn lại bị hai vị cha vợ ngăn cản ở ngoại viện. Ai muối đối diện hai khuôn mặt già chứ, hắn muốn ở bên cạnh cô vợ nhỏ của mình cơ, chán ghê! Nhưng cha vợ Phòng Tử Trấn lại lấy lý do “Không hợp lý” để cự tuyệt lời đề nghị của hắn. Nói trong nội viện không chỉ có hai vị nhạc mẫu và cô vợ nhỏ nhà hắn, mà còn có cả hai người chị dâu và cô em vợ đều trẻ tuổi nữa; một nam nhân như hắn không đợi ở ngoại viện mà lại chui vào đó thì sẽ thành cái gì chứ!

Được rồi, hôm nay về nhà đẻ, cha vợ lớn nhất. Chu Tuấn Dương đành ở lại ngoại viện, nước trà uống đầy một bụng, còn bị người làm cha vợ kia bám lấy dò hỏi tình hình trong quân ở Tây Bắc. Qua mấy ngày nữa, thầy trò hai người Triệu lão tướng quân và Phòng tướng quân sẽ phải tới biên cương đóng quân, không biết khi mới nào có thể trở về đây!

Dư Hải thân là cha vợ, nhìn từng rương lễ vật trả lễ hồi môn được dọn vào, có chút ngượng ngùng xoa xoa tay, khách khí nói: “Vương gia, cũng không phải người ngoài, sao phải mang đến nhiều lễ vật như vậy?”

“Nhạc phụ đại nhân, lễ vật càng quý trọng càng thể hiện sự coi trọng của bản vương đối với vương phi, đối với nhà mẹ của vương phi. Ngài nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ!” Chu Tuấn Dương tự nhiên biết được cha vợ hắn yêu thương con gái như thế nào, gọi ông là người cha nhị thập tứ hiếu cũng không quá lời, yêu ai yêu cả đường đi, hắn tự nhiên cũng sẽ đối xử chân thành với ông.

Dư Hải nghe vậy còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị Phòng Tử Trấn ngăn cản: “Con rể nói đúng! Đây là con rể con gái ta hiếu kính huynh. Nếu huynh cứ khách khí như vậy, không phải thành ra coi con rể là người ngoài sao! Con gái nhà chúng ta nuôi mười tám năm, giờ lại để tên tiểu tử này được lợi, nhận của hắn một chút lễ vật thì tính là cái gì chứ?”

Chu Tuấn Dương nghe vậy, mỉm cười gật đầu. Đột nhiên, hắn phát hiện Tiểu Thạch Đầu vốn đang ngồi một bên lại lén lút muốn chạy ra ngoài sảnh, lập tức nhìn thấu ý định của cậu, bèn mở miệng nói: “Tiểu đệ, đang chuẩn bị đi chỗ nào thế? Ở đây trò chuyện cùng anh rể một chút, nghe nói lần thi Hội này, đệ thi không tồi...”

Tiểu Thạch Đầu bị bắt lại, bày ra vẻ mặt không cam lòng ngồi xuống một lần nữa- ai muốn nói chuyện cùng huynh chứ? Cậu muốn đến nội viện, hỏi xem Nhị tỷ trải qua hai ngày này thế nào một chút! Tuy nói trước kia cậu theo sư phụ chu du học tập ở bên ngoài, thường xuyên đi mấy tháng liền nhưng cậu biết Nhị tỷ vẫn luôn ở trong nhà, cậu chỉ cần vừa trở về là lúc nào cũng có thể gặp được nàng.



Nhưng bây giờ đã không còn giống như trước nữa, Nhị tỷ đã lấy chồng, đã bị tên vô lại trước mắt này cướp đi rồi. Sau này sẽ không còn ai thương xót xoa mặt cậu nói cậu gầy đi rồi, không còn ai liên tục thay đổi các món ăn giúp cậu ngon miệng hơn nữa. Vài ngày trước phải chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân, cậu gầy đi không ít, lại không có Nhị tỷ làm đồ ăn cho cậu bồi bổ thân thể. Hu hu hu... Người xấu, cướp mất Nhị tỷ của cậu đi!

Tiểu Thạch Đầu giận dỗi không để ý tới Húc vương, lại bị cha mình nói một hồi. Cuối cùng cậu phải không tình nguyện nói về tình hình thi cử của bản thân, nhưng lòng đã sớm đã bay tới nội viện, bên người Nhị tỷ rồi...

Dư Tiểu Thảo bị mẹ, mẹ nuôi mỗi người kéo một bên tay đi vào trong tiểu hoa thính. Sau khi ai nấy ngồi yên vị chỗ của mình xong, Liễu thị mới tỉ mỉ đánh giá con gái, thấy nàng sắc mặt hồng hào, khí sắc không tồi, lòng lo lắng cũng mới buông xuống. Phòng phu nhân ửng đỏ hốc mắt, câu khóe miệng hỏi: “Hai ngày này, con ở phủ Húc Vương sao rồi? Đã quen chưa? Hạ nhân trong phủ sắp xếp sao rồi?...”

Bà liên tục hỏi chuyện khiến cho Tiểu Thảo trong khoảng thời gian ngắn không biết nói từ đâu, nàng chỉ có thể kéo tay mẹ nuôi lắc lắc, cười nói: “Mẹ, mẹ nuôi, yên tâm đi! Mọi người cũng không phải không hiểu tính con. Con gái của hai người từ trước tới giờ có bao giờ bạc đãi chính mình chưa. Ở Vương phủ mọi chuyện đều tốt, mẫu phi đưa quản sự phu nhân đắc lực trong tay bà cho con gái, lại có cả hai cánh tay đắc lực Ngô Đồng và Sơn Trà nữa, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ vốn không cần con gái phải nhọc lòng!”

“Tĩnh vương phi tặng người cho phủ con? Đưa ai đến vậy? Tính cách như thế nào?” Phòng phu nhân cũng coi như xuất thân thế gia, đối với một số chuyện xấu xa trong trạch môn bà cũng có hiểu biết, sợ con gái sẽ gặp phải tình huống điêu nô khinh chủ.

Dư Tiểu Thảo bưng ly lên, uống một ngụm trà hoa, cho mẹ và mẹ nuôi một nụ cười trấn an, nói: “Mẹ yên tâm đi, vị quản sự phu nhân kia mọi người cũng quen biết. Chính là Mai Hương bên người mẫu phi!”

“À! Là nàng ta ư! Khó trách lần trước gặp Tĩnh vương phi, không thấy nha đầu kia ở bên người bà nữa! Còn tưởng rằng đã gả chồng cho nên được thả ra nữa, thì ra là cho con giữ lại bên cạnh! Vậy thì ta cũng an tâm rồi. Nha đầu Mai Hương kia tính tình và phẩm cách đều rất tốt!” Phòng phu nhân dừng một chút, cuối cùng vẫn thêm một câu, “Nhưng quyền hành quản gia trong phủ con vẫn nên nắm trong tay mình, không thể giao hết vào tay một người được. Phủ Húc Vương lớn như vậy, người của con có đủ không? Nếu không đủ, mẹ nuôi sẽ cho con mượn trước mấy người?”

“Không cần, mẹ nuôi! Nhóm nha đầu bồi gả giờ đã có chỗ dùng rồi! Hơn nữa, những người làm trong phủ cũng không phải hoàn toàn không thể dùng. Con đã để Ngô Đồng, Nghênh Xuân trông chừng bọn họ rồi! Đại đa số trong phủ đều là người của Duệ Chi, hắn tuyển người, mọi người còn có thể không yên tâm sao?”

Kỳ thật đối với chuyện vụn vặt trong cao môn đại trạch, Dư Tiểu Thảo rất không kiên nhẫn. Chu Tuấn Dương cũng biết rõ chuyện này cho nên bất luận là quản sự hạ nhân ở ngoại viện hay là nội thị nha hoàn trong nội viện, hắn đều chọn lựa kĩ càng. Hắn lại có dị năng có thể đọc tâm cho nên chuyện lọc ra có người tâm tư khác tất nhiên càng dễ như trở bàn tay. Tiểu Thảo đối với người hắn tuyển không thể yên tâm hơn!

Liễu thị và Phòng phu nhân thuộc vào loại mẹ vợ càng ngắm con rể lại càng thấy vừa lòng. Đối với đứa con rể năng lực siêu quần này, hai bà vô cùng tín nhiệm, vừa nghe vậy đã yên lòng hơn không ít.

Dư Tiểu Thảo... Nàng không đáng tin cậy đến thế ư, khiến cho hai người mẹ không yên lòng như vậy!

Mấy mẹ con tâm sự về chuyện tư phòng, chị dâu kiêm bạn thân của Dư Tiểu Thảo mang thai đã sắp bốn tháng, bụng cũng đã lộ rõ. Nhưng nàng nhìn qua sắc mặt không được tốt, người cũng gầy hơn trước rất nhiều. Tiểu Thảo biết, thai nhi của chị dâu không tốt, nôn nghén tương đối nghiêm trọng. Vài ngày trước lại bận bịu thu xếp chuyện thi cử của tiểu đệ và hôn sự của mình, người trong nhà vướng bận quá nhiều chuyện một lúc, nhất thời khó có thể chăm sóc nàng ấy. Hôm nay vừa thấy, trong lòng Tiểu Thảo vẫn mang theo vài phần áy náy đi qua, kéo cánh tay chị dâu, áp ba đầu ngón tay lên cổ tay nàng ấy.



Lưu Tuệ Phương bị động tác bất ngờ của nàng làm sửng sốt một chút, sau khi hiểu ra, mặt có vài phần đỏ, có chút ngượng ngùng. Ở thôn Đông Sơn, biểu tỷ của nàng ấy mang thai mà như không, mỗi ngày cắt cỏ heo, nấu cơm, giặt quần áo... Việc trong nhà dù một chút cũng chưa hề chậm trễ. Đến phiên nàng ấy, sao lại trở nên kiều quý như thế chứ!

Khi đến ba tháng, trong nhà cha mẹ chồng bận đến chân không chạm đất, bản thân nàng ấy đã không thể giúp được gì ngược lại còn khiến người trong nhà phải lo lắng. Nhưng nàng ấy cũng thực sự bất đắc dĩ. Từ sau khi phát hiện mình mang thai, nàng ấy trở nên nhạy cảm với các loại mùi, không ngửi nổi mùi lạ. Trước kia thích ăn gà thịt cá trứng như thế mà bây giờ chỉ cần nhìn thấy, nàng ấy đã muốn nôn ói không ngừng. Dù là một số thức ăn chay không đúng vị, nàng ấy cũng sẽ nôn.

Nhưng vì đứa con trong bụng cần dinh dưỡng cho nên nàng ấy thường xuyên cổ miễn cưỡng mình ăn một số thứ, cuối cùng tất cả đều bị nôn ra hết. Sau khi nôn xong, nàng ấy lại ngậm nước mắt tiếp tục ăn! Dư Hàng thương vợ muốn đưa nàng ấy tìm tới đại phu nổi tiếng trong kinh khám một chút.

Hôn sự của cô em chồng kiêm tỷ muội tốt sắp tới, nàng ấy không muốn gây thêm phiền toái cho mọi người trong nhà, nên mượn cớ nói giai đoạn đầu mang thai phản ứng hơi lớn chút, qua mấy ngày nữa tự nhiên sẽ tốt lên. Dư Hàng cũng bởi vì mấy hôm nay trong nhà quá bận bịu, cho nên cũng quyết định để qua mấy ngày nữa mới đưa vợ đi khám đại phu sau.

Lưu Tuệ Phương biết Tiểu Thảo hiểu y thuật, không nghĩ tới nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra nàng ấy không khoẻ, đi lên bắt mạch cho nàng ấy, khẳng định đã phát hiện ra manh mối gì rồi.

Liễu thị lo lắng hỏi: “Chị dâu con ăn gì cũng không vào, nôn nghén rất nghiêm trọng. Vốn dĩ cho rằng qua ba tháng đầu sẽ tốt hơn một chút, không nghĩ tới đã hơn bốn tháng rồi mà nó vẫn như cũ. Thảo Nhi, con khám cho con bé một chút xem sao!”

Dư Tiểu Thảo buông cánh tay chị dâu ra, cười với hai mẹ chồng nàng dâu đang mặt đầy khẩn trương, nói: “Không có việc gì, mọi người yên tâm đi! Đứa bé rất khỏe mạnh! Nhất định là một đứa trẻ nghịch ngợm, đang tìm cảm giác tồn tại trước mặt mọi người thôi!”

“Tốt, tốt, tốt! Không có việc gì thì tốt rồi! Nhưng mà chị dâu con ăn không vào cũng không phải chuyện tốt, lúc này mới có bao lâu mà đã tụt rất nhiều cân. Thảo Nhi, con lại xem một chút, thân thể Tuệ Phương phải bồi bổ như thế nào?” Có những lời này của con gái, Liễu thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, kéo tay con dâu, cười đến nếp nhăn ở khóe mắt cũng sâu thêm không ít.

“Cơ địa của chị dâu cũng coi như không tệ, thuốc bổ không bằng thực bổ. Con viết mấy thực đơn dưỡng thai thích hợp cho thai phụ, mẹ sai người trong phòng bếp làm cho chị dâu ăn, bảo đảm nuôi thai phụ và cháu của con khỏe mạnh!” Dư Tiểu Thảo mang bút mực từ thư phòng ở tiểu viện tới, chỉ suy nghĩ một lát đã viết ra sáu bảy thực đơn có an thai dưỡng thai bổ khí bổ máu.

Liễu thị vô cùng quý trọng nhận lấy rồi cất đi. Vốn dĩ chờ sau khi con gái nhỏ lại mặt xong, cả nhà bọn họ sẽ phải trở Đường Cổ. Lần này, Liễu thị lại thay đổi chủ ý. Con dâu thai nghén đến không ổn, không thích hợp ngồi xe vất vả. Hơn nữa luận về dưỡng thân thể cho thai phụ, ai cũng không thành thạo bằng con gái bà! Không thấy Dược thiện phường của nàng mỗi ngày đều chật ních sao? Không đơn giản chỉ vì hương vị ngon, càng quan trọng hơn là vì hiệu quả tốt nha!

Lúc con gái thành thân, nhiều phu nhân nhà quan thân phận quý trọng như vậy đều có thái độ khách khí đối với bà- người nhà của quan lục phẩm nho nhỏ, còn có không ít người tỏ lòng biết ơn đối với bà, nói bà nuôi được một đứa con gái tốt. Dược thiện con gái bà phối chế ra đã điều dưỡng khỏi thân thể cho không ít người, phải nói là vô cùng hiệu quả
Nhấn Mở Bình Luận