Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Tuy nói con gái đã gả đi nhưng hai nhà cách cũng không xa, có chuyện gì vẫn có thể phối hợp ứng phó giúp nhau. Trong nháy mắt, Liễu thị đã đưa ra một quyết định ở lại Kinh thành, ở Đường Cổ bên kia tất cả đều để quản sự lo liệu. Chỉ cần hai cha con Dư Hải trở về trông coi là được, bà cứ an tâm bình tĩnh ở lại bên cạnh con dâu, chờ cháu trai lớn ra đời thôi!

Dư Tiểu Thảo thấy Tiểu Liên ở một bên luôn miệng chúc mừng chị dâu, cười nói: “Tiểu Liên, muội cũng bắt mạch giúp tỷ nhé?” Tiểu Liên nghe mà mặt đỏ thẫm lại, liên tục xua tay nói: “Không cần, không cần... Ta vừa mới mới tắm rửa!”

Kỳ thật, Tiểu Liên rất chờ mong có thể có một đứa con. Trang Tiểu Mạc là cô nhi, nàng biết hắn càng có khát vọng với tình thân hơn mình nhiều, cho nên bất luận công việc buôn bán hải sản có bận rộn thế nào hắn cũng sẽ rút thời gian trở về ở cùng nàng. Nếu thật sự có một bảo bối có huyết mạch tương liên với hắn, hắn nhất định sẽ rất vui mừng đúng không?

Liễu thị vui mừng đến không khép miệng lại được, nghe vậy khuyên con gái lớn nói: “Để tiểu muội con khám cho một chút đi. Tiểu Mạc cũng có tuổi rồi, giờ là lúc cần có một đứa con nối dõi tông đường! Trong tay tiểu muội khẳng định có phương thuốc điều dưỡng cơ thể, sau khi điều dưỡng thân thể tốt lên còn lo không thể mang thai nữa ư?”

Lần này Tiểu Liên nghe lọt tai, ngoan ngoãn vươn tay ra để tiểu muội bắt mạch cho. Tuy khi còn nhỏ thân thể Tiểu Liên phải chịu nhiều thua thiệt, nhưng mấy năm nay có nước linh thạch cũng đã dưỡng trở lại ít nhiều. Nhưng Tiểu Thảo vẫn dặn dò: “Biết nhà tỷ công việc làm ăn bận rộn nhưng phải để ý chăm sóc thân thể mình. Không phải tỷ đã bồi dưỡng mấy nha đầu để bọn họ phụ giúp mình sao? Không cần cái gì cũng tự tay làm lấy!”

Nửa năm qua, bởi vì công việc làm ăn của tướng công đang trong thời kỳ phát triển, một người không thể quản hết cho nên Tiểu Liên cũng bận rộn lên theo, mỗi ngày đều rất vất vả. Nàng ấy nghe lọt lời của muội muội, có chút lo lắng hỏi: “Thân thể của ta không có vấn đề gì chứ? Sẽ không phải không thể mang thai."

“Con đứa nhỏ này, nói bậy gì đó? Không phải có tiểu muội con ở đây sao? Bệnh của thế tử Định Viễn Hầu, nó còn có thể trị, con lo lắng gì chứ?” Nụ cười trên Liễu thị dần biến mất, trong giọng nói cũng mang theo vài phần khẩn trương.

“Không sao cả, đừng tự mình dọa mình! Thân thể của tỷ rất tốt, chỉ là gần đây mệt nhọc chút thôi! Ta phối cho tỷ hai thang thuốc bồi bổ thân thể, uống trước ngày kinh nguyệt đến là sẽ tốt! Nhưng trong lúc dùng thuốc, không thể hợp phòng cùng Tiểu Mạc ca...” Dư Tiểu Thảo về lại mặt không mang theo hòm thuốc nhỏ, cho nên đuổi Nghênh Xuân trở về lấy.

Kỳ thật, thân thể Tiểu Liên còn rất nghiêm trọng. Tuy nói mấy năm nay thân thể đã được điều dưỡng trở lại, nhưng những hao tổn khi còn bé vẫn quá lớn, xuất giá nửa năm nay vừa không có nước linh thạch tẩm bổ lại còn phải lao tâm lao lực bận rộn trong ngoài. Nếu đổi thành đại phu khác nhất định sẽ nói đây là một vấn đề lớn, phải để nàng ấy điều dưỡng một hai năm.

Nhưng đối với Tiểu Thảo mà nói thì đều không thành vấn đề. Dược liệu trong hòm thuốc của nàng đều mang theo linh khí, chỉ cần uống vào mấy thang sẽ không còn vấn đề gì lớn nữa. Nhưng nàng vẫn phải lén tìm Trang Tiểu Mạc tâm sự. Cô nương của Dư gia các nàng gả tới không phải để làm trâu làm ngựa của hắn, sao có thể đối xử với nữ nhân như nam nhân chứ?

Phòng bếp đã dựa theo phương thuốc Tiểu Thảo đưa, làm một bát dược thiện đưa tới đây. Lưu Tuệ Phương ngửi cháo mang theo mùi thuốc nhàn nhạt vậy mà lại không có cảm giác buồn nôn. Nàng ấy cau mày, múc một muỗng đưa vào trong miệng thử, ừm? Hương vị rất tươi ngon. Ăn liên tục vài miếng cũng không có thấy xuất hiện hiện tượng nôn nghén. Ăn xong một bát dược thiện, Lưu Tuệ Phương cảm thấy cả người ấm áp, nơi bụng còn truyền đến cảm giác mấp máy rất nhỏ, đây là thai máy ư? Vuốt cái bụng nhỏ hơi lồi lên, quanh người Lưu Tuệ Phương như toát lên vẻ rạng rỡ của tình mẫu tử.

Thiếu phu nhân có thể ăn hết đồ ăn, chuyện này truyền tới ngoại viện khiến Dư Hàng vui điên rồi, cười đến mức miệng sắp kéo dài tới lỗ tai luôn. Nhất định là công lao tiểu muội, việc này hắn hoàn toàn không cần lo lắng! Tiểu Thạch Đầu bởi vì sắp được làm thúc thúc cho nên giơ cao đánh khẽ chừa cho Chu Tuấn Dương một đường, không hề làm khó hắn nữa.

Dư Tiểu Thảo ở dùng cơm trưa nội viện xong, lại ngồi nói chuyện một chút thì ngoại viện truyền tin đến, nói thời gian đã không còn sớm, cần phải trở về. Liễu thị lưu luyến không rời tiễn con gái đến cửa nhỏ, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.



Sau khi con gái bước qua ngưỡng cửa này, không biết đến khi nào mới có thể lại trở về một lần nữa. Đây vốn là không nỡ xa con gái mà.

Tiểu Thảo vội cầm khăn tay lau nước mắt cho Liễu thị, nhẹ nhàng ôm bả vai bà, nhỏ nhẹ nói: “Mẹ, người yên tâm đi! Vương gia đối với con rất tốt. Bây giờ chúng con đã dọn ra phủ riêng sống, con là nữ chủ nhân duy nhất trong phủ, chuyện gì trong phủ cũng đều do con chủ. Nếu người nhớ con gái, vậy con gái sẽ trở về nhiều thêm vài lần là được mà!”

Liễu thị nghe vậy, ngừng nước mắt. Phòng phu nhân lại nói: “Không được! Dù sao con cũng là cô nương đã gả đi, không năm không tiết* lại chạy về nhà mẹ, để người khác thấy được còn thể ra thống gì nữa?”

(*) Không năm không tiết: ý chỉ không phải lễ tết hay dịp gì quan trọng.

“Vậy... nếu mẹ và mẹ nuôi nhớ con thì cứ đến phủ Húc Vương gặp con! Trong phủ chúng con còn rất nhiều gian viện để trống, người muốn ở đâu cũng được!” Dư Tiểu Thảo vội nói.

Liễu thị trừng mắt liếc nàng một cái, nói: “Hai nhà cách nhau gần như vậy, ta lại đến chỗ con ở sẽ thành ra thể thống gì chứ? Hơn nữa, chị dâu con còn đang mang thai, người mẹ chồng như ta lại bỏ con bé lại một mình trong nhà để chạy đến nhà con gái ở, chẳng lẽ người ngoài lại không bàn tán sau lưng chúng ta sao?”

“Người đưa cả chị dâu cùng tới nữa, vừa vặn con có thể tự tay nấu canh điều dưỡng thân thể cho tỷ ấy, người cũng không cần phải lo lắng cho con dâu cùng cháu trai bảo bối của mình nữa!” Đây vốn không phải lời khách sáo của Dư Tiểu Thảo. Tuy chồng nàng đã giao lại binh phù của đại doanh Tây Sơn nhưng vẫn còn nhận sai sự làm tổng giáo đầu của Hỏa khí doanh nữa! Chắc là sau khi thời gian nghỉ thành thân kết thúc, hắn lại phải lao vào công việc trong doanh trại, hoặc sẽ đi sớm về trễ hoặc phải liên tục mấy ngày mới trở về một lần. Phủ đệ lớn như vậy nhưng lại chỉ có duy nhất một chủ tử là nàng, không thú vị chút nào? Nếu như mẹ và chị dâu có thể thường xuyên qua chơi, thi thoảng ở lại cùng nàng mấy ngày thật ra cũng là một ý không tồi đâu!

Liễu thị nghe vậy cũng có chút động lòng. Tuy hôm nay con dâu ăn hết một bát dược thiện không hề nôn nghén, nhưng gần đây con bé đã gầy đi rất nhiều, quả thật cần phải bồi bổ thật tốt. Nếu con gái có thể tự mình giúp con dâu dưỡng thai thì còn gì tốt hơn nữa chứ...

Lúc này Lưu Tuệ Phương lại lên tiếng: “Ta nào có kiều quý như vậy? Chỉ mang thai thôi, mà còn phải đến tận Vương phủ để Húc Vương phi như muội tự tay hầm canh cho ta? Ở thôn chúng ta, nhiều người mang thai còn phải làm ruộng, có người thậm chí lúc lâm bồn vẫn còn đang làm việc trên mặt đất, sao đến lượt ta lại trở nên kiều quý được chứ? Mẹ, thân thể của con rất tốt, chúng ta cũng không cần làm phiền tiểu muội! Hơn nữa, giờ vẫn còn trong thời gian tân hôn của tiểu muội nữa, chúng ta không nên đến quấy rầy người ta bồi dưỡng tình cảm!”

Chu Tuấn Dương đang đứng ở cửa ngách đón cô vợ nhỏ, nghe xong lời nàng ấy nói thì trong lòng không nhịn được liên tục gật đầu phụ họa. Hắn và vợ vẫn đang trong thời gian đầm ấm, thật sự không hy vọng có người nào đó tiến vào cản trở đâu. Đặc biệt là cậu em vợ bên người hắn, vừa nghe thấy cô vợ nhỏ mời Liễu thị đến Vương phủ ở, tròng mắt đã sáng rực lên, dù là kẻ mù cũng có thể nhìn ra cậu nhóc đang có chủ ý gì.

Hắn sao có thể để một cậu em vợ suốt ngày muốn dính lấy vợ hắn vào chiếm lãnh địa của hắn chứ?? Nam nhân giống như mãnh thú vậy, đều có ý thức địa bàn như nhau. Đặc biệt là nam nhân trong thời kỳ tân hôn, càng không hy vọng thế giới hai người đang hài hòa bị người ngoài quấy rầy.

Tiểu Thạch Đầu tức giận trừng mắt nhìn nam nhân bên người: Nhà của nhị tỷ ta, ta làm đệ đệ đương nhiên muốn đến thì đến!

Chu Tuấn Dương: Trước tiên nhị tỷ của đệ giờ là Vương phi của Húc Vương ta, sau mới là tỷ tỷ của đệ, nhớ cho kĩ!



Tiểu Thảo nói lời từ biệt với mẹ và mẹ nuôi xong xuôi, lúc này mới chú ý tới hai nam nhân một lớn một nhỏ giống như gà chọi nhau, đứng đối diện, dáng vẻ như đang nghiêm túc giằng co. Giữa hai người tựa như giăng đầy đao kiếm, huynh tới ta đi rất náo nhiệt.

“Hai người đây là- dùng ánh mắt giao lưu tình cảm ư?” Dư Tiểu Thảo biết từ trước đến nay tiểu đệ luôn có địch ý với nam nhân nhà nàng, nhịn không được mở lời nói một câu vui đùa.

“Vợ à…”

“Nhị tỷ…”

Ai thèm giao lưu tình cảm với huynh ấy (đệ ấy) chứ!! Hai người cùng dời tầm mắt, suy nghĩ trong lòng đều giống nhau.

Từ lúc nhị tỷ vào cửa, Tiểu Thạch Đầu chỉ nhìn thấy nàng duy nhất một lần, còn chưa có cơ hội nói chuyện với nàng quá hai câu nữa. Lúc này đâu còn tâm trạng để ý đến chuyện so đo với hắn nữa, cậu vội vàng chạy đến bên người Nhị tỷ, kéo tay áo nàng hai lần, còn cố ý nhướng mày khiêu khích Chu Tuấn Dương.

Dư Tiểu Thảo vốn ngỡ giống như khi còn nhỏ, vươn tay muốn sờ đầu tiểu đệ lại phát hiện cậu bé đã cao hơn cả mình, chỉ có thể đổi thành vỗ vỗ bờ vai của cậu, cười nói: “Chỉ không chú ý chút, tiểu đệ nhà ta đã trở thành một đại nam nhân rồi. Vừa rồi nói chuyện gì với anh rể thế?”

Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn cười với nàng, nói: “Không nói gì cả, chỉ bảo anh rể đối với tỷ tốt một chút... Nhị tỷ, tỷ nhớ chú ý thân thể, không nên để bản thân quá vất vả. Sư phụ nói, sau này muốn cho đệ đệ ở lại Kinh thành để thích nghi với chốn quan trường. Đệ ở Kinh thành có nhiều thời gian rảnh, nếu tỷ có chuyện gì cần đệ giúp thì cứ việc sai bảo. Còn nữa, tỷ phải thường xuyên trở về thăm đệ, đệ sẽ nhớ tỷ!” Vừa nói, hốc mắt cậu đã đỏ lên!

Chu Tuấn Dương ở một bên tức giận trong lòng, tên tiểu tử thúi này lại lấy lòng khoe mẽ trước mặt cô vợ nhỏ của hắn. Vừa rồi đâu phải nói với hắn như vậy đâu chứ! Nói cái gì mà, “Cây cải trắng tươi ngon như nhị tỷ ta, vậy mà cuối cùng vẫn bị gì đó uốn cong!” “Nhị tỷ ta nói, nam nhân của tỷ ấy đầu tiên phải trung trinh, không thể nạp thiếp, càng không thể cưới trắc phi gì đó! Nếu không tỷ ấy sẽ bỏ chồng!” “Nếu huynh bắt nạt nhị tỷ ta, ta mặc kệ huynh có phải Vương gia hay không, sủng thần hay không, nhất định ta sẽ đón nhị tỷ về!”

Tên tiểu tử thúi này, con mắt nào thấy hắn có ý muốn nạp thiếp chứ? Hắn cưới vợ, đương nhiên sẽ biết thương vợ, chuyện bắt nạt vợ hắn không làm được. Tiểu tử thúi, đúng là không thể trông mong gì được ở đệ mà! Thời thời khắc khắc treo “Đón tỷ tỷ về nhà” ở bên miệng! Còn không phải là vì nhìn thấy nhị tỷ bị hắn cưới đi cho nên không cam lòng sao? Hừ! Nếu nhị tỷ của đệ đã gả vào phủ Húc Vương thì chính là người của Húc vương hắn. Muốn đón nàng về ư, không có cửa đâu! Ngay cả cửa sổ cũng không chừa cho đệ dù một cánh!!

Oán niệm trong lòng Chu Tuấn Dương đối với cậu em vợ này khá sâu, cho nên trong cảm xúc tự nhiên cũng thể hiện ra vài phần. Dư Tiểu Thảo đã quen với việc hai người nhìn nhau không thuận mắt. Trước tiên cứ trấn an cảm xúc của tiểu đệ cho tốt đã, tháng sau cậu phải tham gia thi Đình. Thí sinh là quan trọng nhất!!

“Anh rể lớn hơn em vợ tới mười tuổi như chàng sao còn đi chấp nhặt với một đứa trẻ chứ? Đúng là càng lớn càng trẻ con!” Dư Tiểu Thảo nghiêng đầu liếc hắn một cái, quay đầu nói với Tiểu Thạch Đầu,

“Nếu anh rể bắt nạt đệ, cứ việc nói cho ta, tỷ tỷ chống lưng cho đệ!” Nếu Tiểu Thạch Đầu có đuôi, lúc này hẳn đã giương lên tận trời rồi. Hừ, nhị tỷ quả nhiên vẫn thương cậu nhất. Loại sinh vật mang tên anh rể vẫn nên đứng sang một bên.
Nhấn Mở Bình Luận