Tĩnh vương phi rất vừa lòng với tính tình của tiểu cô nương này. Tuy nàng ta không câu nệ tiểu tiết nhưng cũng là người có giáo dục biết lễ phép. Cuối cùng nỗi lòng lo lắng của bà cũng có thể đặt xuống rồi. Mắt nhìn người của mấy đứa con trai đều rất chuẩn xác, ba đứa con dâu của bà, đứa nào cũng khiến bà vô cùng hài lòng!
“Mọi người cũng nghỉ ngơi một lát, ăn chút điểm tâm, uống chút nước trái cây. Hoạt động lần này còn nhiều trò vui nữa, đừng để bản thân mệt mỏi! Nếu muốn đóng gói điểm tâm hôm nay làm để mang về nhà, trong phủ chúng ta sẽ cung cấp túi hoặc hộp để gói!” Dư Tiểu Thảo thấy bất kể là trẻ con hay các cô nương tiểu phu nhân đều hứng thú dạt dào, không nhịn được nhắc nhở một câu.
Chu Tuấn Nhã cũng không chút khách khí lấy một miếng bánh Tiramisu xinh xắn từ trong tay nàng đưa cho mẫu phi trước, lại tiện tay nhét một miếng vào trong tay em dâu tương lai, sau đó mới nhận lấy khay bánh kem trên tay Tiểu Thảo. Nàng ấy vừa bỏ một miếng vào miệng ăn, vừa oán trách: “Đều tại muội, làm bánh ngọt điểm tâm ăn ngon quá hại ta mới vài ngày đã béo lên mấy cân rồi!”
“Con còn không biết xấu hổ nói như vậy nữa! Điểm tâm và kẹo em dâu con đưa cho bọn nhỏ bị người làm mẹ như con ăn hết không ít, giờ ngược lại con còn trách người ta được! Có người chị chồng nào như con không? Cũng chỉ có nha đầu Thảo Nhi rộng lượng, nếu đổi thành người khác, xem còn ai quan tâm con nữa không!” Tĩnh vương phi ăn xong một chiếc bánh ngọt, đang dùng khăn tay lau miệng, vừa nghe vậy lập tức đánh khẽ lên cánh tay con gái.
“Mẫu phi, mẹ nhẹ một chút! Đánh hỏng con không quan trọng, đừng làm rơi bánh Tiramisu trong tay con!” Chu Tuấn Nhã bày ra vẻ mặt khẩn trương, lại bỏ thêm một miếng bánh ngọt vào trong miệng mới tiếp tục nói, “Cũng bởi vì em dâu không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, con gái mới nói như vậy. Nếu đổi thành một người không hợp tính khác, con gái cũng sẽ chỉ cười giả vờ với nàng thôi!”
“Con đó, con đó! Đã làm mẹ cả rồi mà tính tình vẫn không tốt hơn, đến cả con rể cũng mặc kệ không quản con rồi!” Tĩnh vương phi dùng ngón tay chỉ chỉ đầu con gái.
Chu Tuấn Nhã cười ngây ngô: “Con rể người cảm thấy tính tình của con rất tốt, không phải sửa! Con rể người nói, những người oán trách phu nhân mình làm họ mất mặt đều là phế vật! Mặt mũi của nữ nhân mới là thứ nam nhân phải kiếm cho! Chỉ cần bản thân cũng đủ mạnh mẽ, đủ ưu tú, ai dám xem nhẹ hắn, xem nhẹ nữ nhân của hắn chứ? Lấy tiểu đệ làm ví dụ đi, dùng năng lực của mình phục vụ quân đội kiếm được tước vị, em dâu đi đến chỗ nào mà không được tâng bốc chứ. Những người tới tham gia tụ họp hôm nay ít nhất cũng có hơn phân nửa là tới để nịnh bợ tiểu đệ và em dâu!”
“Con nói bậy cái gì đó! Cẩn thận người khác nghe được, nói con không biết lựa lời!” Tĩnh vương phi tỏ vẻ hết chỗ nói nổi đối với đứa con gái không đáng tin cậy này. Tính tình gì đây chứ, cũng không sợ đắc tội người khác!
“Con người sống một kiếp chỉ có vài chục năm ngắn ngủn, hà tất phải sống trong lời khen chê của người khác chứ! Mẫu phi, con gái biết người cũng vì lo lắng con phải chịu thua thiệt, nhưng con gái là loại người sẽ để bản thân phải chịu thua thiệt sao? Người con gái không giải quyết được, không phải còn có con rể người nữa sao?” Được rồi, trình độ rắc cẩu lương này cũng quá cao rồi!
Hàn Tiêu Mộc lại được Chu Tuấn Nhã nhét một miếng điểm tâm vào trong miệng, nàng ta tinh tế thưởng thức hương vị phong phú của Tiramisu, lẳng lặng nghe cuộc đối thoại giữa mẹ con- mẹ chồng nàng dâu bọn họ, nếu nàng ta tiếp tục không nhận ra thân phận của ba người trước mắt, vậy thì thật trở thành một đứa ngốc rồi. Nàng ta văn thao võ lược, tinh thông mọi thứ liên quan đến binh pháp quân sự, sao có thể là một kẻ ngốc chứ?
Tên Chu Tuấn Hi kia vậy mà lại không thèm báo trước một tiếng chuyện Tĩnh vương phi- mẹ của hắn sẽ đích thân tới tham gia tụ họp, thật bất ngờ khiến nàng ta trở tay không kịp! May mắn da mặt nàng ta đã được luyện thành dày, không xấu hổ đến mức đứng trước mặt mẹ chồng, chị chồng và em dâu tương lai phải tìm đại một kẽ hở nào đó chui xuống đất. Nàng cố gắng nhớ lại từng cử chỉ hành động của mình vừa rồi dường như cũng không có hành vi hay lời nói nào khác người, lúc này Hàn Tiêu Mộc mới hơi yên lòng. Trở về phải xử lý tên kia một chút, dám tính kế với nàng ta!
“Hàn cô nương... Hàn cô nương!” Tiếng gọi của chị chồng tương lai đã cắt đứt khoảng trầm tư của Hàn Tiêu Mộc, nàng ta ngẩng đầu lên, lại nghe Chu Tuấn Nhã hỏi, “Bên kia có cô nương Dương Liễu dạy làm Tiramisu, muội có đi thử một chút hay không?”
Hàn Tiêu Mộc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cười nói: “Tay ta vụng về, không thể học được món điểm tâm tinh tế kia đâu. Vẫn nên chuyên tâm làm thật tốt bánh quy kẹp nhân đơn giản này thôi!”
Tĩnh vương phi nghe xong, ở trong lòng gật gù không thôi. Thật đúng là một cô nương thành thật kiên định, không hề đua đòi.
Chu Tuấn Nhã nghe vậy, cũng từ bỏ ý niệm: “Vậy ta cũng không đi qua đó góp vui nữa. Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ bên kia còn cần ta trông chừng nữa! Ta làm thêm chút bánh quy mang về cho cha bọn trẻ nếm thử! Hàn cô nương, muội cứ tiếp tục, ta qua xem bọn nhỏ bên kia một chút!”
Tĩnh vương phi cũng lấy cớ mệt mỏi trở lại trong đình gần đó nghỉ ngơi. Tiễn hai mẹ con này đi xong, Hàn Tiêu Mộc hít thở sâu một cái. Ở trước mặt mẹ chồng và chị chồng tương lai, cho dù nàng ta tính tình hào phóng lanh lẹ nhưng vẫn không khỏi có chút ngại ngùng.
Tiểu Thảo cũng rất vừa lòng với người chị dâu tương lai này. So với những kẻ bụng đầy toan tính mưu mô, nàng càng muốn ở chung với người tính tình thẳng thắn, có gì cũng viết trên mặt hơn.
“Hàn cô nương, nếu cô muốn làm thành công bánh quy hình thanh bảo kiếm tinh xảo thì vẫn nên dùng khuôn chuyên dụng. Nếu chỉ dùng tay để nặn sợ rằng phải người có tay nghề cao mới có thể làm được!” Dư Tiểu Thảo thấy nàng ta lại đang tiếp tục nặn bảo kiếm, không nhịn được nhắc nhở một câu.
Hàn Tiêu Mộc nhìn thoáng qua nơi bày biện khuôn mẫu, thất vọng lắc đầu nói: “Nhưng ta không tìm thấy khuôn hình bảo kiếm?”
“Cô có thể nhờ người làm giúp mà! Bất luận là khuôn bảo kiếm, giáo dài hay những khuôn hình vũ khí khác, điêu khắc ra một cái cũng không quá tốn công. Không bằng để ai đó quen thuộc với binh khí điêu khắc giúp người một chiếc khuôn!” Tiểu Thảo đã từng gặp anh chồng Chu Tuấn Hi này. Hắn ta có thể điêu khắc một số hình dạng đơn giản, trước đó nàng đã từng bắt gặp hắn ta điêu khắc một số con vật bằng gỗ cho mấy đứa cháu trai ngoại của mình.
Hàn Tiêu Mộc ngước mắt nhìn nàng một cái, mím miệng, gọi nha hoàn của mình lại bên cạnh rồi nói nhỏ vào tai nàng ta vài câu. Nha hoàn kia vừa nhận lệnh lập tức đi về phía rừng trúc ngăn cách giữa hoa viên. Dư Tiểu Thảo lại thoáng chỉ dạy cho nàng ta vài câu như làm sao để trình bày được cân xứng, Hàn Tiêu Mộc cũng rất biết tiếp thu. Sau khi đợt bánh quy thứ hai ra lò, bánh quy hình con ngựa đã có dáng hình, có thể đứng lên được.
Cơm trưa thuộc hình thức tự chọn, các món được bày đầy ở phía Tây Bắc hoa viên. Quả nhiên như lời Tiểu Thảo nói, đều là những món ăn đặc trưng của Trân Tu lâu và Dược thiện phường. Trân Tu lâu có những món: Vịt quay quả mộc da giòn, gà nướng rút xương, vịt bát bảo, cá hồi sốt trắng, cá rô Tùng Giang, súp trứng cá đối, vây cá mập om, chân giò thủy tinh...
Những món ăn nổi tiếng của Dược thiện phường cũng có không ít: Phật nhảy tường khẳng định sẽ không bị bỏ qua, còn có vịt đông trùng hạ thảo, cháo cẩu kỷ sơn dược*, canh thịt ba chỉ heo Đỗ Trọng Sơn, thịt dê đảng sâm, cá chép hầm đậu đỏ đậu phộng, canh thập toàn đại bổ, gà thái lát xào bách hợp, thịt nạc hầm quả sung, canh hà thủ ô...
(*) Cháo cẩu kỷ sơn: được nấu bằng khoai mỡ, kỳ tử và gạo nếp.
Chúng đều là những món bán chạy nhất dưới danh nghĩa của Dược thiện phường. Vốn là cơ hội khó được, rất nhiều phu nhân, khuê tú đều đã muốn thưởng thức những món dược thiện này từ lâu, đương nhiên sẽ không lỡ cơ hội lần này. Cũng may mọi người đều giống nhau, ai cũng đừng mong có thể cười người khác!
Sau bữa trưa, từng tác phẩm của các khuê tú đã bắt đầu ra lò. Tuy nói các nàng chỉ đang hưởng thụ quá trình chế tác điểm tâm, nhưng đối với cuộc thi vẫn phải có sự tôn trọng nhất định. Vì thế, từng người chọn lựa ra tác phẩm mình ưng ý nhất, viết số thứ tự lên rồi đặt lên các khay có độ nổi tốt, thả trôi nó theo dòng suối trong đi đến trước mặt các tài tử ở bên ngoài.
Nhóm tài tuấn trong kinh sẽ căn cứ vào các phương diện thị giác, vị giác, ý nghĩa để bình chọn ra hai người đạt giải nhất, ba người đạt giải nhì và năm người đạt giải ba! Chuyện đáng để nhắc tới nhất chính là Mộc tướng quân của chúng ta dựa vào món điểm tâm ý nghĩa “Kim qua thiết mã” mình đã giành được giải nhì. Kỳ thực, tác phẩm của nàng ta không có quá nhiều hàm lượng kỹ thuật. Nhưng điều đó cũng không ngăn được rất nhiều võ tướng bên ngoài, còn có người ái mộ nàng ta bỏ phiếu bầu cho nàng ta, giải nhì xứng đáng!
Phần thưởng của giải nhất là một tấm thẻ hội viên giảm một nửa giá của cửa hàng “Điểm tâm Sáng Ý”. Giải nhì là một tấm giảm giá ba mươi phần trăm, giải ba còn lại là tấm thẻ hội viên giảm hai mươi phần trăm! Nhóm khuê tú và bọn nhỏ không được giải thưởng cũng mới biết được sự tồn tại của cửa hàng “Điểm tâm Sáng Ý” đến khi khai trương sẽ còn có hoạt động ưu đãi đại giảm giá, cho nên đều chú ý kĩ hoạt động của cửa hàng này.
Lúc này Dương Liễu đang phụ trách Dược thiện phường, cửa hàng điểm tâm, cửa hàng kem, là Đại chưởng sự của “Ẩm thực Kim An”! Sau khi xuất giá, nếu nghiêm khắc mà nói những sản nghiệp dưới tay Tiểu Thảo đều không thể coi là của Dư gia. Cho nên, những sản nghiệp ban đầu lấy tên “Dư Ký” đều sửa thành bảng hiệu “Kim An”, vừa nhìn đã có thể phân biệt ra đây là sản nghiệp của Kim An quận chúa.
Dưới tay Dương Liễu cũng bồi dưỡng được một nhóm trợ thủ đắc lực, lúc này cũng đều đã trưởng thành và đang được phân công quản lý các sản nghiệp như cửa hàng điểm tâm, cửa hàng kem. Bởi vì có mối liên hệ quan trọng cho nên Dược thiện phường vẫn luôn do Dương Liễu tự mình xử lý. Nhưng vẫn sẽ có chưởng quầy và đầu bếp trưởng giúp đỡ quản lý, nàng ấy cũng có thể rảnh tay chút để thu xếp chuyện bên “Điểm tâm Sáng Ý”.
Trải qua mấy năm rèn luyện, Dương Liễu đã trở thành một nhân viên quản lý ưu tú. Dư Tiểu Thảo chỉ cần đưa toàn bộ kế hoạch mình viết ra, giao toàn quyền cho nàng ấy chuẩn bị. Chỉ sau một thời gian ngắn Dương Liễu đã có thể cho nàng một câu trả lời vừa lòng.
Nhưng đến khi “Điểm tâm Sáng Ý” khai trương, vị chủ nhân như Tiểu Thảo lại không có thể tham gia buổi lễ long trọng khai trương cửa hàng. Lúc này nàng đã rời khỏi Kinh thành, đang trên thuyền dọc theo con đường vận chuyển bằng đường sông đi thẳng tới Giang Nam.
Bảy ngày nghỉ thành thân vừa kết thúc, Hoàng thượng đã triệu nàng vào cung, để nàng làm Khâm sai đại thần đi thị sát ruộng thí nghiệm lúa nước ở Giang Nam. Năm trước, một phần hạt giống được tăng gia sản xuất ở ruộng thí nghiệm lúa nước tại Hoàng trang đã được vận chuyển tới Giang Nam trước vụ xuân. Bởi vì Giang Nam và phía Bắc khí hậu khác nhau, đất nước cũng khác lạ, sợ hạt giống cao sản ở phương Bắc tới phương Nam lại xảy ra thay đổi. Vì thế, Giang Nam cũng đã lập ra trăm mẫu ruộng thí nghiệm ở khu vực Kim Lăng, dùng hạt giống thu hoạch được ở ruộng thí nghiệm tại Hoàng trang thử nghiệm gieo trồng bằng phương pháp đã được thuộc hạ của Tiểu Thảo tổng kết.
Phương Nam có nhiệt độ cao, nước mưa phong phú. Theo lý mà nói, lúa nước phát triển hẳn phải tốt hơn ở ngoại ô Kinh thành mới đúng. Nhưng khi người phụ trách ruộng thí nghiệm ở Kim Lăng trở về khảo sát một lượt ở ngoại ô Kinh thành thì lòng lại lạnh đi một nửa. Cho dù ươm giống hay cấy mạ, lúa nước ở ngoại ô Kinh thành đều muộn hơn Giang Nam gần nửa tháng, nhưng mạ lại khỏe mạnh hơn mạ ở ruộng thí nghiệm Kim Lăng rất nhiều. Cuối cùng là vì nguyên nhân gì chứ?
Quản sự ruộng thí nghiệm Hoàng gia ở ngoại ô Kinh thành hài hước thuận miệng nói: “Không có Kim An quận chúa tự mình chỉ điểm mà muốn trồng được cây trồng sản lượng cao ư, đúng là mơ mộng hão huyền?”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Đinh đại nhân phụ trách ruộng thí nghiệm Kim Lăng lại nghe lọt tai, ghi tạc trong lòng.